Bạch Hà rất có dã tâm, hắn muốn khống chế được Nam Cung Đệ rồi cướp lấy Xá Lợi bảy màu từ trên người nàng, sau đó mang nàng về bộ lạc, điều này cực kỳ có lợi đối với việc thừa kế y bát Đại trưởng lão của hắn, đáng tiếc, sức mạnh trên người hắn có thể áp chế Nam Cung Đệ nhưng hắn đã đánh giá thấp năng lực của nàng.
Nhìn cát vàng trải dài vô tận, hắn đấm một quyền vào trong cát, gương mặt lộ vẻ hung ác, hắn đành quay trở về trấn nhỏ.
Nam Cung Đệ may mắn được giải cứu, nhưng khi nàng từ từ tỉnh lại, nhìn thấy người đang đứng trước giường thì nàng kinh ngạc trừng to hai mắt.
"Muội đã tỉnh?" Một nam tử mặc khôi giáp màu bạc, vì đóng quân ở biên quan, gió thổi nắng chiếu nên gương mặt và dáng người cực kỳ rắn rỏi, cả người tản ra hơi thở cương nghị.
"Huynh. . . Là huynh đã cứu ta?" Nam Cung Đệ không thể tin mà hỏi lại lần nữa, nàng quá kinh hãi, người không có khả năng cứu nàng nhất lại cứu nàng!
"Muội như vậy trông rất đẹp." Nam tử vuốt gương mặt đen sạm vì cháy nắng, hắn bông đùa: "Muội đã từng rất được mẫu thân sủng ái, tính cách mạnh mẽ nóng nảy, ta không thích muội, thậm chí là ghét. Sau đó muội lại lấy đi một nửa tài sản trong nhà thuộc về ta, khi đó ta tràn ngập lòng ghen tị và lửa giận nên đầu óc mất đi lý trí. Mẫu thân khuyên ta, muốn giúp ta lấy lại gia sản thuộc về mình, không ngờ lại bị muội đẩy ra, từ đó đã ghi hận muội. Nhưng không ngờ, muội không phải là muội muội của ta, mà chỉ là công cụ lợi dụng để báo thù của mẫu thân, khi đó cái đầu chỉ để mọc tóc của ta không biết nên làm cái gì. Cơn giận còn sót lại trong lòng đối với muội vẫn chưa tiêu tan, mặc dù cảm thấy có chút đáng thương và đồng cảm với muội, nhưng ta đã không nói cho muội biết, cũng không lâu sau, phụ thân phát hiện mẫu thân tằng tịu với nhị thúc, ta biết rõ mẫu thân chưa chết nên luôn chờ đợi mẫu thân tới đón ta đi. . . Nhưng phụ thân không đối xử tử tế với ta, ông ấy nghi ngờ ta cũng không phải là con của ông ấy, còn có Nam Cung Nghị châm dầu vào lửa, ta rất khó khăn để có thể sống qua ngày, đột nhiên nghĩ đến muội, tình cảnh của muội lúc đó cũng giống như ta, cũng rất kiên trì sống ở trong phủ, dùng bản lĩnh kiên quyết đoạt lại tất cả thuộc về mình, nhưng ta thì sao đây? Không có mẫu thân và phụ thân, cũng không như muội. . ."
Trong lòng Nam Cung Đệ rối rắm, nàng hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện khi ở phủ Tướng quân, chợt giật mình tỉnh mộng, ở trong trí nhớ của nàng, nó đã dần dần mơ hồ, nếu không có lời tự thuật của Nam Cung Tiêu thì có lẽ nàng sẽ chẳng dễ dàng mà nhớ tới.
"Cho nên huynh đã nghĩ thông suốt, đóng gói hành lý một mình tới Bắc Thương để làm binh lính?" Nam Cung Đệ cười khẽ, khi đó Lãnh Vụ đã khuyên nàng hãy nhổ cỏ tận gốc, nàng chưa từng ngờ tới, suy nghĩ thay đổi trong chốc lát kia đã cứu nàng trong thời điểm then chốt.
