Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!

Quyển 02 - Chương 47-2: TRỪNG PHẠT (2)




“Cô nương không phải người của Bắc Thương sao?” Nam Cung Đệ nhạy cảm nắm được trọng điểm trong lời nói của nàng ta, nàng ta là người của quốc gia nào?

“Nô gia không thuộc về tứ quốc.” Khúc Tam Nương trả lời ngắn gọn, sau đó nói sang chuyện khác: “Ba ngày sau là dịp tốt, ba ngày sau chúng ta có thể thành thân.”

Thấy nàng ta không muốn nhiều lời nên Nam Cung Đệ cũng không truy hỏi, chỉ nhét ngọc bội vào lại trong ngực rồi ra hiệu cho Tử Tâm đẩy nàng vào trong điện, không quay đầu lại mà chỉ vung tay nói: “Mời cô nương trở về, đôi chân này của ta không cần phải chữa trị nữa!”

Khúc Tam Nương tức giận đến mức thiếu chút nữa thì luống cuống giậm chân, giọng nói không giữ được bình tĩnh: “Độc tố bị áp chế trên đùi cô nương đã bắt đầu lan ra, nếu như không tiếp tục điều trị thì sau này có muốn chữa cũng không được, chẳng lẽ cô nương thực sự muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này?”

Thân thể Nam Cung Đệ cứng đờ, quay lưng về phía nàng ta nói: “Cô nương, duyên phận là có thể tương phùng chứ không thể cưỡng cầu, đã bỏ lỡ thì chính là không thể tìm lại được nữa, cô nương hà cớ gì phải vì một ý nghĩ sai lầm mà để vuột mất?”

Khúc Tam Nương ngẩn ra, khẽ cắn cánh môi, suy nghĩ thật lâu sau mới thốt ra lời: “Ta có thể cho cô nương, nhưng cũng nhất định phải thành thân.”

Nam Cung Đệ cười rồi xoay người, nhìn thấy rõ ràng vẻ ưu sầu trong mắt nàng ta, chế nhạo nói: “Cãi nhau với Mạch Đình Thường hả?”

Khúc Tam Nương gật đầu tức giận, trong mắt tràn đầy phẫn uất.

“Cô nương có thể thành thân, nhưng ta sẽ không cho mượn Quân Mặc U. Hơn nữa nhất định Mạch Đình Thường cũng đã hiểu rõ về Quân Mặc U nên sẽ không bị mắc mưu, ta có thể cho cô nương mượn Thủy Minh Hách, hắn đã có danh hiệu Thiên hạ đệ nhất mỹ nam, tạm thời tương xứng với cô nương.” Nam Cung Đệ chân thành đưa ra sáng kiến.

Thủy Minh Hách đang đau khổ bức bách đi tìm người lại không biết rằng hắn đã bị Nam Cung Đệ bán đứng.

“Thành giao!” Khúc Tam Nương sảng khoái đưa hộp gỗ cho Nam Cung Đệ, ném lại một câu nói rồi rời đi: “Các người hãy thu xếp thật khoa trương cho ta, tốt nhất là để cho tất cả người trong thiên hạ đều biết được.”

Vẻ mặt cô đơn hiu quạnh đang nhìn đường chân trời của Mạc Vũ thoáng trắng bệch, hồn bay phách lạc mà rời đi.

Nam Cung Đệ để ý thấy điều này, nàng kéo kéo tay áo của Quân Mặc U rồi nói: “Mạc Vũ nhà bọn huynh đến mùa giao phối rồi.” Chỉ đáng tiếc, nữ tử thanh cao kia đã định rằng Mạc Vũ nhìn rất chướng mắt.

Không phải Mạc Vũ quá kém cỏi mà là Mạch Đình Thường quá tốt đẹp so với hắn.

Chỉ mới tiếp xúc ngắn ngủi, Nam Cung Đệ đã phát hiện ra nữ tử kia tu dưỡng cực tốt, nhất định là xuất thân quyền quý, mà như vậy thì gia đình rất trọng xuất thân địa vị. Mạc Vũ tốt nhưng lại chỉ là ám vệ, nên cho dù nàng ta có nguyện ý thì người nhà cũng sẽ không đồng ý. Huống hồ nàng ta đã có ý trung nhân.

