Thoáng trông thấy Tiểu Thần đã đồng ý ước chiến, Phong Thiên Thanh bất ngờ cười lên ha hả, nụ cười treo trên miệng dường như dè bĩu một tên ngu ngốc đang tự tìm khổ. Gã cao giọng.
- Tốt lắm, đợi chờ chi bằng hiện tại! Chúng ta đi Bất Hối Đài! - Bất Hối Đài? - Tiểu Thần có chút nghi hoặc lặp lại mấy chữ này. - Ngươi không biết khu vực ước chiến của Hạo Dương Phái chúng ta? À... à, ta lại quên mất, hình như ngươi cũng chỉ là đệ tử mới, vừa nhập môn được vài tháng! - Phong sư đệ không ngại có thể giới thiệu cho ta biết một chút, được chứ? - Tiểu Thần lại nhấn giọng, lời lẽ rất cầu thị thế nhưng không quên đề cao thanh âm hai chữ sư đệ rõ rệt. Bất quá lần này Phong Thiên Thanh không tranh khẩu khí, cũng bất chấp quan tâm đến lời của Tiểu Thần, gã chỉ hừ lạnh, nói. - Tới đó ngươi sẽ biết! Theo ta! - Chậm đã! - Tiểu Thần tỉnh bơ, không có dấu hiệu cho thấy bản thân muốn nhấc chân rời khỏi. - Tổ cha ngươi! Ngươi lại muốn chơi cái gì đây? Phong Thiên Thanh nghiến răng nghiên lợi mắng to, thực tình nếu không phải vì môn quy cấm đệ tử ra tay với đồng môn sư huynh đệ, có lẽ hắn sẽ lập tức lao đến nhai luôn đầu tên thiếu niên càn rỡ trước mặt. Tiểu Thần thì hoàn toàn trái ngược, từ đầu tới cuối vẫn một bộ dáng khí định thần nhàn, ung dung chắp tay sau lưng, ngẩng cao đầu tựa như trưởng bối nhìn đến đứa trẻ đang giận dỗi, hắn thản nhiên lên tiếng. - Phong sư đệ lại hiểu lầm ý ta rồi! Ta đây chỉ muốn nói, nếu chỉ vô duyên vô cớ hà tất phải động quyền động cước! Chi bằng, ta cùng ngươi làm một màn đổ ước*... Ngươi thấy sao?(*Đổ: đánh bạc. Đổ ước: giao kèo đánh bạc. Tương tự từ Đổ Thần, Đổ Thánh. Nói thêm một chút, để tránh nhiều người nhầm hai chữ Đổ và Đỗ). - Ngươi muốn cùng ta cờ bạc? Cũng thú vị lắm! Tốt thôi, ngươi muốn đổ thứ gì? - Phong Thiên Thanh thoáng ngạc nhiên, tuy vậy gã cũng tỏ ra khá hứng thú hỏi lại. Tiểu Thần cười cười, dường như đang suy nghĩ đến việc gì đó, bỗng nhiên, như thể đã làm ra quyết định, hắn lớn giọng. - Một trăm Nguyên thạch! Là trung phẩm Nguyên thạch! Thế nào? À không, là ba trăm... Đúng vậy, coi như ba trăm đi! Phong Thiên Thanh vừa nghe đến chữ trung phẩm, lại nghe đến số lượng kia, hốt nhiên không tự chủ được tâm tình, miệng thốt ra. - Ta... không có...! Con mẹ ngươi, nói vậy là ngươi muốn đùa giỡn, đệ tử cấp thấp chúng ta đào đâu ra một lúc ngần ấy Nguyên thạch! Ngươi cũng chưa chắc có đủ số đó... - Cũng không hẳn, việc này đã là đổ ước, thế nên nhất định phải mời trưởng lão hoặc ít nhất một vài vị chấp sự làm chứng! Đệ tử nói đúng không Nguyên sư thúc! Lâm sư thúc! Bất thình lình ngay sau lời nói, Tiểu Thần ngước đầu nhìn