"Là muội sắp xếp cho ta gia nhập, không nhớ sao?" Nam Cung Tiêu trải qua tôi luyện, đôi con ngươi chỉ biết phát ra oán hận, không cam lòng và ghen tị, nay đã sáng rực, biểu đạt được suy nghĩ trong tận đáy lòng một cách sắc bén.
Nam Cung Đệ sững sờ, nàng chậm rãi lắc đầu. "Không phải là ta."
Dường như Nam Cung Tiêu đã hiểu, hắn cười chua xót: "Là muội, nếu không phải bởi vì muội, Quân Mặc U cũng sẽ không sắp xếp cho ta vào." Hắn ngước mắt nhìn gương mặt đã hết vẻ tím tái của Nam Cung Đệ, trong con ngươi hiện lên vẻ ân cần: "Muội. . . Vẫn khỏe chứ?"
Nam Cung Đệ gật đầu, nàng cảm thấy thế giới quá kỳ diệu, rõ ràng là quan hệ muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, đến cuối cùng lại trở thành bằng hữu xa cách lâu ngày gặp lại. "Huynh thì sao?"
"Vẫn khỏe." Nam Cung Tiêu xoay người nhìn không gian bày biện đơn giản trong lều, cuộc sống nghèo khó gian khổ, hắn cảm thấy rất phong phú, so với tranh đấu trong gia tộc thì hắn thích cuộc sống tự do uống rượu bằng chén lớn, ăn thịt bằng bát to hơn. Có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ chết ở trên chiến trường, nhưng vẫn tốt hơn ngàn vạn lần so với chết trong cuộc chiến nội bộ gia tộc.
Hai người không nói chuyện suốt đêm. Khi Nam Cung Đệ tỉnh lại, Nam Cung Tiêu đã không còn ở trong lều trại, không biết tối hôm qua hắn đã rời đi vào lúc nào.
Nam Cung Đệ kéo chăn che kín đầu, nàng vén váy lên, thấy dấu vân tay trên ngực đã biến mất, nàng liền thở phào nhẹ nhõm, từ từ thử vận công, đã không còn bị cản trở, nàng vui mừng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Có lẽ là người nọ chỉ muốn khống chế nàng rồi mang nàng đi. Hoặc là hắn ta không đủ công lực nên chỉ có thể áp chế nàng một ngày. Đợi cấm chế trên người được giải trừ thì hắn sẽ tiếp tục, đáng tiếc là nàng đã chạy thoát!
Khóe miệng nàng lộ ra nụ cười lạnh, nàng tắm xong rồi đi ra ngoài lều trại, nhìn thấy Nam Cung Tiêu đang mang đồ ăn đi tới, bánh bao trắng và thịt dê nướng làm bụng nàng không nhịn được kêu lên, phát ra tiếng ùng ục.
"Mau ăn đi, lát sau ta sẽ sai người đưa muội về." Nam Cung Tiêu thức trắng đêm, vẻ mặt có chút tiều tụy, hắn loay hoay bày đồ ăn ra, sau đó ngồi xuống ở một bên.
Nam Cung Đệ cực kỳ đói bụng, nàng cũng không nói khách khí, trực tiếp dùng tay cầm ăn, nàng càn quét một trận, ăn hết một chiếc đùi dê, ba cái bánh bao to rồi mới vuốt bụng ợ hơi.
"Thịt này thật là thơm." Nàng xỉa răng, ngước mắt nhìn thì thấy Nam Cung Tiêu đang mở to miệng, nàng có chút ngượng ngùng quay đầu đi. "Gì vậy, vì bụng quá đói và đồ ăn quá ngon."
Nam Cung Tiêu ho nhẹ mấy tiếng, phá vỡ vẻ lúng túng: "Muội có thể mang một ít về."
