Sau khi nghe những lời Tiểu Thần vừa nói một cách bình thản, chẳng có ý tứ gì phủ nhận, Triệu Thanh thực hết biết phải làm sao, tên tiểu quỷ này chắc chắn thuộc vào dạng tai tinh chuyên gây chuyện thị phi, mới xảy ra cơ sự như vậy. Bất quá Triệu Thanh cũng không quá mức lo lắng, dù sao hiện tại ngoài Tinh Đấu giai cường giả thì chưa biết, chứ tầm Đoạt Nguyên giả như tụi hắn thì đừng mơ tưởng nhận ra hình dáng thật.
Cái này là Triệu Thanh hoàn toàn cam đoan chắc chắn, hắn đã thử vận dụng thần thức, kể cả Phá Chướng thuật lên thủ đoạn dịch dung của Tiểu Thần, nhưng thủy chung vẫn không thể nhìn ra chút điểm sơ hở gì, lại càng hoàn toàn không phải là cái dạng huyễn thuật hay ảo thuật tạm thời che mắt. Phảng phất hình dáng sau khi cải biến này mới đúng là nguyên bản, hàng thật giá thật, là xương cốt sinh ra đã là như vậy. - Ta nghĩ cũng chưa chắc, cũng là ngươi tự suy đoán thôi! Có lẽ trong này xuất hiện đồ vật gì khiến nhiều người tiến vào tầm bảo, mấy chuyện kiểu như vậy cứ vài năm lại có. – Triệu Thanh trấn an nói. - Hy vọng là thế. - Tiểu Thần cười khổ đáp. Trong lúc hai người đang âm thầm đánh giá những diễn biến xảy ra trong tầm nhìn. Cách đó chừng mấy trăm trượng đội ngũ chừng mười mấy hai mươi tên, có già có trẻ lẫn lộn đứng thành từng tốp nhỏ. Trẻ nhất áng chừng cũng tầm tuổi của Tiểu Thần, khoảng mười bảy mười tám gì đó, người lớn nhất hẳn là ngoài năm mươi. Tuổi này mà chưa vượt qua Đoạt Nguyên tiến vào Tinh Đấu thì cũng là hạng tầm thường, tựu chung cuộc đời này của những kẻ như vậy đã hết hy vọng tiến giai. Tất cả đều mang một loại y phục đỏ như máu huyết, ở những phần hông và vai được gắn liền những mảnh giáp từ tinh thiết, bảo vệ các bộ phận yếu hại trên cơ thể, thoạt nhìn rất có phong thái của binh lính thế tục, rất hiếm chuyện đệ tử của những môn phái tu luyện mang trang phục kiểu như thế này. Trong khi Tiểu Thần dự định đi vòng tránh mặt để hạn chế rắc rối, thì nhóm người kia cũng bắt đầu phân chia tản ra khắp bốn phương tám hướng. Đột nhiên một trong những tốp nhỏ gồm ba kẻ hai già một trẻ đi tới, chính là hướng của Triệu Thanh cùng Tiểu Thần đang dừng chân. Gã có dáng vẻ trẻ tuổi thoạt nhìn là người cầm đầu, khuôn mặt nghiêm nghị thể hiện rõ phong thái chính trực, từ xa đã ôm quyền khách khí thi lễ. - Tại hạ Thạch Thiên Phủ, đệ tử Huyết Ma Môn ra mắt hai vị bằng hữu! Vừa nghe được thanh âm, Triệu Thanh không khỏi bất ngờ, đoạn âm thầm lên tiếng cảnh giác với Tiểu Thần. - Tên này là đại đệ tử của Sâm phó ma chủ Huyết Ma Môn, ta chỉ mới nghe qua danh tiếng y, là một kẻ rất lợi hại. - Đã rõ! – Tiểu Thần gật nhẹ đầu trả lời. Ngay sau khi vừa âm thầm trao đổi, chỉ trong chớp mắt, ba kẻ kia đã tiến đến cách hai người bọn hắn chưa tới chục trượng, liền dừng lại. Tên gọi là Thạch Thiên Phủ tiếp tục cất tiếng. - Hai vị đây là...! Không biết Thạch mỗ có thể biết tôn tính đại danh. Thạch Thiên