Ván đấu cờ thứ hai của câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng, Vương Bình Dương tự mình ra trận.
Câu lạc bộ văn học Túy Giang cũng phái môn chủ cờ viện Quách Thủy Sinh.
Thời Phi nhìn vẻ mặt của Tiết Vi, giống như không muốn để Quách Thủy Sinh lên thi đấu, có chút tò mò hỏi: "Ông Đường, không phải nói trình độ của Thành Nguyên còn vượt qua cả sư phụ Quách Thủy Sinh của cậu ta sao? Ông nói xem vì sao trận đấu thứ hai không để Thành Nguyên tiếp tục lên thi đấu?"
"Trước kia Quách Thủy Sinh từng thua trên tay lão Vương, có lẽ lần này muốn tìm lại thể diện, cũng phá tan bóng ma trong lòng nhiều năm qua." Đường Hướng Dương ngồi một bên giải thích cho Thời Phi nghe.
"Hai người bọn họ một người chơi cờ vua, một người chơi cờ tướng, sao lại đánh cờ với nhau?" Thời Phi ngẩng đầu khó hiểu hỏi.
"Trước kia Quách Thủy Sinh và lão Vương cùng chung một thầy, lúc tầm tuổi cháu vậy, hai người đều là kỳ thủ thiên tài nổi tiếng giới cờ tướng, khi đó không ai biết bọn họ đấu với nhau thì ai thua ai thắng." Đường Hướng Dương chậm rãi nói: "Sau đó có một lần đi tham gia giải thi đấu cờ tướng thanh thiếu niên, chỉ có một tiêu chuẩn, hai người bọn họ đều muốn tham gia, sư phụ của bọn họ liền nói tỷ thí một ván, cuối cùng lão Vương thắng. Quách Thủy Sinh vẫn luôn không phục lần tỷ thí đó, cho rằng sư phụ thiên vị, đã nói nước đi của mình cho Vương Bình Dương trước, sau đó trong cơn tức giận từ bỏ cờ tướng, đổi sang học cờ vua."
Thời Phi gật gật đầu, không ngờ còn có lịch sử như vậy, khó trách nhìn ánh mắt nhìn ông Vương của Quách Thủy Sinh lúc trước lại 'liếc mắt đưa tình' như vậy, thì ra là thế.
Lúc này Thời Phi cũng cảm nhận được hai ánh mắt đang 'liếc mắt đưa tình' với mình.
Nghiêng đầu qua xem, liền diện với ánh mắt của Thành Nguyên, đáy mắt mang theo một cỗ u oán.
Thời Phi không khỏi bĩu môi, người anh em à, cậu đừng nhìn tôi như vậy, sẽ bị người hiểu lầm cậu có ý với tôi đấy.
Kết quả Thời Phi lại cảm nhận được hai ánh mắt mãnh liệt, nhìn qua thì ra là vị người nước ngoài tóc vàng mắt xanh Siramis Hermann, cũng chính là anh trai của vị Caroll kia.
Ánh mắt kia có chút giống như một con báo đang coi trọng một con mồi, Thời Phi cong môi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nửa miệng.
Dời ánh mắt trở lại màn hình lớn, theo dõi tình hình chơi cờ của Quách Thủy Sinh và Vương Bình Dương.
Khác với dáng vẻ nóng nảy lúc bình thường, lúc chơi cờ, Vương Bình Dương trở nên nội liễm, vững vàng bình tĩnh.
Nước cờ của ông là từng chút từng chút một nuốt trọn quân cờ của đối phương.
"Nhóc cảm thấy hai người bọn họ ai sẽ thắng?" Đường Hướng Dương thấp giọng hỏi Thời Phi.
Thời Phi một tay chống cằm nói: "Rất nhanh sẽ có kết quả."
Thời Phi nói xong không đến nửa phút, bên Quách Thủy Sinh liền vang lên màn hình màu xám thua trận, bên Vương Bình Dương còn đang tiếp tục hạ cờ.
Đường Hướng Dương nghiêng đầu nhìn về phía Thời Phi, cười nói: "Nhóc đúng là thâm tàng bất lộ nha, thì ra còn biết chơi cờ vua."
Thời Phi: "......" Lại bị gài bẫy.
Đàn ông tuổi này đều khôn khéo như vậy sao? Hơi một tí liền giăng bẫy lừa người.
Đều do cậu quá kính già yêu trẻ, không đề phòng.
Khi Quách Thủy Sinh kết thúc khoảng năm phút, bên Vương Bình Dương cũng kết thúc, ông cũng không thể thắng được trí tuệ nhân tạo, nhưng theo luật chơi, lại thắng Quách Thủy Sinh.
Quách Thủy Sinh vẻ mặt thất bại, đại khái là không dám tin mình lại thua Vương Bình Dương, mắt đỏ ngầu nhìn ông, lớn tiếng chất vấn: "Không thể nào, sao ông có thể thắng tôi."
Vương Bình Dương hừ lạnh nói: "Năm đó ông thua không nổi, vài chục năm qua đi ông vẫn thau không nổi. Năm đó sư phụ không thiên vị bất cứ người nào, là chính ông không cam lòng nhận thua thôi."
Quách Thủy Sinh lắc đầu: "Không thể nào không thể nào. Lúc trước rõ ràng mọi người đều nói tôi có thiên phú hơn ông."