Nam Cung Đệ lắc đầu, nàng cầm khăn gấm lau khóe miệng đầy dầu rồi đi tới bàn làm việc bên cạnh Nam Cung Tiêu, nàng cầm bút viết lên tờ giấy rồi đi ra ngoài lều, chụm đầu ngón trỏ vào đầu ngón cái tạo thành hình vòng tròn, đặt ở bên môi rồi thổi. Một con chim ruồi bay xuống đậu trên cánh tay Nam Cung Đệ, nàng nhét tờ giấy vào chân nó rồi nhìn nó bay đi. Nàng đưa lưng về phía Nam Cung Tiêu nói: "Huynh hãy ở lại đây, cho ta một con ngựa, không bao lâu nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ có thể gặp lại bọn họ."
Nam Cung Tiêu gật đầu, quan hệ giữa hắn và Nam Cung Đệ không được tốt, không có lý do gì để Nam Cung Đệ ở lại.
"Ân tình ta nợ huynh, sau này có chuyện gì xảy ra thì huynh hãy tới tìm ta." Nói xong, Nam Cung Đệ nhận lấy con ngựa mà binh lính dắt tới, nàng xoay người lên ngựa: "Nam Cung Tướng quân là người không tệ, cái thất bại nhất của ông ấy chính là hiếu thuận một cách mù quáng nên mới bị sa sút tới nỗi cửa nát nhà tan, huynh có sự kiêu dũng thiện chiến của ông ấy, chớ nên học cái tính cách không hiểu chuyện, vì lợi ích cá nhân của ông ấy, cuối cùng rồi sẽ có một ngày, huynh sẽ đạt được vị trí năm đó của ông ấy."
Nam Cung Đệ biết Quân Mặc U sắp xếp Nam Cung Tiêu ở đây là có chỗ dùng tới, nhưng tuyệt đối sẽ không giao vị trí có chức quyền cho hắn, chắc là chỉ để cho hắn nhập ngũ, hôm nay, hắn có thể đảm nhiệm chức Hiệu úy, không chỉ là do thực lực của hắn, còn vì hắn là người khôn khéo có quan hệ tốt trong quân doanh nên mới có thể được cất nhắc nhanh như vậy.
"Ta muốn cưới Thái Phù làm thê tử." Con ngươi đen nhánh của Nam Cung Tiêu nhìn thẳng vào Nam Cung Đệ, thấy nàng kinh ngạc nhìn về phía mình, gương mặt đen sạm chợt ửng đỏ: "Mấy năm nay gặp được nàng ấy mấy lần, ta thật sự thích nàng ấy."
Nam Cung Đệ không đồng ý cũng không từ chối, ánh mắt mang theo vẻ tra xét nhìn về phía Nam Cung Tiêu, thấy hắn không giống như đang nói dối, nàng gật đầu nói: "Ta quay về hỏi nàng ấy, nếu nàng ấy đồng ý thì đương nhiên không có vấn đề gì."
Nàng quất một roi vào mông ngựa, con ngựa giống như mũi tên rời cung, ‘vù’ một tiếng, nó chạy như bay, Nam Cung Đệ ở nơi xa xa nghe được lời nói của Nam Cung Tiêu bị gió thổi tan ở bên tai, khóe miệng nàng cong lên nở nụ cười, ân tình này, nàng sẽ nhớ kỹ!
——
Mặt trời lặn lúc xế chiều, phía chân trời chỉ còn lại chút rặng mây cuối cùng, rốt cuộc Nam Cung Đệ cũng đoàn tụ với đám người Hồng Tiêu.
"Chủ tử, Thái hậu đã bắt tay với Tấn Vương muốn bức vua thoái vị, Tấn Vương âm thầm điều một lượng lớn binh lính tới Vương đô, có lẽ không quá mấy ngày nữa trong cung sẽ xảy ra biến cố." Trong cái chớp mắt Lãnh Vụ lạnh lùng nhìn thấy Nam Cung Đệ, nàng lập tức cười tươi, đáy mắt có vẻ kích động, rất muốn tiến lên ôm chủ tử xuống ngựa, nhưng cũng không quên chính sự.
