Khứ Trần Đảo ba tháng sau! Lại gà bay chó chạy. Cuộc sống không được yên tĩnh bao lâu thì tên tiểu tử Tiểu Thần lại gây bát nháo khắp mọi nơi, làm cho tất cả thúc bá của hắn không khỏi cảm khái đến những ngày tháng yên bình vừa qua.
Rốt cuộc dù muốn dù không, Tiểu Thần cuối cùng đã làm ra quyết định, đặt bước chân đầu tiên lên con đường mới, con đường của những kẻ Đoạt Nguyên. Ba tháng này hắn cũng không tu luyện gì như tưởng tượng, chủ yếu tất cả thời gian đều ở bên trong sơn động, nghe lão già diễn giải những kiến thức cơ bản cần thiết, giới thiệu sơ lược về tất cả những gì lão biết hoặc từng chứng kiến trên con đường này. Hóa ra, thiên địa mà Tiểu Thần đang sinh sống không phải chỉ như hắn hoặc hầu hết mọi người vẫn nhận thức chỉ gói gọn ở Hùng Quốc hay vài quốc gia lân cận. Hùng Quốc hay Tống Quốc cũng chỉ là hai quốc gia nhỏ nhoi nằm ở phía Đông Nam của một nơi gọi là Thần Nam đại lục. Đại lục này phân chia thành Thượng, Trung, Hạ ba đại khu vực gọi chung là Tam Nguyên Khu. Tam Nguyên Khu đất đai rộng lớn vô biên, Nhân Loại cũng chỉ chiếm một mảnh thiên địa nho nhỏ ở đó, phần còn lại là liên miên bất tuyệt sơn mạch cùng sâm lâm không hề có dấu vết con người đặt chân đến, ở đó chính là giang sơn của Yêu Thú. Thượng Nguyên Khu có thể được mệnh danh là thánh địa của những kẻ tu luyện đoạt nguyên, nơi đó người bình thường cùng Đoạt Nguyên Giả sống chung không hề có sự ngăn cách. Các đại phái vô cùng to lớn ở Thần Nam đại lục đều tập trung đặt sơn môn ở đây, truyền thừa qua các thời đại từ thời thượng cổ. Trung Nguyên Khu lấy Thượng Nguyên Khu làm trung tâm, địa vực bao lấy kéo dài muôn vạn vạn dặm xung quanh. Nhưng thủy chung ở đây đại đa số là rừng rậm nối dài, sơn mạch chập chùng, số lượng tông môn cũng ít hơn rất nhiều. Hoàn cảnh cực kỳ hiểm ác do cứ cách từng đoạn thời gian phải liên tục kháng cự với sự xâm lấn của Yêu Thú. Hạ Nguyên Khu chính là rìa của Thần Nam đại lục, các môn phái nhỏ yếu đến đáng thương, tài nguyên cằn cỗi không có nhiều thứ đáng giá, cũng chính là nơi sinh sống của đa số những quốc gia như Hùng Quốc. Ngoài ra, xung quanh Thần Nam đại lục chính là biển cả bao la vô tận, được gọi với cái tên Thái Bình Hải. Ở phiến hải dương không có điểm dừng này cũng không ít những quần đảo có người định cư sinh sống, lại càng không thiếu những kẻ có năng lực khác nhau ở đây khai tông lập phái, truyền thừa qua từng đời. Bất quá một phần do quá ư rộng lớn, mà cho đến tận ngày hôm nay vẫn chưa từng có kẻ nào đi đến được nơi cuối cùng của phiến đại hải. Cộng thêm bên trong biển cả số lượng yêu thú lại càng cực kỳ kinh người, càng làm cho ý muốn thám hiểm hải dương của một số kẻ phải ngầm ngùi dập tắt. Đã từng có truyền thuyết kể rằng, rất nhiều năm về trước, một tông môn cực kỳ cường đại ở Thượng Nguyên Khu tập trung