Bên trong tẩm điện đột nhiên sáng như ban ngày, mấy người áo đen xếp thành một hàng, giơ trường kiếm ngăn ở cửa, mặt lạnh lùng nhìn người đang mò tới mép giường.
"Đại. . . Đại trưởng lão. . . Ngươi. . . Sao ngươi lại tới đây?" Nam Cung Đệ lảo đảo bò dậy, cặp mắt đầy sương mù, lớn miệng nói: "Ơ. . . Tại sao lại có nhiều người như vậy?"
Y phục của Đại trưởng lão được cởi ra, chỉ còn lại cái quần và chiếc áo đã cởi ra được một nửa. Người tinh mắt nhìn thấy cảnh này sẽ biết ngay ông ta muốn làm chuyện bỉ ổi gì. Mọi người thường ngày luôn răm rắp kính trọng Đại trưởng lão, giờ đã biến thành khinh thường, khinh bỉ, khinh miệt, họ quay đầu nhìn về phía khác, chỉ sợ nhìn nhiều thì sẽ làm hỏng cặp mắt.
Giờ phút này, Đại trưởng lão trừng to đôi mắt đậu nành, mờ mịt về sự việc bất ngờ này. Ông hoảng hốt lo lắng nhìn chung quanh, trong đáy mắt có đủ loại cảm xúc tức giận, xấu hổ, không cam lòng. Đại trưởng lão nhìn lướt qua thấy Nhị trưởng lão chỉnh tề đang đứng ở một bên, cơn oán hận trong lòng càng tăng thêm, càng cho rằng đây là âm mưu hãm hại ông. Nhị trưởng lão thân mật với nàng ta ở tẩm điện, những người này không hề phát hiện ra, vì sao ông vừa đi vào thì đã chạy tới, bắt gặp đúng lúc như vậy?
"Lão nhị, không ngờ ngươi là thứ người như thế, lại dám bán đứng lão phu." Đại trưởng lão nhạy bén nghĩ đến một cách, cứ khăng khăng nói là Nhị trưởng lão hãm hại ông, ông không biết đây là tẩm điện của Nam Cung Đệ.
Dường như Nhị trưởng lão cũng bị bất ngờ, lơ mơ nhìn Đại trưởng lão, "Chuyện này. . . Lão đại, chuyện này. . . Tại sao ngài lại ở trong phòng của Thánh nữ? Chẳng phải ngài nói muốn đưa bí tịch cho Thánh chủ sao?"
Lời nói của Nhị trưởng lão giống như sấm sét, đánh cho Đại trưởng lão dâng trào cảm xúc, cái gì gọi là trả đũa, chính là đây!
Nam Cung Đệ say xỉn đến nỗi mắt lờ đờ, nàng dùng sức mở to hai mắt, thấy trước mắt có vô số hình ảnh đan xen vào nhau, nàng nấc rượu nói: "Đại. . . Trưởng lão, tại sao ngươi lại. . . Lại đi nhầm rồi?"
Trong nháy mắt trái tim của Đại trưởng lão lạnh đi, không biết Nam Cung Đệ đang giả say giả ngu hay là say thật?
Mọi người cắt câu lấy nghĩa, nghe thấy chữ ‘lại’ mà Nam Cung Đệ nói ra, ánh mắt của họ rất kỳ lạ, chẳng lẽ Đại trưởng lão đã có lòng bất chính với Thánh nữ từ lâu?
"Ba. . . Ba lần, lần này. . . Ba lần rồi. . ." Dường như Nam Cung Đệ không phát hiện ra không khí có vẻ khác thường, nàng giơ ba đầu ngón tay, say rượu lảo đảo cười ngây ngô.
"Nói bậy!" Đại trưởng lão thấy Nam Cung Đệ bôi nhọ ông, mặt liền đỏ tới mang tai. Ông nhặt trường bào rơi dưới đất lên, luống cuống tay chân thắt đai lưng. Nhưng càng vội thì đai lưng càng chống lại ông, làm thế nào cũng không thắt được. "Lão phu nghe nói nơi này có động tĩnh, nhớ ra Thánh nữ đã uống nhiều rượu, ta sợ có tặc tử sát hại nên quên mất chuyện nam nữ thụ thụ bất thân. Ta định xông vào, còn chưa kịp vào cửa, trường bào đã bị người ta kéo mất rồi đẩy vào trong, còn chưa đứng vững thì các ngươi đã xuất hiện rồi." Đại trưởng lão ngước mắt trông thấy mọi người như đang suy nghĩ điều gì, trong lòng ông càng nắm chắc mà hừ lạnh nói: "Lão phu một đời trong sạch, tiếc rằng không níu kéo được tuổi già, chẳng cần nói đến chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, lão phu còn lớn hơn Thánh nữ mấy chục tuổi, đã có thể làm tổ phụ của nàng, làm sao ta có thể làm ra chuyện bỉ ổi như thế?"
