Ngày lại ngày trôi qua mà không có chuyện đặc biệt gì xảy ra, mỗi ngày Nam Cung Đệ đều phải đến chăm sóc Thủy Dật ba lần, nhìn thấy sắc mặt hắn càng ngày càng tốt lên, tâm tình nàng cũng phấn khởi hẳn lên.
Lúc vô tình đụng phải Bắc Viên Trần, sắc mặt của hắn ngược lại cũng chẳng khá hơn Thủy Dật là bao, trong lòng nàng thấy hơi hồ nghi, nhưng cũng không muốn suy nghĩ điều gì sâu xa.
Hôm nay, Nam Cung Đệ nhìn thấy Thủy Dật còn có thể xuống giường đi lại, đáy mắt tràn ngập ý cười: “Cứ tiếp tục điều dưỡng thế này, nói không chừng sẽ khỏi bệnh.”
Ý cười trên mặt Thủy Dật không giảm đi, bàn tay đang chống vào mép giường nắm lại thật chặt rồi lại rời đi không để lại dấu vết gì, cất bước thong thả dạo chơi bên trong đình viện. Nhìn thấy mấy chậu hoa Hải Đường đỏ tươi, hắn bẻ một đóa rồi cài lên mang tai Nam Cung Đệ: “Người còn đẹp đẽ hơn hoa.”
Nam Cung Đệ xoa xoa thái dương, ngón tay chạm vào đóa hoa kiều diễm kia, cười cười nói: “Hoa này nhìn thì yêu kiều mềm mại, nhưng sức sống lại giống hệt Tiểu Cường (1).” Thủy Dật có một loại khí chất lạnh lùng cao ngạo thế nhưng thân thể lại yếu ớt giống hệt như loài hoa yêu kiều.
(1) Tiểu Cường: một cách gọi khác để chỉ con gián, ý muốn nói sống dai, mạnh mẽ y như gián vậy.
Vẻ mặt tươi cười của Thủy Dật cứng đờ lại, bầu không khí lập tức trở nên nặng nề, mỗi người ngồi xuống một bên ghế đá nghỉ ngơi. Thủy Dật liếc nhìn Nam Cung Đệ, mái tóc dài đen mượt buông xuống lười nhác ở sau lưng, ánh nắng màu vàng kim ấm áp chiếu rọi khiến gương mặt đẹp như ngọc của nàng tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
“Ngày mai ta phải đi rồi.”
Nam Cung Đệ ngỡ ngàng quay đầu lại nhìn Thủy Dật, nét mặt hắn gần như trắng xanh nay đã có chút hồng hào, con ngươi hẹp dài màu rám nắng sáng lấp lánh lên ánh hào quang lưu ly chiếu vào trong mắt nàng. Nhưng không hiểu sao trong lòng nàng lại dâng lên một nỗi bất an, quan sát xung quanh hắn mấy lần mà không tìm thấy một chút bệnh tật nào, nếu như nói đây là hồi quang phản chiếu thì cũng không thể chống đỡ được lâu như vậy.
Nỗi nghi hoặc trong lòng Nam Cung Đệ thoáng chốc bị xóa nhòa, mấy ngày nay Thủy Dật biểu hiện ra không có gì không ổn cả, nếu như thật sự có vấn đề thì Bắc Viên Trần cũng sẽ nói cho nàng biết.
“Huynh cứ đến núi Lục Bình trước đi, đến lúc đó ta sẽ đi tìm huynh.” U sầu trong lòng Nam Cung Đệ tiêu tan hết, nhìn điểm tâm trên bàn bèn tự giễu nói: “Ta cứ cảm thấy như mình đến đây làm khách.” Chứ không hề giống như là tù nhân.
Thủy Dật chỉ cười không nói, hắn có bệnh, cung tỳ bên cạnh cũng chăm sóc rất cẩn thận, quả thật không có cảm giác như mình là con tin.