nhân lực vật lực qua mấy thời kỳ, dùng những tài liệu trân quý nhất ở Thần Nam đại lục đóng thành cỗ chiến hạm khiến cho trời nghiêng đất lỡ, với ý định lao vào Thái Bình Hải để xem thực hư ra sao. Kết quả tông môn đó vài năm sau suy bại, do những cao tầng theo chiến hạm một đi không trở lại. - -o0o— Đêm nay cũng như bao đêm khác, Tiểu Thần tay cầm vò rượu, ngồi chăm chú nghe lão già đối diện nói chuyện. Mặc dù đã vài lần đề cập tới việc hỏi thăm tên tuổi của lão, có điều mỗi lần như vậy, đáp lại hắn chỉ là nụ cười chua chát cùng tiếng thở dài. Hiểu được lão già không muốn nhắc đến, Tiểu Thần cũng hàm hồ cho qua, tên cũng chỉ là danh tự đặt ra, có hay không cũng không thành vấn đề. Trong lòng rõ ràng với nhau là được. Lần này lão giảng giải tới việc quan trọng nhất, chính là người bình thường làm sao để tu luyện phương thức đoạt nguyên. Thiên Tư! Thiên Tư là gì? Để giải thích tường tận thì đến bây giờ còn chưa có ai có thể đưa ra khái niệm hoàn chỉnh. Chỉ có thể nói chung đó chính là đặc tính khi sinh ra của con người vốn có sẵn. Có người sinh ra lớn lên trở thành tướng quân, có người chỉ là binh lính, lại cũng có người trở thành đầu bếp, thợ rèn... Tựu chung không ai giống ai. Đối với kẻ tu luyện đoạt nguyên, hai chữ Thiên Tư chính là để nói rõ người đó lúc bắt đầu sinh ra đã có tính chất tương hợp với nguyên tố trong thiên địa. Có thể thông qua pháp môn để đoạt lấy nguyên khí, hình thành tên gọi Đoạt Nguyên Giả. Trên cơ bản, đều cho rằng phải có Thiên Tư mới có thể tu luyện, điều này đúng nhưng chưa đủ. Bởi vì còn vài cách làm kẻ bình thường nhất, nếu có sự hỗ trợ từ ngoại lực thì vẫn xuất hiện khả năng tiến bước vào con đường này, ví dụ như Ngũ Hành Đan Dược* là một trong số đó. (*Xem lại chương Lăng Thanh Vân_chương 1-6) Ngoài loại đan dược hãn hữu đó ra, còn có thể sử dụng những biện pháp ma đạo như Đoạt Xá, Huyết Tế... Rất nhiều chủng loại, nhưng các phương pháp kể trên đều là của những kẻ tu luyện Ma Công, lợi mình hại người lão chỉ nói sơ qua, không đề cập vào quá sâu. Bất quá, đối với Tiểu Thần thì khác, ngay từ khi hắn bắt đầu tu luyện Đoán Thể Quyết từ mấy năm trước, lão ở bên trong sơn động trong lúc vô tình dùng Thần Thức* quét qua đã nảy lên sự ngạc nhiên. Ngoài việc Thiên Tư tên nhóc này không có gì quá đặc biệt, nếu không muốn nói là tầm thường, miễn cưỡng cũng có thể tu luyện, thì Tiểu Thần cực kỳ kiên trì. Không ai biết được kể cả mấy vị thúc bá bên cạnh hắn, ai cũng cho rằng hắn là một kẻ lười biếng chỉ ham chơi chọc phá người khác, nhưng sự khắc khổ của một đứa bé khi đó vượt xa tưởng tượng của bất kỳ kẻ nào. Hằng đêm hắn đều lén ra ngoài, âm thầm tu luyện đến mức như kiệt quệ sức lực, cho đến gần sáng mới mò về giả tảng là đang ngủ. (*Thần thức: Một dạng ý chí quét ra như rada, về sau sẽ nhắc tới nhiều