Thần Thoại

Chương 65: Ngũ Hành Giới Địa




Đang yên đang lành tự dưng bị nữ nhân Lãnh Sương lôi vào sự chú ý của kẻ khác, khiến cho Hiên Viên Linh Nhất mặc dù vừa sợ vừa giận, một bụng căm tức muốn đè ngay ả xuống để thể hiện dâm uy.

Tuy nhiên hắn ta cũng chẳng phải ngu ngốc, nhiều lúc chỉ vì việc nhỏ như vậy mà lên tiếng thanh minh, ở tình hình hiện tại, cố gắng giải thích thì vấn đề dễ dàng chạy theo chiều hướng càng bôi càng đen, tốt nhất ngậm miệng không thừa nhận cũng không phủ định mới coi như thượng sách. Ít ra cũng sẽ có người hoài nghi, ngờ vực Lãnh Sương gắp lửa bỏ tay người.

Trong nhất thời không khí xung quanh mờ hồ có dấu hiệu trở nên vô cùng căng thẳng. Ngoài mặt những tông môn gia tộc kia tuy là cộng đồng đối phó Hạo Dương Phái, thế nhưng trên thực tế giữa bọn chúng cũng chẳng tốt đẹp gì, vẫn thường xuyên bày ra sinh tử chém giết tranh dành lợi ích.

Đúng lúc này, gã họ Phạm dẫn theo năm sáu huynh đệ tiến tới, cười ha hả cất giọng thờ ơ.

- Được rồi, chuyện đâu còn có đó! Thiết nghĩ phải xem thử chỗ này có gì quý giá hay không mới tính tiếp được! Lúc này hơn thua miệng lưỡi há có lợi lộc. Chư vị, Phạm mỗ không khách sáo đi trước một bước đây... Ha ha!

Nói đoạn hắn hiên ngang ưỡn ngực dẫn theo đội ngũ, từng bước khoan thai, tư thái rõ ràng biểu lộ mặc kệ mấy tên kia muốn đánh muốn giết gì cũng không liên can tới lão tử, lão tử tới đây để tầm bảo không phải kiếm chuyện sinh sự.

Không thể không nói, biểu hiện của tên này thật sự khá ngông cuồng, thái độ đúng theo lối gợi đòn trong truyền thuyết mà người đời thường hay nhắc tới, tuy nhiên hành động khệnh khạng của y, chẳng những không có bất cứ kẻ nào có ý định gây khó dễ, ngược lại còn mừng thầm vì có tên điên muốn làm đá dò đường.

Thực tế ở tu luyện giới, mỗi khi thám hiểm những địa phương chưa từng có dấu chân người, hầu hết ai nấy đều mang tâm lý dè dặt. Không bao giờ có chuyện khinh suất đem thân mạo hiểm, hiện tại, tên họ Phạm lại khoa trương lớn lối như thế này, chỉ có hai nguyên nhân. Một là hắn ta quá ngu dốt, hai là tên này khả năng nắm được tin tức gì đó mới đủ can đảm làm người tiên phong.

Nếu liếc thoáng qua bên ngoài Xích Quỷ Bảo, ngay lối vào chỉ có hai cánh cửa tạo thành từ hắc thạch, ngoài việc xem ra hơi chút nặng nề cùng một số dấu vết chạm trỗ dị thường lưu lại theo năm tháng, thì hầu như chẳng có gì quá đỗi đặc biệt.

Bất quá chuyện không đặc biệt lại rơi vào hoàn cảnh đặc biệt mới khiến con người ta nảy sinh nhiều sự suy đoán.

Nếu người tâm tính cẩn mật nhìn vào, chắc chắn sẽ nhận ra vài chi tiết đáng nghi.

Đa phần những cổ di tích xuất thế như thế này, thường thường là phong bế khép kín, thậm chí việc có cơ quan cạm bẫy hay là năng lượng kết giới bất thình lình xuất hiện đem kẻ xâm nhập chấn thành mạt phấn cũng chẳng có gì kỳ lạ. Còn như chuyện cửa mở tung, chẳng khác gì đang dang rộng vòng tay chào đón, nói không có nguy hiểm, có quỷ mới tin.

Trong mắt tất cả những kẻ đang hiện diện, dù là ai cũng đều cho rằng ít nhiều tên họ Phạm kia nhất định sẽ gặp trở ngại, làm gì có chuyện đơn giản dễ dàng đến mức nói vào là vào.

