Gương mặt Thẩm Dung Dung lại hơi đỏ lên.
Không biết tại sao, cô cảm thấy người anh trai này có chút giống bố, giống như…. con công đực mở màn.
Cô gái nhỏ tuổi vẫn nhỏ, vẫn không biết có một từ có thể hình dung hoàn mỹ hành động này-- thả thính.
Thẩm Tương không hề hay biết cô em gái ruột đang oán thầm anh: “Có muốn chơi một trận nữa không?”
Cô lắc đầu: “Em phải để mắt nghỉ ngơi.”
“Cận thị rồi?”
“Vâng.”
“Chậc chậc, đáng thương, nếu sau này Tỏi Nhuyễn nhỏ phải đeo kính thì không xinh gái nữa rồi.”
“Anh không bị cận thị sao?”
“Đương nhiên, thói quen dùng mắt của anh rất tốt.”
Thật ra là lúc nhỏ anh từng bị bố tẩn một trận.
Nhưng chuyện mất mặt này không cần thiết phải nói cho em gái nhỏ của anh biết.
Thẩm Dung Dung có chút ngưỡng mộ, quay sang hỏi Trần Gia: “Cậu có bị cận thị không?”
Trần Gia: “....Có một chút.”
“Ha ha ha.” Cô gái nhỏ lập tức vui vẻ trở lại: “Anh nhìn đi, không phải chỉ có mình em có thói quen dùng mắt không tốt, là trẻ con bây giờ đều cận thị.”
“Ồ, thế sao?” Thẩm Tương kéo dài giọng, ý vị thâm sâu nhìn Trần Gia.
Trần Gia đỏ mặt tránh ánh mắt của Thẩm Tương.
Luôn cảm thấy bị ông anh lớn hơn có mấy tuổi này nhìn thấu.
Thẩm Tương: “Nếu đã để cho mắt nghỉ, không bằng ra ngoài, tầm nhìn càng tốt hơn.”
“Được ạ.”
Ba người đi ra ngoài, bên ngoài là sân cỏ rộng lớn, có người chuyên cắt tỉa dọn dẹp, sạch sẽ đẹp đẽ, một vùng xanh mướt.
Thẩm Dung Dung chạy đến cổng chính, nhìn khoá mật mã giống nhà mình y như đúc, hỏi: “Anh ơi, mật mã của cái khoá này cũng là sinh nhật của mẹ ạ?”
Thẩm Tương: “Ừm hứm, nhà em cũng thế à?”
Thẩm Dung Dung thở dài một hơi: “Đúng vậy, nhà em mẹ em làm chủ gia đình.”
Thẩm Tương bật cười.
Quả nhiên, không cần biết là thế giới nào cũng đều như nhau.
Thẩm Dung Dung hiếu kỳ đẩy cửa ra, đúng vào khoảnh khắc này, không gian lại bị bóp méo lần nữa.
Cô không nghe thấy tiếng Thẩm Tương trả lời, quay đầu chỉ thấy một mình Trần Gia đứng ở đó, không thấy bóng dáng Thẩm Tương đâu.
Hai người nhìn nhau, Trần Gia đột nhiên bước lên, kéo Thẩm Dung Dung bước ra khỏi cổng chính: “Lúc trước đi vào hình như bắt đầu từ khi cậu khoá cổng.”
Nói rồi, cậu lại kéo Thẩm Dung Dung đi vào, lại khoá cổng lại lần nữa.
Lần này, hai người nhìn thấy hình ảnh của Thẩm Tương đột nhiên xuất hiện một cách rõ ràng, thậm chí anh vẫn chưa kịp thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt.
Một giây sau, anh phản ứng lại, cười: “Thì ra cổng chính chính là cổng thời gian.”
Tìm ra được bí quyết, Thẩm Dung dung và Trần Gia ở đến tận tối muộn mới rời đi, hẹn Thẩm Tương chiều mai tan học lại đến tìm anh chơi.
Hai người rời khỏi.
Không biết có phải do cùng nhau trải qua hoạn nạn hay không, Thẩm Dung Dung nhìn Trần Gia thuận mắt hơn nhiều.
Cô vẫy tay với cậu: “Ngày mai gặp lại ở trường.”
Trần Gia đứng bất động, trong mắt cô gái nhỏ nhuộm lên sự nghi hoặc.
Đột nhiên, cậu giơ tay, xoa đầu cô một cái, bắt chước giọng điệu của Thẩm Tương nói: “Tỏi Nhuyễn nhỏ, ngày mai gặp lại.”
Thẩm Dung Dung: “.....!”
Cô hất tay cậu ra, hung hăng trừng mắt nhìn cậu: “Ai cho cậu sờ đầu tôi?”
