Phì Phì là một bé thần thú vừa ra đời không lâu đã bị ném vào sơn cốc ở gần núi Hoắc Sơn.
Bởi vì không có cả cha lẫn mẹ bên cạnh, hơn nữa loại thần thú như Phì Phì ở thế giới Sơn Hải Kính này cũng không tính là thần thú ghê gớm gì, cho nên cả tộc Phì Phì không hề lưu truyền cái gọi là ký ức như tộc phượng hoàng Bạch Trạch.
Nhóc con mới sinh ngây ngô mở mịt ngẩng đầu lên nhìn trời, bầu trời nứt ra một khe hở thật lớn, bên ngoài có những trận gió hủy thiên diệt địa, quét vào thổi bay tất cả chung quanh, ngay cả núi Trường Lưu lừng lẫy khắp Sơn Hải, núi Tích Thạch, thậm chí cả núi Bất Chu cũng từ từ bị phá hủy.
Các thần thú trên núi rên rỉ, thề sống chết cũng không rời khỏi lãnh địa, ngôi nhà của mình. Gió, nước và lửa tàn sát bừa bãi khắp nơi, mỗi một con thần thú vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết điên đảo, sau cùng, tất cả chỉ là châu chấu đá xe.
Sơn Hải Kính sụp đổ, khắp Sơn Hải đều tràn ngập sợ hãi và bi thương.
Duy độc một con thần thú nhỏ đang nằm trong sơn cốc là ngoại lệ, vẫn như cũ dùng đôi mắt to ngập tràn tò mò nhìn ngắm từng màn phát sinh trước mắt. Bé con còn quá nhỏ, chỉ có thể dựa vào bản năng, mà tất cả những chuyện xảy ra trước mắt bé con đều không hiểu.
Hơn nữa, Phì Phì là chủng tộc sinh ra để mang niềm vui đến cho người khác, bọn họ bẩm sinh dễ dàng đạt được niềm vui hơn mọi người, cũng dễ dàng quên đi đau thương.
Bảy ngày sau, toàn bộ thế giới Sơn Hải Kính yên tĩnh trở lại. Mà thần thú nhỏ trong hang cốc cũng sớm biến mất từ ba ngày trước.
Một con thần thú biến mất trong thời khắc không ai chú ý, tiểu Phì Phì vừa mở mắt ra liền phát hiện bản thân đã đến một thế giới mới.
***
Bé con được một người phụ nữ trang điểm tinh xảo ôm trong lồng ngực, hàng lông mày nhỏ hơi cau lại, sau đó ho khan vài tiếng, trên môi không có tí huyết sắc nào. Cậu không rõ mình đang ở đâu, nhưng mùi nước hoa nồng nặc của người phụ nữ làm cậu cảm thấy khó chịu, vươn tay muốn đẩy bà ta ra xa một chút.
Người phụ nữ cảm nhận được động tĩnh, càng không kiên nhân, trên mặt lộ rõ sự nôn nóng. Sau đó lại thu xếp một chút, tiếp tục ngó quanh khu nhà bí ẩn.
Bé con vốn dĩ mờ mịt, bị người phụ nữ ôm không được thoải mái nên phản kháng càng mãnh liệt. Nhưng mà cậu nhóc đang sốt cao, hơn nữa quá nhỏ tuổi, dù cho phản kháng thì tí sức lực đó cũng mềm như bông, không có tí uy hiếp nào.
"Mẹ ơi, con không thoải mái, mẹ mẹ ơi, không thoải mái." Bé con dùng ngữ khí mềm mại, đôi mắt ngập hơi nước vì phát sốt, khiến người nhìn đau lòng cực kỳ.
Nhưng mà người phụ nữ đang ôm bé lại không có tí phản ứng nào, giống như là không nghe thấy bé con mới nói gì, cũng không hề phát hiện bé con đã không còn vẻ trì độn như ngày trước.
Cô ta cùng đường, hiện tại chỉ có một ý nghĩ duy nhất, nếu hôm nay không gặp được ba ruột của nhóc con thì sẽ bị những kẻ đòi nợ ở sòng bạc bức chết! Hình như mới nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ nào đó, cô ta đột nhiên run lên một chút. Sau đó mới nhớ tới mình đang ôm một đứa nhỏ, cúi đầu dặn dò: "Lát nữa nhớ phải ngoan, gọi ba ba. Nếu không mẹ sẽ tức giận."
Sau đó cũng không đợi bé con đáp lại, dư quang khóe mắt cô ta phát hiện cái gì đó, lập tức sáng mắt, đuổi theo một chiếc xe.
Người phụ nữ đi rất nhanh, bé con trong lồng ngực không có tí cảm giác an toàn nào, bàn tay nhỏ bé vội vàng gắt gao giữ lấy cổ áo bà ta, như là sợ người phụ nữ không cẩn thận sẽ làm rớt bé con xuống đường.
