Thần Võ Chiến Vương

Chương 153




Hạ Hổ không ngừng chạy, không dám dừng lại.

Hắn cũng không biết tại sao lại không tin ca ca mình như vậy, hắn chỉ biết là ở thời khắc Giang Thần rút kiếm, có vật gì đó lay động tâm linh của hắn, phá vỡ niềm tin của hắn.

Bởi hoảng hốt cho nên không chọn đường, hắn bị một cái rễ cây lộ rõ ở trên mặt đất làm cho vấp ngã, ngã lăn lông lốc.

Hạ Hổ không để ý tới đau đớn, dựa vào đại thụ rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.

- Hẳn là sẽ không đuổi theo đâu.

Hắn nhìn về phía mà mình chạy tới phương hướng, lúc này, kết quả tốt nhất là ca ca của hắn tới đây.

Như vậy, cho dù sẽ bị khiển trách một trận, thế nhưng có khả năng vẫn giữ được tính mạng.

- Chạy đủ chưa?

Không như mong muốn, thanh âm lạnh như băng ở giữa không trung truyền đến, Hạ Hổ ngẩng đầu nhìn lên thì đã nhìn thấy Giang Thần đáp xuống mặt đất, cách hắn có mấy bước.

Sắc mặt của Hạ Hổ tái nhợt, biết Giang Thần đuổi theo, như vậy ca ca của hắn quá nửa đã lành ít dữ nhiều rồi.

Hắn không phẫn nộ hoặc là oán hận, trái lại là sợ hãi rất sâu.

- Nói đi.

Hạ Hổ sững sờ, hắn lập tức biết ý của Giang Thần là chỉ Lý Tuyết Nhi, hắn đánh bạo hỏi:

- Ta nói cho ngươi biết, ngươi sẽ không giết ta sao?

- Ngươi không đáng để ta giết.

Giang Thần nói.

Từ tận trong lòng hắn đã xem thường người này, giết hắn là sỉ nhục đối với Xích tiêu kiếm.

Hạ Hổ cảm nhận được sự xem thường của Giang Thần, không chỉ không có tức giận, trái lại bởi vậy mà còn vui mừng, cho nên hắn lập tức nói ra những chuyện mà hắn biết.

Hóa ra, thế lực khắp nơi đặt hạt giống ở trong nơi nguy hiểm của Vạn thú vực, thậm chí còn đánh hạt giống vào trong cơ thể yêu thú lợi hại.

Đội ngũ của Lý Tuyết Nhi đi săn giết một con yêu thú quỷ cấp, hợp lực giết chết nó.

Trong cơ thể yêu thú quỷ cấp này có vài hạt giống, ở trong cơ thể yêu thú đã chết bay ra ngoài.

Giữa lúc người của đội ngũ định bắt lại hạt giống thì mặt đất nơi mọi người đang đứng đột nhiên có vô số dây leo xuất hiện.

Lúc đó mọi người không kịp phản ứng, Hạ Nhân Long và Hạ Hổ đuổi theo hạt giống chạy ra khỏi khu vực này, đợi tới khi bọn họ quay đầu nhìn lại mới phát hiện ra chuyện rất nghiêm trọng.

Số lượng dây leo đã đạt đến trình độ kinh người, đan xen ngang dọc, đường lui hoàn toàn bị phá hỏng, ngay cả trên đỉnh đầu của những người còn ở bên trong cũng bị dây leo bện thành một cái lưới lớn.

Hai huynh đệ vui mừng vì mình chạy trốn nhanh, cũng không về cứu viện mà tiếp tục đuổi theo hạt giống, mãi đến khi gặp phải Giang Thần mới thôi.

- Hai huynh đệ ngươi thực sự là chết không hết tội, cút đi cho ta!

Giang Thần quát lên.

- Đa tạ, đa tạ.

Hạ Hổ thấy Giang Thần không giết mình thật, lệ rơi đầy mặt, quỳ trên mặt đất dập đầu.

Chờ tới lúc hắn ngẩng đầu lên thì Giang Thần đã bay về phía khu vực mà hắn nói.

- Thị Huyết ma đằng?

