Vũ Tuyệt Luân rùng mình, trở lại giơ roi, chuẩn xác cuốn lấy thân đao, nhưng, Đằng Tế dường như đã sớm mò ra động tác của anh ta, một hư chiêu , chỉ thấy roi của anh vồ hụt, ngay trong nháy mắt này, Đằng Tế đã nhanh như điện chớp vọt đến bên phải anh ta, nâng đao chém đứt roi.
Biến hóa này làm mọi người kinh hãi khó hiểu, nhất là Vũ Tuyệt Luân, anh ta chưa từng nghĩ tới sẽ thua Đằng Tế dưới tình huống này, hơn nữa, thua hoàn toàn……
Đinh Lược lại càng kinh hãi bất an, thân thủ của Đằng Tế đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, đến vô ảnh, đi vô tung, tuy rằng hắn trước kia cũng đã đủ lợi hại rồi, nhưng lần này lại không giống, cái loại tốc độ nhanh nhẹn này đã không phải là người thường có thể làm được……
“A…… Hôm nay, ta sẽ cho ba tên trong Ngũ Hành Kỳ Lân này biến mất trên trái đất trước!” Đằng Tế nham hiểm cười, nâng đao lại hướng tới gần Vũ Tuyệt Luân.
Đinh Lược cùng Phương Khoát dường như đồng thời xông lên trước, thay Vũ Tuyệt Luân đã mất vũ khí đỡ đao này, “keng” một tiếng, kiếm phương tây của Đinh Lược chống trường đao của Đằng Tế, chân của Phương Khoát quét về phía bụng dưới Đằng Tế.
Đằng Tế mượn lực sử dụng kiếm của Đinh Lược, nhảy về phía trước, tránh được đòn tấn công của Phương Khoát, cũng thuận thế lấy mũi chân đá trúng vai phải của Phương Khoát, ngay sau đó kéo lấy trường đao, ở giữa không trung chuyển hướng, đâm thẳng vào ngực Đinh Lược.
Đinh Lược lui ba bước, Đằng Tế lại không buông tha, trong nháy mắt rơi xuống lại bắt nạt anh ta, liên tục vung đao, mũi đao hoàn toàn tập trung vào chỗ yếu hại trên người anh ta.
Vũ Tuyệt Luân cùng Phương Khoát đều ngây dại, bọn họ nhận ra, chiêu thức ấy Đằng Tế dường như không lưu tình chút nào, hắn thật sự muốn giết Đinh Lược……
Đinh Lược cùng Đằng Tế giao thủ một trận, đao và kiếm tóe ra tia lửa, cuối cùng, anh ta miễn cưỡng lấy kiếm phương tây ngăn chặn đao của Đằng Tế, áp sát hắn hét lớn: “Đằng Tế, đừng quên bản thân anh là ai! Tỉnh táo chút!”
Đằng Tế ngẩn ra, đôi mắt đen hiện lên một tia bối rối.
“Tôi…… là ai?” Hắn thì thào hỏi.
“Đúng, ngẫm lại anh rốt cuộc là ai!” Đinh Lược vội la lên.
“Tôi là…… Kỳ Lân Vương?” Hắn nhìn chằm chằm Đinh Lược, dường như sắp tỉnh.
“Anh nhớ ra rồi sao?” Đinh Lược mừng rỡ, lực trong tay lực đạo không tự giác buông lỏng.
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng quát nhẹ: “Đừng trúng kế! Kim Kỳ Lân.”
Đinh Lược còn chưa kịp hiểu ý, kiếm trong tay đã bị trường đao của Đằng Tế hất ra khỏi tay, sau đó, một giây sau, thanh đao hẹp dài kia liền đâm vào bụng phải của Đinh Lược.
Đinh Lược trừng lớn hai mắt, nhìn gương mặt quen thuộc của Đằng Tế kia, cùng với vẻ mặt xa lạ, thật lâu sau cũng không thể bình tĩnh được.
Đây thật sự là Kỳ Lân Vương chủ tử của anh ta sao? Là Đằng Tế ư?
