Thần Tượng Học Đường

Chương 58




-Tại sao anh lại đến đây? Nơi này có gì à?-Tô Mị nhìn Sầm Kỷ Dương hỏi

-Không biết. Ở đây, hình như có gì đó đang đợi tôi đến tìm.

-Trước nay không thấy anh như thế.

-Tô Mị, cô cam lòng sao?

Tô Mị thoáng nhìn qua Sầm Kỷ Dương, ánh mắt chuyển sang một màu ảm đạm của sắc trời vào thu, cười: “Không cam lòng thì phải làm gì đây?”

-Ai bảo tôi không phải là thánh nữ thật sự. Dù thánh nữ thật sự có tồn tại hay không, nữ vương cũng sẽ bắt chúng ta kết hôn thôi. Anh hiểu mà.

-Tôi không cam lòng, càng không để bà ta khống chế tôi. Cô nên biết, dù thế nào hôn lễ này sẽ không xảy ra. Cô hãy quay về đi.

-Anh không thể. Hôn lễ đã công bố đến mọi người, anh không thể...

Tô Mị nói còn chưa dứt câu Sầm Kỷ Dương đã lạnh lùng đi mất.

.

Y Anh thường ngày đều làm bánh bán cho mọi người, ma cà rồng rất thích những thứ màu đỏ, nên cô thường làm những loại bánh màu đỏ để bán.

Vốn từ nhỏ cô đã tự lực nuôi sống bản thân nên cũng không gây khó dễ cho cô, mỗi ngày cứ như vậy diễn ra, đa số đều là những bà mẹ mua cho con của họ ăn.

-Chị ơi bán em một cái bánh.

Y Anh mỉm cười xoa đầu cô bé đang xòe bàn tay mũm mĩm đến trước mặt cô, tay kia đưa ra một tờ tiền.

Mọi thứ ở đây giống hệt với cuộc sống của con người, không khác lạ gì cả, ngoại trừ họ là ma cà rồng cả thôi.

-Của em.

Cô đưa bịch bánh đưa cho cô bé, cô bé cầm lấy rồi nhanh chóng chạy tới chỗ mẹ mình còn cười toe toét khoe bịch bánh, cô cảm thấy lòng mình rất bình yên, những ma cà rồng ở đây không hề có lòng đố kị toan tính, cuộc sống của họ rất yên bình, nhẹ nhàng và không có náo động gì.

Y Anh vừa quay đầu một người lạ đi ngang qua để lại một luồng hàn khí, chỉ kịp xẹt qua đôi mắt đen thẳm âm u lạnh lẽo dưới chiếc nón áo choàng đen.

Cô cảm thấy lồng ngực đập mạnh, cả người co rút.

Người đó đi rất nhanh chỉ vừa quay đầu lại đã không còn thấy nữa.

Không phải. Cô lắc đầu tự trấn an bản thân, là do cô đã suy nghĩ quá nhiều.

Thật kì lạ, chỉ còn hai ngày nữa sẽ là lễ cưới của Sầm Kỷ Dương và Tô Mị, mà hoàng gia có lẽ quá rãnh rỗi?

-Bán một bịch bánh.

Nghe thấy có người mua bánh, Y Anh đưa tay vào giỏ lấy một bịch bánh đựng trong túi nhựa trong suốt được cột bằng dây đỏ hình nơ đưa cho người đó.

-Bánh mì là gì? Chưa từng thấy?

-Là do tôi tự nghĩ ra.

Cô vừa trả lời ngẩng đầu lên cả người cứng nhắc.

Dưới ánh sáng mặt trời, ánh nắng dù chói chang đến đâu cũng không che đi được gương mặt đó.

-Cảm ơn.

Y Anh nói xong đã cầm giỏ bánh quay người bỏ đi.

Sầm Kỷ Dương ngơ ra vài giây cúi xuống nhìn bịch bánh, anh còn chưa trả tiền, cô gái này, thật kì lạ...

Y Anh bước đi như ma đuổi trở về đường về nhà, không thể tiếp xúc với anh, không được. Chuyện bọn họ gặp gỡ sẽ chẳng vui vẻ gì cho cả hai.

-Bán bánh mà không cần trả tiền sao?

Y Anh dừng chân khi Sầm Kỷ Dương chặn ở trước mặt, cô không biết nên làm gì cho phải, càng không thể quen biết với anh.

-Tôi, anh là hoàng tử lại sắp kết hôn nên đó coi như là quà mọn của tôi dành hoàng tử của mình.

Sầm Kỷ Dương hơi nhoẻn môi cười sau đó nhanh như chớp đã đứng sát người Y Anh.

Cô căng thẳng nắm chặt lấy giỏ bánh không dám nhìn lung tung chỉ cúi thấp đầu xuống, anh kề sát người cô như thế càng làm tim cô muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mà nổ tung.

-Hình như hồi sáng chúng ta đã gặp nhau, vì sao cô sợ tôi như thế? Tôi trong mắt thần dân của mình đáng sợ thế sao?

-Không có, chẳng qua, chẳng qua anh là hoàng tử, tôi chỉ là một người nhỏ bé, không có can đảm đối diện.