Phủ hơi nhíu mày, kỳ thực với tu vi hai tên trước mặt bình thường y không xem vào mắt, một tên lục tầng, một tên thất tầng cảnh giới ném vào chỗ nào ở đây cũng chỉ xem là hàng trung thượng, không có gì đáng chú ý. Có điều, bây giờ là lúc thời điểm nhạy cảm, tông môn đang truy lùng một kẻ có dính líu đến chuyện hai vị sư thúc bỏ mình hồi mấy tháng trước. Cho nên hắn thủy chung không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. - Tại hạ họ Triệu, danh tự chỉ một chữ Phong, đây là bằng hữu của ta... Triệu Thanh ôm quyền đáp lễ, đoạn bịa bừa ra một danh tánh khác, ngay lúc quay sang chỉ về Tiểu Thần mới giật mình, bởi vì đến lúc này hắn cũng không rõ tiểu quỷ bên cạnh họ gì. Từ khi quen biết đều gọi hắn là Tiểu Thần, nhưng mà làm gì có ai họ Tiểu. Nhất thời ngập ngừng khiến ánh mắt tên Thạch Thiên Phủ lóe lên, ẩn ẩn còn phát ra chút tia sát khí. Tiểu Thần lúc này lập tức lên tiếng, cười khổ nhìn Triệu Thanh có chút nức nở, rầu rĩ nói. - Hầy! Ta nói tên của ta cho dù khó nghe, bao lần rồi vẫn vậy, cứ nhắc đến là ngươi lại ấp a ấp úng làm người ta khó chịu. Khụ... Thạch đại ca, ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ... Quang Tiểu Trùng là ta! - Quang Tiểu Trùng? – Thạch Thiên Phủ lầm bầm nhắc lại trong miệng. Hai gã sau lưng dáng dấp đã ngoài bốn mươi, lúc này khi nghe xong cái danh xưng kỳ quái kia vừa ra khỏi miệng Tiểu Thần, lập tức cả người run run, rồi bụm miệng lại sợ phát thành tiếng cười, điều này càng khiến trong không gian quanh đây cứ lẩn quẩn những âm thanh hít hà cổ quái. - Hừ! Vô lễ! Thạch Thiên Phủ hừ lạnh, liếc về sau khiến cả hai hoảng hồn, không dám hồ đồ cười cợt nữa, cảm tưởng như hai con thỏ già nhăn nheo đang sợ chết. - Tiểu Trùng... huynh đệ chớ phiền lòng! Khụ... Khụ... Ngay chính bản thân Thạch Thiên Phủ cũng phải có bản lĩnh, định lực rất giỏi mới có thể chặn lại cơn ngứa họng đang âm ĩ chực chờ trào lên. Riêng phần Triệu Thanh hiện tại thì ngó trời nhìn mây, chân còn hất hất mấy viên sỏi như thể không dám chú tâm đến lời nói của Tiểu Thần. Sợ bản thân vì không nhịn được lại phá lên cười ha hả thì đúng là hỏng bét. - Không biết Thạch đại ca có việc gì chỉ giáo? Tiểu Thần mở lời, thủy chung ấn tượng của hắn đối với Thạch Thiên Phủ có thể nói là khá tốt. Mặc kệ người này thuộc môn phái nào, hay là vì nguyên nhân gì đi chăng nữa, biểu hiện của gã không phải dạng người bá đạo hống hách, ỷ vào thế lực mà làm càn. Nếu ngươi kính ta một thước, ta nhường ngươi một trượng. Đó là cách đối nhân xử thế của Tiểu Thần. - Chỉ giáo thì không dám! Lần này ta ra ngoài làm việc, không biết Tiểu... Khụ... Huynh đệ ngươi có nhận ra kẻ này! Vừa nói xong, Thạch Thiên Phủ lật tay lấy ra bức tranh ném sang, trên đó vẽ một nam tử râu ria xồm xoàm, gương mặt có vài vết thẹo chạy dài, thoạt trông vô cùng dữ tợn. Không khách sáo, Tiểu Thần cầm lấy bức họa nam tử, nhíu mày quan sát