Tiết Vi nhíu mày, sau đó nhanh chóng lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Thầy Quách Thủy Sinh chơi cờ mệt rồi, hai người các cậu dẫn thầy ấy xuống nghỉ ngơi một lát. Trận thi thứ ba để Thành Nguyên lên."
Quách Thủy Sinh bị mang khỏi hiện trường thi đấu.
Người dẫn chương trình tuyên bố kết quả thi đấu, đồng thời lại công bố một tin, thì ra Vương Bình Dương còn phá kỷ lục thời gian thi đấu cờ tướng lâu nhất và ăn nhiều quan cờ nhất với trí tuệ nhân tạo ở nước H.
[Không hổ là thầy Vương Bình Dương, ra tay một cái là biết ngay]
[Tuy xem không hiểu, nhưng hô thầy Vương vạn tuế là được rồi.]
[Quách Thủy Sinh này đúng là thua không nổi, còn là đại sư đấy, thua còn tìm lý do.]
[Thầy Vương ngài còn tức giận không? Có muốn cháu giúp ngài bắt Thời Phi lại đánh một trận không?]
[Hát vang khúc ca chiến đấu.....]
[Thầy Vương tiếp tục lên, làm thịt bọn họ, bắt lấy trận này.]
Đại khái là Vương Bình Dương chơi cờ tướng, về một ý nghĩa nào đó là đại biểu cho nước H, cho nên trên mạng có rất nhiều người ủng hộ ông.
Người dẫn chương trình muốn tạo bầu không khí, phỏng vấn Vương Bình Dương một chút, hỏi: "Xin hỏi thầy Vương Bình Dương, lát nữa ván đấu thứ ba ngài sẽ quyết định để mình lên sân khấu tiếp sao?"
Mọi người đều cho rằng chắc chắn Vương Bình Dương sẽ một mạch chiến thắng ván thứ ba, kết quả liền thấy Vương Bình Dương xoa xoa đầu mình nói: "Không lên nữa, nhiều tuổi rồi, chơi một ván cờ, cảm giác người đều mệt mỏi. Thời Phi ván thứ ba nhóc lên đi."
Mọi người kinh ngạc, thầy Vương đúng là phóng khoáng, ván thứ nhất Thời phi vừa mới trượt tay, ngài còn yên tâm để cậu ta lên.
"Nhãi con, nếu còn dám trượt tay, chắc chắn ta sẽ đánh gãy hai cái chân nhóc." Vương Bình Dương trừng mắt với Thời Phi, hung dữ nói.
Cơ thể nhỏ bé của Thời Phi sợ tới mức run lên, động tác này bị cư dân mạng nhìn thấy lại một trận ha ha ha ha, có vài người còn 'sửa đúng' lời của Vương Bình Dương nói, thầy nói sai rồi, rõ ràng Thời Phi có ba cái chân.
[Tôi nghi ngờ tôi là một fan giả, tôi rất muốn nhìn Phi ca lật xe lần nữa, tôi muốn nhìn dáng vẻ chật vật bị người đuổi đánh của Phi ca.]
[Cùng muốn xem lật xe +1]
[Mọi người không cần phải muốn, nói không chừng rất nhanh sẽ thành sự thực, một đám làm như Thời Phi chơi cờ rất lợi hại vậy.]
[Tôi tin Thời Phi biết chơi cờ, nhưng có lẽ chỉ là trình độ nghiệp dư thôi nhỉ? Không thể nào mà Thời Phi cái gì cũng tinh thông được nhỉ?]
[Vậy vì sao thầy Vương Bình Dương lại phái cậu ấy lên thi đấu?]
[Không phải vừa rồi Vương Bình Dương chơi cờ hao tổn tinh thần, nhất thời tinh thần lú lẫn chăng?]
[Vốn tưởng ván thứ ba sẽ nhìn thấy hai vị vương giả thi đấu, xem ra chỉ có thể là một trận vương giả ngược đánh đồng thau thôi.]
Thời Phi lôi kéo quần áo của mình, lại lần nữa đi lên đài, sau lưng là ánh mắt 'liếc mắt đưa tình' của thầy Vương Bình Dương.
Người dẫn chương trình nói đùa: "Thời Phi, lần này cậu sẽ không trượt tay nữa chứ?"
Thời Phi chà xát hai tay nói: "Anh nhìn ánh mắt của thầy Vương đi, nếu tôi lại trượt tay, tôi sợ lát nữa thi đấu kết thúc, tôi không ra khỏi hiện trường thi đấu này được mất."
Mọi người đều ha ha cười lớn.
Lúc này Thành Nguyên bên cạnh nhìn chằm chằm Thời Phi, vẻ mặt nghiêm túc lại mang theo chút rối rắm nói: "Cậu, cậu cố lên."
Thời Phi: "......"
Thành Nguyên cắn cắn môi, rối rắm nói: "Tôi sẽ cố gắng khiến cậu thua không khó coi nhất, cậu, cậu cũng đừng dễ dàng từ bỏ. Ở trên sân thi đấu không chiến mà thắng đối với tôi là sự sỉ nhục, cậu đừng sỉ nhục tôi."
Thời Phi: "......"
Người anh em này chơi cờ đến ngốc rồi à, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc khi nói những lời đó của cậu ta, không hiểu sao lại có chút hảo cảm.
Thời Phi khẽ nhếch lên khóe miệng nói: "Được, vì lời này của cậu, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Thành Nguyên gật gật đầu.
Hai người đồng thời đeo tai nghe lên, khi người dẫn chương trình hô bắt đầu, màn hình máy tính của hai người bắt đầu đếm ngược.