-Vậy sao? Đừng tưởng tôi không nhận ra, cô là người nổ phát súng tối đó.

Y Anh kinh ngạc khi anh lại nhận ra mình, cô khẽ nuốt nước bọt hai tay càng nắm chặt giỏ bánh hơn.

Lúc này Sầm Kỷ Dương đột ngột đưa tay ra muốn nâng mặt cô lên, Y Anh theo phản xạ liền lùi ra sau né đi.

-Đừng chạm vào tôi.

Lời nói cô run rẩy hét lên, cô sợ mình sẽ không chịu được, sẽ không kìm chế được.

Tay anh rơi vào không trung vẻ mặt không thoát khỏi sự kinh ngạc, lần đầu tiên anh bị một cô gái xa lạ né tránh lại còn quát anh.

-Xem ra cô rất chán ghét tôi.

-Tôi... tôi xin lỗi. Nhưng mà tôi không dám để anh chạm vào người tôi. Tôi chỉ là một cô gái nhỏ bé, anh là hoàng tử như thế không phải.

-Được thôi, tôi muốn hỏi cô. Là ai kêu cô giết tên đó.

Tên đó anh nói là Dị Ma sao?

Y Anh lúc này mới len lén nhìn anh nói: “Hắn ta là một ma cà rồng đã bị tha hóa bản tính, đã rất nhiều người bị hắn hại chết. Hoàng gia các người lại không ai bắt hắn nên tôi định sẽ thay họ đi bắt hắn. Nhưng không nghĩ hoàng tử như anh sẽ vì chuyện này mà đích thân đến đây bắt hắn.”

-Là hắn xui xẻo, tôi chẳng qua đi ngang qua, hắn tưởng tôi là ma cà rồng bình thường nên tấn công. Phát súng đó cô bắn rất chuẩn.

-Vậy, nếu không còn gì, tôi đi trước.

Y Anh cúi đầu nhanh chóng né người lướt qua anh, nhưng Sầm Kỷ Dương liền túm lấy cổ áo cô lại.

-Như thế này còn không gọi là né tránh. Nói, tôi nhìn sao cô cũng không phải là một ma cà rồng bình thường, là ai sai cô diệt khẩu hắn ta?

Y Anh trợn tròn mắt, một giây sau liền bị người nào đó đẩy vào tường đá giỏ bánh cũng rớt xuống đất.

-Có phải Mộc Miên kêu hắn giết ta nhưng vì thất bại nên sợ bại lộ ra đã sai cô đến diệt khẩu?

Tình huống gì đây? Đúng là nực cười mà.

-Đình Thâm hoàng tử.

Y Anh chợt la lên, Sầm Kỷ Dương nghe thấy liền quay đầu ra sau nhưng chẳng có ai lặp tức phát hiện bản thân bị lừa lúc nhìn lại cô đã biến mất.

-Chết tiệt.

Y Anh chạy trốn về nhà, lúc này cô mới cảm thấy an toàn mà thở phào. Nếu lúc nãy cô không lanh trí nghĩ ra kế trốn thoát thì không biết phải đối diện nói gì với anh, lỡ cô buột miệng nói ra hết thì cô không đến sẽ có chuyện gì xảy ra.

Cô càng không nghĩ đến việc anh nghi ngờ cô là thuộc hạ của Mộc Miên, nhưng mà như vậy càng tốt, anh hiểu lầm cô, chuyện giữa bọn họ sẽ không xảy ra nữa.

...

Cung điện tráng lệ, ở sãnh lớn vang lên tiếng nhạc du dương xung quanh trang trí lộng lẫy, khách tham dự ăn mạc sang trọng diễm lệ cười nói vui vẻ vừa trò chuyện vừa uống rượu.

Một lễ cưới hoàng gia đúng nghĩa.

Nơi đây chỉ dành cho ma cà rồng hoàng gia, quý tộc, còn những thường dân bình thường chỉ có thể ở phòng tiệc khác được xem diễn biến buỗi tiệc qua màn hình lớn quay trực tiếp tại sãnh lớn lại.

Y Anh cũng đến tham dự, cô vào phòng tiệc dành cho những ma cà rồng cấp bậc thấp, hôn lễ của anh, dù là nói dối cô cũng mong muốn chúc anh hạnh phúc. Sở dĩ mọi thứ đáng như thế chỉ vì đột ngột cô xuất hiện mới phá vỡ đi mọi thứ.

-Đã chuẩn bị mọi thứ chưa?-nghe thấy tiếng nói quen thuộc Y Anh vội nhìn phía cửa

Khi nhìn thấy cô gái trước mặt cô còn tưởng rằng bản thân đã nhìn nhầm, nét mặt cô ta vẫn thế, vì sao lại thế này? Không lẽ đây chính là điều đã nói? Khi đột ngột thay đổi, mọi thứ vốn dĩ cũng đã thay đổi theo!?

Thấy cô gái kia rời đi Y Anh lặp tức chạy ra đuổi theo.