Bỗng nhiên một làn gió hơi lạnh thổi qua khiến cổ họng hắn ngứa ngáy, “Khụ khụ...” Thủy Dật lấy khăn che miệng, cúi xuống nhìn thấy vết máu trên khăn liền nắm chặt lại nhét vào trong tay áo, đôi môi hơi trắng bệch nói: “Quay về thôi, ngày mai không cần sang đây nữa.”
Nam Cung Đệ nhíu mày nhìn gương mặt trắng xanh của hắn, nàng lo lắng hỏi: “Huynh không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Thủy Dật lắc đầu, từ chối Nam Cung Đệ đưa tiễn, hắn khoát tay áo rồi rời đi mà không quay đầu lại.
Nam Cung Đệ cảm thấy hắn rất kỳ lạ, nhìn vào tờ giấy lúc hắn đi lướt qua bí mật đưa cho nàng, nàng thản nhiên bỏ vào trong túi ngầm ở ống tay áo. Nàng hơi híp mắt nhìn về phía vu sư đang đứng ở ngoài điện quan sát sang đây, Nam Cung Đệ âm thầm dựng thẳng ngón tay giữa, hắn đã hận không thể giết chết nàng, nhưng bắt nàng đến đây rồi mà lại không dùng bất kỳ loại tra tấn nào với nàng!
“Này, lão bất tử, biết ngươi có hai khuôn mặt người và quỷ thì trong lòng ta cực kỳ vui vẻ, ít nhất khi ta chết rồi thì ngươi cũng phải làm đệm lưng cho lão nương!” Hai bàn tay Nam Cung Đệ đặt khum ở bên miệng tạo thành hình loa phóng thanh hướng về phía vu sư hô loạn lung tung. Nàng biết đối với vu sư thì bản thân mình vẫn còn giá trị lợi dụng, nếu không nàng đã sớm chết một vạn lần rồi!
Mặt vu sư đen như mực, nhưng không thể làm gì được Nam Cung Đệ, hai mắt như phun lửa nhìn về hướng Nam Cung Đệ, bỗng nhiên nghĩ đến ý tứ trong lời nói của nàng, hắn lạnh nhạt hỏi: “Có ý gì?”
“Ngươi không biết ngươi trúng độc rồi sao? Cũng may lão nương biết rõ giải dược.” Nam Cung Đệ nhìn sắc mặt vu sư khẽ biến nên nàng cười càng lúc càng khoa trương: “Gương mặt quỷ phía sau đầu ngươi đã biến dạng rồi, thời gian không còn nhiều nữa, muốn giải dược thì quỳ xuống cầu xin ta.”
Dứt lời, nàng lười biếng ngồi xuống ghế đá, một tay chống lên mặt bàn, sau lưng tựa vào cạnh bàn, hai chân bắt chéo đung đa đung đưa nói: “Đừng để đến lúc hết thời hạn!”
Vu sư lần sờ lên phía sau đầu theo bản năng, cảm nhận được sự lồi lõm gồ ghề dưới đầu ngón tay, tâm tình liền phức tạp, vốn tưởng rằng là bị trúng vu thuật chứ không ngờ lại là trúng độc.
“Hừ, nếu như ngươi có giải dược thì bản tôn sẽ thả cho ngươi một con đường sống.” Vu sư bán tín bán nghi, gương mặt quỷ này đã theo hắn mười mấy năm trời rồi, không ai biết là bởi nguyên nhân gì, thế mà Nam Cung Đệ lại nói ra được triệu chứng và biến hóa. Điều này vẫn luôn khiến hắn dao động và sợ hãi, nên hắn nguyện đánh cược một lần!
Nam Cung Đệ dựng thẳng ngón trỏ lên lắc lắc: “Lấy được giải dược không phải dễ như vậy đâu, trước hết ngươi phải giải trừ hết huyết chú cho ta, sau đó ta mới cho ngươi giải dược.”