hơn) Bởi vậy sau này qua mỗi lần gặp gỡ, nhìn ra được Tiểu Thần còn có thêm một tấm lòng son được che phủ bằng những hành động quậy phá, lão đã chấm hắn. Liên tục muốn hắn trở thành đồ đệ của mình. Sự tình nhìn thì có chút đơn giản qua loa, nhưng với kinh nghiệm vài trăm năm sống trên đời, lão già nhất quyết tin rằng mình không sai lầm. - -o0o-- Đến tận gần sáng, sau khi lắng nghe lão già nói qua gần hết về điều kiện buộc phải có mới đủ tiêu chuẩn tu luyện đoạt nguyên, lúc này Tiểu Thần mới mở miệng. - Hiện tại ta cũng đã tương đối có nhận thức về thế giới của lão! Vấn đề chính là làm sao mới có pháp môn tu luyện. Nghe được Tiểu Thần đã nói đúng trọng điểm, lão già cũng không vội vàng, chỉ hỏi ngược lại một câu. - Ngươi vẫn không muốn nhận ta làm thầy? Cười cười Tiểu Thần gãi đầu đáp lại. - Không phải không muốn, lòng ta đã coi lão là thầy, huống chi mạng ta một phần cũng do lão giữ lại, có lý do gì để ta đây từ chối. Bất quá, mạng ta chỉ còn chưa đầy hai năm, lão nghĩ ta đủ thời gian để tu luyện đến Nguyên Giả lục cấp? Nếu chết rồi tội tình gì phải làm lão mới có được một vị đệ tử anh minh thần võ, đẹp trai tuấn tú, thông minh cơ trí như ta liền đầu bạc tiễn đầu xanh. Ụa... Ụa... Làm ra động tác buồn nôn, lão già lớn giọng chắc chắn. - Ta nhổ vào tên tự luyến như ngươi! Ta nói đủ là đủ, nếu không ta việc gì tốn mấy tháng thời gian để dạy dỗ ngươi kinh nghiệm. Còn không phải một đạp đá lăn ngươi ra ngoài nhanh chóng tu luyện? Lão già tức giận, dựng râu quát văng cả nước bọt lên mặt tên tiểu tử trước mặt, hơi nguôi ngoai lão mới tằng hắng cố lấy lại phong độ của bậc trưởng bối, đoạn nói tiếp. - Tâm pháp độc môn của ta, cảnh giới ngươi bây giờ chưa thể học được. Ngược lại ta đây có một môn pháp quyết năm xưa trong lúc vô tình đoạt được từ một bí cảnh*. Nhất định đối với ngươi có trợ giúp cực lớn. (*Bí cảnh: vùng đất bị ẩn dấu, bí mật) Hai mắt sáng hơn đèn, Tiểu Thần ném luôn vò rượu sang bên cạnh, lao đến ôm chầm lấy bắp đùi lão già, khóc lóc van xin. - Hu hu, ta nói lão gia, đại đại lão gia ngươi sao mãi không dạy ta tu luyện, thương tình mạng ta đi, ta trên còn có thúc bá neo đơn, dưới còn đàn gà vịt cần chăm sóc... Nhanh nhanh lấy ra đây! - Cút...! Cả đầu lão già như bám đầy mạng nhện, tức giận mắng mỏ cái tên vô lại đang ôm chặt ngang hông lão, chửi làm sao cũng không buông, bất đắc dĩ lão mới thở dài, nói. - Pháp quyết này bao gồm Pháp Môn tu luyện, cùng Yếu Quyết vận dụng tương hỗ. Tên chỉ có ba chữ gọi là Tiêu Diêu Công. Vừa nói xong, hai mắt lão đột ngột sáng rực, từ trong đó bắn thẳng ra hai luồng tinh quang, như thể xuyên qua đỉnh đầu Tiểu Thần. Bất chợt Tiểu Thần ngây người, tay chân thả lỏng không còn chút lực lượng. Liên tục nhưng ký tự như nòng nọc ánh lên kim sắc đang nhảy múa xuất hiện trong đầu hắn. Đến hơn