Bởi vậy, đa số bọn chúng đều đang cười thầm yên lặng, trông chờ xem gã phách lối kia ăn phải qua đắng ra sao, hoặc tốt nhất thì chết luôn mới càng hoàn hảo.

Bất quá cuối cùng sự thật lại trái ngược với suy nghĩ của những kẻ đó, chẳng có cái gì mà lôi quang liệt hỏa, hay là phi tiêu ám khí như mạn thiên hoa vũ bay ra. Gã làm phách kia nhẹ nhàng khuất sau cửa đá, một cộng lông cũng không rơi rụng.

Vài hơi thở nhẹ nhàng qua mau.

Trong nhất thời đám người còn lại mới giật mình tỉnh ngộ, tiếng la hét om sòm, tiếng chửi mắng inh ỏi, nhao nhao nối đuôi nhau, có bao nhiêu tốc độ liền dùng bấy nhiêu, hò hét xông thẳng về hướng tên họ Phạm vừa biến mất.

Ngay khi đó, đột nhiên phía sau những tàn cây rậm rạp, Thạch Thiên Phủ cùng hai gã hộ vệ mấy hôm trước đã gặp qua Tiểu Thần thình lình xuất hiện bước ra, nheo mắt ngó đến bóng lưng gã cuối cùng trong đám người phía trước.

Đưa bàn tay đầy lông lá, xoa xoa cằm, hắn ta cười nhàn nhạt.

- Không nghĩ đến lần này lại tập trung đông như vậy! Mấy vị bằng hữu từ xa bên kia... Có muốn vào cùng hay không?

Lời vừa dứt, cách đó không xa, ba tên thiếu niên trạc tuổi như nhau, phong khinh vân đạm cất từng bước tựa hồ đang đi dạo ở hậu hoa viên.

Đi đầu là một gã vận bạch y, ánh mắt lấp lánh tinh quang, làn da trắng như ngọc thạch, miệng cười rạng rỡ khiến cho kẻ đối diện khó lòng nảy sinh ác cảm, đặc biệt mái tóc kỳ dị ánh lên màu tử kim, lại xõa dài tùy tiện xuống ngang lưng, càng tôn lên vẻ xuất trần của hắn. Nhẹ xếp chiếc quạt trên tay lại, ôm quyền hắn khẽ nói.

- Tại hạ Công Tôn Tú! Gặp qua tiên sinh!

- Họ Công Tôn? Ngươi không phải người Việt Châu?

Thạch Thiên Phủ cau mày, thần tình nghi hoặc, hai gã trung niên hộ vệ cũng âm thầm cảnh giác, giương ánh mắt không mấy thiện cảm quét về phía bạch y thiếu niên.

- Đúng vậy, tại hạ là đệ tử của Vạn Tự Các thuộc liên minh Chính Đạo Trung Nguyên Khu! Lần này có việc đi ngang, vô tình thấy dị biến trên bầu trời, cho nên mới mạo muội tiến vào xem thử! Nếu có điều gì mạo phạm quý bản địa, xin được lượng thứ!

Từng chữ từng từ thốt ra khỏi cửa miệng đều đặn như viết sẵn, tựa hồ như đã trải qua nhiều năm đèn sách, rất coi trọng lời ăn tiếng nói của bậc nho gia. Phong thái nhã nhặn đầy lễ độ, không có chút ý tứ coi mình là thượng vị giả của những tông môn lớn mạnh.

- Mạo phạm thì không, chỗ này cũng không phải nhà của ta, tất nhiên ta không tiện ngăn cản. Hừ! Tuy nhiên nếu ngươi ở đây có ý đồ làm loạn, đừng trách ta không báo trước! Việt Châu ta cũng không phải hoàn toàn là yếu đuối trong mắt người Trung Nguyên Khu các ngươi!

Nói đoạn Thạch Thiên Phủ bỏ lại sau lưng, chẳng thèm đoái hoài đến tên Công Tôn Tú đang ôm quyền hướng đến mình, nhanh chóng đi thẳng về phía Xích Quỷ Bảo. Mặc dù bên ngoài gã kia nhìn như rất khiêm tốn dễ gần, thế nhưng họ Thạch hắn đây cũng không muốn dây dưa với những kẻ ngoại lai như vậy, bởi vì trong lòng hắn luôn luôn xác định một điều, không đồng tộc tất có dị tâm.

Đợi khi thân hình Thạch Thiên Phủ biến mất hoàn toàn sau hai cánh cửa, một trong hai tên thiếu niên bên cạnh Công Tôn Tú nhếch môi, khinh khỉnh buông lời.