“Vậy phải xem bản lĩnh của hắn ta.” Nhìn trúng nữ nhân rồi thì phải dựa vào thủ đoạn của chính bản thân mình mà đi tranh đoạt.

“Thế thì cũng cần phải có thân phận thích đáng, không thì huynh cho hắn làm một chức quan lớn xem?” Nam Cung Đệ đảo cặp mắt trắng dã, ngay cả thời hiện đại cũng có những tư tưởng phiến diện chứ đừng nói đến tư tưởng phong kiến thời cổ đại, khiến cho con người dù có ưu tú đến đâu thì cũng sẽ chết vì bối cảnh.

Trước đây Quân Mặc U có thể cưới nàng cũng bởi vì hắn là Thừa tướng của Tuyết Lâm, bị Hoàng thượng tứ hôn, cho dù Nam Cung Ngạo Thiên không muốn thì cũng không còn cách nào khác, đúng là sự sắp đặt của số phận.

Mà cũng chính vì khi đó hắn là Thừa tướng, bản thân nàng lại là nữ nhi của Tướng quân nên mới có thể không có bất kể áp lực gì mà gả cho hắn. Cho dù hắn có là Hoàng thượng thì thân phận nữ nhi của Tướng quân cũng gánh vác được địa vị Hoàng hậu, thế nhưng gả đi xa đến tận Bắc Thương cũng vẫn có chút trở ngại.

“Mạc Vũ không thích làm quan.” Quân Mặc U bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ cần Mạc Vũ nhìn trúng, hắn hạ chỉ ban hôn thì người nhà của nữ nhân đó còn dám kháng chỉ nữa sao?

Nam Cung Đệ không nói gì nữa, đó là chuyện của nhà người ta, ai cũng tự có phúc phận của người đó. “Không biết Hi Nhi thế nào rồi.”

Đáy mắt Quân Mặc U hiện lên vẻ sắc bén, chỉ có Thái hậu và Kiều Tâm có bất tử nhân, thêm một người nữa là Kiều Phi, mà Kiều Phi hiện nay đang ở Tuyết Lâm, không thể phân thân ra được.

“Tử Tâm, ngươi mau mau đi tìm Mạc Vấn cùng chặn Kiều Tâm lại.” Nam Cung Đệ cũng nghĩ tới điều này, cho dù không phải là Kiều Tâm ra tay thì cướp được Vạn cổ vương trong tay bà ta cũng là chuyện tốt.

“Vâng.” Tử Tâm giao Nam Cung Đệ cho Quân Mặc U, thả đạn tín hiệu lên trời rồi lắc mình rời đi.

--

Trong ngục tối, An Linh ôm chặt một cột gỗ, nhảy lên lan can cắt ngang, đầu bù tóc rối nhìn một con chuột đang chạy loạn trên mặt đất mà thở hổn hển.

“Aaá…. Đừng đến đây…” An Linh nhìn thấy con chuột bò lên trên cột gỗ, sợ đến mức mặt mày biến sắc, không ngờ rằng con súc sinh này còn có thể bò lên cột.

“Chít chít…” Một con chuột bò từ trên xuống, dùng miệng cắn ngón tay của An Linh, dọa An Linh tái mét mà buông tay ra, vốn định vẩy con chuột ra nhưng không ngờ lại khiến chính bà rơi vào trong thủy lao.

“Tùmmm” một tiếng, dòng nước hôi tanh tràn vào trong mũi miệng của An Linh, bà đạp nước vài cái mới ngoi được đầu lên, khốn khổ đứng dậy, cúi người há miệng nôn khan, muốn phun ra hết tất cả nước hôi tanh vừa nuốt vào.

“Vèoo…” Mấy vật thể mát lạnh từ cẳng chân không ngừng vọt lên trên người, An Linh như bị điểm huyệt, không dám cử động bừa bãi, cứng ngắc xoay đầu nhìn xuống dưới chân thấy mấy con rắn đang thè lưỡi bơi đến phía bà. Có một con đã bò lên đến ngực bà, theo miếng quấn ngực mà chui vào trong.

“Á…” Trái anh đào mềm mại bị rắn cắn một cái, đau đến mức An Linh ngã sấp lăn lộn trên bờ, đôi mắt thất thần, tràn đầy sự sợ hãi. An Linh lấy tay đánh đấm liên tiếp vào ngực, cảm giác được con rắn lạnh lẽo trắng muốt đang chui loạn xạ ở bên trong y phục của mình, cả người bà nổi da gà, nó cuộn thành một vòng tròn trước ngực, vươn đầu ra đối mặt với bà.