lên cao, ẩn hiện sau tầng mây thấp, đột nhiên nhẹ nhàng hạ xuống hai trung niên một mập mạp tròn trịa đang cười ha hả, một vị phong thái xuất trần đang vỗ tay bôm bốp đầy thâm ý. Không ai xa lại, chính là Nguyên Thuỳ Vân ở Bách Bảo Lâu cùng Lâm Tuyết Trần người xách cổ Tiểu Thần ném vào môn phái ngày đầu tiên. Phong Thiên Thanh cùng tên sư đệ kia còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, đã nhìn thấy hai vị sư thúc từ trên trời đáp xuống đứng ở một bên, đương nhiên không thể nào dám chậm trễ, lập tức ôm quyền cung kính, đồng dạng Tiểu Thần cũng tiến đến vài bước, chắp tay vái chào thực hiện theo phép tắc bối phận. Sau khi cả hai phất tay, lại liếc mắt đến hai gã nằm dài rên rĩ trên mặt đất, có chút lắc đầu cười khổ. - Nhãn mục rất khá, có thể phát hiện ra ta đang ở một bên! Khá... khá lắm! - Nguyên Thuỳ Vân càng cười sang sảng, trong mắt không giấu di vẻ hào hứng nhìn vào Tiểu Thần. - Không nghĩ tới, ngươi chỉ mấy tháng đã đến cảnh giới này! Chậc... Lăng Phúc, đỡ hai sư huynh ngươi đưa về nghỉ ngơi, thoa chút thuốc cầm máu là được, vết thương không có gì đáng ngại đâu! Lâm Tuyết Trần trước thưởng thức một câu đối với Tiểu Thần, sau lại phân phó cho tên kia làm việc, đoạn hắn khoanh tay yên lặng, tỏ rõ ý tứ không nhúng tay vào việc trước mắt. Tên gọi là Lăng Phúc nghe thế, vội vàng chạy đến nâng hai tên kia ngồi dậy, sau đó nhanh chóng theo lời Lâm Tuyết Trầm mà làm. Lúc này, Phong Thiên Thanh không khỏi nảy sinh nghi hoặc, lên tiếng phân bua. - Sư thúc! Người đã nhìn thấy tất cả, tên sự đệ này ra tay đả thương... Lời của gã còn chưa ra hết khỏi miệng, Nguyên Thuỳ Vân bỗng dưng cau mày liếc sang, âm trầm nói. - Phong sư điệt, chuyện này tất cả đều do ngươi! Phong chủ đang chờ ngươi giải thích! Hừ! Đừng trách là ta không nhắc nhở... Bất quá, việc đó khoan tính tới, hiện tại cứ như ngươi muốn, khiêu chiến thì cứ khiêu chiến... Vừa nghe mấy chữ Phong chủ, đương nhiên Phong Thiên Thanh biết họ Nguyên đã nói đến cha hắn, bất giác khuôn mặt gã chuyển dần sang sắc xanh, thế nhưng lập tức lại trở về bình thường như không có gì đáng sợ. Gã chỉ mở miệng, đáp lời. - Đệ tử đã rõ, đa tạ Nguyên sư thúc nhắc nhở! Nói đoạn, gã quay sang Tiểu Thần tiếp tục lên tiếng. - Ba trăm trung phẩm Nguyên thạch ta không có! Ngươi muốn thứ gì khác... còn không.... Dường như Phong Thiên Thanh đang muốn nói đến điều gì, nhưng Tiểu Thần đã vội vàng mở miệng chặn lại, hắn thản nhiên nhẹ giọng. - Nếu ta thua! Tất nhiên sẽ đưa ngươi đủ số, ngược lại, nếu ta thắng! Ngươi chỉ cần trả lời ba câu hỏi? - Chỉ như vậy? Ta đồng ý! - Phong Thiên Thanh giật mình, nhanh