Nam Cung Đệ đánh giá Lãnh Vụ từ trên xuống dưới, thấy vết thương trên người nàng ấy đã lành, nàng lập tức yên lòng, "Chúng ta đổi hướng, tới Nam Chiếu." Nếu An Linh đã có hành động, thì nàng cũng chỉ có thể dẫn người lên diễn màn ‘bọ ngựa bắt ve’ thôi.
Đoàn người gia tăng tốc độ, đi ngang qua biên quan của Nam Chiếu, Nam Cung Đệ lấy Long Hổ Lệnh ra điều động một nhóm kỵ binh rồi cùng nhau tới Nam Chiếu.
Buổi trưa ngày mười ba tháng tám, đoàn người Nam Cung Đệ đã tới Vương đô của Nam Chiếu, bí mật gặp Nam Chiếu Hoàng và Hoàng hậu Nam Chiếu, đêm ngày mười bốn tháng tám, Tấn Vương liên thủ với Binh bộ Thượng thư phong tỏa bốn cửa của Hoàng thành, mở đường chém giết vào hoàng cung, tiến thẳng đến Ngự thư phòng.
Tấn Vương mặc khôi giáp màu vàng kim, tay cầm đại đao, chỉ lưỡi đao nhuốm máu vào Ngự thư phòng rồi quát to: "Giết!"
Binh lính sau lưng một mạch xông lên như chẻ tre, tinh thần đã sớm tăng mạnh, theo Tấn Vương xông vào Ngự thư phòng, đột nhiên, màn đêm chợt sáng như ban ngày, mấy ngàn kỵ binh tướng sĩ bao vây đám binh lính của Tấn Vương.
"Ồ, phô trương thật lớn, ngày mai là trung thu trăng tròn, hôm nay đã thấy màu đỏ, việc đáng mừng!" Nam Cung Đệ mặc bộ y phục màu lửa đỏ, chậm rãi đi từ trong Ngự thư phòng ra ngoài, trong tay nàng cầm một thanh kiếm, bước từng bước đến gần Tấn Vương rồi dừng lại ở chỗ cách hắn ta một thước.
"Là ngươi?" Trên mặt Tấn Vương tràn đầy sát khí, hắn chưa từng ngờ tới người đang sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt hắn, hơn nữa còn ở trong thời khắc mấu chốt, hắn không khỏi tức giận.
"Màu vàng kim rất hợp với ngươi, nhưng màu vàng Đế vương. . . Ngươi lại không xứng." Đôi môi đỏ mọng của Nam Cung Đệ hé mở, nàng nâng kiếm, chỉ thẳng vào Tấn Vương: "Bắt giặc phải bắt vua trước, hai chúng ta tỷ thí, nếu ngươi thua, để lại cái đầu chó của ngươi, nếu thắng, ta sẽ cho ngươi ngôi vị Hoàng đế."
Tấn Vương cuồng vọng cười, tư thái bễ nghễ, giống như Nam Cung Đệ chỉ là tôm tép nhãi nhép ở trong mắt hắn, hắn nói lớn: "Nếu đã như vậy, từ chối thì bất kính."
Hắn vung tay lên, đám binh lính bèn lui về phía sau.
Ánh mắt của Nam Cung Đệ nghiêm nghị, nàng vung tay áo, kỵ binh đồng loạt rút đao kề lên cổ các binh sĩ của Tấn Vương, thế cục trong nháy mắt chợt thay đổi, thắng bại đã phân rõ.
"Hèn hạ!" Tấn Vương thấy cảnh này, hắn giận đến nỗi suýt nữa hộc máu, rõ ràng là nàng nói tỷ thí, vì sao lại lật lọng?
"Cái này gọi là chiến tranh không ngại dối lừa, ngươi muốn đoạt ngôi vị Hoàng đế của ta, ta còn phải mở tiệc chiêu đãi ngươi, sau đó vui vẻ chắp tay dâng ngôi vị Hoàng đế cho ngươi sao?" Vừa dứt lời, nàng thấy Tấn Vương xách đại đao xông lên, gạch trên sàn ở những nơi hắn đi qua đều vỡ vụn, đủ để thể hiện rõ lửa giận lúc này của hắn.
