Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi

Chương 95





Rất nhanh người dẫn chương trình đã tìm được đề tài mới, bỏ qua việc này, mọi người liền bắt đầu tiến hành thi đấu.

Sân khấu ở đây cũng đủ lớn, đều chuẩn bị cho mỗi nhà thiết kế một cái bàn và một cái máy may, cùng với bút thước kéo...

Các dãy bàn trông khá là đồ sộ.

Rất nhanh ban tổ chức đẩy hai cái giá di động qua, một trái một phải, bên trái chất đầy các loại vải, dùng cho may Hán phục.

Giá bên phải là một đống chỉ, có đủ loại chỉ, đây là chỉ để các nhà thiết kế dùng để thêu.

Khi người dẫn chương trình thông báo đã đến giờ.

Tất cả nhà thiết kế bắt đầu nhanh chóng đi lựa chọn vải và kim chỉ mình cần.

Về mặt tài liệu, ban tổ chức sẽ cung cấp đủ, không có tình trạng màu vải và hoa văn không đủ mà phải tranh đoạt, dù sao đây là cuộc thi thiết kế chứ không phải tìm kiếm tài năng, không cần tăng thêm độ khó.

Rất nhanh Thời Phi lựa chọn bốn loại vải màu, trải một cây vải trong đó ra bàn.

Hứa Trạch Minh ở bên cạnh sốt ruột hỏi: "Thời Phi, tôi có thể giúp được gì không?"



Thời Phi vừa lấy thước đo vẽ, vừa hỏi: "Đã cắt giấy bao giờ chưa?"

Hứa Trạch Minh gật đầu: "Cắt rồi." Việc này có lẽ ai cũng từng cắt rồi, lúc đi học có rất nhiều tiết về thủ công.

Tốc độ vẽ của Thời Phi vô cùng nhanh, rất nhanh liền vẽ ra kích thước và hình dạng mà cậu muốn, đưa kéo cho Hứa Trạch Minh: "Cắt vải theo đường vẽ này."

Hứa Trạch Minh lập tức động thủ bắt đầu cắt.

Thời Phi lại tới khu để vải, lấy một cuộn vải màu mận chín, đi sang bên phải chọn một ít kim và chỉ màu xanh lục, trở lại vị trí của mình bắt đầu xâu kim.

[Thời Phi đây là định thêu sao?]

[Cậu ta còn biết thêu thùa? Đừng để đến lúc đó thêu uyên ương ra con vịt nhé, trong phim hay có cảnh như vậy.]

[Trước không nói có thể thêu được đẹp hay không, thời gian như vậy có đủ không?]

[Ca ca còn biết thêu thùa, tôi cảm thấy tôi quá phế, ngoài ăn uống tiêu tiểu ra thì không biết gì cả, tôi quá phế.]

Xe chỉ luồn kim nhanh chóng thêu hoa trên mảnh vải.

Mọi người nhìn hành động của Thời Phi quả thực quá khó hiểu, vốn dĩ một người phải may bốn bộ Hán phục thời gian đã rất eo hẹp rồi, có thể nói là không đủ.

Việc thêu hoa đã khá tốn thời gian, ngày nay rất nhiều bộ Hán phục gọi là thuần thủ công, nhưng thực chất hoa lá thêu bên trên là thêu bằng máy.

Một là công việc thêu tay ngoài một số ít nhà thiết kế còn sử dụng ra, thì đại đa số các nhà thiết kế đều không dùng, thêu ra hình dạng cũng không đẹp, tương đối mà nói, máy móc thêu ra còn đẹp hơn nhiều.

Hai là máy móc thêu còn tiết kiệm thời gian.

Trong quá trình chế tác, người dẫn chương trình cũng sẽ thỉnh thoảng đi lại hỏi một vài vấn đề với nhà thiết kế.

Khi tới chỗ Thời Phi, nhìn thấy tốc độ thêu của Thời Phi vô cùng nhanh, anh ta cảm thấy hai mắt của mình sắp không theo kịp tốc độ thêu của Thời Phi.

Rất nhanh một trong số đó đã được thêu xong, Thời Phi lại tìm một vị trí khác tiếp tục thêu.

Màn ảnh phóng to lên, mọi người nhìn thấy hoa văn Thời Phi vừa thêu là một khóm lá tùng xanh, nhìn sinh động giống như thật.



Thời Phi thêu chỗ này một cái thêu chỗ kia một cái, thoạt nhìn giống như tùy tiện thêu.