Nói xong đóng sầm cổng chính, khóa nam sinh nhỏ ở bên ngoài.
Trần Gia nhìn cô chạy về phòng không hiểu gì.
Cậu thấy cô rất thích Thẩm Tương xoa đầu như vậy mới học theo, sao lại….
Cúi đầu nhìn tay mình.
Lẽ nào là do cậu ta xoa không thoải mái?
_ _
Trẻ con bây giờ đều trưởng thành từ rất sớm, mới lên tiểu học đã suốt ngày treo trên miệng câu bạn trai bạn gái yêu đương các kiểu, đến cấp hai, đám nhóc con mười hai mười ba tuổi này càng điên cuồng, đề tài nói chuyện hay bắt gặp nhất chính là ai với ai là một cặp, ai với ai hôn môi rồi.
Mặc dù Thẩm Dung Dung đơn phương coi Trần Gia là kẻ địch, nhưng cũng không ngăn được đa số học sinh trong lớp đều là fans cp của cặp đôi đứng thứ nhất, bình thường hai người nói một câu cũng có người bàn tán, càng đừng nói gần đây….
Hai người thường xuyên nói chuyện chơi game ở trong lớp không nói, buổi chiều tan học, lần nào cũng đi cùng nhau!
Hơn nữa còn có người nhìn thấy Trần Gia lên xe của nhà Thẩm Dung Dung!
Cuối cùng hai người đứng thứ nhất cũng nghe thấy tiếng kêu gọi của mọi người nên đã đến với nhau rồi sao?
Fans cp kích động muốn khóc rồi.
Học sinh làm nên động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên giáo viên không thể không biết.
Thẩm Dung Dung là uỷ viên học tập trong lớp, giờ ra chơi hôm nay, nhân lúc Thẩm Dung Dung đi nhận bài tập, giáo viên chủ nhiệm hỏi cô: “Tỏi Nhuyễn nhỏ, bố mẹ em gần đây có rảnh không?”
Thẩm Dung Dung ngây người một lúc: “Cô giáo, cô muốn em mời phụ huynh?”
Giáo viên chủ nhiệm: “Không phải mời phụ huynh, chỉ là cô muốn nói chuyện với bố mẹ em một chút, phụ huynh của học sinh nào cũng có.”
Thẩm Dung Dung mím môi: “Bọn họ đi du lịch rồi, sẽ không trở về trong khoảng thời gian ngắn.”
Giáo viên chủ nhiệm thất vọng ồ một tiếng, lại nói: “Không sao, vậy cô có thể hỏi gần đây em và Trần Gia đang bận gì không?”
“Em và cậu ta không có yêu đương.” Cô gái nhỏ nổi giận, ngữ khí cứng ngắc.
Giáo viên chủ nhiệm cũng có chút khó xử: “Cô không phải là ý này, nhưng các em vẫn còn nhỏ, bây giờ nghĩ đến chuyện này thật sự vẫn còn quá sớm….”
Thẩm Dung Dung cúi đầu nghe hết, hậm hực nói một câu đã biết.
Giáo viên chủ nhiệm cũng không tiện nói nữa, để cô ôm bài tập về lớp.
Nguyên nửa ngày, Thẩm Dung Dung vô cùng phiền muộn.
Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc tan học, cô đang định đi về, Trần Gia bước đến, trong lớp liền đồng loạt vang lên một trận ồn ào.
“Ồ ồ ồ, song top một, song top một.”
“Trần Gia, hôm nay cậu lại đi cùng Tỏi Nhuyễn nhỏ sao?”
“Lúc nào thì mời bọn tớ ăn kẹo cưới thế?”
“Đến với nhau, đến với nhau….”
Trần Gia bị những lời nói xung quanh làm đỏ mặt, nghiêm túc ngăn lại: “Bọn tớ là cùng nhau tổ đội đánh thi đấu, các cậu đừng nói linh tinh.”
Tỏi Nhuyễn nhỏ cúi đầu vẫn luôn im lặng không nói gì, nhưng cậu theo bản năng cảm thấy cô đã nổi giận rồi.
Không ngờ cậu không ngăn lại còn đỡ, vừa ngăn lại mọi người càng đùa hăng hơn.
Thẩm Dung Dung đột nhiên đứng dậy, dùng lực thu dọn cặp sách, lạnh mặt nói: “Các cậu phiền chết mất.”
Nói rồi liền rời đi, nhìn cũng không nhìn Trần Gia một cái.
Trần Gia vội vã đi theo, kéo cô muốn dỗ dành lại bị cô gái nhỏ đẩy mạnh ra.
Trong mắt cô toàn là lửa giận, cắn răng nói: “Tôi không tổ đội với cậu nữa, cậu đi tìm người khác đi!”