An Linh cảm thấy ngực bị đè nén, đau đến khó chịu, đột nhiên nhìn thấy một con rắn thè lưỡi ra hiệu, đôi mắt phát ra tia sáng màu lục nhìn bà, bà liền trợn tròn mắt, sợ hãi đến mức ngất đi.

Cai ngục không còn nghe thấy tiếng động, thấy An Linh nửa dưới nước nửa trên bờ thì bĩu môi, quả nhiên bà ta đã bị dọa đến mức sợ chết khiếp, vậy mà lúc giết người lại không thèm chớp mắt.

Nhìn An Linh vì muốn đuổi rắn mà khiến cho chiếc áo bị tụt xuống một nửa, xé nát một nửa miếng quấn ngực, cảnh xuân ngọc ngà đầy đặn, cực kỳ cám dỗ.

Cai ngục nuốt khan một ngụm nước bọt, hắn thừa biết người bên trong là ai, tuy đã hơn bốn mươi nhưng cơ thể được bảo dưỡng vẫn y nguyên, da thịt toàn thân không hề bị lỏng nhão mà vẫn giống như thiếu nữ, mà cũng vì tuổi tác đã cao nên tự nhiên lại càng tăng thêm thú vị.

Nhổ vào!

So với lão bà luống tuổi ở nhà của hắn thì biết đâu mới là mùi vị đoan chính!

Phần thân thể nhỏ bé đã muốn ngóc đầu dậy, thế nhưng chỉ có suy nghĩ chứ không có gan làm càn, người ta dù có không ra gì, có lẳng lơ đến đâu thì cũng là Thái hậu của một nước, đừng nói đến chuyện đè ra chơi đùa một trận, mà ngay cả ý nghĩ trong đầu một khi bị phát hiện thì cũng sẽ bị chặt đầu.

Hắn nghĩ lảng sang chuyện khác, nghe biểu muội là người hầu đứng đầu trong cung nói rằng Thái hậu tư thông với không ít thị vệ, vậy thì hắn, cũng có thể chứ?

Hai con mắt dâm đãng nhìn chằm chằm vào thân dưới của An Linh, bụng dưới căng lên, hắn chạy đến nhanh như một làn khói. Không đến một khắc đã nhanh chóng lột sạch toàn bộ y phục cả trong lẫn ngoài, đưa tay kéo An Linh lên rồi nín thở lột xiêm y của An Linh ra, hai tay không yên phận, xúc cảm trắng nõn mịn màng khiến hắn hơi nghiện. Hắn hắt một thùng nước sạch lên người An Linh rồi cứ thế mà cướp đoạt.

Thu thập xong liền rên lên một tiếng thỏa mãn, hắn cảm thấy hỏa khí nhanh chóng lan tỏa khắp thân thể, không cam lòng ngồi xổm người xuống, hai tay run rẩy ấn lên đỉnh núi vài cái, chậc chậc lưỡi: Con mẹ nó, quá kích thích mà!

Giờ đã phóng túng một trận rồi, dù chết cũng đáng.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, khóe miệng cai ngục hơi cong lên, Thái hậu ngươi trước tiên cứ hưởng thụ đi, đợi lát nữa lão tử lại tới hầu hạ ngươi cùng nhập thành một thể.

Cai ngục mới vừa ẩn nấp xong thì trông thấy một Thành môn Giáo úy khoảng chừng hai mươi tuổi đi vào, chính là vị cai ngục đi ra ngoài lấy y phục rồi sai thủ hạ gọi hắn vào. Trong đầu nổi lên tính toán bọn hắn cùng nhau phóng túng, mới đi ra ngoài được nửa đường thì hắn nắm được chỗ sơ hở, mà hiện giờ Thái hậu cũng không còn là nữ nhân có quyền thế như lúc trước nữa, mà thậm chí còn suy đồi đến mức chỉ là một người sắp chết, bà ta đã sớm trở mặt với Hoàng thượng, còn phải sợ bà ta nữa hay sao?