Phần lớn những người có mặt đều có quan hệ không tốt với Đại trưởng lão, hoặc là người của Mạch Đình Thường. Trong lòng họ đã sớm biết là chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không thể trực tiếp phản bác, nếu không chẳng phải là bị lộ tẩy, nói cho mọi người biết là bọn ta đang hãm hại Đại trưởng lão sao? Cho dù Đại trưởng lão thật sự có nổi lên lòng bất chính thì cũng không làm gì được ông ta cả, mà ngược lại làm cho Thánh nữ bị tổn hại.
"Ha ha, hay cho một đời trong sạch. . . Tuổi già khó níu, Đại trưởng lão nói thế cũng không biết ngượng ngùng, lão tử cũng phải đỏ mặt thay ngươi. Chẳng lẽ Đại trưởng lão nhiều lần nhạy bén phát hiện có người nổi lên lòng dạ xấu xa với Nam Cung Đệ, nôn nóng mà lỗ mãng xông vào, không giữ được sức lực, dừng chân không kịp nên ngã thẳng lên trên giường?" A Hận mặc bộ cẩm bào có màu sắc rực rỡ, ngực thêu một chiếc đầu lâu màu trắng đen, nghênh ngang tiêu sái đi vào, trên gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ giễu cợt: "Đại trưởng lão thực sự quá nôn nóng rồi, không hề đề phòng mà đi vào, nếu bên trong thật sự có gian tặc, thì không phải là cởi y phục, mà là dao găm cắm vào trong ngực ngươi. Trong đầu toàn là phân, không biết ngươi làm thế nào mà trở thành Đại trưởng lão."
A Hận không chút lưu tình mà phê phán, nói trúng tim đen, vạch trần lời nói dối của Đại trưởng lão, quả thực là hắn đã ném thể diện của Đại trưởng lão xuống đất mà giẫm đạp. Đại trưởng lão không còn mặt mũi nào nhìn mọi người, ông thở dài nói: "Chuyện hôm nay coi như là ‘bắt quả tang’, lão phu có trăm miệng cũng không thể biện bạch được, các ngươi muốn xử lý như thế nào thì xử lý đi. Nhưng lão phu nói cho mọi người biết, sau này không được liều lĩnh, phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm!"
Từ đầu đến cuối, Đại trưởng lão chưa từng nhận tội, ông cứ khăng khăng rằng mình bị vu khống.
"Lão đại. . ." Đáy mắt Nhị trưởng lão có vẻ áy náy, không dám nhìn thẳng Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão đau khổ cười một tiếng, ông nhìn vào vết đỏ lộ ra trên cổ Nam Cung Đệ, ánh mắt chợt lóe lên, ngược lại khiến cho lão già kia được lợi, mất công ông làm vật lót đường cho hắn ta. Sớm biết sự việc sẽ bị bại lộ thì ông không cần xô đẩy để cho hắn ta làm tiên phong đi dò đường, cuối cùng lại khiến ông bị lọt bẫy.
"Sự giáo dục mẫu mực của Đại trưởng lão là dùng máu và nước mắt của ông ta để đổi lấy kinh nghiệm mà dạy dỗ các ngươi, không phải người nào cũng có thể dan díu vụng trộm!" A Hận ngầm chế giễu, chỉ thiếu mỗi việc xông lên lột da của Đại trưởng lão xuống, để làm lộ ra lòng lang dạ sói bên trong của ông ta cho mọi người nhìn xem người mà bọn họ kính trọng cầm thú đến thế nào.
"Ngươi. . ." Sắc mặt Đại trưởng lão tím tái, ông tức giận nhìn chằm chằm vào A Hận, ánh mắt thâm độc kia như muốn cắt đôi A Hận.
