Bụp! Bụp! Bụp!
Trái tim trong lồng ngực đập kịch liệt.
Luồng khí nóng rực dâng lên từ lồng ngực, tràn lên vành mắt.
Lúc cậu lấy được phong bì cũng không kích động như bây giờ.
Cô gái nhỏ đợi một lúc, nâng mắt nhìn cậu không hiểu gì, cái đầu nhỏ lại khẽ húc về phía trước, giống như đang thúc giục.
Trần Gia hít sâu, ngập ngừng giơ tay lên, xoa nhẹ một cái lên đầu cô.
Mái tóc của cô gái nhỏ mềm mại mượt mà, bị nắng chiếu vào có chút nóng, trái tim cậu cũng run lên một nhịp.
Bỗng nhiên nhớ lại rất lâu trước đây, lúc bố cậu vẫn chưa xảy ra chuyện.
Lúc nhỏ cậu từng bị bệnh, sau khi khỏi bệnh thì trở lên vô cùng mập, trẻ con ngây thơ, nhưng cũng tàn nhẫn, thường xuyên lấy chuyện cậu mập ra để cười nhạo trêu chọc cậu.
Có một lần cậu bị một đám trẻ con vây lại bắt nạt, đúng lúc Thẩm Dung Dung đi ngang qua.
Cô xinh đẹp, học giỏi, chơi game cũng giỏi, là nữ thần nhỏ vừa ngầu vừa lợi hại trong mắt các bạn nhỏ.
Có đứa trẻ vì để lấy lòng cô, bắt cậu bò xuống học lợn kêu chọc cho cô cười.
Thẩm Dung Dung không vui lắm, nói: “Bắt nạt người khác rất vui sao? Đến đây, muốn đánh nhau thì đến tìm tôi.”
Một bạn nhỏ bắt nạt cậu không phục: “Tỏi Nhuyễn nhỏ, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, sao cậu lại đi bênh con lợn này?”
Thẩm Dung Dung cười lạnh: “Ai quan hệ tốt với cậu? Chơi game thì gà, thành tích cũng không tốt, bây giờ nhìn nhân phẩm cũng không ra làm sao, tôi mới không thèm chơi với cậu.”
Lúc đó Trần Gia liền hiểu rằng, nội tâm cô công chúa nhỏ này vừa đơn thuần lại mềm mại.
Đương nhiên, muốn kết bạn với cô cũng không đơn giản như vậy, không cần biết là chơi game hay là thành tích học tập, ít nhất cũng phải khiến cô nhìn vừa mắt.
Nhưng đáng tiếc không đợi cậu thi được kết quả tốt để cô nhìn cậu bằng con mắt khác, bố cậu đã xảy ra chuyện.
Sau đó cấp hai học cùng một lớp, cậu và cô cùng xếp thứ nhất, quả nhiên ngày đầu tiên cô đã nhớ rõ cậu.
Vẫn là cô gái nhỏ có tính hiếu thắng mạnh.
Đợi đến khi cảm giác trên đầu biến mất, cô giơ tay khẽ nắm tóc mình, xua đi những cảm giác quái dị kia: “Cậu đã xoa đầu tớ rồi, sau này không được tức giận vì chuyện này nữa.”
“Ừm.” Trần Gia gật đầu, nhìn cô: “Vậy...chúng ta có phải được coi là bạn rồi không?”
“Coi là...đi. Nhưng có kỳ khảo sát. Nếu như cậu không thông qua thì chúng ta vẫn là bạn cùng lớp mình thường.”
“Hả?! Vậy kỳ khảo sát kéo dài bao lâu?”
“Ít nhất là... một tháng!”
“...Ngắn hơn một chút có được không, đến khi thi đấu kết thúc?”
“Không được! Không được phép mặc cả!”
“Ồ...vậy được rồi.”
Cuộc đối thoại trẻ con vang trong không gian trường học, dần dần tan đi theo gió.
_ _
Đến giờ, Thẩm Tương chuẩn bị hoa quả đồ ăn vặt ngồi ở nhà đợi.
Cửa phòng mở ra, hai đứa nhóc nối đuôi nhau đi vào.
Thẩm Dung Dung: “Anh.”
Trần Gia cũng gọi: “Em chào anh.”
Thẩm Tương cười vẫy tay: “Tỏi Nhuyễn nhỏ ăn hoa quả trước đi, tiểu Trần Gia đến đây, anh có chuyện muốn nói với cậu.”