Bàn tay trắng nõn thon thả của Nam Cung Đệ nhanh chóng vẽ ký hiệu kỳ lạ trên không trung, tay phải nhẹ nhàng đẩy, như có bức tường vô hình đánh vào ngực Tấn Vương.
"Phụt ——" Bước chân của Tấn Vương hơi chậm lại, hắn cắm đại đao trên mặt đất để ổn định lại cơ thể, hắn vừa cảm thấy hoa mắt thì cảm nhận được trên cổ có một thanh kiếm.
"Ngươi. . ." Tấn Vương há mồm, máu không ngừng tràn ra, trong lòng ngưỡng mộ võ công của Thủy Khanh Y. Tuổi nàng còn nhỏ, tu vi đã cao như thế, chỉ một chiêu đã đánh bại hắn, tài nghệ không bằng người ta, hắn không còn lời nào để nói.
"Thật ra ngươi là một hán tử, chỉ tiếc dã tâm quá lớn, muốn những thứ không thuộc về mình, cái này gọi là lòng tham không đáy!" Trong lòng Nam Cung Đệ cũng cuộn sóng lớn, trên đường về, đột nhiên nàng gặp phải mai phục, trong lúc vô tình đã sử dụng cấm chế này, chính là cấm chế lúc trước Bạch Hà hạ ở trên người nàng, nàng không ngờ rằng sau khi mình bị trúng chiêu thì đã học được nó, nàng cũng không hiểu là đã xảy ra chuyện gì.
Nếu không, tối nay nàng một mình tỷ thí với Tấn Vương, kết quả sẽ là hai bên đều bị tổn hại, nàng cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu!
Tấn Vương cười lạnh, thắng làm vua thua làm giặc, hắn nhấc đao cắt ngang cổ, hắn thà rằng chết trong chính tay của mình chứ không muốn chết trong tay nữ nhân.
"Choang!" Nam Cung Đệ nhanh chóng sử dụng kiếm ngăn cản lưỡi đao của Tấn Vương rồi điểm trúng huyệt đạo của hắn, nàng chỉ vào bị một ngàn lính tinh nhuệ đã bị khống chế: "Giải tất cả vào đại lao!"
"Có gan cướp ngôi, tất sẽ phải chuẩn bị sẵn sàng với cái chết!" Nam Cung Đệ nâng trường kiếm cao tới cằm Tấn Vương, nàng cẩn thận quan sát, gật đầu tặc lưỡi: "Không tệ, cho ngươi ăn chút nhuyễn cân tán rồi mang tới Hồng lâu đón khách, đến khi nào đền bù hết tổn thất ở đây thì ngươi có thể tiếp tục đi chết."
Không cho Tấn Vương bất kỳ cơ hội nói chuyện nào, nàng lạnh lùng sai người nhốt hắn vào mật thất rồi lắc mình tới Điện Kim Loan, quả nhiên thấy lão thất phu Lý Thịnh kia đang đánh nhau với Thủy Minh Hách.
Nàng vung dải lụa trong tay áo ra, quấn lên trên cổ Lý Thịnh đang được binh lính bảo vệ, nàng dùng sức kéo, Lý Thịnh bị Nam Cung Đệ kéo ra trước mặt Thủy Minh Hách, trong chốc lát Thủy Minh Hách bị hoa mắt, nhấc kiếm đâm tới theo bản năng, trúng ngay giữa ngực Lý Thịnh, hắn ta co giật mấy cái rồi tắt thở.
Biến cố này làm cho mọi người không kịp ứng phó, tất cả binh lính Lý Thịnh mang tới đều trợn tròn mắt, họ giống như vụn cát, có người chạy ra ngoài, có người liều mạng nhấc kiếm chém giết.