Mạch Đình Thường vẫn luôn im lặng không lên tiếng, trốn ở một bên xem trò vui, hắn chậm rãi mở miệng nói: "Danh dự của Thánh nữ bị hủy hoại, Đại trưởng lão thân là người quản chế, nhất định phải lấy mình làm gương, nếu như nể tình ‘vô ý’ mà bỏ qua, thì cũng không thể thuyết phục được dân chúng. E rằng sau này sẽ có người noi theo, không có khuôn phép thì sao lập thành luật lệ được, có lỗi thì phải bị phạt. . . Bản chủ cũng không phải là người không hiểu lẽ phải, Đại trưởng lão tận lòng tận sức với bộ lạc, không có công sức thì cũng có khổ lao, hơn nữa chưa từng vô tâm sơ suất, vậy nên sẽ chịu hình phạt nhẹ." Dứt lời, hắn nhìn sắc mặt tối tăm của Đại trưởng lão rồi nói: "Ngươi có phục không?"
Trong lòng Đại trưởng lão vốn có quỷ, bị mọi người mỉa mai nên ông cảm thấy không còn mặt mũi. Ông biết trong lòng mọi người biết rõ chuyện hôm nay, lấy lý lẽ nói rõ với ông để cười ha hả, để cho ông bị chịu phạt mới bỏ qua. Nếu không phải mượn cơ hội mà dẹp chuyện thì người mất mặt là ông. Ông chỉ có thể cầu nguyện những người này ém miệng lại, chớ truyền tin khiến cho cả bộ lạc đều biết!
"Ta hổ thẹn." Đại trưởng lão cảm kích, thiếu chút nữa nước mắt lăn thành hàng.
A Hận cười lạnh, giả bộ!
"Vậy thì hãy giao chuyện này cho Thánh nữ định đoạt." Giọng Mạch Đình Thường thay đổi, hắn nhìn về phía nữ nhân đang dựa người ở đầu giường ngủ ngáy o o. Hắn đỡ trán, có cần phải diễn sâu đến như vậy hay không?
Mọi người nhìn về phía Nam Cung Đệ, nàng ngủ ngáy không có hình tượng chút nào, khóe miệng mọi người co giật, thầm nghĩ quả nhiên Thánh chủ bao che cho Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão càng cảm kích Mạch Đình Thường hơn, lòng nghi ngờ về hắn đã giảm bớt mấy phần, quả nhiên Thánh chủ phải nể mặt ông, muốn quản lý bộ lạc thì phải nịnh bợ ông.
A Hận cười xấu xa, hắn giơ tay vỗ gò má của Nam Cung Đệ rồi gọi: "Ngươi muốn xử lý lão già háo sắc này như thế nào?"
"Thiến!" Nam Cung Đệ vốn đang ngủ ngon, vừa bị vỗ mặt nên nàng không nhịn được mà gầm nhẹ. Dọa cho mọi người đồng loạt nhìn về phía háng của Đại trưởng lão mà đổ mồ hôi lạnh.
Đại trưởng lão giật giật mí mắt, thầm nghĩ xong đời rồi. Việc này chính là muốn lấy mạng ông, tại sao có thể là hình phạt nhẹ được?
A Hận đắc ý, ngáp dài nói: "Thánh chủ nói chịu hình phạt nhẹ, vậy thì xử phạt nhẹ như vậy, thiến cũng được. Sau này gặp phải chuyện như vậy, không cần giải thích cũng biết trưởng lão trong sạch!"
Mạch Đình Thường cố nén cười, hắn liếc mắt nhìn nữ nhân trên giường không cẩn thận động đậy lông mi, khó trách nàng không thể nhịn được, hắn phất tay một rồi nói: "Áp giải đi hành hình!"
Đại trưởng lão hoảng sợ quỳ xuống muốn cầu xin, đáng tiếc có nguồn sức mạnh vô hình nâng đầu gối ông lên, khiến ông không thể quỳ xuống, há miệng cũng không phát ra tiếng, bị người cưỡng chế kéo đi.
Đợi mọi người tản đi, cửa được đóng lại, Mạch Đình Thường vỗ một vào mặt Nam Cung Đệ, nhưng còn chưa chạm tới thì đã bị Nam Cung Đệ nhanh nhẹn né tránh, nàng giơ tay giữ chặt cổ tay của Mạch Đình Thường.