Cánh mũi vu sư phập phồng, tức giận xông vào tim. Nhưng hắn còn chưa kịp nổi giận thì Nam Cung Đệ đã nhanh chóng nói: “Ta chết, ngươi chết. Ta không chết, ngươi cũng không chết, ngươi có tin hay không?”
Vu sư nhìn chằm chằm vào ánh sáng đang xoay vòng trong con ngươi Nam Cung Đệ, cân nhắc mãi một lúc lâu. Giải huyết chú cho nàng, với tu vi của nàng thì cũng không phải là đối thủ của hắn nên không sợ nàng không muốn cho hắn giải dược, chỉ lo ngọc đá cùng nát.
“Ngươi chờ đó.”
Nam Cung Đệ ngẩn ra, nhìn vu sư quăng lại mấy chữ này rồi rời đi, đáy mắt hiện lên chút mất mát, quả thực người đó không phải là vu sư. Đường tơ đỏ dưới bàn chân đã lan ra được ba phần tư rồi, không kéo dài thêm được bao lâu nữa, nàng phải nghĩ cách rời khỏi đây thật nhanh mới phải.
Nàng bất mãn quay trở lại tẩm cung, nhìn toàn cung điện tối đen, hai tay nàng chà xát lên cánh tay, bỗng nhiên cảm thấy hơi rét run, lạnh từ đầu đến chân.
Nam Cung Đệ ngước mắt lên nhìn bầu trời như một tấm vải đen, vô số ngôi sao bên trên giống như những lỗ thủng nhỏ bé, tỏa ra từng chùm tia sáng chớp tắt, nhưng cũng không đủ để soi sáng đám mây mù đang giăng kín trong lòng nàng, nàng bực bội muốn xé rách tấm màn đen kia, để cho ánh mặt trời rực rỡ bủa vây.
Đùng đoàng…
Một tiếng sấm rền vang dội, một tia chớp lóe sáng xé rách bầu trời hắc ám, Nam Cung Đệ giật mình lấy tay bịt lấy hai lỗ tai nhảy lên mấy bước, ngước mắt lên nhìn bầu trời lại trở về như cũ với sao và trăng sáng, nàng chớp chớp mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nàng thầm nghĩ rằng bản thân cứ nghĩ cái gì là tới cái đó, có phải nếu như nàng cầu nguyện có một đạo sấm sét giáng xuống đánh chết Sở Mộ Khoảnh thì cũng có thể đạt được ước nguyện hay không?
Cười ha ha ngây ngốc vài tiếng, nàng cảm thấy mình quá mất trí rồi, nếu như thật sự có thể như vậy thì nàng sẽ lôi hết tấm hình của đám kẻ thù ra, chỉ vào ai sét bổ xuống kẻ đó.
Sau mấy đạo sấm sét chiếu sáng toàn bộ kinh đô, Nam Cung Đệ cảm nhận được tiếng tim mình đập từng nhịp, vội vàng đẩy cửa bước vào bên trong điện. Nhìn thấy bên trong vắng vẻ trống không không có một cung tỳ nào cả, nàng ra sức bĩu môi, thầm mắng Sở Mộ Khoảnh không có nhân tính!
Khẽ chửi rủa vài câu, Nam Cung Đệ đi vào nội điện, nhìn thấy ánh sáng bạc hắt lên trên bàn, bên trong có một bóng người bị kéo ra rất dài, nàng chợt dừng bước.
Nhìn thấy bóng đen di chuyển, nàng liền cẩn thận ẩn nấp vào dưới màn lụa, nhưng đột nhiên bên hông bị siết chặt, cả người va vào một lồng ngực rắn chắc ấm áp, trái tim nàng cũng trở nên căng thẳng, bên tai vang vẳng tiếng hô hấp ấm áp: “Là ta.”