“ Đinh Lược!” Vũ Tuyệt Luân cùng Phương Khoát sắc mặt đại biến, hoảng sợ giận dữ chạy thẳng đến.
“Các người cũng thật dễ lừa, đã vậy còn quá tin tưởng tên tiểu quỷ kia…… Thật là ngu xuẩn!” Trên mặt Đằng Tế hiện lên nụ cười gằn, đột nhiên rút trường đao ra.
Lưỡi đao vừa thu hồi về, một cơn đau đớn lạnh giá lập tức nổ tung trong bụng Đinh Lược, máu đỏ tươi lập tức toàn bộ tràn ra miệng vết thương, anh ta chống đỡ hết nổi vấp vài bước, rồi ngã xuống về phía trước……
“Đinh Lược!” Vũ Tuyệt Luân cùng Phương Khoát vội vàng ôm lấy anh ta.
“Giải quyết xong một người, vẫn còn thừa hai.” Đằng Tế cúi đầu liếc ba người bọn họ, khóe môi treo một nụ cười khẩy.
“Đằng Tế, cái tên này……” Phương Khoát ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, tức giận đến nỗi đang muốn chửi ầm lên, nhưng anh ta vừa nhìn thấy mặt Đằng Tế liền ngây dại.
Khuôn mặt nham hiểm đáng ghét kia mặc dù đang cười lạnh, nhưng hai hàng lệ lại chảy xuống từ đôi mắt dài của hắn, tạo thành một vẻ mặt thiếu hài hòa, lại làm người ta xúc động.
Đằng Tế…… đang khóc?
Vũ Tuyệt Luân cũng nhìn đến kinh hãi, run sợ nói không nên lời.
“A ha ha…… Thật là cuộc chiến đấu thê mỹ! Đằng Tế có lẽ chưa từng nghĩ tới hắn cũng sẽ có một ngày tàn sát lẫn nhau cùng Ngũ Hành Kỳ Lân chứ?” Thiên Thần đang xem cuộc chiến ở trước tòa thành, thấy một màn này, cười to châm chọc.
Bất Hoặc lại bị nước mắt trên mặt Đằng Tế lay động sâu sắc, khuôn mặt nhỏ biến tư lự.
Đằng Tế còn chưa biến mất! Anh ấy vẫn……
“Đi!”
Chỉ trong thời gian một giây, Vũ Tuyệt Luân cùng Phương Khoát đồng thời nghe thấy Đằng Tế dùng giọng nói trong trẻo vốn có của anh ta, cảnh cáo bọn họ mau rời đi.
Chỉ là, giây phút này chỉ hơi lướt qua, nước mắt trên mặt Đằng Tế còn chưa khô, tà tính của Ma Vương lại thống trị thể xác anh ta rồi.
“Các người chết chắc rồi!” Nói rồi, hắn giơ cao trường đao dính đầy máu tươi của Đinh Lược, lại bổ về phía Phương Khoát.
Phương Khoát kinh hãi, nhảy sang một bên, lấy một cước lốc xoáy quét về phía dưới chânhắn, hai người rơi vào kịch chiến.
“Cảnh cáo của cô dường như vô dụng rồi! Bất Hoặc.” Thiên Thần quay đầu liếc Bất Hoặc một cái, trong giọng nói có trào phúng cùng trách cứ.
Bất Hoặc không trả lời, ánh mắt cô vẫn tập trung ở trên mặt Đằng Tế, cho dù chỉ trong chớp mắt, cô vẫn có thể cảm giác được trái tim của Đằng Tế đang xé rách từng mảnh……
Anh nhất định cảm thấy rất đau, vì thanh đao kia đã đâm trúng Đinh Lược mà đau lòng.
Người đàn ông quen ẩn sâu tình cảm kia, giờ phút này nhất định đang buồn hơn bất cứ ai!
Vừa nghĩ đến tình cảm của Đằng Tế, ngực cô liền thắt chặt, rất chặt……
“Bất Hoặc, cô nếu thích Ma Vương, ta sẽ tặng hắn cho cô chơi đùa, nhưng, cô đừng làm hỏng chuyện của ta!” Thiên Thần lại nói.