cả buổi trời rồi chầm chậm lắc đầu, cùng lúc đưa qua cho Triệu Thanh đánh giá. Có điều chẳng khác Tiểu Thần là bao, đảo mắt tới lui, còn lấy tay day day bóp trán suy nghĩ, rốt cuộc hắn cũng không nhận thức được kẻ này là ai. - Thật xin lỗi, ta đây chưa từng gặp qua người này! – Tiểu Thần bình thản lên tiếng. - Quấy rầy hai vị huynh đệ rồi! Hiện tại còn có việc quan trọng bên mình, Phủ ta cáo từ! Chú ý quan sát nhất cử nhất động của hai người trước mắt, không nhận ra được bất cứ biểu hiện gì không thành thật, Thạch Thiên Phủ đành ôm quyền thi lễ, đoạn dẫn theo hai người kia nhanh chóng rời khỏi. Ngay khi bóng dáng ba kẻ đó vừa khuất, Triệu Thanh vỗ ngực thở phào, liếc liếc sang Tiểu Thần cười nhạt. - Tên râu ria kia cũng là ngươi hóa thành? Lúc bình thường có lẽ Triệu Thanh chẳng thể đoán được điều gì, nhưng mới vừa rồi đã kiến thức thủ đoạn dịch dung lợi hại của Tiểu Thần, làm hắn không khỏi nảy sinh nghi hoặc. - Ha ha! Huynh đoán xem! – Tiểu Thần gãi đầu cười. - --o0o--- Ở một chỗ cách đó không xa, ba người đám Thạch Thiên Phủ ngự khí phi hành, thủy chung ánh mắt luôn quan sát cặn kẽ đến tất cả mọi ngóc ngách bên trong Thiên Phạt Lâm. - Thiếu chủ! Vì sao lại khách khí với hai tên vừa rồi như vậy?- Một tên trong nhóm ngứa miệng dò hỏi. - Hừ! Đã nói không nên gọi ta là thiếu chủ! Mọi chuyện đến cuối cùng mới biết được. – Thạch Thiên Phủ tức giận gằn từng chữ. Hắn dừng lời nói lại đôi chút, sau đó mới tiếp tục. - Ngươi quên Pháp Quyết tu luyện của ta là gì sao? - Làm sao có thể quên? Thiếu... À... Sư huynh tu luyện Cửu Chuyển Huyết Luyện Công. Là công pháp nhất mạch của Sâm sư tổ. – Tên vừa rồi vội vàng đáp lời, lộ rõ ý tứ lấy lòng. - Đúng vậy, trong hai tên ban nãy thì kẻ có khuôn mặt vàng vọt kia mới đáng để ta quan tâm. Bởi nguyên nhân công pháp, nên ta rất nhạy cảm với huyết lực. Tên đó tựu chung đem lại cho ta cảm giác sợ hãi... Huyết lực trên người hắn cực kỳ nồng đậm. Cảm giác còn trên cả ta! - Không thể nào! Hiện tại sư huynh chỉ còn nữa bước liền hoàn thành tứ chuyển, tương đương với Tinh Đấu giai sơ kỳ cảnh giới. Một kẻ như tên kia làm sao...! - Hừ! Đừng xem thường tán tu! Ngươi đừng quên ân sư khi xưa cũng từng là tán tu. - --o0o--- Ngay khi chỉ còn cách biên giới Thiên Phạt Lâm khoảng chừng vài dặm cuối cùng, đột nhiên Tiểu Thần dừng bước, trầm ngâm xoa cằm suy nghĩ đoạn hướng sang Triệu Thanh, nói. - Sư huynh, ngươi có nghĩ rằng, liệu đang chờ bên ngoài có cường giả Tinh Đấu hoặc thậm chí Viên Nguyệt cảnh đang chờ chúng ta chui đầu vào lưới hay không? Triệu Thanh mặc nhiên cũng đã nghĩ đến chuyện này, có chút không muốn nhưng cũng phải thừa nhận. - Tám phần có thể! Nhưng mà không phải chúng ta đang dịch dung sao? - Đúng là vậy, có điều thủ đoạn này... ta cũng không dám chắc qua mắt được chúng... - Ngươi nói gì... Chết mẹ rồi! Vị đại ca này thực là có chút lạ mặt nha, hình như chúng ta