Thần Thoại Ma Vương

Chương 7




Thiên Thần trầm giận đi khỏi phòng nghiên cứu, nhân viên vũ trang khác cũng rút khỏi theo, Bất Loạn vẫn vô lại không đi, vẫn quấn lấy ở bên người Đằng Tế, tấm tắc đánh giá.

“Hắc, bộ dạng của Đằng tiểu quỷ đồi bại không ngờ lại thật đẹp trai! Mang chút khí vị cuồng dã, thực hợp khẩu vị của tôi……” Nói xong, cô ta còn vươn bàn tay sơn móng đỏ tươi vuốt ve bộ ngực trần trụi của Đằng Tế .

Cảnh kia làm Bất Hoặc vô cùng không thoải mái, cô đột nhiên giống bị lửa đốt làm bị thương, ngực vừa đau vừa buồn, âm trầm quát lên: “Đừng chạm vào anh ấy!”

Bất Loạn ngây ra một lúc, lập tức lấy ánh mắt như đèn pha nhìn cô chằm chằm,“Vì sao không thể chạm vào?”

“Tay cô có vi khuẩn.” Cô lạnh lùng nói.

“Tay của tôi có vi khuẩn? Vậy tay của nhân viên nghiên cứu vừa rồi nâng hắn qua đây không có vi khuẩn sao?” Bất Loạn trừng lớn mắt.

“Đúng.”

“Hừ……cô hẳn là không thích tên tiểu tử này chứ? Bất Hoặc.” Bất Loạn nhíu làn mi tinh tế, vẻ mặt giống như phát hiện ra đại lục mới.

“Đừng nói bừa.” Cô không để ý tới phỏng đoán của Bất Loạn, chỉ thị nhân viên nghiên cứu xử lý vết thương cho Đằng Tế, cũng thay anh kiểm tra máu.

“Phải không? Tôi lại cảm thấy cô đối xử với hắn đặc biệt không giống, nếu không, theo như cá tính của cô, tôi sờ bất cứ ai như thế cô hẳn là cũng đều không có cảm giác chứ!” Bất Loạn nói xong lại cố ý lấy đầu ngón tay vẽ vẽ trước ngực Đằng Tế.

Ngay lập tức, Bất Hoặc chế trụ cổ tay Bất Loạn, ngăn cản cô ta tiếp tục quấy rối Đằng Tế.

“Tôi nói rồi, không được chạm vào anh ấy!” Con mắt đen của cô tựa băng sương.

Bất Loạn lộ ra nụ cười quái đản, rút khỏi tay cô, đùa cợt nói: “Cô nên đi soi gương, Bất Hoặc, cô chẳng những trở nên giống người thường, mà còn giống một người phụ nữ (đang ghen).”

Bất Loạn để lại câu này liền xoay người rời đi.

Giống….. một người phụ nữ?

Cô liền kinh ngạc nhìn gương mặt của chính mình phản xạ trên mặt máy móc kính thủy tinh , vẫn ngũ quan lạnh như băng, vẫn giống thần thái vô tình, cô chẳng cho rằng bản thân có chỗ nào thay đổi.

“Bất Hoặc tiểu thư, bây giờ phải xử lý hắn thế nào?” Nhân viên nghiên cứu hỏi.

Cô lấy lại tinh thần, ánh mắt dời về phía Đằng Tế, lòng ngổn ngang, quyết định không để anh ảnh hưởng cô nữa, cô có thể bảo Bất Loạn nuốt lại lời nói bừa của cô ta.

“Tăng thêm liều lượng ‘Saint Angel’.” Cô chuyển đạt lại chỉ thị của Thiên Thần.

“Vâng.”

Nhân viên nghiên cứu tiêm ’Saint Angel’ vào trong cơ thể Đằng Tế, Bất Hoặc đứng ở một bên quan sát, miệng lẩm bẩm: “Không muốn chết, thì anh liền biến thành một Ma Vương nghe lời đi! Đằng Tế.”

Chỉ là, tuy rằng không muốn thừa nhận lời của Bất Loạn, nhưng vừa nghĩ đến cô về sau không thể trông thấy một Đằng Tế khôn khéo chính trực điên cuồng , một thoáng phiền muộn lại lặng lẽ bao phủ trong đầu……

Có lẽ bị Đằng Tế nói trúng rồi, không có anh đối thủ này, cô đã bắt đầu cảm thấy không thú vị rồi.