Đứa nhỏ bị người phụ nữ này ôm chính là thần thú nhỏ Phì Phì của Sơn Hải Kính vừa mất tích, trời xui đất khiến sinh ra, sau đó thân thể không chống đỡ nổi uy lực hủy diệt của Sơn Hải Kính mà tiêu tán, chỉ để lại một mảnh thần hồn phiêu đãng lang thang, mơ hồ không có mục tiêu.
Ngay thời khắc thần hồn sắp tiêu tán, bỗng nhiên thần hồn của cậu bị hấp dẫn bởi một năng lượng nhỏ bé đáng thương, chờ tới lúc cậu phục hồi tinh thần thì bản thân từ một thần thú nhỏ đã trở thành một nhóc con ở thế giới của nhân loại.
Chỉ là thần hồn bị thương có hơi nặng, dưới sự bảo vệ của bản năng, trong ba năm này ngoại trừ duy trì dấu hiệu sinh tồn, cậu hầu như rất ít phản ứng với thế giới bên ngoài. Mãi đến hôm nay, thần hồn của cậu khôi phục không tệ, cậu mới mở miệng nói ra câu đầu tiên khi đến với thế giới này.
Đáng tiếc, người duy nhất nghe được không hề có tâm tình chú ý.
Ba năm trước thần thú sơ sinh tuy là có linh trí, nhưng không có ba mẹ bên cạnh dạy dỗ nên đại bộ phận thời gian đều hành động dựa vào bản năng. Cho nên bé con không hề biết, ở trong thế giới của con người, nếu đến năm ba tuổi chưa nói một câu nào sẽ bị xem là đứa ngốc.
Hiện tại, người đang ôm cậu là Phùng Duyệt Di, cũng là mẹ của nhóc ở kiếp này.
Phùng Duyệt Di ôm bé con đuổi theo xe, hôm nay bà ta còn cố ý không mang giày cao gót như ngày thường.
"Lý ca, ở phía sau có người đuổi theo xe." Tài xế thông qua kính chiếu hậu thông báo tình huống, sau đó quay lại nhìn người đại diện Lý Húc.
"Đuổi theo?" Người đại diện Lý Húc nhíu mày, những người hâm mộ càng ngày càng điên cuồng, sự việc lần trước vừa mới bình ổn, kết quả, bây giờ lại tiếp tục, "Lái nhanh lên, cắt đuôi." Lý Húc không chút do dự quyết đoán. Lời vừa dứt, hắn lại ngập ngừng nói thêm: "Thôi dừng lại nhìn chút xem cô ta muốn làm gì. Tư Niên bây giờ không thể chịu đựng thêm kích thích."
Lâm Tư Niên là nghệ sĩ có thành tựu tốt nhất mà hắn từng dẫn qua, cũng là người làm hắn lo lắng nhất gần đây. Tuổi trẻ đã lấy được tam kim ảnh đế, fans mấy ngàn vạn, diện mạo xuất sắc, kỹ thuật diễn ưu tú, gia thế hiển hách. Trừ việc bốn năm trước trời xui đất khiến bị tính kế một hồi, hắn ở giới giải trí vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.
Chỉ là gần đây phát sinh một chuyện làm người ta kinh sợ một hồi. Một fan tư sinh của Lâm Tư Niên tra ra được chỗ ở của hắn, sau đó lặng lẽ đột nhập, rồi trần truồng cả người cắt cổ tay tự sát trên giường.
Fan này trước khi đến có lẽ đã dùng một loại thuốc gì đó để ngăn chặn máu đông lại, cho nên chờ đội Lâm Tư Niên đóng phim xong về nhà, tắm rửa chuẩn bị đi ngủ chính là vừa xốc giếng lên lập tức thấy một mảng đỏ tươi, người đã sớm lạnh.
Căn cứ theo điều tra, đã bài trừ hoàn toàn khả năng bị sát hại. Trên video theo dõi rất rõ ràng, người này chính là cố ý tự sát ở nhà Lâm Tư Niên! Cô ta muốn dùng phương thức này khiến Lâm Tư Niên vĩnh viễn nhớ kỹ.
Chuyện này nháo rất lớn, cơ bản, mỗi nghệ sĩ đều cảm thấy bất an. Bọn họ biết fan gần đây rất điên, chỉ là không ngờ có thể điên cỡ này.
Xong việc, Lâm Tư Niên vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, mỗi ngày theo lịch trình đóng phim, chính là càng trầm tĩnh càng khiến người khác kinh hồn khiếp đảm. Việc đầu tiên Lý Húc làm sau khi sự tình diễn ra chính là đổi chỗ ở cho Lâm Tư Niên, kết quả, mới có mấy ngày, vốn tưởng rằng chỗ ở an toàn lại bị tiết lộ.
