Thần Tử Hoang Cổ

Chương 199





Chương 199 

 

 Ở một nơi khác ở hạ giới, trong một tông môn tên là Huyền Thiên Tông. 

 Trong một đình hóng gió trên ngọn núi cao, hai lão giả lộ ra vẻ mặt buồn rầu, đang nói chuyện với nhau. 

 “Thập địa có biến, ngăn cách thiên địa, chúng ta và Tiên Vực cũng bị cắt đứt liên hệ, thập tội đại tộc kia cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.” 

 “Đúng vậy, lúc trước chủ thượng Quân gia ra lệnh cho năm thế lực phụ thuộc gồm Huyền Thiên Tông chúng ta hạ giới để trấn áp thập tội đại tộc, không ngờ hiện tại sẽ xảy ra biến cố như vậy.” 

 “Ta cũng nghe nói, hình như nhất tộc Cổ Ma và nhất tộc Cổ Yêu đã vứt bỏ ý chỉ của chủ thượng Quân gia, thậm chí âm thầm tiếp xúc với sinh linh tội tộc?” 

 “Việc này chỉ có thể chờ cường giả của chủ thượng Quân gia hạ giới mới giải quyết được thôi.” 

 Trong những câu nói của hai vị lão giả mang đầy ý sầu lo. 

 Lúc trước Quân gia phái ra năm thế lực phụ thuộc, lần lượt là Huyền Thiên Tông, Đại Dận hoàng triều, nhất tộc Cổ Thần, nhất tộc Cổ Ma, nhất tộc Cổ Yêu. 

 Hiện giờ lại có hai tộc bắt đầu vứt bỏ ước nguyện ban đầu, thật là một chuyện lớn. 

 “Đúng rồi, nghe nói trong tông chúng ta xuất hiện một sự kiện ác tính, có đệ tử bị phát hiện cấu kết với tội tộc đúng không?” 

 “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhất định sẽ có người giải quyết, cái chúng ta cần tập trung là thập tội đại tộc...” 

 Cùng lúc đó, trên quảng trường Huyền Thiên Tông. 

 Một thanh niên bị trói trên trụ đồng, trên người đầy vết roi, máu tươi đầm đìa. 

 Khóe mắt gã muốn nứt ra, nhìn về phía một đôi nam nữ trẻ trung ở đối diện. 

 “Lưu Thiến Thiến, sao ngươi lại phản bội ta!” 

 Thanh niên này tên là Mạc Phàm, mà Lưu Thiến Thiến đó là thanh mai trúc mã của gã. 

 Mạc Phàm không ngờ Lưu Thiến Thiến lại liên hợp với đại sư huynh, âm mưu hãm hại gã. 

 Thậm chí toàn bộ tu vi của gã cũng bị phế đi, hoàn toàn trở thành một phế nhân. 

 “Mạc Phàm, ngươi mưu toan cấu kết với tội tộc, đã là tội lớn tày trời, đại sư huynh có thể tha cho ngươi một mạng đã xem như không tồi.” Lưu Thiến Thiến khẽ kêu lên. 

 Vị đại sư huynh kia còn đang lạnh lùng cười. 

 “Ha hả... Cấu kết với tội tộc...” Mạc Phàm cười, nụ cười lạnh lẽo như băng. 

 Gã không chỉ hận đại sư huynh, hận Lưu Thiến Thiến, thậm chí trong lòng còn ôn hận thù đối với toàn bộ Huyền Thiên Tông. 

 Cấu kết với tội tộc thì thế nào, nếu gã có thể tồn tại đi ra ngoài thì nhất định phải tự tay giải phóng tội tộc, huỷ diệt Huyền Thiên Tông! 

 Đúng lúc này, trời giáng lôi đình, ầm ầm một tiếng đánh thẳng lên người Mạc Phàm. 

 Cả người gã lập tức cháy đen, tản ra một mùi cháy xém khó ngửi. 

 Cùng lúc đó, trong đầu Mạc Phàm bỗng xuất hiện một người tí hon kết thành từ sao trời. 

 Đủ loại cảnh tượng thần bí mà rộng lớn hiện lên trong mắt gã. 

 Một tinh cung cổ xưa đứng sừng sững, gã quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn một bóng dáng khổng lồ khoác nhật nguyệt sao trời kia. 

 “Chúng tinh chi tử... Trở về, phụ tá chí tôn!” 

 Mạc Phàm nghe thấy lời này thì hoàn toàn mất đi ý thức, hôn mê bất tỉnh. 

 Nhìn Mạc Phàm cả người cháy đen, nửa chết nửa sống, Lưu Thiến Thiến chán ghét bịt mũi lại rồi nói: “Người đâu, ném Mạc Phàm này ra khỏi tông môn.” 

 ... 

 Trên một mảnh đại lục cổ xưa khác, có một vương triều xa xưa tên là Tần vương triều. 

 Giờ phút này, toàn bộ vương triều đã cháy mấy ngày liên tục. 

 Tất cả cường giả của Tần vương triều đều là bị chém giết sạch sẽ. 

 Trong đại điện hoàng cung, một thanh niên mặc áo gấm đang nằm trên mặt đất, ngực xuất hiện một cái động lớn, nhuộm đầy máu tươi. 

 Mà một thanh niên khác thì cao cao tại thượng, cả người tràn ngập linh khí. 