Nói xong, cô chạy ra khỏi trường, kéo cửa xe ngồi vào.
Chú tài xế hỏi: “Tỏi Nhuyễn nhỏ, hôm nay bạn học kia của cháu không đến sao?”
Thẩm Dung Dung: “Không đến, chú à, chúng ta mau đi thôi.”
Tài xế liếc nhìn nam sinh nhỏ đuổi đến, không nói gì, khởi động xe rời đi.
Về đến nhà, vẫn thời gian như cũ, Tỏi Nhuyễn nhỏ đẩy cổng chính, đến nhà mình ở thế giới khác.
Vào nhà, Thẩm Tương đang gọi điện thoại: “Mọi người vội cái gì? Dọa em gái con sợ chạy mất…”
Nói được một nửa, nghe thấy tiếng đẩy cửa, anh vội vàng tắt điện thoại, quay đầu, tràng mày hơi nhướng lên, nụ cười không thay đổi hỏi: “Hôm nay Tỏi Nhuyễn nhỏ sao lại không vui? Bạn học kia của em đâu?”
Thẩm Dung Dung hậm hực thay dép đi trong nhà, ngồi lên sô pha không nói chuyện.
Thẩm Tương ngồi bên cạnh cô, xoa nhẹ lên đầu cô, giọng nói nhàn nhã lại dịu dàng: “Đã xảy ra chuyện gì rồi, đến anh cũng không thể nói sao? Em xem, anh không ở thế giới của em, không cần biết Tỏi Nhuyễn nhỏ nói với anh chuyện gì thì những người mà em quen đều sẽ không biết được….”
Thẩm Dung Dung đột nhiên nhớ đến bố, lúc cô buồn, bố cũng dùng giọng điệu này đến an ủi cô.
Vành mắt cô đỏ lên, nói ra hết chuyện xảy ra hôm nay.
“Các bạn học hùa nhau trêu cũng thôi đi, tại sao đến cô giáo cũng nói như vậy? Còn bảo em mời phụ huynh, bố mẹ biết được nhất định sẽ đánh em.”
Bình thường Thẩm Vân chiều cô lên tận trời, nhưng cô biết giới hạn của Thẩm Vân ở đâu.
Thẩm Tương nghe xong bật cười: “Vì thế nên em liền vứt bạn học của em lại?”
“......Ừm.”
Cô hơi thấy có lỗi, nhưng một giây sau liền hợp tình hợp lý nói:
“Đều tại cậu ta, nếu không phải cậu thì cô giáo cũng sẽ không hiểu lầm bắt em gọi phụ huynh.”
“Tỏi Nhuyễn nhỏ, em nghe kỹ đây.” Thẩm Tương nhìn thẳng vào mắt cô.
“Đi làm việc em cho là đúng, không cần để ý đến những lời tào lao của những người xung quanh. Cho dù cô giáo thật sự bắt em mời phụ huynh, em cũng phải tin bố mẹ sẽ không đổ oan cho em.”
“Trừ phi…”
Anh dừng lại một chút, nhìn sự ngờ vực dâng lên trong mắt cô gái nhỏ, anh ác ý cười một cái: “Trừ phi em thật sự yêu sớm, vậy thì đợi bị anh và bốn bố mẹ đánh vào mông đi.”
Thẩm Dung Dung hít vào một ngụm khí lạnh.
Thẩm Tương: “Đi đi, gọi bạn học nhỏ của em đến, có còn muốn lấy giải thưởng không hả?”
Đúng lúc anh cũng có chuyện muốn nói với thằng nhóc đó.
Thẩm Dung Dung không tình nguyện lắm: “Em không thể tổ đội với anh sao?”
“Bị kỹ thuật của anh mê hoặc rồi à?” Thẩm Tương lười biếng dựa vào sô pha, duỗi thẳng tứ chi, đầu mày cuối mắt đều là sự đắc ý.
“Cũng..được.” Cô gái nhỏ khen người khác đều rất ngượng ngùng.
Thẩm Tương: “Hưm hưm, biết em sùng bái anh, nhưng anh không thể tổ đội với anh được.”
“Tại sao chứ?” Cô không phục.
“Anh đã mười sáu tuổi rồi, phải tham gia nhóm người trưởng thành.”
Hơn nữa hai người căn bản không cùng một thế giới, tổ đội thế nào đây?
Nửa ngày sau cô mới thất vọng à lên một tiếng, hậm hực nói: “Vậy thôi vậy.”
Thẩm Tương đột nhiên giơ tay nhéo cặp má tròn xoe của cô gái nhỏ: “Đi đi, xin lỗi bạn học nhỏ của em một tiếng, chuyện đã đồng ý với người ta không thể lật lọng.”
Thẩm Dung Dung đứng dậy cúi đầu ủ rũ: “Được rồi.”