Cho nên Lý Húc nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định nói rõ ràng với fan đang đuổi theo xe. Trải qua sự việc kia, dù là hắn hay công ty đều kiên quyết không dung túng fan.
Tới tận khi đến gần Lý Húc mới chú ý đến đứa bé trong lồng ngực người phụ nữ, thời buổi này truy tinh còn mang theo con?
Phùng Duyệt Di nhìn thấy xe dừng cách đó không xa, rõ ràng là đang đợi cô ta, nhất thời cảm thấy rất mong đợi. Kết quả đến gần mới thấy không có người kia, không khỏi có chút thất vọng.
Nhưng khi nhìn thấy Lý Húc, cô ta lại thở ra một hơi. Người phụ nữ biết người này, hắn là người đại diện của Lâm Tư Niên, có những lời nói hắn cũng không khác lắm nói với Lâm Tư Niên, không chừng còn dễ đạt được mục đích hơn.
Tiêu tiền hay là trơ mắt nhìn nghệ sĩ nhà mình dính vào scandal con ngoài giá thú, cô ta tin rằng Lâm Tư Niên và người đại diện hẳn là có thể cân nhắc được nặng nhẹ.
"Tôi muốn gặp Lâm Tư Niên, đây là con của hắn. Nếu hắn không tin có thể đi giám định!" Phùng Duyệt Di đưa đứa nhỏ về phía Lý Húc như là bắt lấy cọng rơm cuối cùng.
Con? Giám định? Đây là chuyện gì? Người đại diện Lý vốn ấp ủ lời lẽ chính đáng đều kẹt ở cổ họng, hai giây sau mới phản ứng lại.
Hắn vừa định phản bác, nhưng lời tới miệng lại chần chờ. Nhìn kỹ một chút đứa nhỏ này, độ tuổi này, trong lòng lộp bộp, hình như... có khả năng.
Nghĩ lại Phùng Duyệt Di vừa nãy quả quyết, hình như hoàn toàn không sợ xét nghiệm DNA, hắn đã tin khoảng sáu phần.
Nửa giờ sau, tại nhà Lâm Tư Niên, Lý Húc, Phùng Duyệt Di, hai người ngồi song song. Ngược lại, đương sự Lâm Tư Niên như là sợ dính phải thứ gì dơ bẩn, thần sắc lãnh đạm ngồi ở góc xa nhất.
Phùng Duyệt Di bị động tác của Lâm Tư Niên kích động, tay ôm Phì Phì gia tăng lực đạo.
Bé con bị đau, muốn khóc. Nhưng Phùng Duyệt Di đã cảnh cáo bé con, nếu không nghe lời mẹ sẽ tức giận, nghĩ lại bộ dạng Phùng Duyệt Di mỗi lần tức giận, bé con liền cứng rắn nhịn lại nước mắt của mình.
Tuy là thần trí mơ hồ, thần hồn cũng chưa hồi phục. Nhưng mỗi lần Phùng Duyệt Di đi đánh bạc thua về phát điên vẫn để lại bóng ma không nhỏ. Hơn nữa, mỗi lần mẹ tức giận sẽ không cho Phì Phì ăn cơm, đói bụng thì rất khó chịu.
"Nếu cô muốn cho con nhận cha đã sớm làm được từ lâu, không cần chờ tới hôm nay. Nói đi, mục đích của cô là gì?" Nhìn qua Lâm Tư Niên bộ dạng không liên quan tới mình, Lý Húc nhận mệnh nói chuyện với Phùng Duyệt Di.
Bị vạch trần, xé vỡ lớp mặt nạ cuối cùng, tuy Phùng Duyệt Di có chuẩn bị tâm lí nhưng vẫn có chút buồn bực.
Nhưng nghĩ tới món nợ ở sòng bạc, dựa vào năng lực của cô ta không có cách nào trả nổi. Ngày mai là kỳ hạn cuối, nếu không trả sẽ chết không toàn thây.
Những người đó là ác ma, tất cả đều không sợ chết, muốn tiền không muốn mạng. Cô ta căn bản không dám quỵt.
"Hai mươi triệu, tôi muốn hai mươi triệu." Phùng Duyệt Di hít sâu một hơi, nói ra cái giá mình muốn.
Vẫn luôn bàng thính từ đầu trừ Lâm Tư Niên còn có nhóc con Phì Phì, chẳng qua, Lâm Tư Niên là không muốn nói, còn Phì Phì là nghe không hiểu.
Bé con nhìn mẹ, lại nhìn Lý Húc, gương mặt mềm mại đầy vẻ mơ hồ tò mò. Cuối cùng, ánh mắt của bé con dừng lại trên người Lâm Tư Niên.