Cô vẫn không hé răng, bởi vì cô bỗng nhiên hiểu được, một khi yêu một người, tình cảm đó vĩnh viễn không thể kết thúc, cho dù cô tiêu diệt đối phương……
“Đừng quên cô mười năm trước đã thề, cô trong ba năm bị giam cầm mọi người khinh bỉ căm ghét sợ sệt, không phải sớm đã không ôm bất kỳ hy vọng gì đối với con người sao? Cô từng nói muốn đi theo ta, cùng nhau giẫm đạp lên ngươi linh hồn ngu xuẩn của con người để báo thù, cùng nhau làm cho thế giới này mục nát, cùng nhau sáng tạo nên một vương quốc ‘Thần Thoại’ mới, những điều đó, cô còn nhớ rõ chứ?” Thiên Thần vặn mày nhìn cô.
“Tôi nhớ rõ……” Khuôn mặt nhỏ lạnh băng của cô không có biểu cảm, nhưng trong lòng lại nhớ tới nhắc nhở của Đằng Tế.
Người giẫm đạp lên linh hồn cô, rốt cuộc là ai? Thao túng sinh mệnh cô mười năm trước, là ai? Là đám người đã coi cô là ma nữ, hay là Thiên Thần người cô vẫn xem như ân nhân cứu mạng?
“Nhớ rõ là tốt rồi, Ngũ Hành Kỳ Lân chẳng qua là người không liên quan, bọn chúng chỉ là một đám kiến, mà thú vui của chúng ta chính là nhìn những con kiến đó tự giết lẫn nhau, thất bại thảm hại……” Thiên Thần châm biếm.
Con kiến?
Con kiến thực sự không phải Ngũ Hành Kỳ Lân hay Đằng Tế, mà là những con rối bị “Saint Angel” chi phối này!
Cô không thể lại sai lầm được nữa, trước khi mọi chuyện rõ ràng, không thể lại để cho “Saint Angel” tiếp tục làm bẩn……
Đang trầm tư, chiến cuộc phía trước đã tiến vào kết thúc, Phương Khoát cùng Vũ Tuyệt Luân không địch lại Đằng Tế, trên người cả hai đều đang đổ máu, Đằng Tế đang chuẩn bị cho đòn tấn công cuối cùng, mà bọn họ lại trước sau không dám đánh mạnh tay với hắn……
“Dừng tay! Đừng giết bọn họ!” Cô phút chốc hô to.
Đằng Tế dừng tay quay đầu, Thiên Thần cũng nhìn cô chằm chằm.
“Một Ma Vương, luôn cần thuộc hạ chứ! Lưu lại ba tên kỳ lân này làm mồi, có thể dụ hai tên còn lại đến, đến lúc đó, lại dùng ‘Saint Angel’ biến toàn bộ Ngũ Hành Kỳ Lân thành con rối……” Cô nhìn Thiên Thần nói.
“Ừm…… Ý kiến hay, biến Kỳ Lân Vương cùng Ngũ Hành Kỳ Lân thành binh khí của ‘Thần Thoại’ chúng ta, chỉ tưởng tượng cái cảnh đó đã đủ kinh người rồi, ha……” Thiên Thần vui vẻ cười to.
“Có ý nghĩa……” Đằng Tế cũng hiểu được chủ ý này không tồi.
“Cô người đàn bà tâm tư ác độc này!” Vũ Tuyệt Luân trừng mắt nhìn Bất Hoặc, tức giận đến mắng to.
“Muốn khống chế chúng ta, không có cửa đâu.” Phương Khoát giận mắng, đứng dậy nhằm phía Thiên Thần.
“Ma Vương, làm bọn chúng im lặng chút.” Thiên Thần hừ lạnh.
Đằng Tế nhe răng cười, thân hình nhoáng một cái, đột nhiên chặn trước mặt Phương Khoát, trường đao chợt lóe, nhanh như tia chớp tước trúng cánh tay phải của Phương Khoát.
“Ư……” Phương Khoát nhịn đau, hai tay lấy thủ pháp đặc biệt nắm lấy chuôi đao của hắn, trừng mắt nhìn thẳng hắn, lớn tiếng hét lớn: “Tên Đằng Tế tôi quen biết, chạy đi đâu rồi? Đi đâu rồi?”