nữa canh giờ sau hắn mới mơ hồ tỉnh táo trở lại, lắc lắc đầu như thể muốn hồi phục lại tâm trí của bản thân. Thì thào mở miệng. - Lợi hại! Lợi hại... Giống như ta vừa mới cùng một lúc ngốn hết toàn bộ tri thức của hàng trăm cuốn sách! Hắc hắc! Tiêu Diêu Công sao? Đúng là phù hợp với ta... Nhìn Tiểu Thần đã hoàn toàn tiêu hóa được tất cả, lão già bỉu môi lên tiếng. - Đừng vội mừng, ta lấy được Pháp Quyết này cũng từ ba trăm năm trước, cũng đã đọc qua vài lần, gần đây ta mới phát hiện Pháp Quyết này chỉ là tàn thiên. Bất quá cũng không nên xem thường, cho dù không đầy đủ nhưng nó đủ để ngươi tu luyện đến Viên Nguyệt hậu kỳ. Mặc dù đã biết được căn bản cảnh giới phân chia của người tu luyện, nhưng Tiểu Thần vẫn chưa rõ sự lợi hại của nó, cũng như chưa biết được khó khăn trong đó có bao nhiêu. Bởi vậy hắn mới ngờ vực hỏi. - Trước đây lão ở cảnh giới nào? Có chút tự đắc, lão già ngẩng mặt lên cao, đáp lời. - Năm xưa ta ở đỉnh điểm của Nhân giới! Liệt Nhật đại viên mãn... Nói tới đây, lão lại hồi tưởng về cố sự năm xưa, nên dừng lại trầm ngâm, không để ý tới tên tiểu tử trước mắt đang liếc liếc trề môi thì thầm. - Tiêu Diêu Công phế vật, vậy mà cũng chỉ ở Viên Nguyệt... đúng là lão già keo kiệt bủn xỉn... - Ta biết ngươi đang nghĩ gì đó tên tiểu tử khốn... - Hắc... Hắc... Nào có nào có... - -o0o— Ngày hết, đêm tàn. Tuế nguyệt như thoi đưa. Tiểu Thần toàn tâm toàn ý vào chuyện tu luyện. Cho đến một buổi tối mười ngày sau, sau khi ngồi yên lặng ở góc sơn động, hai mắt hắn nhắm nghiền bỗng dưng mở to, trên đỉnh đầu có thể thấy ẩn ẩn được sáu dòng nguyên khí như sợi chỉ mơ hồ xoay quanh, rồi như có bàn tay kéo thẳng xuống đỉnh đầu hắn biến mất. Hiện tượng này khiến lão già đang ngồi bên cạnh phải hít một ngụm khí lạnh, than thầm. - Nhập môn quá chậm, nhưng đến lúc bước vào cánh cửa này lại xuất hiện tận sáu đoàn nguyên khí, lại rõ ràng như ban ngày. Người ta hai đạo đã là có thành tựu, đằng này... Con mẹ nó tên tiểu tử tà môn! Người tu luyện, bắt đầu ở cảnh giới Đoạt Nguyên, chính là cướp đoạt nguyên khí trong thiên địa, tẩy kinh phạt tủy. Lưu trữ nguyên khí trong kỳ kinh bát mạch, từ đó có thể điều động được nguyên tố phù hợp với bản thân, thông qua chiêu thức yếu quyết để xuất ra bên ngoài hình thành công kích, công kích sẽ mang theo thuộc tính đặc trưng của người tu luyện. Gọi là Đoạt Nguyên Giả, phân thành cửu tầng cảnh giới. Trải qua cửu tầng quy nhất, nguyên khí trong kinh mạch cô đọng, tăng trưởng về chất. Sau đó kết thành Tinh Đấu ẩn dấu bên trong Đan Điền, lúc này lực lượng đều tăng trên diện rộng, đã có thể bay lượn trên không trung. Thân thể đao thương bình thường không thể gây tổn thương. Gọi là Tinh Đấu Giả, phân thành sơ, trung, hậu kỳ các cảnh giới. Có điều nếu kể tiếp thì có vẻ hơi sớm, đối với Tiểu Thần hiện tại chỉ đang ở giai đoạn nhập môn, quan trọng nhất của hắn là trong thời gian chưa đến hai năm tiếp theo phải đạt tới Đoạt Nguyên lục cấp. Tu luyện không phải chỉ ngồi xuống nhập định liền có thể một bước lên mây, mà bằng vào rất nhiều phương pháp, trong đó phải nhắc đến cơ duyên cùng kỳ ngộ là thứ mà bất kỳ ai trên con đường này đều mong muốn. Ở nơi như Khứ Trần Đảo có thể đối với người bình thường là thế ngoại đào viên, cách xa trần thế, bất quá trong mắt những kẻ như lão già kia thì chỉ là nơi để tá túc, nếu không muốn nói thẳng ra là mảnh đất cằn cỗi không đáng một xu. Nguyên khí ít ỏi, tài nguyên thảo dược chỉ toàn những thứ tầm thường của thế tục. Bởi vậy vào một ngày bốn tháng sau, Tiểu Thần đứng bên cạnh hồ nước đâu đó trên đảo, chắp tay sau lưng nhìn xuống mặt hồ. Hắn đã ngưng lại việc ngồi yên một chỗ, mà bắt đầu tu luyện Yếu Quyết. Theo như lời lão già nói qua Pháp Môn chỉ có thể nâng cao tu vi, nhưng thực lực không phải chỉ nhìn vào tu vi cảnh giới là đủ. Yếu Quyết tăng cường công kích cũng là bộ phận cực kỳ quan trọng. Điều này có thể lấy ví dụ cho dễ hiểu, nếu ngươi ốm yếu mà phải đối đầu với một kẻ to lớn mạnh mẽ, vậy thì lấy súng ra bắn một phát là xong. Đợi đến lúc dường như tâm tình lắng lại, Tiểu Thần mới nhẹ nhàng đưa tay ra phía trước, miệng lầm rầm vài từ khó hiểu. Rồi đột nhiên quát lớn, cùng lúc thì vung tay thẳng tới. Phừng...! Phừng...! Bàn tay hắn lúc bình thường khi vận dụng Đoán Thể Quyết chỉ có thể xuất hiện ra hỏa quang, cho dù kèm theo nhiệt lượng nhưng không thể gọi đó là ngọn lửa được. Lúc này đây lại hoàn toàn khác xa, từ lòng bàn tay Tiểu Thần, xuất hiện hai đoàn lửa thật sự, bao lấy toàn bộ tựa như hai nắm đấm hắn bị đốt cháy, đang liên tục không ngừng phừng phực thiêu đốt. Lại quát lên một tiếng trầm muộn, Tiểu Thần vung quyền đấm thẳng xuống mặt hồ. Ầm! Xèo... Xèo... Mặt nước bị nện xuống, bất chợt gợn lên từng đợt sóng lăn tăn, từng đợt sóng nối tiếp nhau như đạt tới cực hạn bỗng dưng chấn động nổ tung, cột nước bắn cao lên kèm theo là hơi nước như sương mù, làm mơ hồ đi tất cả cảnh vật xung quanh. Chưa dừng lại ở đó, ngay sau khi từng làn sương mù bao phủ khắp nơi, Tiểu Thần đã lui lại vài bước, hai đoàn liệt hỏa trên tay cũng dần dần thu nhỏ, lọt thỏm bên trong lòng bàn tay. Rồi đột nhiên hắn vận dụng Đoán Thể Quyết dùng hỏa cầu trong tay làm hỏa đạn, vận sức ném thẳng xuống lòng hồ. Vụt... Vụt... Hỏa cầu bắn ra, đâm thẳng xuống mặt nước xuyên thẳng xuống đáy hồ, từ phía trên chỉ nhìn thấy được mặt hồ như có vật gì đâm thành hai lỗ hổng thẳng tắp, hơi nước bao quanh xèo xèo không thể kịp thời khôi phục lại trạng thái. Đùng... Đùng... Nháy mắt cả hồ nước như có quái vật từ bên trong đang toan tính trồi lên, rồi nổ tung kéo theo cả bùn đất bên dưới, dội thẳng xuống từ đầu đến chân Tiểu Thần.