Thần Tọa

Chương 386: Tứ đại Thánh tử




Người trong tông phái tiên đạo nhìn thấy người trong ma đạo, tà đạo thường mang theo ý khinh thường. Người Đâu Suất Cung gần đây tự cho mình rất cao, ngay cả Thần Tiêu Tông cùng Bắc Đẩu Tông còn không đặt vào mắt huống chi là một Xích Thiết Nhân Ma.

Xích Thiết Nhân Ma hoành hành không sợ, giết người vô số, loại người này từ trước tới nay chính là nhiệm vụ của các tông phái chính đạo. Huống chi Xích Thiết Nhân Ma còn ưa thích ăn thịt người, loại người này xác định vững chắc sẽ bị tông phái tiên đạo liệt vào danh sách bị truy nã.

Lâm Hi đã sớm hiểu rõ trong lòng. Người Đâu Suất Cung một khi gặp được Xích Thiết Nhân Ma sẽ giết hắn hoàn thành nhiệm vụ tông phái, làm gì hợp tác với hắn.

Quả nhiên xa xa có tiếng hét to.

- Người nào?

- Là Xích Thiết Nhân Ma!

Có người nhận ra.

- Giết hắn!

Là tên cường giả Đâu Suất Cung cầm pháp khí thượng phẩm, tiếng nói chém đinh chặt sắt, không có chút do dự.

Từng đạo bóng người vây lại, chân khí tung hoành, nương theo đó là tiếng gào thét không cam lòng của Xích Thiết Nhân Ma.

- Xích Thiết Nhân Ma đúng là ngu xuẩn. Chết thì không nên trách người khác.

Lâm Hi nhìn qua phương xa, thản nhiên nói.

Xích Thiết Nhân Ma lòng mang oán khí, lại nhớ thương bảo bối của Lâm Hi cho nên muốn liên thủ với người ta đối phó Lâm Hi. Đáng tiếc xuất sư bất lợi, gặp được người của Đâu Suất Cung.

Ba người nhìn thấy rõ ràng Xích Thiết Nhân Ma nhanh chóng bị người Đâu Suất Cung vây lại. Người của Đâu Suất Cung huấn luyện nghiêm chỉnh căn bản không có cho hắn hồi tâm chuyển ý bỏ chạy.

Xích Thiết Nhân Ma cũng là nhân vật, bị nhiều người vây quanh vậy mà tạm thời không có chết. Nhưng mà lúc tên cường giả Đâu Suất Cung cầm thượng phẩm pháp khí ra tay thì chấm dứt.

- Ah!

Nương theo đó là tiếng hét thảm vang lên, Xích Thiết Nhân Ma không hề lo lắng bị người của Đâu Suất Cung đánh chết. Cái đầu của hắn rơi vào trong tay người của Đâu Suất Cung.

- Ân.

Nhìn thấy cường giả Đâu Suất Cung ra tay thì mí mắt Lâm Hi nháy một cái.

- Ah, chủ nhân, ta hiểu rồi!

Nhìn thấy Xích Thiết Nhân Ma bị giết, Địa Ngục Ma Long đột nhiên quát to một tiếng:

- Thì ra chủ nhân muốn dùng Xích Thiết Nhân Ma thăm dò thực lực của Đâu Suất Cung!

Lâm Hi chỉ cười cười, từ chối cho ý kiến.

Tạp Mễ Lạp cùng Địa Ngục Ma Long đi theo Lâm Hi hồi lâu, nhìn phản ứng của hắn thì biết chắc là như vậy.

- Nhưng mà, chủ nhân. Làm sao ngươi biết tên đầu trọc kia sẽ đảo hướng qua người của Đâu Suất Cung?

Tạp Mễ Lạp nhíu mày nghi ngờ nói:

- Nhiều phương hướng như vậy nhưng hắn sao không đi hướng khác.

- Ta không biết.

Lâm Hi cười cười, nói:

- Nhưng mà ta biết rõ hắn nhất định không thoát được. Người của Đâu Suất Cung một khi ra tay thì không cho chúng ta cơ hội. Các ngươi nhìn đi.

Thời điểm Lâm Hi nói chuyện thì dùng ngọn núi của Lâm Hi làm trung tâm, đông, nam, tây, bắc bốn hướng của khí tức chấn động, từng đạo khi tức cường hoành bắn ra ngoài, bao phủ vào vị trí của Lâm Hi.

Trong hào quang năm màu kia bóng người di động. Một đám đệ tư Đâu Suất Cung hình thành trận thế to lớn bao vây chung quanh.

- Đáng chết! Lại tới!

Địa Ngục Ma Long nhìn qua tư thế này thì run rẩy, thiếu chút nữa nằm rạp trên đất.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ đụng phải Đâu Suất Cung, loại lấy thế đè người này bọn họ gặp nhiều.

Lần đầu tiên là ở bên ngoài Tiên Đạo Đại Thương Minh, Địa Ngục Ma Long cùng Lâm Hi đã lãnh hội phong cách làm việc của Đâu Suất Cung loại, lần kia làm nó sợ tới mức té đái.