Lúc này đa số ma cà rồng đều đang trong phòng tiệc, hành lang dài bóng láng yên tĩnh như tờ, chỉ có ánh trăng sáng bên ngoài ô cửa kính vẫn nguyên vẹn ở đó phát sáng giữa đêm tối.

Lộp bộp

Tiếng giày cao gót vang lên đều đặn, Y Anh theo tiếng phát ra đuổi theo, vài giây sau đột nhiên mọi thứ im bật, cô nhanh chóng chạy theo chợt nhìn thấy gì đó liền sững lại núp vào một cây trụ gần đó.

Đình Thâm, là anh.

-Cô vẫn chưa bỏ ý định đó sao?

-Việc đó đều có lợi cho chúng ta vì sao anh không giúp tôi cũng như giúp chính anh?

-Trước nay tôi chưa từng cần sự giúp đỡ của ai cả. Cô hãy tìm người khác đi.

Bọn họ là đang nói đến chuyện gì? Vân Du muốn Đình Thâm giúp gì cho cô ta chứ? Bây giờ cô ta đang là gì ở thế giới ma cà rồng này?

-Cô như vậy là sao?

Y Anh nghe thấy Đình Thâm giọng băng lãnh khinh bỉ cũng đồng thời thấy được Vân Du tự làm bản thân bị thương, máu trên cổ do bị cào mà chảy ra.

-Chỉ vì muốn tôi hút máu cô, mà cô không từ thủ đoạn?

Tại sao Vân Du phải để Đình Thâm hút máu?

-Chỉ có như thế tôi mới có thể trở thành huyết nô của anh, khi là huyết nô của anh, anh cũng biết tôi đi theo nữ vương, nếu như thế tôi chắc chắn sẽ trở thành người bà ấy tin cậy.

-Cô thật sự là vì muốn bà ta có lòng tin với cô? Hay là dã tâm gì đây?

-Tôi tuyệt đối trung thành với bà ấy, tôi muốn bà ấy tin tôi.

Thật đáng sợ.

Cô ta vì muốn được Mộc Miên tin tưởng để cô ta âm thầm thực hiện kế hoạch trở thành kẻ mạnh nhất mà không từ thủ đoạn, cô ta không nghĩ đến khi bị ma cà rồng hút máu sẽ thê thảm đến thế nào sao? Sẵn sàng thành huyết nô của Đình Thâm.

-Cô đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Tôi sẽ không giúp cô.

Đình Thâm lạnh lùng cự tuyệt, sau đó bỏ đi.

-Hôm nay là trăng rằm, anh đã uống thủy huyết chưa?

Lời Vân Du nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa ẩn ý, sự yếu ớt cầu xin của cô ta thay đổi hoàn toàn bị đánh sập, bây giờ chỉ còn thủ đoạn mưu mô.

Bước chân anh có chút khựng lại, cảm giác được điều gì đó, cô chỉ kịp thấy anh siết chặt nắm tay nhưng vẫn lạnh lùng cao ngạo: “Cô nghĩ tôi là loại người dễ bị lừa sao?”

-Anh... được lắm.

Vân Du giận đến tái mặt hung hăng quay gót bỏ đi.

Đợi đến khi tiếng bước chân xa dần, Đình Thâm đột nhiên đưa tay chống lên tường, hình như anh đang rất khó chịu, lúc ngẩng đầu lên đôi mắt đã biến thành màu đỏ, răng nanh lộ ra ngoài.

Khát máu.

Anh đang khát máu.

Y Anh đưa tay lên che miệng lùi về sau vô tình tạo ra tiếng động, Đình Thâm nghe thấy lặp tức nhìn theo, mắt chạm mắt.

Không thể để anh cắn mình.

Y Anh như một con thỏ bị rơi vào bẫy của sói lặp tức quay đầu bỏ chạy.

Xẹt...

Cả người bị lôi đẩy vào tường, cô hốt hoảng cùng sợ hãi nhìn Đình Thâm.

-Đừng cắn tôi.

Cô lắc đầu cầu xin, đáng tiếc chỉ nhận lại một ánh nhìn đầy lạnh lùng.

Ma cà rồng khát máu, lí trí đã cạn kiệt, ngoài con mồi trước mặt, họ chỉ muốn mau hút máu của nó.

Y Anh biết rõ cảm giác thống khổ đó, nhưng, cô không thể để anh hút máu mình, trong giây phút anh há miệng đồng thời tay kia đẩy đầu cô để lộ chiếc cổ trắng nõn ra, Y Anh phát giác ra gì đó lặp tức nắm chặt tay.

Một giây, hai giây...

Người Đình Thâm cứng ngắc.

Y Anh thở hồng hộc lo sợ nhìn anh, cô thấy cảm ơn mình khi lúc nào cũng đem theo súng bên cạnh.

Giờ đây khẩu súng trong tay cô đang kề vào bụng Đình Thâm, khi anh cảm nhận được chính là sững sờ.

-Nếu anh hút máu tôi, tôi sẽ bắn anh.

Cầu xin anh sợ lời hù dọa của cô, nếu không, cô thực không biết phải làm gì nữa. Đây là cách cuối cùng rồi.

-Thật buồn cười.