Góc phải bên dưới máy tính hiển thị thời gian 23:17 phút, đã rất muộn rồi.
Gửi tin nhắn là một cái id rất tuỳ ý “Sysysy", Khương Mạt trong chớp mắt ngồi ngăn ngắn lại, giống như đối mặt với quân địch lớn mạnh.
Sẽ không đen đủi đến mức bị Thẩm Vân bắt gặp đấy chứ?
Cô không mang theo hi vọng đánh hai chữ gửi đi: “Thẩm Vân?”
Đối phương rất nhanh liền trả lời: “Ừ".
Khương Mạt: “........Sao anh lại cũng bắt đầu chơi game rồi?”
Sớm biết anh bây giờ cũng là dân nghiện game cô đã không dùng ID trước đây rồi. Bây giờ thì tốt rồi, sau này sao có thể vui vẻ đánh thâu đêm nữa đây?
Trước đây khi còn đi học, mỗi lần cô trèo tường đi chơi game, trở về luôn bị Thẩm Vân tóm được.
Thiếu niên cái gì cũng không nói, đứng dưới chân tường, nhìn cô sâu sa, nhìn đến mức khiến trong lòng cô ngứa ngáy.
Quả thực là bóng ma tâm lý.
…….. Có điều bây giờ cô hai mươi tám tuổi rồi, đến tự do chơi game thâu đêm cũng không có sao?
Không được sợ!
Thẩm Vân: “Lên đây tuỳ tiện đi lòng vòng. Em vẫn chưa về nhà?”
Anh trước đây không chơi game, nhưng là do công ty anh làm ra, mới phát hành, nhận được không ít phản hồi của người sử dụng, anh lên đây để trải nghiệm một chút để mấy người Bùi Thiên Ý sửa chữa hậu kỳ..
Nhìn trên quảng trường có người hét “Ám Dạ Tài Quyết Giả" muốn một quyết đấu một với người khác, rất nhiều người chạy đi xem, lúc lượng người lớn truy cập cùng lúc vấn đề càng trở lên rõ ràng, anh cũng đi theo, không ngờ lại nhìn thấy ID Khương Mạt dùng ngày trước.
Gửi tin nhắn hỏi thì đúng là cô thật.
Muộn như vậy rồi vẫn chưa về nhà, lúc trước đồng ý với anh thế nào?
Khương Mạt trực tiếp lược bỏ nửa câu sau của Thẩm Vân, gửi một lời mời lập đội cho anh:
“Em đưa anh đi quét kinh nghiệm.”
Tài khoản của Thẩm Vân kinh nghiệm chiến đấu bằng không, ngoài đời thực cô không cách nào cùng anh làm những gì mình muốn, nhưng trong trò chơi có thể bù đắp cho anh một chút.
Trong khách sạn, bốn người thấy Khương Mạt đột nhiên cùng với một người thuộc đảng phong cảnh* chiến tích bằng 0, không hiểu gì lập thành đội, còn trực tiếp kéo anh ta vào đối chiến, tất cả đều: “........”
(*Đảng phong cảnh: ý chỉ những người chỉ làm cảnh, không có thực lực chiến đấu trong game)
Tống Trăn Trăn bị bỏ rơi một cách vô tình, tủi thân nói:
“Đội trưởng, chị không lập đội với bọn em nữa ư?”
Khương Mạt đến mí mắt cũng không nhấc lên:
“Mọi người chơi trước đi, tôi phải đưa ông xã tôi đi quét kinh nghiệm.”
Đối chiến theo đội của là năm người với năm người, đưa theo Thẩm Vân sẽ thành thừa một người, cô dứt khoát thoát ra vào một đội khác.
Ông xã?!
Mọi người nhìn nhau, toàn bộ đều nhìn thấy trong mắt đối phương là sự kinh ngạc, lẽ nào tình cảm của cô với chồng thật sự rất tốt, tin đồn ngoại tình đều là giả?!
Lúc này một tên đồng đội đột nhiên mắng: “Cái tên tay liệt kia, cmn có biết chơi không vậy?”
Sysysy: “Không biết, chưa chơi bao giờ.”
“Đệt, ghép phải tên học sinh tiểu học đần độn.”
Khương Mạt lập tức bùng nổ, cũng không giết địch nữa, trực tiếp mở micro:
“Moá, cậu thử chửi lại một câu xem!”
“Học sinh tiểu học đần độn! Học sinh tiểu học đần độn! Ông đây……. Đậu xanh, cô làm cái trò gì thế?”
Khương Mạt nhìn thấy không thể giết đồng đội, cố ý để cho quân địch khoá lại, chạy đến đằng sau tên đồng đội vừa mắng chửi kia kéo hắn làm lá chắn, đồng thời vừa ngăn chặn vừa mở buff “tăng thêm tổn thương".