- Công tử tại sao cần ăn nói như thế với đám hạ đẳng này cơ chứ?

Liếc nhẹ đến gã, Công Tôn Tú cười cười, xòe quạt phe phẩy vài cái mới lên tiếng.

- Được rồi! Chúng ta là đi xem náo nhiệt, không cần thiết thì không nên ra tay... Hơn nữa, tên to con ban nãy cũng không phải hạng đơn giản... Lần sau ngươi nên kiểm điểm lại bản thân, không được phép khinh thường bất cứ người nào! Ngươi rõ chưa!

- Tiểu nhân đã hiểu! – Tên thiếu niên ăn mang như thư đồng khom người, ánh mắt không giấu được vẻ sợ hãi.

- ----o0o-----

Quay trở lại thời điểm ngay khi gã họ Phạm dẫn đội đi trước, bước chân đầu tiên, chạm phải phạm vi bên trong Xích Quỷ Bảo.

Bất thình lình không gian rung động, dường như bên dưới mặt đất có biến hóa rất nhỏ.

Tại tầng thứ năm, đám người Tiểu Thần chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, không khí như xoắn lại xé toạc hết tất cả những gì trước mắt, lập tức chấn cho ba tên đang hì hục chia chác đồ đạc phải ôm đầu, lăn quay ngã sóng soài lên nền đá, bất tỉnh nhân sự.

Ở tầng thứ nhất, sau khi ổn định được cơ thể, đột nhiên đập vào song nhãn gã họ Phạm là phiến thiên địa toàn sắc thái hồng rực, lập lòe như ánh lửa. Thiên địa trải dài vô tận nhìn không thấy điểm cuối cùng, toàn bộ bất kể là rừng núi, sông hồ thủy chung chỉ duy nhất màu của hỏa diễm.

Trong phút chốc, gã chưa kịp định thần thì ngay phía sau, lục đục tiến vào trên dưới mười người, đủ mọi loại trang phục của mấy tông môn, gia tộc khác nhau, tuy nhiên bất kể là ai cũng không tránh khỏi một phen hốt hoảng, thất thần nhìn về cảnh tượng trong mắt.

Đang khi tâm trí còn bàng hoàng kinh hãi, bỗng nhiên thanh âm kẻ nào đó hét toáng lên.

- Huynh đệ của ta đi đâu rồi? Tại sao không có ai?

Ngay lúc đó.

- Chuyện gì thế này, Thiên Nguyệt Tông vì sao chỉ có ba người chúng ta, Hiên Viên sư huynh đâu rồi?

- Diệp gia huynh đệ?

- Quái lạ, huynh đệ Phạm mỗ...

Thanh âm đè lên thanh âm, có người hốt hoảng, có người chạy loanh quanh hy vọng tìm kiếm được chút dấu vết, lại có người nhíu mày suy nghĩ.

Bỗng chốc như thể đã nhìn ra sự việc, một trong những kẻ có mặt ở đây, quay đầu chạy ngược rời khỏi, chớp mắt hắn ta đã đứng ở bên ngoài, phía sau lưng vẫn là hai cánh cửa đá nặng nề như chưa từng có vấn đề gì xảy ra.

Cắn răng, gã lại tiếp tục lần nữa nhảy vào, có điều không phải xuất hiện ở địa phương ban nãy, mà ở đây, toàn bộ chỉ là màu xanh lục, rừng cây bạt ngàn, bầu trời mặt đất, trước sau đều là màu xanh của lá cỏ.

...!

Trong phiến thế giới xích hồng, họ Phạm đang âm thầm dâng lên sự cảnh giác, phân vân có nên quay trở lại hay không, thì bất chợt ngay chỗ cửa ra, hào quang xao động, Hiên Viên Linh Nhất bước vào.

Ánh mắt âm hàn quét qua những kẻ đang có mặt, lại thoáng trông thấy họ Phạm đang chăm chú nhìn mình, gã mở miệng nói trước.

- Phạm Kiếm Thông? Ngươi ở đây sao?

- Hỏi thừa! Vì sao ta không thể ở đây? - họ Phạm bĩu môi.

Hiên Viên Linh Nhất cười nhạt, nhấc chân bước đến mấy tên sư đệ bên kia, đồng thời hạ giọng.

- Nơi này có cổ quái, không cần thiết tiếp tục, chúng ta quay về bẩm báo sư môn! Chờ định đoạt mới tính sau. May mắn là lối ra vào cố định, cho dù bị dịch chuyển cũng tạm thời không có bao nhiêu nguy hiểm!