Đâu Suất Cung có lẽ đã quen với việc huy động nhân lực, không cho người khác cơ hội bỏ chạy.

- Đáng chết!

Hấp Huyết Nữ Vương cũng oán hận mắng câu, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Nàng rốt cục hiểu vì sao Lâm Hi lựa chọn dừng lại ở đỉnh núi này. Bởi vì mặc kệ đi hướng nào cũng sẽ có Đâu Suất Cung bao vây.

Trận thế như vậy Xích Thiết Nhân Ma cũng phải chết là cái chắc. Mặc kệ hắn chạy hướng nào cũng như nhau.

Nhìn người của Đâu Suất Cung thì biết có không ít cao thủ.

Xích Thiết Nhân Ma là kẻ chết thay, vừa vặn thích hợp đi dò đường, thử thực lực cường giả Đâu Suất Cung.

- Ngâm!

Trong tiếng long ngâm bao phủ, trong cơn lốc bốn phía là một đám đệ tử Đâu Suất Cung vây chung quanh Lâm Hi.

Ầm ầm!

Thiên địa dao động giống như vạn mã lao nhanh. Bọn người Lâm Hi đứng trên đỉnh núi mà rung động.

Địa Ngục Ma Long cùng Tạp Mễ Lạp biến sắc, bốn tên cường giả Đâu Suất Cung tỏa ra áp lực cực lớn, giống như biển cả tức giận.

Thực lực của Địa Ngục Ma Long cùng Tạp Mễ Lạp cực kỳ cường hoành, Luyện Khí Sĩ dưới lục trọng không phải là đối thủ của chúng. Chỉ có Luyện Khí thất trọng Đạo Căn Kỳ mới làm cho chúng cảm thấy uy hiếp cường đại.

- Không cần phải lo lắng. Ở trước mặt ta bọn họ chỉ có con đường chết.

Âm thanh Lâm Hi đạm mạc truyền vào trong tai bọn họ.

Thanh âm không lớn, đã có một cổ kỳ dị trầm trọng lực lượng, làm cho người cảm giác được an tâm.

Trong cảm giác của Địa Ngục Ma Long cùng Tạp Mễ Lạp thì Lâm Hi hiện tại như ngọn núi vắt ngang thiên địa, trầm trọng khôn cùng, cho dù là gió mưa thế nào cũng không rung chuyển được.

- Lâm Hi!

Âm thanh lạnh như băng, rét lạnh thấu xương từ đỉnh núi phía bắc truyền xuống. Chỉ thấy giữa không trung có chân khí bàng bạc như sông băng lơ lửng. Chân khí gào thét và bão tố nổi lên.

Khí lạnh ập xuống như cọ rửa hư không.

- Đúng vậy!

Lâm Hi thản nhiên nói, trong âm thanh không có chút biểu lộ nào cả.

Trong một sát na bốn đạo khí tức cường hoành phá không mà đến, tập trung vào vị trí Lâm Hi.

- Quỳ xuống!

Hư không chấn động từ ngọn núi phía đông, bốn đầu Thanh Giao gào thét, trên xe ngựa đồng xanh có một thanh niên mặc đạo bào mắt lộ hàn quang, nghiêm nghị quát mắng.

- Cho ngươi một con đường sống, tự phế tu vi, tự ghi tội chiếu sau đó theo chúng ta trở lại Đâu Suất Cung tự lĩnh tội. Nếu không... Chết!

Ngọn núi phía tây sương mù dày đặc, một con Thanh Long không ngừng uốn éo thân thể, trên lưng Thanh Long có một đạo nhân ánh mắt sáng quắc, ánh mắt sắc bén hơn cả đao kiếm, ánh mắt như đâm thủng nội tâm của người đối diện.

- Không nên thử phản kháng, nếu không chúng ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết.

Trên ngọn núi phía nam có một con rùa đất màu vàng còn lớn hơn cả đỉnh núi lơ lửng không trung. Hiện ra cái mai rùa hình bát quái, một tên đạo nhân của Đâu Suất Cung khoan chân ngồi đó, mặt không biểu tình.

Bốn tên đạo nhân chân khí cuồn cuộn vây quanh ngọn núi, áp lực khổng lồ áp xuống Lâm Hi nặng nề không chịu nổi.

Trong hào quang của bốn tên đạo nhân thì một đám đệ tử Đâu Suất Cung ánh mắt hả hê trêu tức nhìn qua Lâm Hi.

Tại Đâu Suất Cung đã ra tập sát lệnh, Lâm Hi có bài danh trước ba, thuộc về Thanh Vi trưởng lão tự mình điểm danh, là đối tượng truy nã hàng đầu.

Trước đó còn chưa từng có một tên Luyện Khí tứ trọng Khí tiên nào làm cho Đâu Suất Cung huy động nhân lực như vậy, mà bên ngoài Tiên đạo Đại Liên Minh xuất động một tên Hư Tiên truy nã thất bại thì càng làm thanh danh đệ tử Thần Tiêu Tông lớn hơn cả Đâu Suất Cung.