chóng đáp ứng, sợ nữa đường Tiểu Thần đổi ý. - Ngươi chưa biết ta muốn hỏi điều gì? - Tiểu Thần nheo mắt, trong lòng bắt đầu rục rịch một dự đoán. - Không cần, ta chẳng có gì phải lo lắng vài câu hỏi? Nếu ngươi thắng được ta, ngươi tuỳ thời hỏi, ta đây sẽ lập tức trả lời, tuyệt không dối trá! - Phong Thiên Thanh dứt khoát cất giọng. - Tốt, sáng sớm ba ngày sau chúng ta gặp lại ở Bất Hối Đài! Ngươi cũng cần để ta chuẩn bị đủ Nguyên thạch chứ? Hay là kỳ thực ngươi không phải vì Nguyên thạch? Tiểu Thần bất ngờ thay đổi thời gian giao chiến, lại kèm theo một câu nghi vấn đầy ý sâu xa. Phong Thiên Thanh hơi biến sắc, tuy nhiên chỉ chớp mắt hắn nhanh chóng gật đầu chấp thuận, ngay sau đó ôm quyền vái chào hai vị sư thúc, không nói không năng nhảy lên Pháp khí phi hành biến mất về hướng xa. Lúc này chỉ còn lại ba người Lâm - Nguyên cùng Tiểu Thần im lặng dõi mắt đến bóng lưng họ Phong, chẳng bất kỳ ai lên tiếng, không khí có chút cổ quái bao phủ xung quanh. Mãi lâu sau, Lâm Tuyết Trần mới khẽ than trong miệng. - Còn tưởng môn phái đã khởi sắc bắt đầu từ hắn, không ngờ... Liếc đến họ Lâm, vị mập mạp Nguyên Thuỳ Vân lắc đầu tiếp lời. - Chưởng môn cùng ba vị Đại trưởng lão đã nhắc chúng ta không nên can dự, cứ để hắn làm đến cùng xem thử dụng ý thực sự...! Nói xong, Nguyên Thuỳ Vân quay sang Tiểu Thần, ánh mắt chăm chú hồi lâu, lão cười cười rồi im lặng, nụ cười đầy ẩn ý bí hiểm. Điều này làm cho Tiểu Thần toát hết mồ hôi hột, gãi đầu nhe răng cười khan, đến bây giờ hắn mới nhớ ra, mình còn thiếu lão mập kia một lời hứa. Lão khốn này thừa dịp lúc hắn còn lơ ngơ bày ra bộ dáng cao nhân lừa một vố, đến bây giờ Tiểu Thần mới hiểu thấu, thì ra cái gọi là bán thành phẩm Pháp khí Tử Mẫu Ngân Tinh Đạn mà lão luyện chế với giá cắt cổ, thực chất chỉ là một đám ngân tinh trộn lẫn Tử Mẫu thạch không hơn không kém. Riêng cái gọi là "lời hứa" sau này vào Bá Địa mới có thể đề cập, thoáng nghe qua thì có vẻ rất ư nghiêm trọng, kỳ thực chẳng khác nào thủ đoạn "chim mồi cùng mỏ neo"* của đám gian thương là mấy. Chủ yếu là để Tiểu Thần không chú ý đến bản chất của mánh mung ẩn nấp bên trong, mà thoải mái rút hầu bao chi trả cho một mớ đồ không đáng giá.(*Hiệu ứng chim mồi: Phương thức tạo ra sự so sánh cho người mua, nhằm đánh lừa cảm giác mình mua được đồ tốt với giá hợp lý)(*Hiệu ứng mỏ neo: Phương pháp đàm phán để đối tượng xoay quanh một giá trị ban đầu mình đề ra, trong mơ hồ không thể thoát ra được) Bất quá, lời hứa chung quy là lời hứa, kiến thức hạn hẹp thì phải trả giá. Ngay lúc ấy, Lâm Tuyết Trần bỗng dưng hỏi đến Tiểu Thần. - Ngươi dường như đoán được điều gì