Quả nhiên Thành môn Giáo úy Lưu Kiến nhìn thấy cả người An Linh có dính chút bụi đất, mà lại lẳng lơ để trần một nửa người, mắt hắn dần dần tối lại, khuôn mặt trắng bóc trở nên đỏ bừng, ném bội đao xuống, cúi người ôm lấy An Linh đi đến một đống rơm rạ sạch sẽ ở trên bờ rồi đặt xuống. Hắn thô bạo xé rách xiêm y của bà ta, ngọc thể nằm lê lết dưới đất, hoàn toàn phơi bày hết ra bên ngoài.

Con ngươi quét đến chiếc bàn trà bên cạnh, Lưu Kiến xoay người An Linh lại nằm úp sấp trên bàn, không có bất kỳ động tác thừa nào mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Dục vọng như thiêu đốt trong ánh mắt, nhưng trong sâu thẳm vẫn ẩn giấu một chút chán ghét, hành động cực kỳ thô bạo với An Linh, cứ như đang trút giận. Lúc bắt đầu An Linh rất đau đớn, nhưng lại tỉnh lại bởi cảm giác vui sướng truyền đến từ phía dưới thân, bà mở mắt ra, lại cảm thấy rất khó chịu, không cần nghĩ cũng biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại bà đang ở lao ngục, là ai dám lớn gan như vậy?

An Linh phẫn nộ quay đầu lại, nhìn thấy Lưu Kiến mồ hôi đầm đìa, trong nháy mắt lại trở nên dịu dàng như nước. “A Kiến…”

Ánh mắt Lưu Kiến trước kia luôn thấm đẫm tình cảm nồng nàn sâu đậm, nhưng thực ra lại chẳng có chút tình cảm nào, chỉ coi An Linh là công cụ để tiết dục, cười lạnh nói: “Thái hậu, người quá dâm đãng, ngay cả lúc biến thành chó mất chủ rồi mà vẫn nhớ mãi không quên chuyện này. Mới vào đây chưa được bao lâu mà ngực đã bị cắn nát, ngay cả lông lá cũng chẳng còn, ta là khách nhập trướng thứ bao nhiêu của ngươi rồi?” Rồi như nghĩ đến cái gì đó, hắn lại lạnh lùng nói: “Cũng phải, tranh thủ bây giờ vẫn còn sống thì hưởng thụ nhiều hơn một chút, nói không chừng sau này đều đã không còn mạng nữa.”

“A Kiến?” Sắc mặt An Linh trắng bệch, hiện tại hắn khiến bà đạt được cảm giác thỏa mãn cực điểm nên mở miệng thỉnh cầu Lưu Kiến sao?

“Ngươi đã có thể làm mẫu thân của ta, ta ghê tởm ngươi còn không kịp thì làm sao có thể yêu cái túi da già nua nhà ngươi kia chứ? Chẳng qua là muốn mượn địa vị phía trên cao của ngươi mà thôi.” Sắc mặt hắn hung dữ như ác quỷ, tàn nhẫn đâm mạnh vào mấy cái khiến An Linh cảm giác như bị quan hệ đến chết rồi, thắt lưng đều như vỡ vụn, nhưng không cách nào chống đối lại nên đành cắn chặt môi, đắm chìm trong nhịp tiến công của Lưu Kiến.

Bỗng nhiên đúng lúc này thì cai ngục bỉ ổi kia ung dung bước đến trước mặt họ, xoa xoa tay nói: “Huynh đệ, ngươi chán ghét lão yêu bà này, không bằng để cho ta sảng khoái vài cái đi.”

Lưu Kiến có hơi kinh ngạc, lá gan của nam tử này cũng đủ to mà, hắn khinh bỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt lộ ra vẻ thống khổ của người đang nằm dưới thân mình, một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu. Lúc trước, sau khi nữ nhân này làm xong cùng hắn, luôn luôn chờ sau khi hắn đi mới gọi nam nhân khác vào một lần nữa. Vậy thì lần này để cho bà ta “song phi”, xem có thể thỏa mãn cái hứng thú buồn nôn của bà ta không?

“Cùng nhau làm!” Lưu Kiến sảng khoái đứng tránh sang một bên.

Dâm quang của cai ngục bắn ra bốn phía, nhanh nhẹn lột sạch những thứ phiền toái trên người, nhìn thấy những dấu vết màu hồng chồng chéo trên người An Linh do bị Lưu Kiến ngược đãi, ác ma trong lòng hắn cũng dần sống dậy, trao đổi ánh mắt cùng Lưu Kiến rồi cùng nhau làm nhục An Linh.