Tiếng nói quen thuộc truyền đến tai Nam Cung Đệ giống như phát ra từ hư không, nàng giơ tay lên bắt lấy hai cổ tay còn hơi lạnh của Quân Mặc U, cảm động ngẩn ngơ: “Sao bây giờ huynh mới đến?”
“Bên ngoài cung canh chừng nghiêm ngặt, lấp đầy trận pháp…” Quân Mặc U tựa cằm lên đỉnh đầu Nam Cung Đệ, hương thơm chỉ thuộc về nàng như ẩn như hiện trong hơi thở của hắn, “Đi khỏi đây chung với ta, được không?”
Nam Cung Đệ lắc đầu, ngày mai Thủy Dật mới có thể rời đi, nếu như hiện tại nàng đi mất thì nhất định Sở Mộ Khoảnh sẽ canh giữ Thủy Dật càng chặt. Nàng không thể bỏ lại Thủy Dật mà không quan tâm đến, cho nên sẽ lại phải quay trở lại, như thế thì trốn hay không trốn có gì khác nhau?
“Đợi cho Thủy Dật rời đi rồi, ta lại tìm cơ hội sau.” Để tránh bứt dây động rừng.
Dường như Quân Mặc U cũng đã biết đáp án của nàng, nên không có nhiều thất vọng, chỉ ôm ngang eo Nam Cung Đệ đến nằm trên giường, ôm rất chặt khiến nàng không thoải mái vùng vẫy, Quân Mặc U mở miệng cắn lên vành tai nàng: “Đừng nhúc nhích, ngủ đi.”
Nam Cung Đệ xoay người lại quay mặt về hướng Quân Mặc U, nhìn đáy mắt xanh thẳm của hắn liền thấy đau lòng mà kề sát vào trong ngực hắn, nghe tiếng tim đập ‘thình thịch’ mạnh mẽ rồi từ từ thấy buồn ngủ.
“Mấy ngày nay nàng có tốt không?” Giọng Quân Mặc U khàn khàn, vừa lười nhác vừa gợi cảm, khiến cho con thú nhỏ trong lòng Nam Cung Đệ lại cong móng vuốt lên lăn lộn cào xé, rất muốn túm lấy hắn phản công.
“Ăn mỹ thực dân gian, ngủ một lèo đến sáng.” Nam Cung Đệ chôn trong ngực hắn, mùi hương cơ thể nồng đậm khiến nàng rạo rực, uốn éo người không đứng đắn, cọ xát vào những điểm mẫn cảm của Quân Mặc U.
Cánh tay Quân Mặc U cứng đờ khiến Nam Cung Đệ hoàn hồn lại, nghĩ thầm rằng xong đời rồi, nàng vừa nói giống như nàng muốn ăn người này, trong lòng liên tục tìm lý do để xoay chuyển tình hình, nhưng lại nghe thấy tiếng nói uất ức của Quân Mặc U: “Là ta không tốt, rất không tốt.” Nói xong, bàn tay to chụp lên mông nàng: “Nàng rất không có lương tâm...”
Giọng nói tủi thân mềm mại dịu dàng, khiến cho khuôn mặt Nam Cung Đệ thiếu chút thì đỏ như máu, lắp bắp nói: “Lúc dùng bữa ta cứ nghĩ đến huynh đang đút cho ta ăn, cứ vô tri vô giác ăn vào để chống đỡ qua ngày. Đến lúc đi ra từ trong ảo tượng thì lại cảm thấy cực kì trống rỗng, định phơi mình dưới ánh nắng để tìm kiếm mùi hương thuộc về huynh, không để ý liền ngủ mất, gặp lại huynh trong mơ.”
Khóe miệng Quân Mặc U giật giật, ý của nàng là sở dĩ thần sắc nàng tốt, tất cả đều là do nàng nhớ đến hắn?