chưa từng quen biết, cáo từ, tại hạ đi trước đây...! Triệu Thanh hoảng hốt, toan tính quay lưng bỏ của chạy lấy người. - Ngươi nói thật? – Tiểu Thần lớn giọng bai bải la om sòm, vung tay múa chân như thể sợ bị bỏ lại một mình. - Không lẽ giả, ngươi giỡn chơi sao! - Trả Liệt Hồng Quả cho ta... - Trả con bà ngươi...! - Vô sỉ! ... Hự... Bốp... Chốc lát sau, khi cả hai thở hắt từng hơi, mệt nhoài mới chịu dừng tay. - Được rồi, không đùa nữa! – Triệu Thanh lắc đầu, hơi chần chờ một chút liền nói tiếp. - Trời đã bắt đầu tối, những kẻ vào đây nhất định đều chuẩn bị rời khỏi. Chúng ta chờ một lát, trà trộn vào sẽ giảm được sự chú ý. Phương pháp mặc dù đơn giản, nhưng mà cách này lại tương đối ổn thỏa nhất đối với tình hình hiện nay. Tiểu Thần gật đầu, rồi dựa vào gốc cây bên cạnh đưa ánh mắt nhìn lên cao. Cười cười mở miệng. - Ha ha, hy vọng chúng ta đều tự đang hù dọa bản thân! Nói hắn không sợ cũng không hoàn toàn đúng, nhưng mà cuộc sống của hắn mười mấy năm qua chưa từng lần nào kích thích đến mức này. Lại càng không thể nói hắn tự tin thái quá, nhỡ như mọi suy đoán là đúng, gặp phải cường giả Viên Nguyệt cảnh thì chắc chắn không có đường sống, vậy thì không phải Tiểu Thần là kẻ tự đại ngu dốt hay sao? Tất cả do đâu mà đến lúc này thậm chí Triệu Thanh ở ngay bên cạnh cũng cảm nhận được Tiểu Thần chẳng hề biểu lộ ra sự hoang mang. Kỳ thực rất đơn giản, Tiểu Thần từ nhỏ đã tâm niệm, cuộc sống của bản thân không phải từ lúc sinh ra cho tới khi qua đời. Cuộc sống của chính mình, là ngay lúc đang thở cho tới hơi thở tiếp theo. Tức là hiện tại, ngay ở đây và ngay lúc này chính là nhân sinh của bản thân. Vì thế, Tiểu Thần luôn tận hưởng từng khoảnh khắc bằng sự thoải mái tự tại nhất có thể, chưa bao giờ hắn hối tiếc với lý niệm này của bản thân. Nếu không bất đắc dĩ, hắn cũng chưa từng muốn tu luyện, chỉ muốn ngày ngày vô ưu vô lự, sống một cuộc sống bình thường. Cộng thêm ít nhiều trong cơ thể hắn chảy xuôi dòng máu Lạc Thị, lại còn đang ở độ tuổi thiếu niên mới lớn, độ tuổi mà hầu như bất kỳ ai đều có chung một tâm tính, nổi loạn, bốc đồng, ham phiêu lưu. Cho nên cảm giác hiện tại khiến Tiểu Thần có ba phần lo ngại, nhưng đến bảy phần hưng phấn. Bởi vậy, nếu như hiện tại có ai nói hắn nông nổi vì để lộ ra phong thanh những thứ đồ vật ám muội, để mà phát sinh thành chuyện như bây giờ, có lẽ người đó một là trải qua giai đoạn thiếu niên thực nhàm chán, hoặc là quá mức già dặn đến độ bỏ qua thời điểm đáng nhớ ấy. Mặc cho bản thân Tiểu Thần vốn dĩ rất cẩn thận, nhưng hắn không phải hoàn hảo có thể tránh khỏi mọi sự sơ hở, cho nên lúc này, sau khi đã hiểu được ngọn ngành. Chắc chắn chính là do Thanh Vân Trai bán tin tức cho Huyết Ma Môn cùng Diệp Gia. Rốt cuộc Tiểu Thần đã nhận thức thêm một phần quan trọng trong cái gọi là nhân sinh về sau của cuộc đời hắn. Đó là, không thể đặt hết tín nhiệm cho những kẻ kinh