"Muốn chết à, dám tát ta. Ngươi chê mắt mình không nhìn rõ à?" Nam Cung Đệ giơ nắm đấm tay, múa máy trước mắt Mạch Đình Thường. Ngay sau đó, nàng nghiêng đầu nhe răng về phía A Hận, nàng cảm thấy gương mặt hơi tê tê mà thầm hận trong lòng, nàng nhất định sẽ đòi lại mấy cái tát này.
"Thấy ngươi giả bộ nên khó chịu, chẳng phải ta có lòng tốt đánh thức ngươi sao?"
Hừ!
Nam Cung Đệ khinh thường nhìn Mạch Đình Thường, tâm địa của người này ác độc chết được, làm sao có thể tốt bụng như vậy? Đừng tưởng rằng nàng không biết hắn đã sớm trốn ở một bên xem trò vui.
"Ơ, tại sao trên cổ ngươi lại có vết hôn? Chẳng lẽ có người đã làm khách quý của ngươi thật?" Ngón tay thon dài của Mạch Đình Thường chỉ vào cổ Nam Cung Đệ, nháy mắt với vẻ mờ ám.
A Hận cũng có chút thích thú, hai tay ôm ngực đứng ở bên cạnh, như đang suy nghĩ điều gì, hắn nói: "Chẳng lẽ là lão nhị? Trước đó ta còn nghe thấy tiếng giường lắc lư." Dứt lời, hắn cợt nhả dùng khẩu hình miệng nói với Nam Cung Đệ: Ngươi xong đời rồi!
"Cút!" Nam Cung Đệ kìm nén đến đỏ bừng cả mặt, để tránh cho bọn họ nói ra lời khó nghe hơn, nàng tức giận nói: "Ta tự véo!"
"Ngươi cho lão già kia chiếm tiện nghi rồi hả?"
Nam Cung Đệ trợn trắng mắt, không để ý đến A Hận, nàng đứng thẳng dậy kéo nữ nhân nằm dưới giường ra ngoài, vỗ tay một nói: "Người Nhị trưởng lão ôm là nàng ta!"
Mạch Đình Thường cau mày, giơ tay xé da mặt trên mặt nha hoàn ra, đó là nha đầu mật báo cho Đại trưởng lão, hắn cười lạnh nói: "Đưa tới phòng Đại trưởng lão đi."
Đại trưởng lão bị kéo đi mà lòng tràn đầy thê lương, không ngờ ông không được trường sinh bất lão, ngược lại còn bị mất gốc rễ sinh mệnh.
Đại trưởng lão biết không thể cứu vãn được nữa, nhất thời tâm như tro tàn. Ông vốn tưởng rằng thiến thì thiến, bảo toàn danh tiếng là được. Nhưng ông không hề ngờ được rằng khi ông chịu hình phạt, trong cái chớp mắt cắt đứt gốc rễ sinh mệnh kia, cánh cửa bị mở toang ra, kèm theo gốc rễ sinh mệnh bị cắt rơi xuống đất, thì có một nhóm người xông vào. Đại trưởng lão hận không thể bẻ gãy cổ của mình, ông xấu hổ đến nỗi hai mắt tối sầm lại ngất đi.
——
Truyện được edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Đại trưởng lão nghỉ ngơi mấy ngày, trong lòng hận Nam Cung Đệ đến nghiến răng, nghĩ đến ba ngày sau chính là ngày tế thạch, trong lòng ông thấy tốt hơn một chút. Nhưng chợt nghĩ đến nỗi nhục của mình, ông lại không muốn Nam Cung Đệ chết sảng khoái như vậy.
Con ngươi lớn như đậu nành của Đại trưởng lão chuyển động, nhưng ông không có chút manh mối nào, muốn tìm Nhị trưởng lão nói chuyện một chút nhưng nhớ lại ký ức không tốt đẹp nên lại thôi. Rốt cuộc là có sự hiểu lầm về chuyện đêm đó, không thể nào là sự trùng hợp, nếu đúng là một âm mưu, thì tất nhiên là Nhị trưởng lão đã mật báo. Ông nhất định không bày mưu tính kế cùng Nhị trưởng lão nữa.
Đột nhiên, ông liếc mắt nhìn về phía nữ nhân được đưa tới đang mê man ở trên giường, ông chợt nảy ra ý hay, tại sao ông lại ngu xuẩn như vậy, bỏ gần tìm xa làm chi?