“Cho nên, dù có xa cách ngàn dặm, chỉ cần trong lòng có huynh thì giống như ở đâu cũng có huynh bên cạnh.” Nam Cung Đệ giống hệt như một con sâu lông bao vây lấy người Quân Mặc U, tay chân lóng ngóng nói: “Huynh lại không nhớ ta sao? Đã rất lâu rồi...”
Quân Mặc U cầm lấy bàn tay không an phận của nàng, xoay người đè chặt nàng xuống dưới. “Ngủ đi!”
Nam Cung Đệ hậm hực hờn dỗi rút tay lại, không cam lòng hỏi lại: “Thật sự không muốn?”
“...”
Rất lâu sau mà Nam Cung Đệ vẫn chưa có được đáp án, ngẩng đầu lên lại thấy Quân Mặc U đã ngủ say rồi, nàng chép miệng, nhẹ nhàng gác chân lên eo hắn, cánh tay cũng gối lên cổ hắn rồi cùng nhau ngủ!
Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, Nam Cung Đệ cảm thấy trên người ngứa ngứa, giống như có một sợi lông vũ lướt qua theo đường cong thân thể, vừa ấm áp vừa ẩm ướt, toàn thân giống như được ngâm trong suối nước nóng, chìm nổi trôi dạt trong đó. Hai tay nàng giơ lên tóm được một cái bè gỗ, cảm giác cực nóng chạm vào lòng bàn tay, trên cổ bị cắn không nặng không nhẹ, khiến toàn thân Nam Cung Đệ run lên, dưới bụng dâng lên một cảm giác trống rỗng, nhấc cằm lên khẽ rên rỉ, uốn éo người không yên.
“Huynh...”
Quân Mặc U không đợi Nam Cung Đệ lên tiếng, ngón trỏ đã ấn lên bờ môi nàng, khẽ cười nói: “Nàng muốn?”
Nam Cung Đệ nhìn đáy mắt hắn đầy vẻ trêu tức liền trợn trừng mắt rồi lắc đầu quầy quậy.
Nàng thầm nghĩ đêm qua nàng chủ động mà bị hắn cự tuyệt, hiện nay tên này muốn thì nàng vẫn thật sự không cho hắn. Thế nhưng cái vật nóng hầm hập kia như đang thiêu đốt bụng dưới của nàng khiến nàng mặt đỏ tai hồng, mặc dù nàng cũng rất muốn, nhưng vì đạo đức đã bị nát bấy ban nãy, nên phải liên tục lẩm nhẩm trong lòng: Ý chí kiên định!
Quân Mặc U đang muốn bù đắp lại nồng nhiệt của nàng đêm qua nhưng vừa thấy nàng cự tuyệt, vẻ mặt đành buông xuôi: “Ừ, cũng đúng lúc ta không muốn.” Ngón tay thon dài cứ như vô ý lướt qua điểm nhạy cảm của Nam Cung Đệ, hắn khép lại vạt áo cho nàng rồi xoay người bước xuống giường.
Nam Cung Đệ thấy tên này thật sự không muốn, lại có chút không cam lòng, nhìn hắn mặc y phục xong xuôi thì mặt nàng cũng xị xuống đến mức không thể kéo lên được, chỉ có thể nghiến răng nuốt hận.
Trong lòng nàng như có một con mèo đang phát điên cào cấu khắp nơi, khóc không ra nước mắt mà kêu gào: Bà nội nó chứ, đạo đức bao nhiêu tiền một cân vậy?
Nam Cung Đệ giống hệt quả cà muối, nhợt nhạt khô héo. Nàng cứ thế lang thang vào trong Ngự hoa viên như một linh hồn đi dạo chơi, không hề chú ý đến bên trong đã có Bắc Viên Trần, ngồi thẳng xuống phía đối diện hắn.
Hai tay chống cằm, con ngươi không có tiêu cự nhìn về đóa hoa xinh đẹp, lẩm bẩm: “Làm sao có thể chứ? Thế này phản khoa học quá!”