Trong thủy lao tối tăm u ám, tiếng rên rỉ vang lên không ngớt, có đau đớn cũng có vui sướng, tất cả đều chẳng mảy may phát hiện nguy hiểm đang cận kề.

Tất cả thị vệ canh giữ ở bên ngoài thân thể đều bị trói chặt, bị một trận gió phất qua mặt rồi ngã xuống. Hai người áo đen nhẹ nhàng nhảy vào bên trong thủy lao, tiến sát đến mấy người đang tằng tịu với nhau, trên mặt lộ ra ý cười lạnh lùng, hai luồng ánh sáng sắc lạnh vụt lóe lên, cả hai ‘gốc rễ sinh mạng’ đều bị cắt đứt.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, huyết dịch văng tung tóe khắp nơi, An Linh bị dọa sợ đến mức nuốt xuống luôn một ‘gốc rễ sinh mạng’, bị tắc ở trong cổ họng, kẹt lại không lên cũng không xuống. Còn một khúc nữa vẫn nằm trong nửa thân dưới, không rời ra được.

An Linh ngạt thở ôm chặt lấy ngực, há mồm lấy tay móc để kích thích nôn ra nhưng đều vô dụng, ngược lại còn bị nghẹn đến mức cả mặt xanh tím, toàn thân co giật.

“Người đâu mau tới đây, Thái hậu nương nương không xong rồi, tới mau lên…” Người áo đen vén khăn che mặt, cất tiếng hô lên thật to.

Mãi một lúc sau mới có tiếng bước chân dồn dập vang lên, bóng dáng người áo đen chợt lóe lên rồi ra khỏi thủy lao, sau đó lại trà trộn vào đội thị vệ đi tuần, nhìn vào ba người kia, hai kẻ thì toàn thân đẫm máu, một người thì gần như sắp nghẹn chết, sắc mặt bên ngoài có chút quái dị.

--

Ngày hôm sau, chuyện phiếm nổi lên khắp bốn phía trong hoàng thành, Thái hậu không chịu nổi cô đơn nên mới phóng đãng bừa bãi. Ngay cả khi bị nhốt vào ngục rồi mà vẫn còn quyến rũ cai ngục, bị một hiệp sĩ biểu dương chính nghĩa nhìn thấy nên diệt luôn ‘gốc rễ sinh mạng’ của hai người, Thái hậu suýt nữa bị khúc ‘rễ’ đó làm cho nghẹn chết.

Đây chính là tin tức có tính chất công phá cực mạnh, quả thực rất kỳ lạ!

So sánh với những cảnh tượng náo nhiệt ngoài phố xá thì trong cung lại dày đặc mây đen, tất cả cung nữ và thị vệ đều phải làm việc một cách cẩn thận.

“Quân Mặc U, tin tức đều đã không thể giấu giếm được nữa, huynh định xử lý thế nào?” Sắc mặt của Nam Cung Đệ cực kỳ u ám, nàng không ngờ rằng Thái hậu dâm loạn hậu cung thì cũng thôi đi, đằng này đã bị đày đến thủy lao rồi mà vẫn nhớ mãi không quên được ham muốn cá nhân.

Bà ta có thân bại danh liệt thì cũng mặc kệ, nhưng thiếu chút nữa lại bị ‘gốc rễ sinh mạng’ làm cho nghẹn chết, làm liên lụy đến Quân Mặc U thì làm sao nàng lại không nổi giận chứ?

Sắc mặt Quân Mặc U hơi chuyển sang màu trắng, hơi thở yếu ớt nằm trên giường, hôm qua hắn đang yên đang lành bàn bạc cùng với Nam Cung Đệ, bỗng nhiên truyền đến một cảm giác ngạt thở khó hiểu, bèn đoán ngay ra là do Thái hậu xảy ra chuyện, nhưng không ngờ rằng lại dơ dáy ghê tởm như vậy.

“Nhốt vào mật thất!” Con ngươi sâu thẳm của Quân Mặc U nổi lên vẻ mờ mịt khó hiểu, bà ta không biết tự trọng, dâm loạn ti tiện đến thế nào thì hắn đều không để ý đến, nhưng chuyện bê bối này một khi đã lộ ra ngoài, hoàng thất bị người người thóa mạ, trong cung này không còn nổi một thứ gì tốt đẹp nữa rồi.