☆ ☆ ☆

“Ngươi nói cái gì? Đằng Tế lại không thấy rồi?” Đinh Lược đi vào lầu một máy tính trung tâm ngầm của phân bộ Thượng Hải Tường Hòa Hội Quán, trên mặt tuấn tú viết chữ lo lắng.

Đêm khuya, sau khi Ngũ Hành Kỳ Lân nhận được điện khẩn của Giang Tuân, lập tức vội vàng chạy tới nơi này, trên mặt mỗi người tuy còn lim dim, cũng đã cảm thấy sự tình không hề tầm thường.

“Anh ta không phải không thấy, mà là hoàn toàn biến mất!” Giang Tuân vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình điện cực to trên tường, bên trên đang search vệ tinh toàn cầu xác định địa điểm quét hình bản đồ thế giới, trên bản đồ, năm điểm đỏ tập trung ở Thượng Hải, không ngừng lóe tín hiệu.

Nhưng, máy thứ 6 vốn dĩ theo dõi tập trung Đằng Tế, sớm không thấy tin tức gì.

“Lại thế nữa, hắn làm sao luôn thích một mình chạy loạn khắp nơi? Làm cái gì thần bí gì chứ?” Phương Khoát nhíu chặt đôi mày rậm, tức giận nói.

“Rất tốt, lúc này hắn lại trốn tới chỗ nào rồi đây? Hắn chê chúng ta mỗi người quá nhàn rỗi rồi phải không? Thế nào cũng phải làm khổ chúng ta như thế này mới được sao? Hay là hắn lần này muốn cùng chúng ta chơi trò trốn tìm? Thử thách năng lực tìm người của chúng ta ư?” Vũ Tuyệt Luân hai tay chống thắt lưng, nóng nảy hỏi.

“Trước kia anh ta xác thực cũng không báo cho chúng ta biết hành tung của anh ta, luôn một mình hành động, ‘Thần Thông’ vẫn có thể xuyên thấu qua vệ tinh giám sát tìm kiếm đến vị trí của anh ta, nhưng, lần này không giống……” Giang Tuân cũng không còn bộ dáng thảnh thơi bình thường, tựa hồ có chút lo âu.

“Lần này làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Đinh Lược lại hỏi.

“Hắn hẳn không phải một mình đi “Thần Thoại” chứ ?” Lâm Thiên Túng đột nhiên nói.

Giang Tuân quay đầu nhìn hắn, gật gật đầu. “Dường như là như thế.”

“Hắn một mình đi? Chẳng lẽ hắn biết “Thần Thoại” ở chỗ nào?” Phương Khoát kinh ngạc hỏi.

“Anh ta hình như đã điều tra ra.” Giang Tuân nói.

“Hắn đã tra ra tổng bộ của ‘Thần Thoại’? Vậy tại sao không nói cho chúng ta biết? Chuyện này không phải chuyện đùa mà!” Vũ Tuyệt Luân kêu gào.

“ Đằng Tế cũng thật là, chuyện trọng yếu như vậy vì sao trước đó không bàn bạc cùng chúng ta liền tùy tiện hành động?” Đinh Lược sắc mặt ngưng trọng.

“Trước kia hắn làm bất cứ chuyện gì nào có một lần cùng chúng ta thương lượng trước đâu?” Lâm Thiên Túng lạnh lùng hừ nói.

“Đúng vậy! Hắn dường như chưa bao giờ đem chúng ta trở thành đồng bọn.” Trong lòng Phương Khoát thực không cảm giác được mùi vị gì.

“Hắn chính là như vậy, tự cho mình tài ba, chuyện gì đều tự mình đối phó, hắn đem chúng ta trở thành cái gì? Bình hoa làm nền?” Vũ Tuyệt Luân oán giận trách móc.

“Các ngươi có phát hiện ra hay không? Anh ta yêu cầu chúng ta tín nhiệm anh ta, nhưng anh ta ngược lại chưa bao giờ tín nhiệm chúng ta.” Giang Tuân nhớ tới lời Đằng Tế từng nói, đột nhiên cảm thấy vô cùng châm chọc.

Mọi người ngẩn ra, trong lòng đều đồng cảm.

“Hiển nhiên, hắn tiếp thu cách thức giáo dục Anh hung, dạy dỗ hắn không chút hòa đồng.” Lâm Thiên Túng lại bắn ra một mũi tên nhọn.