Chẳng phải đều nói tiểu biệt thắng tân hôn sao? Gặp được người yêu giống như sói đói điên cuồng, đúng ra phải ăn nàng đến mức xương cốt cũng không còn chứ, sao bây giờ lại cấm dục thế này?
Mắt Bắc Viên Trần nổi đầy tơ máu, nhìn chăm chú vào người ngồi cạnh, đáy mắt hắn có kinh ngạc xen lẫn vui mừng, nhưng ngay sau đó lại bị đau buồn thay thế.
“Huynh nói xem, một người nam nhân rõ ràng rất ham muốn, nhưng vì sao lại nhịn xuống không cần nữa?” Nam Cung Đệ ưu phiền hỏi người bên cạnh, chỉ muốn tìm một người tới để tâm sự tháo gỡ vướng mắc.
Sắc mặt Bắc Viên Trần cứng đờ, đáy mắt hiện lên sự đau đớn, buồn khổ nói: “Có thể là do có nỗi khổ tâm khó nói.”
Nam Cung Đệ gật đầu có vẻ đăm chiêu, ngay lập tức lắc đầu bác bỏ: “Hắn cũng đã cương cứng lên rồi, không thể có nỗi khổ tâm gì!”
“…” Hai má Bắc Viên Trần đỏ bừng, ngay lập tức chuyển sang xanh rồi trắng bệch.
Không có được đáp án, Nam Cung Đệ gãi gãi đầu, quay đầu lại nhìn thấy Bắc Viên Trần ngồi bên cạnh, nàng liền giống hệt như gặp quỷ, nhớ lại lời vừa mới nói, mặt mày đỏ ửng lên hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình đi.
“Cái gì vậy… Ta, ta vừa rồi, vừa rồi nói cái gì ấy nhỉ?” Nam Cung Đệ cười gượng đùa cợt.
“Một người nam nhân gặp được nữ nhân mình yêu thương, bất luận có là người khiêm tốn bao nhiêu chăng nữa cũng đều có những suy nghĩ không an phận, nếu như ngồi trong lòng mà vẫn không loạn (2) thì chỉ có thể nói hắn không thích nàng nên mới giữ mình trong sạch.” Bắc Viên Trần liếc qua thấy Nam Cung Đệ đang dùng ánh mắt trong suốt nhìn hắn, hắn liền chột dạ ho nhẹ một tiếng rồi quay nhìn qua chỗ khác.
(2) Nguyên gốc: ‘Tọa hoài bất loạn’ xuất phát từ thời Xuân Thu, Liễu Hạ Huệ vì muốn cứu giúp một nữ nhân tránh bị đông lạnh, nên ông để nàng ta ngồi vào trong lòng mình, cởi áo khoác ngoài quấn quanh cả hai để sưởi ấm, cứ ngồi như vậy suốt đêm mà không phát sinh hành vi vô lễ nào. Cụm từ này cũng gần nghĩa với ‘Băng thanh ngọc khiết’, không gần nữ sắc.
Nam Cung Đệ nghĩ nghĩ, đúng là lý do này, bất an xoa xoa hai lòng bàn tay rồi nói: “Huynh nói xem có phải hắn nuôi dưỡng nhị nãi ở bên ngoài hay không?”
Bắc Viên Trần chau mày.
Nam Cung Đệ cười gượng vài tiếng, giải thích lại, “Ở bên ngoài hắn có nữ nhân khác, chẳng hạn như tiểu thiếp?”
Đáy mắt Bắc Viên Trần tràn đầy ý cười, gật đầu nói: “Cũng có thể.”
Nam Cung Đệ liếc mắt lườm Bắc Viên Trần, nhìn đến nỗi khiến đáy lòng Bắc Viên Trần hoảng sợ, điểm chu sa ở ấn đường thoắt sáng thoắt tối, nhướn mày nói: “Ta chỉ suy đoán thôi.”