Rất nhanh vài lá tùng thành phẩm đã được thêu xong.

Lúc này Hứa Trạch Minh bên kia đã cắt xong vải, đấm đấm cái lưng mỏi vì khom lâu, nói: "Thời Phi, tôi cắt xong vải rồi."

Thời Phi buông kim thêu trong tay, kéo Hứa Trạch Minh, lần này trực tiếp ôm 8 cuộn vải về.

Hành động này khiến khán giả đều sợ ngây người, cần nhiều như vậy sao?

Đây không phải là do nhà mình không cần trả tiền vải nên cắt bừa lãng phí đấy chứ.

Thời Phi cũng không biết suy nghĩ của mọi người, lúc này tất cả tâm tư của cậu đều đặt lên thiết kế, cầm bút và thước kẻ lên một mảnh vải trong đó, lần này cậu vẽ đường nét.

Mọi người nhìn mà càng thêm hoang mang, vải này vẽ thành từng đường, chẳng lẽ lát nữa cũng cắt thành từng đường? Có Hán phục như vậy sao?

"Nhìn thấy chiều dài và chiều rộng này chưa, cứ dựa theo như này cắt hết mấy cuộn vải kia thành hơn 20 mảnh." Thời Phi xỏ chỉ vào một mảnh vải, sau đó lại lần nữa cầm kim chỉ màu xanh lục tiếp tục thêu thùa.

Bên kia Hứa Trạch Minh cũng cắt rất nghiêm túc, hắn còn tự giác cắt xong rồi phân loại từng màu sắc khác nhau riêng ra.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nháy mắt đã qua hai tiếng, rất nhiều nhà thiết kế đã sớm bắt đầu may trang phục.

Nhanh chân nhanh tay chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

Lại một tiếng nữa trôi qua, cuối cùng Thời Phi cũng để kim chỉ trên tay xuống, rút chỉ sau đó giao cho trợ lý cắt.

Đặt vải đã thêu sang một bên, ngồi vào máy may, nói với Hứa Trạch Minh: "Mang tấm vải đã cắt số 2 và số 3 qua đây."

Lúc trước khi vẽ đã đánh số vào mỗi tấm vải, chỉ cần nói số là dễ dàng tìm được vải tương ứng.

Hứa Trạch Minh vốn dựa vào đánh số để phân loại, cho nên tìm kiếm cũng rất thuận tiện.

Thời Phi cúi đầu, thuần thục thao tác máy móc, tốc độ nhanh gấp vài lần so với lúc cả đêm làm Hán phục khi ghi hình《 Mô Phỏng Nhân Sinh 》.



Khi đó dù sao cũng chỉ là quay chương trình, lần này là thi đấu.

Thời Phi nói số, Hứa Trạch Minh đưa vải, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.

Điền Tư Hàm ngồi trước màn hình máy tính nhìn một màn này đáy lòng như sóng cuộn trào.

Ngón tay si mê vuốt người trên màn hình máy tính: "Đây là thần tượng, thần tượng.".

||||| Truyện đề cử: Mưu Đồ Dụ Dỗ (Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em) |||||

Dáng vẻ nghiêm túc làm Hán phục của thần tượng thật là đẹp trai.

Thực tập sinh bên canh hai mắt phát sáng kêu gào: "Dáng vẻ làm quần áo của ca ca thật đẹp trai, trái tim nhỏ của tôi làm sao chịu nổi đây."

"Đúng là rất đẹp trai." Điền Tư Hàm cũng lên tiếng phụ họa.

"Đúng không đúng không, cô cũng cảm thấy cậu ấy đẹp trai đúng không. Quan trọng là đã đẹp trai lại còn đa tài đa nghệ, quả thực không thể tài hơn." Người nọ ôm mặt nói: "Cô xem nhất cử nhất động của cậu ấy đều khiến lòng tôi lay động. Nếu tôi có được một tấm ảnh có chữ ký của Phi ca thì tốt rồi. Nếu có thể nói chuyện với cậu ấy từ xa, tôi cảm thấy tôi có chết cũng đáng."

Điền Tư Hàm nghe từng câu sùng bái Thời Phi bên cạnh, khẽ cắn ngón tay, trái tim tan nát.

Có thể cô không tin, thần tượng nhà cô còn ngốc ở chỗ tôi hai ngày, tôi và cậu ấy còn cùng nhau đi dạo phố ăn cơm quay chương trình.

Nhưng như vậy thì có ích gì, tôi cũng không có ảnh có chữ ký.

Thật là đau đớn!!