đúng không? Tiểu Thần gật nhẹ đầu, lúc sau lại lắc đầu, thuỷ chung rất khó có thể diễn tả những điều hắn đang suy đoán. Thế nhưng, hắn vẫn lên tiếng đáp lại câu hỏi kia. - Đệ tử vẫn chưa thể hình dung được rốt cuộc vì sao Phong sư huynh nhất quyết bằng mọi giá phải tìm Yến sư huynh khiêu chiến! Rõ ràng chỉ vì chiếc ghế Đại sư huynh cũng không cần thiết làm quá lên như thế! Có điều, đệ tử cam đoan, phía sau hắn ta có người đang giật dây, càng chắc chắn vị này bối phận không nhỏ trong phái, cho nên... - Ý ngươi là Vân Phong - Phong chủ Đại trưởng lão! Ha ha... Tiểu Thần! Ngươi biết không? Ta cùng Lâm Tuyết Trần từng là nhất mạch Vân Phong đây, ta cùng hắn đến đây cũng là vì Phong chủ hạ lệnh! - Á... Tiểu Thần giật bắn mình, mặt mày nhăn nhó cười khổ nhìn đến hai người đối diện, may mắn hắn không nói gì quá phận, nếu không lần này đúng là tự tìm đau khổ. Nhìn đến biểu tình trên khuôn mặt của hắn, Lâm Tuyết Trần cùng Nguyên Thuỳ Vân âm thầm liếc mắt, họ Lâm bật cười, nói. - Yên tâm, ta cũng không phải kiếm ngươi để làm khó, chỉ là ta cam đoan không phải Phong chủ làm điều này! - Nếu vậy, thực sự đệ tử chịu thua! Ý đồ chân chính là gì thì hy vọng ba ngày sau... Nghe Tiểu Thần lấp lửng tựa hồ rất tự tin việc đổ ước, Nguyên Thuỳ Vân bĩu môi ngẩng mặt nhìn trời, bên cạnh hắn, Lâm Tuyết Trần mắt mở to, đầy vẻ ngạc nhiên cất tiếng. - Ta thấy rằng, có vẻ ngươi tự tin thái quá rồi thì phải? Đồng ý ngươi rất khá, nếu không muốn nói cũng thuộc vào dạng yêu nghiệt, với chừng đó thời gian đã có thể vượt mặt rất nhiều đệ tử, tấn cấp đến cửu tầng cảnh giới. Tuy nhiên, chắc chắn ngươi chưa hiểu về đối thủ lần này... Chỉ ậm ờ tới đây, Lâm Tuyết Trần bỗng dưng im lặng, chăm chú nhìn đến khuôn mặt vẫn tỉnh bơ của Tiểu Thần như thể muốn xác minh sự tự tin của hắn là từ đâu mà có. Cười cười, Tiểu Thần nhẹ nhàng đáp lại. - Vậy đi... Để cho thêm phần phấn khích... Tiểu Thần mạo muội mong Lâm sư thúc đừng trách tội! Đệ tử cùng sư thúc làm thêm một hồi đổ cục! - Thôi dẹp đi! Ta đây không có tiền! Cũng không có bí mật để cho tiểu quỷ gian manh như ngươi đào bới... Nói đoạn Lâm Tuyết Tần ba chân bốn cẳng phóng thẳng lên cao, nhấp nhoáng mấy lần chỉ còn lại một đạo tàn ảnh lưu lại. Lúc này Nguyên Thuỳ Vân tiến đến cạnh Tiểu Thần, ha hả cười to, lộ ra ý đồ làm lành không chút che giấu. - Ha ha! Tiểu tử rất giỏi! Khụ... dạo này ngươi vẫn khoẻ chứ? Cố gắng hơn nữa sớm ngày tụ tập Thiên Tuyệt Khí! Có rỗi nhớ ghé chỗ ta chơi! Khụ... Ta còn có việc... - Nguyên sư thúc khoan vội! Đệ tử có vài chuyện muốn thỉnh sư thúc chỉ giáo! - Có chuyện gì sao? Đừng nói với ta ngươi còn nhớ chuyện