“Hắn đã chết rồi!” Con ngươi đen của Đằng Tế lạnh như băng không hề có bất cứ tình cảm nào, dứt lời, hắn mượn lực lật nhảy, thuận thế tránh cái tóm vặn của Phương Khoát, xoay trường đao, lấy sống đao đập mạnh vào gáy Phương Khoát.
Thấy Phương Khoát ngất rồi ngã xuống, Vũ Tuyệt Luân rốt cuộc không nén được lửa giận, quăng ra một trái bom về hướng Đằng Tế, bom nổ tung ầm ầm, Đằng Tế cũng đã không ở vị trí cũ, anh ta ngẩn ra, đang muốn quay đầu tìm, Đằng Tế sớm đã hiện đến phía sau anh ta.
Anh ta kinh hãi thất sắc, vội vàng xoay người, nhưng Đằng Tế đã vung trường đao xuống, vạch một đường đao trước ngực anh ta.
“A……” Anh ta che ngực, đau đến vặn vẹo mặt mũi.
Đằng Tế không buông tha anh ta, lại thêm một quyền, đánh cho anh ta ngã xuống đất không dậy nổi.
“Mày không phải là Kỳ Lân Vương nữa…… Không phải nữa……” Vũ Tuyệt Luân khản giọng thì thào, giây phút đao làm anh ta bị thương, đau đớn còn xa không so được với nỗi thất vọng trong ngực anh ta.
Gió đêm lạnh băng thổi tới từ khe núi, lại thổi không tan được mùi máu tanh của hiện trường kia, Đằng Tế hiên ngang đứng thẳng, mái tóc dài tứ tung, hắn giống pho tượng bị ma rủa, vô tình liếc nhìn Đinh Lược, Phương Khoát, cùng với Vũ Tuyệt Luân bị hắn đánh bại, hồi lâu không có di chuyển.
“Quá tuyệt vời! Quá lợi hại……” Xung quanh vang lên một tràng vỗ tay, người của “Thần Thoại” vỗ tay trầm trồ khen ngợi Đằng Tế.
Chỉ có Bất Hoặc ngực xoắn lại, nhìn chằm chằm bóng dáng Đằng Tế.
Không biết vì sao, giờ phút này bóng dáng hắn thoạt nhìn vô cùng vô cùng bi thương……
Đột nhiên, hắn cong người, hai tay ôm chặt đầu, miệng phát ra tiếng kêu đau khổ.
“Đằng Tế!” Bất Hoặc rùng mình, phi nhanh xông lên trước.
“Ư…..” Đằng Tế sắc mặt tái nhợt, cắn chặt hàm răng, không ngừng kéo tóm lấy mái tóc dài.
“Hắn làm sao vậy?” Thiên Thần lớn tiếng hỏi.
“Hắn quá mệt mỏi, cho hắn nghỉ ngơi một chút đi!” Cô đè tâm trạng lo lắng xuống, bình tĩnh nói.
“Cô dẫn hắn về phòng, ba người khác, đưa đi chữa trị vết thương trước, sau tiêm ‘Saint Angel’ cho bọn chúng.” Thiên Thần ra lệnh nói.
“Vâng.” Cô đáp một tiếng, đang muốn nâng Đằng Tế dậy, Bất Loạn lại vươn tay qua, giành trước mặt cô ôm lấy hắn.
“Anh ấy giao cho tôi đi! Cô đi xử lý ba tên thương hoạn kia, đó mới là công việc của cô.” Bất Loạn cười khẩy, nâng Đằng Tế đi vào tòa thành.
Cô không nói nhiều, vừa chỉ huy thuộc hạ khiêng ba người Đinh Lược vào nghiên cứu, vừa mặt lạnh nhìn cảnh Bất Loạn cùng Đằng Tế ôm nhau, một ngọn lửa chưa từng có phút chốc thiêu đốt lòng cô, thiêu đốt đến nỗi cô không thể hít thở.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô hiểu được cái gì gọi là ghen tị, cũng rốt cục hiểu được, bản thân để ý Đằng Tế biết bao, để ý đến nỗi…… Không nắm chắc bản thân đến lúc đó có thể hạ thủ diệt trừ anh…..