Bởi vì liên quan tới cạnh tranh với Thần Tiêu Tông, Đâu Suất Cung đã ra ban thưởng tông phái tiêu diệt Lâm Hi, làm cho nhiều Thánh tử, Thánh nữ của Đâu Suất Cung thậm chí là Hư Tiên cũng phải động tâm!

Tay áo Lâm Hi bồng bềnh, hắn đứng chắp tay trên đỉnh núi, ánh mắt chậm rãi quét qua chung quanh thần thái bình tĩnh.

- Nếu không thì thế nào?

Một câu đạm mạc nhưng lại đầy khí phách, hiển lộ khí khái hào hùng.

Trong một chớp mắt thiên địa yên tĩnh, không khí bỗng nhiên ngưng trọng.

Một tên thanh niên mặc đạo bào đột nhiên cười lớn một tiếng, đi tới:

- Ha ha, Lâm Hi, ta thấy ngươi còn chưa rõ tình huống đấy. Bốn người xuất hiện trước mặt của ngươi chính là Thánh tử của Đâu Suất Cung, Bạo Tuyết Thánh tử, Thanh Giao Thánh tử, Huyền Vũ Thánh tử cùng Đằng Long Thánh tử. Địa vị trong tông cao thượng, còn trên cả Lôi Đức sư huynh mà ngươi nhìn thấy. Bốn vị Thánh tử đã sớm xuống núi tu hành, trong thế giới tiên đạo tiếng tăm lừng lẫy, ngươi chắc đã nghe nói...

- Chưa từng nghe qua!

Lâm Hi đánh gãy lời của hắn, lạnh nhạt nói, trên mặt mạc không biểu lộ.

- Lớn mật!

- Dám vô lễ với Thánh tử!

- Đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!

...

Một câu làm cho đám đệ tử Đâu Suất Cung biến sắc, khí tức của bốn Thánh tử bàng bạc trở nên khó coi.

- Đáng chết! Những đám như các ngươi chủ nhân chưa từng nghe qua, các ngươi là thứ gì chứ?

Trong lòng Địa Ngục Ma Long oán thầm vài câu.

Chỉ có nó biết rõ Lâm Hi nói ra những lời này không phải là đang trêu chọc đám người kia.

Hắn là thực sự chưa từng nghe qua.

Lâm Hi trải nghiệm và kiến thức giang hồ hoàn toàn không cùng cấp độ với tu vi của hắn.

- Rất tốt, xem ra ngươi là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.

Bạo Tuyết Thánh tử âm thanh như băng hàn, từ trong chân khí băng tuyết truyền ra.

- Nếu ngươi đã chống lại thì dễ xử lý. Đánh gãy tứ chi của hắn, phá vỡ đan điền của hắn và mang về Đâu Suất Cung.

Thanh Giao Thánh tử hờ hững nói.

- Đã dám giết đệ tử của Đâu Suất Cung thì phải có giác ngộ chết. Nếu như muốn chết thống khoái thì tự sát đi.

Huyền Vũ Thánh tử ngồi trên mai rùa màu vàng nói ra.

- Nếu như bốn chúng ta động thủ thì ngươi chết khó coi hơn nhiều.

Đằng Long Thánh tử lạnh lùng nói.

- Ha ha ha...

Lâm Hi cười to, trên mặt không hề ý sợ hãi:

- Muốn bắt ta chỉ bằng bốn tên trẻ trâu các ngươi?

Âm thanh ù ù chấn động tứ phương.

- Muốn chết!

Đột nhiên bốn Thánh tử biến sắc, chân khí trong đan điền bộc phát ra ngoài, bốn đạo chân khí khổng lồ như như thiên băng địa liệt bắn ra bốn phương tám hướng.

Nhưng mà bốn người ra tay nhanh thì Lâm Hi còn nhanh hơn.

- Vừa vặn tu luyện thành công, vừa vặn bắt các ngươi khai đao vậy, giết một răn trăm, làm cho Đâu Suất Cung biết rõ kết cục khi đối nghịch với ta.

Lâm Hi nói năng như sấm, ánh mắt phát lạnh và đan điền đồng thời chấn động.

- Ngang!

Hư không kịch chấn, từng đoàn long khí vàng óng từ trong người Lâm Hi bắn ra ngoài. Những này long khí này uốn éo tứ chi bay múa, trong nháy mắt hóa thành Cửu Trảo Kim Long dài hẹp, giọng gào thét khàn khàn, bốn chân như có sinh mạng đánh ra bốn phía.

Cùng một thời gian, Lâm Hi như đạn pháo phóng thẳng lên trời.

- Chạy đi đâu!

Bốn tên Thánh tử gào lên, Bạo Tuyết Thánh tử, Thanh Giao Thánh tử, Huyền Vũ Thánh tử cùng Đằng Long Thánh tử cùng đám đệ tử Đâu Suất Cung chân khí bắn ra ngoài, như điện quang lập loè đuổi theo.

Một chấn động như lôi đình vạn quân, thế không thể đỡ.