cũ? Cấm ngươi nhắc lại, nhắc lại ta trở mặt ngay! Nguyên Thuỳ Vân âm trầm, khoé môi giựt giựt, biểu lộ rõ ra bên ngoài nếu Tiểu Thần mà nhắc đến chuyện trước kia thì hắn ta nhất định sẽ không khách sáo. - Nguyên sư thúc hiểu lầm, hiểu lầm rồi! - Tiểu Thần cười khổ, xua xua hai tay, đầu lắc nguây nguẩy. Là trắng trợn uy hiếp, không chừa một điểm sơ hỡ! Kỳ thực Tiểu Thần chính là muốn đem chuyện trước kia dạo lại một vòng để nắm thế chủ động, ai ngờ lão mập khốn kiếp này đã đoán được ý đồ, kịp thời ra đòn gió phủ đầu trước tiên. Bất quá không phải vì vậy mà Tiểu Thần sẽ bỏ đi ý định từ chỗ lão moi ra vài tin tức hắn cần biết, lập tức hắn lên tiếng. - Là vầy, đệ tử muốn thỉnh giáo ngài vài chuyện của Phong sư huynh... thú thực ban nãy đệ tử cũng chỉ là phô trương trước mặt Lâm sư thúc... ngài cũng thấy đệ tử vừa tấn cấp không bao lâu... e rằng ba ngày sau không thể...! Chăm chú nhìn sâu vào cặp mắt trong sáng của Tiểu Thần, Nguyên Thuỳ Vân hơi có chút chần chừ, lão nghĩ. - Tiểu quỷ này không dễ ăn như trước! Ngay sau đó, lão liền nói. - Được, nể mặt chuyện kia... khụ...! Có việc gì cần hỏi thì nói! Tuy nhiên đây là công bằng đối chiến, ta nhắc trước một câu, ta sẽ không tiết lộ bất kỳ điều gì quan trọng liên quan đến hắn... tỷ như công pháp, thủ đoạn các thứ! Dù sao trên thực tế hắn cũng là nhi tử của Phong chủ, chưa đến kết cục, không ai có thể gây bất lợi với hắn! Chắc ngươi cũng nghe qua... tính khí Phong chủ... Mấy cấu cuối cùng, bất giác Nguyên Thuỳ Vân hạ giọng trầm thấp, đến mức Tiểu Thần đứng cạnh đó cũng chỉ nhất thời nghe được chữ nọ chữ kia. - Tất nhiên đệ tử không phải dò xét đến nội tình của Phong sư huynh! Đệ tử đây chỉ muốn sư thúc chỉ điểm... Vì nguyên nhân gì khiến ban nãy Lâm sư thúc nói đệ tử đã xem thường, cũng như nói đệ tử tự tin thái quá! - À! Hoá ra ngươi đang cân nhắc chuyện này! Kỳ thực đây không phải bí mật gì to lớn, đệ tử trong phái có ai không biết đâu! Dừng lại lấy hơi, Nguyên Thuỳ Vân cười nhạt, ngẩng đầu nhìn trời than. - Ngươi có biết vì cớ gì Phong Thiên Thanh sỡ hữu Thiên Tư nhất đẳng, lại còn là biến dị Phong thuộc tính hy hữu ngàn người chưa chắc có một, thời gian tu luyện cũng không kém hai người Hàn Thuỷ, Yến Nhất Phi. Thế nhưng đến tận bây giờ mới có thể đột phá tới cửu tầng viên mãn? Nếu nói hắn biếng nhác thì còn giải thích được, ngược lại, hắn một lòng cầu tiến, khắc khổ không ai bằng! Nói gì cho xa, hắn ta đơn thân độc mã xông vào Thiên Phạt Lâm vừa rồi là bằng chứng xác thực nhất. Tiểu Thần thoáng biến sắc, không nghĩ đến Phong Thiên Thanh là một người như vậy, ban đầu cùng lắm hắn cũng chỉ đoán gã