“Con mẹ nó…”
Tên đồng đội trực tiếp hy sinh tại chỗ.
Một đám người: “..........”
Cái đệch, thao tác vi diệu này…
Còn lại hai tên, chắc là quen biết với tên đồng đội đã chết, bắt đầu mở miệng chửi loạn lên, sau khi Khương Mạt làm theo cách vừa rồi hai lần, toàn bộ hi sinh.
Thẩm Vân: “.........Em giết hết đồng đội rồi.”
Khương Mạt: “ Ai bảo hắn dám mắng anh. ……. Anh đứng đấy đừng động đậy, em đi thu thập kẻ địch.”
Đối phương nhìn thấy quân địch đánh nhau nội bộ còn đang ha ha ha ha, cho rằng trận này không cần đánh cũng thắng, kết quả Khương Mạt trực tiếp xông đến, như dao bổ dưa nhanh gọn thu thập năm tên còn lại.
Khương Mạt dương dương tự đắc chờ khen thưởng: “Em lợi hại không?”
Thẩm Vân: “Ừm, rất lợi hại. Anh có thể làm linh vật được rồi.”
Khương Mạt được khen, đuôi muốn dựng ngược lên trời, xoa hai tay vào nhau: “Chơi lại.”
Lại đánh thêm vài trận, cả quá trình Thẩm Vân đều làm linh vật, đến động cũng không động một cái, gặp phải đồng đội mắng anh, khương Mạt trực tiếp dùng chiêu thức cũ, giết là hết chuyện.
Đến mười hai giờ, Khương Mạt mới lưu luyến dừng lại, ngày mai Thẩm Vân còn phải đi làm, ngủ muộn quá không tốt.
Cô nói: “Lần sau anh muốn chơi em lại đưa anh đi. Cái trò chơi nát này, vậy mà lại không giết được đồng đội, tức thật!”
Giết đồng đội?
Thẩm Vân trầm mặc một chút, nói cô về nhà sớm một chút, chú ý an toàn, offline.
Trong nhóm chat S&M, Thẩm Vân đột nhiên gửi một tin nhắn: “ cập nhật vào lần tới, thêm một công năng giết đồng đội.”
Những người khác nhìn thấy tin nhắn: “..........”
Đây là công năng quái quỷ gì vậy?
Đồng đội đã làm sai cái gì mà bị giết? Vô cùng oan uổng được không hả!
Ông chủ! Anh tỉnh lại đi!
Tiễn Thẩm Vân rời đi, Khương Mạt quay đầu liền nhìn thấy một đám người nhìn mình bằng ánh mắt kì quái.
“Có chuyện gì thế? Sao mọi người không chơi?”
Tống Trăn Trăn: “Đội trưởng, chị thật sự……...cái đó……...không ngoại tình sao?”
Khương Mặt trợn to mắt: “Em nhìn chị có giống bị mù không?”
“.......Không giống.”
“Vậy là đúng rồi. Ông xã chị đẹp trai như vậy.”
“..........”
Mau thu lại biểu tình trên mặt chị ngay, quá háo sắc rồi.
Khương Mạt: “Mọi người thật sự không chơi sao?.......... Vậy chuyển phát nhanh, đến đây đến đây, truyền thụ lại cho lão đại một chút kinh nghiệm, cậu là làm nghề gì vậy? Sao có thể kiếm được nhiều tiền như thế?”
Hạ Tiến mặt như khúc gỗ không chút linh hồn trả lời cô: “Streamer.*”
(*Streamer: hay còn có cách gọi khác là Caster, là những người có đam mê với các tựa game, phát trực tiếp chơi game hoặc bình luận game.)
Có điều nhà cậu ta cũng có chút tiền.
Mắt Khương Mạt sáng long lanh: “Kiếm được rất nhiều sao?”
Hạ Tiến: “Cũng được. Chị hỏi cái này làm gì?”
Khương Mạt trả lời như lẽ dĩ nhiên: “Kiếm tiền nuôi gia đình!”
Thẩm Vân rất tốn tiền!
Một đám người: “........”
Cô làm minh tính kiếm vẫn không đủ sao?
Hơn nữa chuyện kiếm tiền nuôi gia đình bình thường không phải là chuyện của đàn ông hay sao?
Khương Mạt: “Tài khoản Streamer của cậu tên là gì, tôi muốn lên xem xem.”
“Ám….” Hạ Tiến mở miệng định đọc ID của mình, lời đến cửa miệng liền cứng ngắc nuốt trở lại:
“Chị xem của người khác đi, có người kiếm được nhiều hơn tôi.”