- Sư huynh! Không lẽ để cho...

- Câm mồm! Ta đã tự mình kiểm chứng, lối ra vào có một, nhưng lại tùy thời dịch chuyển chúng ta đến nơi bất đồng! Địa phương quỷ dị như thế này, không phải chúng ta có thể tìm hiểu!

Tên sư đệ trong số đó có chút không cam tâm mở miệng, thế nhưng Hiên Viên Linh Nhất lập tức gằn giọng quát khẽ.

Trong lúc nhóm người Thiên Nguyệt Tông còn đang thương lượng, dự định bỏ qua sự kiện lần này, đang toan tính quay đầu rời khỏi, thì đột ngột, cách đó chừng trăm trượng một tên đệ tử Diệp gia vì hiếu kỳ chạy loạn, đã phát hiện thứ gì đó cực kỳ chấn kinh, hét lớn.

- Kia... Kia là... Cái gì? Là... Là thượng phẩm Pháp khí?

Mười mấy người, hai mươi mấy ánh mắt lập tức đổ dồn về hướng đó.

Từ xa, nằm lăng long lóc dưới nền đất đỏ rực, lẫn trong đám loạn thạch không ngờ xuất hiện một vật gì đó, hình thù tựa hồ có chút giống với thủ trạc. Thế nhưng màu sắc cùng vẻ bên ngoài lại không phải những thứ thường thấy ở thời đại này.

Chính xác là một chiếc vòng tay màu xích đồng.

Chỉ nháy mắt, đừng nói là Phạm Kiếm Thông, thậm chí gã Hiên Viên Linh Nhất tâm trí đang muốn quay về, cũng khó có thể dằn lại sự ham muốn, đôi mắt sáng rực bất kể có nguy hiểm ẩn tàng đâu đó hay không, dùng tốc độ nhanh nhất có thể, lao đi như điện.

- Tiểu tử Diệp gia, tránh ra, đừng để Phạm mỗ ra tay...

Phạm Kiếm Thông gầm lên, tu vi Đoạt Nguyên đại viên mãn ầm âm bộc phát, quanh thân thể kiếm khí vờn quanh như hàng trăm vệt sáng liên tục khuấy động.

- Hừ! Ngươi coi ta không có ở đây sao?

Hiên Viên Linh Nhất chẳng hề chịu thua kém, ngoại trừ tu vi trên căn bản ngang bằng với Phạm Kiếm Thông, thì gã đã bắt đầu tụ tập Thiên Tuyệt Khí, càng là Hàn Khí cực lạnh khó tìm. Thế cho nên, Nguyên lực của gã đã bắt đầu có được sự lợi hại ban đầu của những yếu tố vượt ra khỏi phạm trù Đoạt Nguyên giai.

Chỉ thấy quanh thân thể gã, từng đợt quang mang như ánh trăng bạc, bao phủ phạm vi hai thước thành hình cầu, lại không ngừng tràn ra từng tia vụ khí tựa như xúc tu đang ngoe nguẩy kèm theo cái rét lạnh đến thấu xương.

Đợi đến khi cả hai vừa lao tới mục tiêu, tên đệ tử Diệp gia nhất thời hốt hoảng, gã bất quá mới chỉ là Đoạt Nguyên thất tầng, dưới áp lực của hai kẻ như Hiên Viên Linh Nhất cùng Phạm Kiếm Thông, có cho thêm mấy lá gan, gã cũng không dám chống đối, lập tức nhảy lui lại, nhường đường cho đối phương.

Thế nhưng, trong nháy mắt trước khi hai tên kia kịp thời áp sát phạm vi mười trượng, chiếc vòng đột nhiên phát ra quang mang dữ dội, lao thẳng lên cao, độn quang chớp động, tất cả còn lại trong ánh mắt những kẻ ở đây là một chuỗi tàn ảnh mơ hồ kéo thành chiếc đuôi ở cuối chân trời.

- Đuổi theo...

Không biết là ai lên tiếng, thủy chung tên nào tên nấy quên mất bản thân đang ở địa phương nào, gấp rút nhấc chân mở hết tộc lực nhắm hướng phía xa lao nhanh.

Chim chết vì mồi, người chết vì lòng tham...

Hiên Viên Linh Nhất thoáng dừng lại, liếc nhìn thân ảnh Phạm Kiếm Thông như vũ bão, rốt cuộc cũng cắn răng liều mình theo sát. Đáy lòng tự nhủ.