Thẩm Dung Dung nhìn Trần Gia, lại nhìn Thẩm Tương, cuối cùng ừm một tiếng, ngoan ngoãn ngồi ăn hoa quả.
Trần Gia thay dép đi trong nhà, đặt cặp sách xuống, tâm trạng thấp thỏm đi theo Thẩm Tương vào phòng sách.
“Làm hoà rồi?” Thẩm Tương bảo cậu ngồi xuống, thuận miệng hỏi.
Trần Gia gật đầu.
Thẩm Tương: “Tính khí của em gái anh hơi kiêu ngạo một chút, nhưng con bé không có tâm địa xấu xa, nếu có chỗ nào không đúng, mong cậu bỏ qua cho.”
Thẩm Tương luôn có vẻ lười nhác, rất hiếm khi nghiêm túc như vậy, Trần Gia căng mặt, nghiêm túc nói: “Tỏi Nhuyễn nhỏ rất tốt.”
Thẩm Tương nhìn cậu chằm chằm, dường như đang đánh giá xem lời cậu nói là thật lòng hay là nói lấy lệ.
Hồi lâu sau, đột nhiên anh bật cười, quay trở lại dáng vẻ lười nhác trước đây, chậm rãi nói: “Con người anh tương đối bảo vệ người nhà, nếu một ngày để anh phát hiện cậu đưa em gái anh đi làm một số chuyện không nên làm, cẩn thận anh đây đánh gãy chân cậu đấy.”
Trần Gia như hiểu như không, nghiêm túc nói: “Em và tỏi nhuyễn nhỏ là bạn thân, nhất định em sẽ không đưa cậu ấy đi làm chuyện xấu.”
Thẩm Tương cười nhạt: “Vậy thì tốt.”
Nói xong, anh lên giọng lười biếng gọi: “Tỏi Nhuyễn nhỏ, ăn xong chưa? Đến đây luyện tập.”
“Vâng, đến đây đến đây~”
Không biết có phải do một trận xung đột lại ngược lại loại trừ ngăn cách giữa hai bạn nhỏ hay không, mấy ngày tiếp theo độ phối hợp của Thẩm Dung Dung và Trần Gia tăng lên nhanh chóng, có lúc Thẩm Tương cũng có chút không chống đỡ được.
Hơn nữa không cần biết Thẩm Tương huấn luyện hà khắc như thế nào, hai người cũng chưa từng kêu khổ kêu mệt một tiếng.
Tan học liền bắt đầu huấn luyện, thậm chí đến cả lúc lên lớp ngón tay cũng mô phỏng những động tác bay nhảy trên bàn phím.
Thẩm Dung Dung còn đỡ, Trần Gia càng vất vả hơn, cậu còn phải bớt thời gian đi bệnh viện thăm nom bố và bà nội, một khoảng thời gian trôi qua, lại gầy đi rất nhiều.
Thi đấu vòng sơ tuyển đã chính thức bắt đầu từ lâu.
Đánh một trận lại một trận, độ ăn ý của hai người càng ngày càng tốt, cuối cùng cũng lấy được tấm vé vào vòng chung kết.
Ngày hôm sau chính là thi đấu vòng chung kết, Thẩm Tương kéo một người bạn tổ đội cho hai người bài kiểm tra cuối cùng trước khi thi đấu chính thức.
Một trận kết thúc, không ngờ Thẩm Dung Dung và Trần Gia lại giành chiến thắng.
Lần đầu tiên thắng anh trai, Thẩm Dung Dung vui như điên.
Cô ngẩng mặt, đuôi cũng muốn dựng ngược lên trời: “Anh à, ngày mai liệu em và Trần Gia có thể lấy được top một nhóm thiếu niên không?”
Thẩm Tương chậc một tiếng: “Nghĩ cái gì đấy? Tuyển thủ chuyên nghiệp mười năm tuổi cũng đã trải qua mấy năm huấn luyện, bọn em lấy được top năm đã là chuyện hiếm có rồi.”
Thẩm Dung Dung: “......”
Cô lập tức thất vọng.
Nhưng trải qua khoảng thời gian thi đấu này cùng với sự phổ cập kiến thức của Thẩm Tương cô cũng biết, tốc độ phát triển của thể thao điện tử bây giờ, rất nhiều bạn nhỏ tầm tuổi cô được tuyển chọn huấn luyện để thi đấu chuyên nghiệp.