“Theo tôi thấy, dưới vẻ mặt thông minh lõi đời, âm hiểm giả dối của hắn, hắn căn bản chỉ là tên tiểu quỷ mười chín tuổi chưa trưởng thành!” Phương Khoát trách móc nói.

“Có lẽ là trách nhiệm của “Kỳ Lân Vương” khiến anh ta trở nên như thế, anh ta ở trong loại thế giới cứ cho chỉ còn lại mình mình, trong quá trình trưởng thành anh ta cũng phải chống đỡ áp lực lớn mạnh củaTường Hòa Hội Quán , cho nên, tôi nghĩ anh ta không phải không muốn tín nhiệm chúng ta, mà là anh ta không biết nên tín nhiệm như thế nào.” Đinh Lược thở dài.

“Nói cách khác, anh ta vẫn không có cách nào mở rộng tấm lòng với chúng ta.” Giang Tuân cuối cùng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

“Tên ích kỷ lại âm hiểm! Chúng ta đối với hắn đều thật lòng thật dạ, hắn còn muốn như thế nào nữa?” Vũ Tuyệt Luân căm giận bất bình trách móc.

“Kỳ thật không thể trách anh ta, anh ta từ nhỏ một mình ở nước ngoài lớn lên, có lẽ với hắn mà nói, từ “đồng đội” này quá xa lạ, loại ý nghĩ “cùng sinh cùng tử” này cũng quá mức phiền toái.” Trải qua một số chuyện, Đinh Lược ít nhiều có thể tìm ra khuynh hướng nhân cách của Đằng Tế.

“Tốt, một khi đã như vậy, hắn muốn một mình đi đối phó “Thần Thoại”, vậy cho hắn đi thể hiện, chúng ta làm sao ở đây nhọc lòng thay hắn?” Vũ Tuyệt Luân vẫy vẫy tay nói.

“Anh ta một mình có thể không đối phó với “Thần Thoại’ được.” Giang Tuân nhíu mày nhìn bọn họ một cái.

“Ý này là?” Phương Khoát nghiêm nghị hỏi.

“ ‘Thần Thoại’ dùng thuốc khống chế thành viên của bọn chúng, chuyện này các ngươi hẳn đều đã rõ ràng, theo tôi được biết, cái loại thuốc này tên là ‘Saint Angel’ giống như thuốc phiện, một khi dính liền nghiện, vĩnh viễn không thể cai, quan trọng nhất là, nó có thể làm thức tỉnh mặt xấu xa trong tính cách của con người,khiến người ta trở nên dũng mãnh hiếu chiến, hung dữ hiếu chiến, hơn nữa bản thân cũng không tự nhận ra được, nếu thêm súng sóng não khống chế, mỗi một người bị tiêm thuốc sẽ trở thành binh khí đáng sợ nhất.” Giang Tuân tạm dừng một chút, lại nói tiếp: “Mà Thần Thông đã tra ra, đơn thuốc ‘Saint Angel’ đã từ giao dịch chợ đen đang dần dần lan ra toàn thế giới.”

“Đây không phải âm mưu của ‘Thần Thoại’ chứ?” Phương Khoát cả kinh nói.

“Đúng vậy, bọn chúng tính dùng phương thức này khống chế nhiều người hơn, trước mắt, đã có rất nhiều nhân vật lớn của hai phái hắc bạch bị mua chuộc, một luồng thế lực kinh người của tân ‘Thần Thoại’ đang được kiến tạo.” Giang Tuân nghiêm túc nói.

“Đây chính nguyên nhân là bọn chúng chuyên thu thập các ‘cường giả’, nắm trong tay những nhân vật lớn này, người dưới cờ của những nhân vật lớn này sẽ ngoan ngoãn nghe lời bọn chúng……” Vũ Tuyệt Luân mày rậm dựng đứng.

“Đúng vậy, đây đúng là mục đích của bọn chúng, nhưng làm tôi bất an nhất, chính là Thiên Thần gần đây đang mang Đằng Tế trở thành mục tiêu.” Giang Tuân nói ra lo lắng âm thầm của mình.

Tất cả mọi người sắc mặt khẽ biến.

Thiên Thần muốn có được Đằng Tế, lý do đơn giản chẳng qua, một khi Đằng Tế bị hắn thu phục, toàn bộ hệ thống khổng lồ của Tường Hòa Hội Quán xem như rơi vào trong tay “Thần Thoại” rồi.