“Vẫn nên nhanh chóng nghĩ biện pháp giải Mẫu tử cổ, ta một khắc cũng không dung nạp nổi lão bà tiện nhân đó, có chết thì chết đi, nhưng nếu vì nguyên nhân đó mà chết thì quá căm phẫn mà! Một đời rạng danh gì đó của huynh chẳng phải sẽ bị hủy toàn bộ sao? Lão nương đây cũng bị liên lụy vào đó, có phải đã quá thiếu đức hạnh hay không? Ở trong mắt người đời, Thủy Khanh Y đã là người chết rồi!” Nam Cung Đệ nổi giận, nàng thật sự muốn chặt lão bà tiện nhân đó thành tám khúc, đợi đến lúc giải được Mẫu tử cổ rồi nàng còn muốn ném lão bà tiện nhân đến chuồng ngựa, để cho bà ta sảng khoái đến mức nổ tung đi!

Quân Mặc U khẽ cười, nhìn thấy biểu cảm sống động của nàng, nhịn không được mà đưa tay nhéo nhéo lên khuôn mặt đang phồng mang trợn má của Nam Cung Đệ.

Từ khi Hi Nhi bị mất tích đến bây giờ, nàng đều không thể hiện ra nhiều biểu cảm sống động đến vậy, cười cũng được, tức giận cũng tốt, tóm lại là có nhân khí.

“Được, đợi đến khi người của nàng bắt được Kiều Tâm, dùng Vạn cổ vương là có thể hóa giải được Mẫu tử cổ.” Quân Mặc U có một chút nghĩ một đằng làm một nẻo, tìm được Kiều Tâm hay không là một chuyện, tìm được rồi cũng chưa chắc đã đối phó được với bà ta.

Lúc trước mấy người bọn họ liên thủ cũng không làm gì được, huống chi Mạc Vấn có hơn hai phần tu vi cũng không bằng bọn hắn.

Trong lòng Nam Cung Đệ có chút an ủi, cũng dễ chịu được ít nhiều, chỉ sợ lão bà đê tiện kia lại không an phận mà tác quái nhiều hơn, may mà hôm qua cấp cứu kịp thời chứ không thì hiện tại nàng đã thật sự trở thành quả phụ rồi.

“Chủ tử, Đào Hồng cầu kiến!” Tử Tâm vén bức rèm che lên, thò đầu vào xin ý kiến: “Có liên quan đến chuyện của tiểu chủ tử.”

“Để nàng ta tới điện bên cạnh.” Nam Cung Đệ âm thầm kéo tay Quân Mặc U, ném cho hắn một ánh mắt hình dao găm: “Huynh hãy nghỉ ngơi cho tốt, ta đi gặp là được rồi.” Dứt lời nàng còn nhéo một cái lên thịt trên mu bàn tay để tăng thêm uy hiếp, rồi tự mình đẩy xe lăn ra ngoài.

Ra đến điện bên cạnh, nàng nhìn về phía một người xinh đẹp đang mặc cung trang rồi âm thầm gật đầu. Quả là một người nhanh trí, thông minh, nhưng ở đây tâm nhãn có quá nhiều nên nàng không thể tùy tiện để lộ tình cảm!

“Nô tỳ bái kiến đại chủ tử!” Đào Hồng hành đại lễ, vui vẻ cười nhìn Nam Cung Đệ, lúm đồng tiền ẩn hiện ở hai má: “Nô tỳ nhận được tin tức thì đi thăm dò một hồi, nhưng manh mối lại bị mất dấu vết ở lãnh cung.”

Nam Cung Đệ nhăn mày, người ở bên kia cũng đã tìm ở lãnh cung nhưng căn bản là tìm không thấy, mật thất địa đạo cũng không có.

“Đại chủ tử đừng sốt ruột, ở giữa hoàng cung thì phòng thủ nghiêm ngặt nhưng lãnh cung thì không có ai trông coi, vách tường cung điện bên đó cũng đã lâu năm rồi không tu sửa, có rất nhiều lỗ chó, nói không chừng bọn họ mang tiểu chủ tử ra ngoài cung rồi, nên đương nhiên tìm ở trong cung sẽ không thấy.” Đào Hồng kể lại toàn bộ tình hình đêm qua nàng đến lãnh cung rồi bổ sung thêm: “Nam tử trưởng thành cũng có thể chui qua lỗ chó, mà còn là người tập võ quanh năm.”