Cô và Trần Gia nói trắng chỉ là gà mờ có trình độ tương đối ưu tú, lúc tuyển chọn thi đấu, cô và Trần Gia không phải chưa từng thua.
Lúc cuối cùng rời đi, Trần Gia nhìn Thẩm Dung Dung có chút ủ rũ nói: “Đáng quý ở chỗ mình dám tham gia, Tỏi Nhuyễn nhỏ, cậu vẫn còn nhỏ, hơn nữa thời gian huấn luyện quá ngắn, có được thành tích như hiện tại đã là rất lợi hại rồi.”
Thẩm Dung Dung nhìn cậu một cái: “Nhưng không lấy được top ba thì không có tiền thưởng.”
Trần Gia lại không chịu lấy tiền của cô.
Trần Gia: “.......”
Đột nhiên cậu bật cười.
Nửa ngày mới nói: “Không sao cả, nếu tớ thật sự không có tiền thì tớ sẽ đến mượn cậu.”
Thẩm Dung Dung lúc này mới vui vẻ trở lại.
Thi đấu ngày hôm sau, nhóm thiếu niên tổng cộng có mười sáu tổ thi đấu, Thẩm Dung Dung và Trần Gia là nhóm nhỏ tuổi nhất.
Cả quá trình thi đấu đều được phát trực tiếp.
Lúc công bố tuyển thủ, khán giả theo dõi phát trực tiếp không có ai xem trọng hai bạn nhỏ mười hai mười ba tuổi này.
Trừ hai người bọn họ là học sinh lớp bảy, những người khác đều là tuyển thủ trải tra huấn luyện chuyên nghiệp, sau này sẽ đi theo con đường chuyên nghiệp, hơn nữa đều lớn tuổi hơn hai người họ.
Ai cũng không ngờ được, hai bạn nhỏ không được xem trọng này một đường tiến thẳng vào vòng trong, cuối cùng giành được giải ba vòng chung kết.
Toàn mạng xã hội chấn động.
Hai đứa trẻ độ tuổi bình quân vẫn chưa đến mười ba tuổi, quá thiên tài rồi đi.
Lúc này có người tung ra tư liệu, cô gái nhỏ này chính là con gái duy nhất của Thẩm Vân và Khương Mạt.
Một đám người hô to không thể nào lập tức ngậm miệng, có mẹ có gien chơi game ưu tú như vậy, con gái nghịch thiên như thế dường như cũng không phải là đặc biệt không thể chấp nhận.
Nhưng nam sinh nhỏ kia là chuyện gì vậy?
Cậu ta dựa vào cái gì mà lợi hại như vậy?!
Dân mạng toàn năng lại moi ra bối cảnh của Trần Gia, thế là tất cả đều trầm mặc.
Chẳng mấy chốc, trên mạng có người phát động quyên góp, một khoản hai khoản, một đồng hai đồng….tích tiểu thành đại, rất nhanh tiền viện tiền thuốc của bà nội Trần Gia đã được góp đủ.
Hai đứa trẻ không hề hay biết thông tin trên mạng, bọn họ lấy giải thưởng, nhìn nhau cùng cười.
Thẩm Dung Dung nói: “Trần Gia, khi S&M tổ chức kỷ niệm ba mươi năm thành lập, chúng ta vẫn cùng nhau đánh thi đấu chứ?”
Trần Gia: “Được, một lời đã định.”
Hai người hẹn nhau trận thi đấu mười năm sau, vui vẻ hào hứng trở về, muốn nói cho Thẩm Tương tin tức này.
Cũng muốn hỏi Thẩm Tương tham gia thi đấu nhóm người trưởng thành lấy được thành tích gì.
Nhưng không biết tại sao, hai người họ không tiến vào thế giới kia được nữa.
Mở cổng đóng cổng, mở cổng đóng cổng…
Thẩm Dung Dung kéo Trần Gia thử từ lúc mặt trời bắt đầu lặn đến khi trăng sao đầy trời, thử đến mức ngón tay trắng trẻo mềm mại của cô cũng đã lên bọng nước vì ma sát cửa sắt trong thời gian dài, lúc này mới bị Trần Gia sống chết giữ lại không cho cô tiếp tục thử.
Vành mắt cô gái nhỏ đỏ lên, lần đầu tiên mang khóc trước mặt người ngoài: “Trần Gia, có phải sau này tớ không thể gặp lại anh tớ nữa?”