Giang Thần chậm rãi nói, khi hắn đến hắn đã sớm tìm hiểu về hoàn cảnh địa lý và khí hậu, còn có các loại ghi chép có quan hệ tới Vạn thú vực.

Lại thêm Thiên Cơ các đã nói Vạn thú vực sẽ có linh dược mà hắn muốn, cho nên hắn mới suy đoán ra nơi này chỉ có thể tồn tại hai loại linh dược như Huyết Long mộc và Tinh Thần thảo.

Mỗi một loại linh dược đều sẽ có sinh linh mạnh mẽ bảo vệ.

Những sinh linh này có vô số khả năng, nhưng bởi vì dược tính cho nên sinh linh bảo vệ cũng sẽ có tính chung.

Ví dụ như Tinh Thần thảo, sinh linh ở gần đều là thú loại thường hoạt động về đêm.

Ở gần Huyết Long mộc sẽ là thực vật.

Thị Huyết ma đằng, chính là một loại trong đó.

Thị Huyết ma đằng rất là khủng bố, có sức sống rất mạnh, khó có thể giết chết, đồng thời nước lửa bất xâm, mềm mại giống như rắn, so với sắt thép còn cứng hơn.

Người bị dây leo cuốn lấy, thân thể sẽ bị hút sạch.

Có điều, trí tuệ của Thị Huyết ma đằng không đủ, tuy rằng có linh tính, nhưng mà không có năng lực suy nghĩ.

Khi đến đó, Giang Thần có thể căn cứ tình hình hiện tại mà chuẩn bị các loại phương án giải quyết, bao gồm cả Thị Huyết ma đằng.

Điểm đáng nhắc tới chính là, bên trong tất cả tình huống mà hắn từng nghĩ tới, Thị Huyết ma đằng là thứ dễ giải quyết nhất.

Chính vì như thế, Giang Thần mới dũng cảm đi cứu người.

Đi tới nơi mà Hạ Hổ nói, Giang Thần phát hiện ra tình huống so với trong tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, trên đất trống bị ma đằng chiếm cứ, giống như có một tòa pháo đài màu xanh được dựng lên vậy.

Người Giang Thần ở trên không trung, thông qua khe hở có thể nhìn thấy được rất nhiều người đang bị ma đằng cuốn lấy.

Rất nhanh hắn đã nhìn thấy Lý Tuyết Nhi, nàng vẫn đang chiến đấu cùng ma đằng, thế nhưng lại đang hoàn toàn bị áp chế, ma đằng cách nàng càng ngày càng gần.

- Sư tỷ, không nên phản kháng! Những dây leo này không giết chết được đâu. Tỷ tạo thành công kích đối với chúng nó thì sẽ làm tăng sức sống của chúng nó, đợi sau khi ma đằng biến thành màu đỏ như màu máu, như vậy sẽ xong đời!

Giang Thần lớn tiếng kêu lên.

Lý Tuyết Nhi sững sờ, nhìn về phía Giang Thần đang ở trên không trung, do dự không quyết định.

- Đừng chống cự, để ta tới cứu tỷ.

Giang Thần nói.

- Không nên hạ xuống, rất nguy hiểm.

Lý Tuyết Nhi nói.

- Không sao.

Giang Thần lấy ra một khối tinh thạch trong suốt, truyền thần nguyên vào trong đó, tỏa ra kim quang chói mắt.

Ma đằng chạm tới kim quang thì tự động héo rút lại, nhường ra một con đường cho Giang Thần.

Đây là Nhật Diệu thạch, khắc tinh của ma đằng.

Lúc này, trên người Lý Tuyết Nhi đã có vài cái ma đằng, bó lên trên người và đôi chân thon thả của nàng, bó rất chặt.

Lý Tuyết Nhi theo bản năng đưa tay đi cắt, kết quả tay cũng bị ma đằng cuốn lấy, cũng kéo hai tay lôi lên.

Giang Thần rất là lo lắng, lập tức đưa Nhật Diệu thạch tới.

Thế nhưng ma đằng nắm lấy Lý Tuyết Nhi lại không hề bị lay động, chỉ có ma đằng ở gần mới bị Nhật Diệu thạch bức lui.

- Nếu bị ma đằng quấn lấy, nó sẽ lợi dụng năng lượng trong thân thể tỷ để chống lại Nhật Diệu thạch.