“Máy theo dõi tung tích cuối cùng biểu hiện vị trí tín hiệu trên người của Đằng Tế đã biến mất ba ngày trước, là ở dãy núi Rocky Canada, tôi nghĩ, tổng bộ của ‘Thần Thoại’ có khả năng ở gần đó.” Giang Tuân nói xong gõ bàn phím, kéo to vị trí tập trung.

“Một khu núi rừng lớn, phải tìm từ đâu đây?” Vũ Tuyệt Luân kêu lên.

“Ít nhất có đã có mục tiêu để tìm.” Giang Tuân thở dài.

“Vậy tình hình của Đằng Tế hiện tại ra sao?” Đinh Lược nhìn chằm chằm màn hình, lo lắng không thôi.

“Không biết, chính tình huống không rõ mới làm người ta bất an, đừng quên, Bất Hoặc trong “Tứ Thiên Vương” không phải là nhân vật đơn giản, tôi hoài nghi Đằng Tế lần này có thể tích cực như vậy tất cả đều là bị cô ta kích lên.” Giang Tuân lại nói.

Bọn người Đinh Lược không hẹn mà cùng nhớ tới cô gái lợi hại lạnh như băng kia, tuổi trẻ mà lại thâm trầm bình tĩnh, cô ta dựa vào mấy câu nói liền có bản lĩnh chọc Đằng Tế biến sắc mặt, quả thực làm cho bọn họ ấn tượng sâu sắc.

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

“Cái cô Bất Hoặc kia có rất nhiều tính chất đặc biệt tương tự Đằng Tế .” Lâm Thiên Túng đột nhiên nói.

“Phải đó! Cô ta giống như là…… có vẻ nội tướng của Đằng Tế.” Phương Khoát cố gắng tìm từ thích hợp.=..=

“Đúng đó! Cô ta toàn thân tản ra nhạy bén cùng cơ trí xác thực rất giống Đằng Tế , khó trách tôi vừa nhìn cô ta, toàn thân liền không thoải mái.” Vũ Tuyệt Luân giật mình.

“Cô ta cũng không dễ ứng phó……” Đinh Lược nghiêm nghị nhìn Giang Tuân.

“Đây đúng là điều tôi lo lắng.” Giang Tuân cũng nhìn Đinh Lược,suy nghĩ hai người đều nhất trí.

“Tình hình không được lạc quan.” Đinh Lược lại nói. Cho dù Đằng Tế xuất quỷ nhập thần, nhưng chưa từng mất liên lạc lâu giống như lần này.

“Tôi có dự cảm hắn có thế đã xảy ra chuyện rồi.” Giang Tuân trầm mặt nói.

“Vậy bây giờ phải làm thế nào?” Vũ Tuyệt Luân cau mày hỏi.

“A Khoát, Tuyệt Luân, các ngươi cùng Đinh Lược cùng đi Canada tìm kiếm khu vực này, tôi cùng Thiên Túng đóng giữ ở Thượng Hải, trận chiến này hệ thống sự nghiệp của năm đại gia tộc đều nhận không ít áp lực, tình thế có chút căng thẳng, tôi nghĩ, nếu chúng ta nếu không phản kích, ‘Thần Thoại’ sắp trèo lên đầu chúng ta giương oai mất.” Giang Tuân trước giờ luôn lạc quan cũng bị hành động khiêu khích của “Thần Thoại” chọc giận.

“Được, chúng ta đã sớm nên cho bọn chúng biết tay một chút rồi.” Vũ Tuyệt Luân hừ nói.

“Tôi đã cho đặt Thần Thông chỗ máy bay, các người mau chóng xuất phát, có lẽ Kỳ Lân Vương đang chờ chúng ta trợ giúp!” Giang Tuân nhìn những người khác nói.

Bóng ma bất an nặng trịch bao phủ năm người bọn họ, bởi vì bọn họ đều biết rằng, Đằng Tế tuy rằng cá tính khó dò, thích nói móc đùa cợt, lại giảo hoạt điên cuồng tùy tiện, nhưng anh ra cũng là đồng đội quan trọng nhất của bọn họ, thiếu anh, Tường Hòa Hội Quán tương đương thiếu đi linh hồn, thiếu mất trái tim.

Hiện tại, mặc kệ là có phải Đằng Tế gặp nạn hay không, bọn họ cũng không thể ngồi nhìn không để ý, có lẽ anh ta có thói quen đơn đả độc đấu, nhưng từ giờ trở đi, Đằng Tế phải bắt đầu học cái gì gọi là đồng tâm hiệp lực, cùng tin cậy chân chính.