“Cảm ơn!” Nam Cung Đệ cười tít mắt vỗ vai Bắc Viên Trần, định bụng sau khi trở về phải bức cung Quân Mặc U, hành sự khác thường chắc chắn có quỷ, khả năng đã xảy ra chuyện gì đó mà nàng không biết!
Bắc Viên Trần sờ sờ cánh mũi, nhìn bóng lưng càng lúc càng đi xa rồi thở dài, muốn làm tiểu nhân cũng chẳng phải dễ dàng gì.
“À! Nếu như là huynh, trong tình huống gì mà rõ ràng bản thân mình muốn nhưng lại cố nhịn xuống không cần?” Nam Cung Đệ bỗng nhiên ở đằng sau vỗ lên lưng Bắc Viên Trần rồi nói.
Bắc Viên Trần vốn đang có cảm giác có tật giật mình, lại bị nàng bất thình lình làm cho giật mình nên nhảy vọt lên, sắc mặt đờ đẫn nhìn Nam Cung Đệ, buột miệng nói: “Không nỡ để cho thân thể của nàng không chịu đựng nổi!”
“À…” Nam Cung Đệ chỉ vào Bắc Viên Trần chế nhạo, kéo dài âm cuối, bình tĩnh vững vàng nói: “Nói thật rồi hả?” Con bà nó, may mà phát hiện hắn không bình thường nên mới quay trở lại, không ngờ hắn mà cũng có thể chơi trò ‘khiêu khích ly gián’!
Tim Bắc Viên Trần nhảy vọt lên tận cổ họng, biết nàng là người thông minh giảo hoạt, không thể dễ dàng tin tưởng lời hắn nói như thế, nhưng hắn vẫn như bị ma xui quỷ khiến mà giở trò xấu rồi!
“Ta cũng có nói trước là ta chỉ suy đoán, nhưng cũng không loại trừ.” Bắc Viên Trần thấy Nam Cung Đệ vẫn dùng ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm vào hắn, hắn liền ôn tồn nho nhã: “Suy nghĩ của ta không nhất định là suy nghĩ của Quân Mặc U.”
“Dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy?” Nam Cung Đệ nhíu mày.
“Ta muốn Quân Mặc U buông nàng ra, nhường nàng cho ta. Nàng nói xem, hắn sẽ làm như ta muốn rồi đẩy nàng vào trong lòng ta sao?”
Mí mắt Nam Cung Đệ căng lên, quả thực là rất không có khả năng này!
Nhưng mà… hai vấn đề này không thể nói nhập vào làm một chứ?
Con ngươi xoay chuyển nhìn bóng dáng Bắc Viên Trần vội vàng rời đi, bước chân còn hơi có vẻ mất trật tự, khóe miệng nàng không tự giác mà nhếch lên, khoanh hai tay trước ngực nói: “Chột dạ rồi hả, nhãi ranh!”
Bước chân Bắc Viên Trần chợt ngừng lại rồi sau đó đẩy nhanh tốc độ, chỉ trong chớp mắt đã biến mất ở chỗ rẽ.
Nam Cung Đệ buồn rầu ngước nhìn bầu trời tươi đẹp, chẳng lẽ bị trúng huyết chú thì không thể xxoo hay sao?
Trong lúc lơ đãng, khóe mắt liếc đến một điểm màu vàng nhạt lẫn trong rừng hoa mẫu đơn, Nam Cung Đệ quay đầu lại nhìn thì bất thình lình thấy một nữ nhân mà lúc nàng bị bắt ở bên ngoài thành, nàng ta chính là nữ nhân ngồi trong lòng của Sở Mộ Khoảnh.
Mí mắt Nam Cung Đệ run rẩy, thấy nàng ta ra hiệu cho hai cung nữ hầu hạ bên cạnh lui xuống rồi chậm rãi đi tới, Nam Cung Đệ vẫn ung dung thản nhiên, lại còn bẻ một cành hoa, rồi lần lượt ngắt từng cánh hoa.