Giang Thần nghĩ đến ghi chép bên trong sách, hắn duỗi tay nắm lấy ma đằng trên người Lý Tuyết Nhi, muốn xé rách, thế nhưng đúng như hắn biết vậy, cực kỳ cứng cỏi, làm cho hắn tay trắng trở về.

- Vô dụng, Huyền băng kiếm của ta cũng không có cách nào làm được.

Lý Tuyết Nhi cảm nhận chỉ phong của Giang Thần sát da thịt, hai tay mình lại bị trói, nàng cảm thấy rất không an toàn.

- Sư tỷ, đây là Nhật Diệu thạch, ngươi cầm lấy nó, truyền thần nguyên vào, như vậy dây leo sẽ không đả thương được ngươi.

- Như vậy ngươi phải làm sao bây giờ?

Lý Tuyết Nhi không lấy đi mà hỏi ngược lại một câu.

- Không sao, ta còn có một đống lớn, hàng giá rẻ mà thôi.

Giang Thần vừa nói, một mặt cầm Nhật Diệu thạch trong tay giao cho Lý Tuyết Nhi.

- Không được, thần nguyên của ta đã bị hút sạch.

Nhật Diệu thạch ở trong tay Lý Tuyết Nhi, nhưng không có cách nào khiến cho nó phát ra ánh sáng được.

- Linh đan.

Giang Thần lấy ra một lượng lớn Hoàn linh đan, đưa đến bên miệng của Lý Tuyết Nhi.

Lý Tuyết Nhi chần chờ một lúc, vẫn mở miệng, nuốt Hoàn linh đan vào.

- Hiệu quả của linh đan theo không kịp ma đằng.

Lý Tuyết Nhi lắc đầu một cái.

- Dù sao cũng là Thị Huyết ma đằng đó.

Giang Thần cảm thán một tiếng, lại nói:

- Không có chuyện gì, sư tỷ, ngươi nắm lấy tay của ta, thu nạp linh khí thiên địa.

- Cũng không được, nơi này là Vạn thú vực.

Lý Tuyết Nhi nói.

- Sao lại có nhiều cái không được như vậy chứ? Nghe ta, thời gian không còn nhiều nữa đâu!

Giang Thần vô cùng nóng nảy, Lý Tuyết Nhi đã biểu hiện ra vẻ tiêu cực, điều này làm cho trong lòng hắn tức giận.

Thế nhưng chuyện này thực sự không trách được Lý Tuyết Nhi, tâm tính của nàng như vậy, trước mặt sinh tử mà nàng vẫn có thể thản nhiên đối mặt.

Bị Giang Thần răn dạy như vậy, nàng có chút choáng váng, cũng không biết làm sao mà lại nắm chặt lấy tay của Giang Thần.

Chờ đến lúc nàng phát hiện ra thật sự có thể thông qua Giang Thần để thu nạp năng lượng trong thiên địa, nàng cũng không lãng phí thời gian nữa mà lập tức hấp thu.

Cũng không lâu sau, nàng đã thuận lợi nhen nhóm Nhật Diệu thạch lên.

Lúc đó, ma đằng trên người nàng nhanh chóng khô héo, rất nhanh nàng đã khôi phục lại tự do.

- Chúng ta đi.

Lý Tuyết Nhi biết bay, lúc này mới bớt đi phiền phức của Giang Thần.

- Cứu lấy chúng ta, cứu lấy chúng ta.

Những người khác sắp bị ma đằng hút sạch, nhìn thấy Giang Thần có bản lĩnh lớn như vậy, cả đám mừng rỡ không thôi, vội vã cầu cứu.

- Ha ha, đệ tử Thiên Đạo môn đê tiện vô liêm sỉ hạ lưu như ta không cứu được các ngươi.

Giang Thần còn nhớ trước đó bọn họ nhục mạ mình ra sao, đặc biệt là Di Ninh kia cũng ở trong đó.

- Chúng ta sai rồi, chúng ta không biết đó là hiểu lầm nha.

- Đệ tử Thiên Đạo môn, ngươi hãy từ bi cứu chúng ta đi.

- Cứu ta, ta tất có thâm tạ!