“Ám Dạ Tài Quyết Giả, giống ID trò chơi của cậu ta". Lưu Phương không chút khách khí tiết lộ.
Hạ Tiến: “Họ Lưu kia, em với anh không đội trời chung!”
Khương Mạt vừa nhấp vào xem. video đầu tiên chính là “Khương tiện nhân cút ra khỏi giới giải trí!”.
Ba người: “Ha ha ha ha ha ha ha Chuyển phát nhanh, cậu trâu bò.”
Khương Mạt khởi động khởi động cổ tay, lộ ra nụ cười dịu dàng hiền hậu:
“Bạn nhỏ, chúng ta lại đấu đơn đi.”
Hạ Tiến bị ngược huyết nguyên một đêm.
Mới bắt đầu Khương Mạt còn cho phép quần chúng vây xem, về sau thấy Hạ Tiến thực sự quá đáng thương, đem tất cả người vây xem thanh lọc ra ngoài hết, dạy dỗ tiểu đệ một trận tử tế.
Lúc kết thúc, Hạ Tiến mặt toàn máu, kinh nghiệm trực tiếp hết sạch sẽ, lịch sử chiến tích càng không nhìn được.
Cậu ta chợt muốn xuyên không về tát một phát chết bản thân mình quay video chửi mắng lúc trước.
Cho mi rảnh rỗi lắm mồm!
Sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Phương đặt bữa sáng, lúc ăn mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm.
“Đội trưởng, sao đột nhiên chị lại không chơi game nữa vậy?”
Khương Mạt nhìn Hạ Tiến không có linh hồn và cơm vào miệng nói:
“Tôi bị người ta xuyên vào, vừa mới tỉnh lại.”
Hạ Tiến ngước lên, xem cậu ta làm gì sao, một giây sau phản ứng lại, vội vàng tâng bốc:
“Ha ha ha ha đội trưởng, câu chuyện cười này của cô đúng là buồn cười quá đi ha ha ha”
Khương mạt nhún vai, cô chỉ muốn nhắc cậu ta một chút, không tin thì thôi.
Những người khác cũng ha ha cười, không có một ai tin mười năm qua, người trong cơ thể này căn bản không phải là Khương Mạt.
Lúc điện thoại của Hoa Minh gọi đến, mọi người đang chuẩn bị trả phòng rời đi.
“Chị Mạt, tiêu đề mắng chị #Triệu Bằng Kiệt cực kỳ oan ức# lên top 1 top 2 rồi.”
Khương Mạt vừa nghe, hỏi: “Cậu ở bên ấy chuẩn bị xong hết chưa?”
Hoa Minh: “Chuẩn bị xong hết rồi!”
Khương Mạt: “Đăng weibo, trực tiếp đẩy lên.”
Hoa minh: “Em làm ngay.”
Trong một mảng toàn tiếng mắng chửi, đột nhiên có người đăng lên một đoạn video Khương Mạt và Triệu Bằng Kiệt gặp nhau riêng, mọi người vốn dĩ cho rằng video này sẽ là bằng chứng đem chuyện Khương Mạt câu dẫn Triệu Bằng Kiệt đập chết, kết quả vừa nhấp vào xem: “............???”
Excuse me? Đây là cái gì?
Quay hậu trường của?
Trong video, Triệu Bằng Kiệt chủ động đi về hướng Khương Mạt, còn làm bộ dạng an ủi, nói ở đây không có camera.
Mà Khương Mạt ngoài dự liệu vội vã lùi về sau hai bước, nói hắn ta đừng tới gần.
Triệu Bằng Kiệt không nghe, tiếp tục tiến về phía trước, thậm chí còn đưa tay ra định kéo cô.
Lúc này, một màn làm người ta kinh ngạc xuất hiện, Khương Mạt lập tức bắt ngược lại Triệu Bằng Kiệt đẩy hắn sang một bên.
Còn nói: “Đã nói anh đừng có đi đến rồi, tôi sợ không khống chế được bản thân đánh anh một trận, anh lại cứ nhất định muốn đến, nhìn đi, tôi không nhịn được rồi thấy chưa.”
Mọi người xem xong video cả mặt đều nghệt ra, cái này với cái mọi người đoán không giống nhau nha, trong video rõ ràng là Triệu Bằng Kiệt chủ động đến tìm Khương Mạt, câu nói “Xin lỗi, tôi xin rút lui” đâu?
Còn Khương Mạt mặt đầy vẻ ghét bỏ giống y như trong tiết mục thật không thể thật hơn, một chút giả tạo cũng không có.
Hơn nữa ý nói bóng nói gió, căn bản phủ nhận sự thật hai người có tình riêng với nhau.