- Con bà nó! Phú quý trung hiểm cầu!*

(*Phú quý trung hiểm cầu: phú quý thì từ trong nguy hiểm mà có)

Cùng thời điểm đó, tại nơi khác, ở đây hoàn toàn bị băng tuyết bao phủ, tất cả chỉ một màu trắng tinh khiết.

Lãnh Sương đang cùng Lê Phương Nam đối chiến, đánh đến thiên hôn địa ám.

Mặc dù tên họ Lê ngày thường thích dùng quỷ kế để hãm hại địch, rất ít khi thấy gã xuất thủ, thế nhưng bản lĩnh của y cũng không phải dạng vừa, có thực sự chém giết mới rõ ràng, ba mươi sáu thức Huyết Ảnh Đao vô cùng lợi hại, ngoài đạo đạo đao mang như tấm màn che chắn khắp bốn phương tám hướng, thì huyết sát lệ khí phát ra khiến địch nhân lâm vào choáng váng, dễ dàng đánh mất bản tâm cực kỳ khó chịu.

Bất quá, lần này gã đụng phải khắc tinh, Lãnh Sương với tuyệt học thành danh của Bách Thư Môn môn đệ, hạo nhiên chánh khí tầng tầng như sóng vỗ, lớp sau dồn lớp trước liên miên bất tuyệt. Huống hồ nàng hiện tại đã tụ tập được Hạo Nhiên Khí vào cơ thể, nếu không phải ý chí truy cầu lực lượng tối đa, nàng ta đã có thể nhất cử đột phá lên Tinh Đấu giai bất cứ khi nào.

Hạo nhiên khí trời sinh quỷ tà bất xâm, huyết sát lệ khí cũng thuộc vào dạng âm tà, cho nên nhất thời Lê Phương Nam từ từ triệt để lâm vào hạ phong, cứ đà này, sớm muộn cũng sẽ tán mạng dưới tay nàng.

- Lãnh tiên tử! Không phải chỉ vì một câu nói của Lê mỗ khiến ngươi thực sự động sát khí?

- Nữ nhân thường rất nhỏ mọn! Có đầu thai cũng nên ghi nhớ điều này! Chết đi!

- Con mẹ ngươi xú bà nương! Đừng tưởng ta sợ... Bức ta đến đường cùng ngươi cũng không sống tốt!...

Hiển nhiên không ai muốn bó tay chịu chết, Lê Phương Nam càng không phải loại như vậy, dù gì cũng đã đến Đoạt Nguyên viên mãn, trong tay ít nhiều cũng có vài thứ bảo mệnh, thế nên lời nói của hắn ta không phải đe dọa suông, mà là sự thật.

Mím chặt môi, gã cố gắng chống đỡ giây lát, lựa thời cơ lui lại mấy bước.

Khi thân hình Lãnh Sương từ trên cao mang theo hàng trăm hư ảnh xuất phát từ chiếc bút lông trên tay vẩy xuống, từng đạo vệt đen của nét mực vẽ trong không khí, bén ngót như lợi kiếm, lao thẳng đến đỉnh đầu gã. Bất thình lình, Lê Phương Nam đẩy hai bàn tay khỏi đỉnh đầu, giữa mỗi lòng bàn tay không ngờ có hai đạo phù lục giống nhau như đúc.

- Nguy... Trung phẩm phù Hỏa Xà!!!

Lãnh Sương giật mình, đôi chân thon dài như chuồn chuồn điểm nước, chạm nhẹ vào phiến đá, lộn ngược về phía sau mấy vòng, đồng thời tay còn lại không chút chần chờ vỗ thẳng vào lồng ngực đang phập phồng. Ngay tức khắc quanh thân nàng xuất hiện quang ảnh hoa sen bao phủ.

- Trung phẩm phù Liên Hoa Đài! Ngươi...

Họ Lê hốt hoảng, thừa hiểu trung phẩm đối trung phẩm thì chẳng còn bao nhiêu tác dụng, tuy gã có hai tấm, thế nhưng làm gì có ai đứng yên cho y thoải mái công kích. Bởi vậy, nhân lúc Lãnh Sương lùi lại, gã ta vội vàng quay đầu cắm cổ chạy như bay, chỉ kịp nói vọng lại, giọng nói đầy căm phẫn.

- Lãnh Sương, mối nhục ngày hôm nay ta nhớ kỹ...!!!