Cô kéo cổng đi ra, trở về thế giới của mình, vốn dĩ định gọi điện cho Trần Gia, lấy điện thoại ra lại phát hiện cô băn bản không biết số điện thoại của cậu.
Cô nhóc do dự một lúc, gọi điện cho lớp trưởng, hỏi số điện thoại của Trần Gia, kết quả gọi đi thì điện thoại hết tiền, cô đành phải đi tìm lớp trưởng xin địa chỉ nhà của Trần Gia.
Để chú lái xe đưa mình đi, Thẩm Dung Dung nhìn kiến trúc trước mặt có chút sững sờ.
Toà nhà cũ nát vôi vữa bong tróc thành từng mảng, trên bức tường loang lổ còn viết bói chữ màu đỏ chói, lan can hành lang đều đã rỉ sét, giống như chỉ cần chạm nhẹ vào một cái sẽ rơi xuống.
Từ lúc cô sinh ra đến giờ cũng chưa từng nhìn thấy toà kiến trúc nào mục nát như vậy.
Chú tài xế không yên tâm về cô, cùng cô đi lên, tìm thấy căn phòng Trần Gia ở.
Trên cánh cửa sắt phòng trộm kiểu cũ loang lổ vết rỉ sét, bên dưới còn thủng một cái lỗ, xung quanh là một tầng gạch đỏ dày lốm đốm vết rỉ sắt.
Cô không dám gõ cửa mạnh, sợ không cẩn thận gõ nát cánh cửa sắt này.
Chú tài xế bước đến giúp cô gõ cửa một hồi, vẫn không có người mở cửa, ngược lại cửa nhà hàng xóm lại mở ra, là một phụ nữ trung niên lùn mập.
Nhìn thấy một lớn một bé, người đàn bà hơi sững sờ.
Ngoan ngoãn, đưa bé này cũng quá xinh xắn đi, trông như minh tinh nhí trên tivi vậy.
Thẩm Dung Dung vội vàng nói: “Dì ơi, cháu là bạn cùng lớp của Trần Gia, cậu ấy không ở nhà sao ạ?”
Người đàn bà hồi thần: “Tiểu Gia à, thằng bé đến bệnh viện rồi.”
Bệnh viện?
Không đợi Thẩm Dung Dung hỏi, người đàn bà đã bắt đầu tự nói: “Đứa nhỏ Trần Gia này cũng xui xẻo, bố thằng bé xảy ra tai nạn giao thông trở thành người thực vật, mẹ thì ôm tiền chạy mất, kết quả mấy hôm trước bà nội cũng đổ bệnh...haiz, thằng bé vẫn là một đứa trẻ, biết làm thế nào?”
Thẩm Dung Dung ngây người.
Cô đột nhiên nhớ lại ánh mắt của Trần Gia khi cậu nói cần tiền hôm cậu đến tìm cô.
Trong lòng đột nhiên bắt đầu ảm đạm buồn bã.
“Đúng rồi, nghe nói bố của tiểu Gia còn là Trưởng thanh tra gì đó, lúc đi điều tra vụ án thì bị người xấu đâm, haiz, nếu như không có chuyện này, tiểu Gia còn là phú nhị đại kìa…”
Trưởng thanh tra?
Hình như có thứ gì đó xẹt qua trong đầu cô, nhanh đến mức cô không kịp giữ lấy.
Ngược lại chú tài xế bình thường quan tâm đến chuyện lớn nhiều hơn, lập tức nhớ ra, hỏi: “Lẽ nào là Trưởng thanh tra Trần Vệ Bình sao?”
Người đàn bà kéo dài giọng: “Hình như…...là vậy? Tôi cũng không chắc chắn lắm.”
Thẩm Dung Dung hỏi bệnh viện mà Trần Gia đi, cùng tài xế rời đi.
Ngồi trong xe, Thẩm Dung Dung hỏi: “Chú à, chú quen bố của Trần Gia sao?”
Tài xế nói: “Mấy năm trước có một chuyện gây chấn động lớn, Trần Vệ Bình là Trưởng thanh tra của Viện kiểm sát, trong lúc đang điều tra một vụ tham ô thì bị đâm, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại...đúng rồi, chú nhớ trước đây con trai của thanh tra Trần là một thằng nhóc mập mạp, trước đây còn học cùng trường với cháu, không ngờ bây giờ gầy đi nhiều như vậy, haiz.”
Trưởng thanh tra Trần...nhóc mập….
Trong đầu Thẩm Dung Dung nổ ầm ầm một tiếng.
Không….không phải chứ?
Trần Gia là tên nhóc mập mạp trước đây suốt ngày chạy theo mông cô?!
Rõ ràng hai người không giống nhau một chút nào!