"Dừng tay!" Nam Cung Đệ sử dụng nội kình quát to, tất cả những người có tu vi thấp đều xung huyết, rối rít dừng tay.
"Tất cả các ngươi đều là binh lính của Nam Chiếu, bảo vệ giang sơn và con dân của Nam Chiếu, mà hôm nay các ngươi đã làm cái gì vậy? Nối giáo cho giặc, tàn sát lẫn nhau, có bao nhiêu huynh đệ đồng bào chết ở trong tay các ngươi? Hiện nay thời buổi loạn lạc, quốc gia khác không phái binh tấn công Nam Chiếu, ngược lại, các ngươi nổi dậy gây nội chiến trước, quên mất chức trách của mình!" Mặt Nam Cung Đệ như phủ sương, nàng lạnh lùng quét mắt về phía mọi người có vẻ mặt khác nhau, nàng lạnh lùng nói: "Đày tất cả những người quy thuận tới biên quan, người không hợp tác thì giết không cần hỏi!"
Nói xong, nàng lập tức thấy Tào Hạo đầy máu me đang vội vã chạy tới, nàng dặn dò mấy câu rồi kéo Thủy Minh Hách rời đi, hai người cùng nhau đến Cung Càn Thanh.
"Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần may mắn không làm nhục mệnh." Nam Cung Đệ quỳ trên mặt đất, dập đầu nhìn thẳng vào Thủy Thiên Diên đã đẫm lệ, vành mắt nàng đỏ lên: "Nữ nhi bất hiếu, khiến phụ hoàng và mẫu hậu đắm chìm trong nỗi đau người đầu bạc tiễn người đầu xanh, ba năm không về, hôm nay, nữ nhi xin được tạ tội với hai người!"
Thủy Thiên Diên đã khóc không thành tiếng, nàng quỳ gối trước mặt Nam Cung Đệ, đôi tay ôm chặt nữ nhi, nức nở nói: "Còn sống là tốt rồi. . . Còn sống là tốt rồi. . . Làm sao mẫu hậu có thể trách mắng con chứ. . ."
Nàng hiểu tính cách của Y Nhi, nếu không phải là thực sự có chuyện gì khó xử, tất nhiên sẽ không ba năm không có bất kỳ tin tức gì.
"Mẫu hậu, nữ nhi sai rồi, khiến người và phụ hoàng chưa từng an tâm." Nam Cung Đệ tự trách, vô cùng tự trách, nếu năm đó không có nhi tử ở cạnh nàng, có lẽ nàng sẽ đắm chìm trong cơn đả kích vì bị tàn phế, chưa gượng dậy nổi, thực sự sẽ không thể tới gặp hai người.
"Y Nhi. . . Là mẫu hậu không tận lực bảo vệ tốt cho con." Thủy Thiên Diên che miệng đang không ngừng nói lời hối cải của Nam Cung Đệ, nàng lắc đầu mà nói: "Chỉ cần con không sao, phụ hoàng và mẫu hậu chẳng sợ cả đời này không thể nhìn thấy con."
Nam Cung Đệ ôm chặt Thủy Thiên Diên, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, trái tim đau nhói, nàng cũng làm mẫu thân, làm sao có thể không hiểu lòng của người làm phụ mẫu?
Chính vì hiểu nên mới tự trách và hối hận như thế!
Một nhà ba người, sum vầy đến tận trời sáng, việc bức vua thoái vị giống như chưa từng xảy ra, ngày hôm sau, vẫn vào triều sớm như bình thường.
Trong triều, mọi người đều bàng hoàng, rất nhiều quan viên đã âm thầm nương nhờ Tấn Vương, bọn họ đều nơm nớp lo sợ, sợ bị tịch thu tài sản, bị giết cả nhà, nhưng họ không ngờ được rằng Thủy Triệt không phát uy, trái lại còn ném ra một trái bom.
"Trẫm đang dần dần già đi, lực bất tòng tâm với việc quản lý triều chính, ba ngày sau Trẫm sẽ truyền ngôi cho công chúa Trường Nhạc!"