âm n��ah�u� �� :p>
“Vẫn tốt……..” Anh ngẩng đầu, cặp mắt đen dài thăm thẳm kia chợt lóe tia giảo hoạt.
Cô rùng mình, cảnh giác quá muộn, còn không kịp phòng bị, đã bị hắn vặn tay phải, cả người rơi vào trong đôi cánh tay mạnh mẽ của hắn.
“Anh……” Cô không nghĩ đến hắn lại có thể giở loại thủ đoạn này, “Saint Angel” quả nhiên khiến hắn trở nên càng xảo quyệt hơn.
“Thật là dễ lừa! Chỉ cần tôi hơi lộ ra chút vẻ mặt của tên tiểu quỷ kia, em liền chui đầu vô lưới rồi……” Hắn lặng lẽ cười lạnh.
“Buông tôi ra!” Cô cả mặt lạnh lùng.
“Không dễ dàng mới bắt được em, tôi làm sao có thể bỏ qua cơ hội này?” Hắn vươn một bàn tay ra, lấy đầu ngón tay quét nhẹ môi cô.
“Còn chạm vào tôi, tôi sẽ giết anh!” Ánh mắt của cô như đao băng.
“Em không thể giết tôi được, bởi vì, tôi là Đằng Tế mà!” Hắn đùa cợt nói.
“Anh không phải……”
Hắn không cho cô có cơ hội phản bác, lập tức che kín môi cô.
Cô hoảng hốt, liều mình muốn né tránh, nhưng hắn ngược lại giữ gáy cô càng chặt hơn, điên cuồng mà hôn cô.
Hơi thở nóng rực, nhiệt độ cơ thể bỏng người, cô như bị mê hoặc trong nháy mắt, mê hoặc trong nụ hôn hỗn loạn này……
Hắn không phải Đằng Tế, nhưng đồng thời cũng là Đằng Tế, tình huống hoang đường phức tạp này, ai có thể lý giải rõ ràng?
Thậm chí, tim cô lại bị nụ hôn nồng nhiệt của hắn kích động, đập với một tốc độ nhanh kinh hoàng chưa từng có.
Có lẽ trong tiềm thức của cô cũng có một cái tôi khác, sớm đã ảo tưởng gần gũi như vậy, cái tôi kia, so với cô còn sớm hiểu được, hiểu được giây phút cô mới nhìn thấy Đằng Tế, đã rơi vào lưới tình rồi……
Đột nhiên, cánh tay đang giữ cô buông lỏng ra, nụ hôn điên cuồng tùy tiện lại thay đổi, trở nên nồng nàn dịu dàng, trở nên sâu sắc ghẹo người, tuy rằng vẫn thô bạo như cũ, nhưng có thêm một thứ tình cảm sâu đậm.
[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Cô sắc bén trừng lớn mắt, phát hiện khuôn mặt đang hôn cô cũng thay đổi rồi!
Bộ dáng hung dữ thô bạo vốn dĩ, không biết khi nào đã chuyển thành thâm thúy ngóng trông……
Anh buông môi cô ra, khẽ ngẩng đầu lên nhìn cô chăm chú, khóe miệng chứa ý cười trêu chọc quen thuộc.
Đằng Tế!
Trái tim cô lập tức nhảy đến tận cổ họng, không có lý do, hai gò má trắng bóc nhiễm một màu hồng phấn.
“Anh nên dừng lại sao? Tuy rằng anh rất tức giận một con người khác của anh đã giành làm trước chuyện anh muốn làm nhất, nhưng…… bây giờ anh vẫn muốn tiếp tục….. Có được không?” Giọng nói hơi khàn tràn ngập cám dỗ mê người.
Cô nín thở, đã quên nên nói cái gì, bởi vì bộ não từ trước tới nay luôn linh hoạt của cô dưới cái nhìn chăm chú nồng nhiệt của anh lần đầu tiên đã hoàn toàn trống rỗng.