Người qua đường bị thuỷ quân và tài khoản marketing tẩy não cuối cùng cũng phản ứng lại, Cái gọi là “Bức ảnh thân mật” căn bản không phải là búa thật, hai người vốn dĩ không có quan hệ mờ ám.
Cái gọi là “Xin lỗi, tôi xin rút lui" mà tên Triệu Bằng Kiệt đăng lên weibo cũng quá biết diễn kịch rồi, còn cả cái chuyện gọi là “Nhân viên làm việc bạo lộ lịch sử trò chuyện wechat", đây không phải là diễn nữa mà là tâm địa hiểm ác.
Người qua đường bị đùa giỡn như kẻ ngốc, cảm xúc rơi xuống đáy, trong nháy mắt bắn ngược lại, từng người nhảy lên đem những tài khoản marketing và tuỷ quân nhận tiền bôi đen người khác ấn xuống đánh gần chết mới thôi.
[Tuy Khương nữ thần làm người chẳng ra gì nhưng cũng không thể bôi nhọ người ta như vậy đi.]
[Tự nhiên thấy thương xót yêu mến nữ thần, con đường nhân duyên không tốt mới bị tên mặt xà tinh dẫm lên đầu như vậy]
[Sau này lại bôi đen người ta ngoại tình, không có ảnh hôn nhau ảnh thân mật, toàn bộ đều không tin.]
[Nữ thần thảm quá đi, chuyển qua làm fans ba phút.]
[Chẳng trách nữ thần lên tiết mục kiên cường như vậy, đúng là oan chết mất.]
[Cứ cho là cô ta bị oan, tôi vẫn ghét cô ta.]
[Mù văn hoá mau cút ra khỏi giới giải trí.]
Lưu Phương và Hạ Tiến một người là người trong giới giải trí, một người đối với Khương Mạt độ quan tâm cao dị thường, chẳng mấy chốc liền nhận được tin nhắn đề xuất của một bài viết bác bỏ tin đồn trên weibo.
Hai người mở ra xem, lại nhìn Khương Mạt, ánh mắt hoàn toàn thay đổi rồi.
Hạ Tiến: “Đậu xanh, chị từng tập võ?”
Khương Mạt: “Tôi vẫn chưa nói cho các cậu biết sao? Trước đây nhà tôi mở võ quán.”
Hạ Tiến: “..........Cmn……..Lão đại, chị chưa nói bao giờ!”
Cậu ta sắp khóc rồi.
Đội trưởng không những chơi game trâu bò, đến đánh nhau cũng rất trâu bò nha, moá!
Bây giờ nghĩ lại, cậu ta chỉ bị ngược trong game đúng là quá may mắn rồi!
Ánh mắt Lưu Phương có chút sáng lên, chuyển mắt nhìn Khương Mạt.
Rõ ràng đã hai mươi tám tuổi rồi, nhưng trên người cô vẫn mang khí chất sơ trung của thiếu nữ mười mấy tuổi như cũ.
Bình luận trên weibo mà trước đây anh ta vô tình nhìn thấy lại lần nữa hiện lên trước mắt, hai bức ảnh so sánh ấy…… quả thật giống nhau như đúc.
Boss Diệp Hồng (quân nương) đối với nữ diễn viên yêu cầu động tác rất cao, quan trọng nhất là vai diễn này mang đậm nét sơ trung*, người bình thường rất khó diễn được.
(*sơ trung: được coi thời điểm nổi loạn nhất trong đời học sinh, có thể nói là không sợ trời không sợ đất. Trong câu này ý muốn nói đến nét tươi trẻ, bùng nổ.)
“Khương Mạt.”
Lưu Phương lần đầu tiên gọi tên cô.
Anh ta bây giờ không phải là đồng đội trong game, mà mà một đạo diễn có danh tiếng, yêu cầu nghiêm ngặt đối với tác phẩm.
Khương Mạt: “Vâng?”
“Cô chơi qua chưa? Cũng là trò chơi do S&M phát hành.”
Khương Mạt: “Chưa, chơi vui không?”
Hạ Tiến: “Vui! Đậu xanh, tôi cực kì thích boss Hồng Diệp! Nhìn thấy cô ấy liền muốn quỳ xuống gọi Nữ Vương! Ngưng Nhi cũng phải xếp thứ hai!”
Lưu Phương: “Rảnh rỗi thì về nhà chơi thử xem. Chơi xong rồi thì chúng ta tìm thời gian giao lưu một chút.”
Khương Mạt vui vẻ đồng ý: “Được thôi.”
Một đám người đi ra từ trong khách sạn, Khương Mạt với bốn người lần lượt ôm nhau, chào tạm biệt.
Có người lấp trong bóng tối, đem một màn này chụp lại.