doanh lợi ích, bởi vì một khi lấy lợi ích làm mua bán, vậy thì chỉ cần ngươi ra đủ giá, thì tín nhiệm chính là thứ đầu tiên đem ra trao đổi. Hành động của một người nói lên sự thật. Trong cuộc đời mình, ngươi sẽ gặp nhiều người. Họ có thể nói những lời tốt đẹp hoa mỹ trước mặt, họ tạo ra bộ dáng đáng tin cậy, nhưng cuối cùng chỉ có hành động của họ mới nói lên họ là ai. Vì thế hãy chú ý tới những gì mà người ta làm. Hành động của họ sẽ nói với ngươi mọi thứ ngươi cần biết. - Thanh Vân Trai sao? Hắc hắc...! – Tiểu Thần lẩm bẩm, hé cười nhàn nhạt. Cũng không chờ đợi quá lâu, chỉ chưa tới nữa canh giờ khu vực này đã dần xuất hiện bóng người từ sâu bên trong Thiên Phạt Lâm đi ra. Cho đến khi số lượng thân ảnh đã vượt qua mười đầu ngón tay, Tiểu Thần cùng Triệu Thanh lần lượt kẻ trước người sau, giữ vững khoảng cách tựa hồ không quen không biết. Đồng thời lẫn vào những bóng dáng từ nhiều phương hướng, xông ra khỏi khu rừng. Ngay thời điểm chân trước chân sau vừa đặt xuống bên ngoài phạm vi Thiên Phạt Lâm, đừng nói là hai người Triệu Thanh lẫn Tiểu Thần. Mấy chục khuôn mặt xa lạ, có tán tu, có đệ tử những tiểu tông môn nào đó, ngây dại há mồm kinh hãi nhìn toàn trường không thể tin nổi vào mắt. Thân ảnh người người bao vây chặn hết mọi lối đi trên trời dưới đất, chia thành từng phe phái khác nhau, pháp khí phóng ra quang mang đủ mọi màu sắc, phô trương thanh thế như thể sắp có đại chiến. Có thanh y Phạm Gia Vạn Kiếm Trang, đang ngự kiếm phi hành, sát khí dày đặc trùng thiên tựa như có huyết hải thâm cừu. Kiếm khí phóng lên cao tận trời, từng tiếng ong ong liên tục làm người khác không khỏi sởn hết gai ốc. Loáng thoáng còn nghe ra được thanh âm kẻ nào đang chửi um, đòi mạng lại cho mấy tên đệ tử bất hạnh. Có tử y Diệp Gia gia tộc âm trầm không nói không năng, hầu như tất cả chỉ dùng ánh mắt như độc xà đảo tới lui, quét qua những kẻ vừa thoát ly Thiên Phạt Lâm. Lại không thiếu huyết sắc của Huyết Ma Môn. Bất quá phong thái của một trong tứ đại tông môn thật có chút khác với những thế lực kia. Không rầm rộ, cũng không phô trương, chỉ lặng lẽ quan sát. Còn chưa biết phải làm ra hành động gì tiếp theo, ngoài việc âm thầm đưa mắt nhìn nhau, Triệu Thanh cùng Tiểu Thần đồng dạng nở một nụ cười khổ. Thì phía sau từ trong Thiên Phạt Lâm tiếp tục có tiếng người đi ra. Liên tục từng nhóm nhỏ, đệ tử Huyết Ma Môn, môn hạ Diệp Gia cũng đang rời khỏi nơi đó, tiến về nơi phe phái của mình trú đóng, đồng thời thông báo lại tình hình tầm nã tên râu ria. Lúc bấy giờ, những kẻ không thuộc bất cứ thế lực nào ở đây, đa số là tán tu cũng ẩn ẩn hiểu được vấn đề gì, lập tức cúi gầm mặt, yên lặng rời khỏi dưới mục quang như lang sói đang không ngừng chăm chú theo dõi, tựa hồ muốn xác minh xem có huyễn thuật che mắt nào hay không. Tất nhiên Tiểu Thần cùng Triệu Thanh đồng dạng lẫn vào trong đó, âm thầm cầu mong đừng ai phát hiện.