“Ai nói chứ? Ngày mai, hoặc là ngày kia, hoặc là ngày kìa.... nói không chừng ngày nào đó cậu đẩy cổng ra sẽ nhìn thấy anh ấy đang cười với cậu”
Thẩm Dung Dung lau nước mắt: “Tớ tin cậu.”
Cho dù cô biết loại khả năng này cực kỳ nhỏ bé, nhưng cô tình nguyện tin tưởng.
Lại mấy ngày nữa trôi qua, Thẩm Vân và Khương Mạt trở về, Thẩm Dung Dung đắc ý khoe khoang chiến tích của mình với bố mẹ, nhưng lại kín miệng không nhắc gì đến sự tồn tại của Thẩm Tương.
Cô nghĩ, nếu để bố mẹ biết được nhưng lại không thể gặp, trong lòng bọn họ nhất định sẽ thấy tiếc nuối, vậy còn không bằng không để cho họ biết.
Tất cả mọi thứ liên quan đến Thẩm Tương, là bí mật chung giữa Thẩm Dung Dung và Trần Gia.
Cô gái nhỏ cuối cùng cũng không cứng miệng nữa, chấp nhận cậu làm bạn của mình.
Hai người vẫn luôn kẻ truy người đuổi, thành tích không phân cao thấp, Trần Gia không nhận tiền quyên góp của cộng đồng mạng, tiền thưởng thi đấu đủ để cậu chống đỡ một khoảng thời gian.
Nhưng dù sao người già tuổi cũng đã cao, vào năm cậu học lớp chín cuối cùng vẫn đi rồi.
Lần đầu tiên Trần Gia tìm Thẩm Dung Dung mượn tiền, mượn một vạn tệ, xử lý chuyện hậu sự cho bà nội.
Năm đó, cậu vừa tròn mười năm tuổi.
Sau khi thi tốt nghiệp cấp hai, mẹ Trần Gia quay trở lại, bà ta đã lấy chồng mới, muốn đón Trần Gia đến nhà mới ở.
Trần Gia từ chối.
Mẹ cậu không còn cách nào, để lại tiền cho cậu cậu cũng không cần.
Từ lúc mẹ cậu bán hết tất cả gia sản rồi bỏ đi thì cậu đã coi như không có người mẹ này rồi.
Ngày nhập học vào lớp mười, Thẩm Dung Dung vào lớp, Trần Gia đã ngồi vào chỗ đợi cô.
Thiếu niên mười năm mười sáu tuổi mặt mày thanh tú, khí chất sạch sẽ lanh lợi, dáng vẻ nhìn cô cười quả thực như tỏa ra ánh sáng, thu hút một đám con gái lén lút nhìn cậu.
Trong lòng Thẩm Dung Dung đột nhiên có cảm giác vui mừng như ‘nhà có con gái mới lớn’.
A, cô nghĩ, Trần Gia lớn lên quả nhiên rất đẹp trai.
Lúc thiếu nữ đang cảm thán như vậy, không hề hay biết cô trong mắt người khác loá mắt đến nhường nào.
Trường học mới, lớp học mới, hai người vẫn là bạn học như trước.
Cô vui vẻ ngồi vào vị trí, thiếu niên bước đến, nhẹ nhàng đặt lên bàn học cô một đồng xu.
“Cậu đây là đang làm gì vậy?” trong đôi mắt trong veo của thiếu nữ tràn ngập sự nghi hoặc.
Cậu cười khẽ: “Trả tiền cho cậu.”
“Hả?”
“Một vạn tệ, mỗi ngày trả cậu một tệ, thế nào, chủ nợ đại nhân?”
Thẩm Dung Dung nghiêm mặt: “Trần Gia, cậu nghèo như vậy sao? Một ngày chỉ trả nôit một tệ?”
“....”
Cô cạn lời: “Thôi vậy, tớ không cần nữa.”
“Không được, còn cả tiền lãi, tớ sẽ trả dần dần.” Thiếu niên nói xong, để lại đồng xu, quay về chỗ của mình.
Thẩm Dung Dung: “.......”
Cô nhìn chằm chằm vào đồng tiền xu nửa ngày, đột nhiên lấy bút ra bắt đầu tính toán.
Một vạn tệ, mỗi ngày một tệ, tính theo lãi suất ngân hàng…
Trời ạ, cậu ấy muốn trả cô gần sáu mươi năm!
Người này bị ngốc rồi sao?