kia có một chỗ dựa to lớn, như thể đám con ông cháu cha dựa hơi mà làm càn. Có điều từ lời lẽ vừa rồi của lão ta, Tiểu Thần kịp thời tỉnh ngộ. Hắn ôm quyền, cung kính hướng Nguyên Thuỳ Vân khẽ cúi đầu, tỏ ý chân thành tiếp thu. Nhìn ra ý tứ của hắn, Nguyên Thuỳ Vân gật đầu hài lòng, đoạn nói tiếp. - Hắn mang trong mình thể chất kỳ lạ, đã có rất nhiều người xem xét, thậm chí chưởng môn đích thân xuất thủ vài lần, nhưng thuỷ chung vẫn không tra ra được đầu mối nào cả, chỉ biết rằng, hắn cứ hấp nạp một lượng Nguyên khí bên ngoài, thực chất chỉ có một phần ba số lượng Nguyên khí đó có tác dụng. Hai phần còn lại đều biến mất hoàn toàn. Điều này nói rõ, để có cảnh giới như hiện tại, ít nhất hắn phải khắc khổ gấp ba lần người thường! Ngươi nói xem, so ý chí có ai bằng hắn đây? Nói đến chỗ này, Nguyên Thuỳ Vân bỗng nhiên than ngắn thở dài, khuôn mặt hiện rõ sự luyến tiếc cho một mầm tốt phải thui chột vì cái thể chất cổ quái kia. Mãi lâu sau, lão mới nói tiếp. - Bởi vậy, trong quá khứ, mỗi khi hắn ta càn rỡ làm những chuyện chẳng ra làm sao, miễn là không đến mức quá đáng thì cao tầng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, tất cả cũng vì thấu hiểu nỗi lòng của phụ thân hắn. Tuy nhiên ngươi đừng vì vậy mà đem lòng coi thường, nếu thực sự giao chiến, không phải cứ xem trên tu vi để phân định thắng bại. Cái thể chất kỳ lạ kia có hại nhưng cũng có mặt lợi, bất quá ta không nói được, đến lúc gặp nhau ngươi tự khắc sẽ nhận thức. Sau khi Nguyên Thuỳ Vân dừng lại lời nói, Tiểu Thần lần nữa cúi đầu tạ ơn. Đến tận bây giờ hắn mới hiểu được bản thân đã suy nghĩ khinh suất đến nhường nào. Có điều cũng may mắn, sự cẩn thận làm việc trở thành thói quen giúp Tiểu Thần tránh được chuyện vác đá tự đập chân. Theo như những gì từ miệng lão mập nói, rõ ràng có ý nhắc nhở Tiểu Thần không nên xem nhẹ bất cứ ai. Điều này hoàn toàn đúng, điển hình như Yến Nhất Phi cũng thuộc vào dạng như vậy, bình thường lạnh nhạt nhẹ nhàng, nhưng lúc chiến đấu lại hoá thành một gã điên bất chấp nguy hiểm. Sự tình xuất hiện thêm một tên Phong Thiên Thanh kiểu như thế thực ra cũng không có gì là lạ. Đang lúc Tiểu Thần còn chiêm nghiệm lại bản thân, Nguyên Thuỳ Vân vỗ vỗ vào vai hắn, đoạn lão phóng lên cao, chỉ để lại lời nói văng vẳng. - Ta mong rằng Phong Thiên Thanh cũng như ngày thường, càn rỡ một chút cũng tốt, kiêu ngạo một chút cũng tốt... Như vậy là hay nhất! Tất cả là do hắn đột phá, vì nhất thời hứng khởi làm ra chuyện mấy hôm nay... Đừng có ai sau lưng thao túng... Hãy để thời đại bắt đầu từ lúc này... Hạo Dương Phái trở thành hạo hạo đãng đãng của vầng thái dương...