 Trong tay gã có nắm một khối xương trắng tinh, tỏa ra ánh hào quang thâm thúy. 

 “Tiên Thiên Linh Cốt, vừa vặn phối hợp với Linh Vương Thể của ta, thế giới này đúng là có không ít cơ duyên.” Thanh niên kia khẽ cười một tiếng và nói. 

 “Rốt cuộc ngươi là ai!” Vẻ mặt của thanh niên ngã trên mặt đất dữ tợn như ác quỷ. 

 Y tên là Tần Hạo, vốn là hoàng tử của Tần vương triều, thân mang Tiên Thiên Linh Cốt, tư chất cường đại mà kh ủng bố. 

 Kết quả, trên Tiên Vực có tồn tại cường đại giáng thế, chỉ trong một đêm đã huỷ diệt toàn bộ Tần vương triều. 

 Phụ hoàng, mẫu hậu, đông đảo tướng lãnh đều bị chém giết không còn. 

 “A, nói cho ngươi biết cũng không sao, ta là Khương Hư Linh của Hoang Cổ Khương gia thuộc Hoang Thiên Tiên Vực!” 

 “Không giết ngươi là muốn xem một con kiến như ngươi có thể gây nên sóng gió gì.” Khương Hư Linh cười lạnh và nói, tung một chân đá văng Tần Hạo. 

 Người thích ứng được thì sống sót, khôn sống mống chết là pháp tắc của vạn vật thế gian. 

 Khương Hư Linh sinh ra trong Hoang Cổ thế gia của Tiên Vực, tất nhiên hiểu rõ nguyên tắc này nhất. 

 Chuyện này có thể trách ai được? 

 Yếu, chính là nguyên tội! 

 Muốn trách thì trách Tần Hạo có được một Tiên Thiên Linh Cốt nên bị gã theo dõi đi. 

 “Chắc hẳn Lạc Ly biểu muội của ta cũng sắp hạ giới, còn có Thần Tử Quân gia, đến lúc đó không chừng có thể ôm đùi hắn một chút, có lẽ sẽ có được càng nhiều cơ duyên.” 

 Khương Hư Linh cười. 

 Tuy gã là Linh Vương Thể của Khương gia, thiên tư bất phàm, cũng là một thiên kiêu đỉnh cấp. 

 Nhưng gã vẫn sùng bái Quân Tiêu Dao đến cực điểm. 

 Hơn nữa Quân Tiêu Dao là con trai của Khương Nhu, cũng coi như một nửa người của Khương gia, còn có chút quan hệ với Khương Lạc Ly, điều này càng làm Khương Hư Linh quyết tâm muốn xây dựng quan hệ tốt với Quân Tiêu Dao. 

 “Lần sau gặp mặt, có phải nên gọi Thần Tử Quân gia là muội phu không?” Khương Hư Linh thầm nghĩ. 

 Mà đợi sau khi Khương Hư Linh rời đi. 

 Tần Hạo nằm trong vũng máu, khóe mắt muốn nứt ra. 

 Yếu chính là nguyên tội! 

 “Khương Hư Linh, Hoang Cổ Khương gia, và cả toàn bộ Tiên Vực, các ngươi dựa vào cái gì mà cao cao tại thượng, khống chế sinh tử!” 

 Vào thời khắc này, trong lòng Tần Hạo dâng lên thù hận đối với Hoang Cổ Khương gia, thậm chí là toàn bộ Tiên Vực. 

 Mà đúng lúc này, chỗ ngực của y, vòng cổ bị máu tươi sũng ướt bỗng lập loè lên từng đợt quang hoa. 

 Ngọn lửa đen nhánh trào ra, hư ảnh một con minh tước màu đen dáng vẻ ưu nhã hiện lên. 

 Mơ hồ có giọng nữ vang lên bên tai Tần Hạo: “Phóng thích nhất tộc Cửu U Minh Tước chúng ta, ta sẽ cho ngươi sức mạnh đối kháng với Hoang Cổ thế gia...” 

 Theo dòng thời gian chuyển dời, thập địa hạ giới đều xuất hiện biến động lớn. 

 Nghe đồn trên đại lục nào đó có một thiên kiêu ngang trời xuất thế, hư hư thực thực là Hỗn Độn Thể, làm chấn động cả đại lục. 

 Phải biết rằng, cho dù là ở Tiên Vực thì Hỗn Độn Thể cũng là thể chất kh ủng bố vạn năm khó gặp, đứng ở vị trí thứ mười trong ba ngàn thể chất. 

 Nhưng ở nơi cằn cỗi như hạ giới lại xuất hiện Hỗn Độn Thể, điều này làm một đám thiên kiêu Tiên Vực đều vô cùng ngạc nhiên, chấn động trong lòng. 

 Còn có một khối đại lục khác, nghe đồn có truyền nhân của Thôn Thần Ma Công hiện thế, có thể cắn nuốt vạn linh trên thế gian. 

 Ngoài ra, còn có quái thai Tiên Vực bị chôn ở thập địa hạ giới hiện thân, hắn ta tự phong ấn qua rất nhiều kỷ nguyên là vì chờ đợi thập địa đại loạn lần này, muốn đánh cắp khí vận một giới, cũng tức là căn nguyên thế giới.