Lòng Nam Cung Đệ trầm xuống, bả vai của người tập võ cực kỳ rộng rãi, người như vậy đều có thể chui qua được, huống hồ là nhi tử của nàng.

“Ngươi là người của ai?” Nam Cung Đệ nhìn chằm chằm vào Đào Hồng, nàng ta không giống như cung nữ bình thường, hơn nữa còn là người đã trải qua huấn luyện, trong tay Mộ Tranh cũng chưa chắc đã có người như vậy.

“Đại chủ tử, Đào Hồng là người của Mộ Tranh, gọi hắn là chủ tử, còn người là chủ tử của hắn, nên sẽ là đại chủ tử của nô tỳ.” Đào Hồng không hề lúng túng, con ngươi trong vắt như chứa đựng cả dòng nước suối, không sợ sệt, không chột dạ khi đối mặt với Nam Cung Đệ.

Nam Cung Đệ cười hài lòng, gật đầu hỏi: “Thật ra ngươi không phải là người của tên tiểu tử Mộ Tranh kia, mà là người ái mộ hắn phải không?” Nhìn một cái liền biết nàng ta là một người gan dạ phóng khoáng, nàng hỏi trắng ra như vậy mới hợp khẩu vị của nàng ta, nếu như cứ úp úp mở mở có khi còn có thể làm cho nàng ta thêm nghi ngờ.

Đào Hồng gật đầu, con ngươi hiện lên ánh sáng: “Đào Hồng biết đại chủ tử rất có mắt nhìn người, nữ tử dám yêu dám nhận, còn cái gì mà không hợp phép tắc nữa, chờ đến khi học được phép tắc xong thì người đã chạy mất rồi. Hèn hạ nhất chính là ngoài miệng không nói nhưng khi hành động lại cực kỳ bẩn thỉu, ngoài mặt thì mắng chửi người khác không được dạy dỗ phép tắc, nhưng chớp mắt đã bò lên giường người ta rồi.” Dừng lại một chút, thấy sắc mặt Nam Cung Đệ không thay đổi, nàng lại vui tươi hớn hở nói: “Đại chủ tử đừng xem nô tỳ như người ngoài, ngày trước khi Đào Hồng còn chưa tiến cung, ngày ngày đều nói về chuyện mình ái mộ đại chủ tử khiến không ít người xem thường, rất không dễ dàng mà gặp được đại chủ tử hợp sở thích như vậy, nên nô tỳ mới bộc phát oán giận nhiều hơn một chút. Nô tỳ còn có việc, xin cáo lui trước.” Dứt lời nàng để lại một câu nói về chuyện bên ngoài cung đã báo lại cho Mộ Tranh rồi xoay người rời đi.

“Chủ tử…” Tử Tâm hơi không lý giải được hành vi của Đào Hồng, nàng ta đã quá suồng sã trước mặt chủ tử.

“Không sao, ngược lại nàng ta lại là một người thông suốt, nói những lời này ra chắc chắn là đang đánh cược. Cược rằng ta không phải hạng người khoan dung giống như lời Mộ Tranh nói, có đáng để nàng ta ra sức làm việc hay không. Lại có thêm một tác dụng nữa là khiến ta trở thành người trung gian, thành toàn cho chuyện tốt của nàng ta và Mộ Tranh.” Nam Cung Đệ bật cười, nếu như bản thân cảm thấy gai mắt với lời nói và hành động ‘to gan’ lần này của nàng ta, thì nàng ta sẽ làm thế nào?

Tử Tâm nhíu mày, vẫn còn có chút không đồng ý, nàng nghĩ rằng phải nói chuyện một chút với Mộ Tranh.

“Ngươi không cần nói chuyện với Mộ Tranh, tuy là có lòng tốt nhưng ngàn vạn lần đừng khiến cho hắn hiểu sai ý, vô duyên vô cớ phá hủy tình cảm của người ta.” Nam Cung Đệ dặn đi dặn lại, thấy Tử Tâm gật đầu thì nàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức để Tử Tâm gọi Bắc Viên Trần đến lãnh cung rồi theo phướng hướng Đào Hồng chỉ mà đi tra xét.

Tử Tâm còn chưa kịp lên tiếng thì đã nhìn thấy Mạc Vấn ôm Lãnh Vụ toàn thân đầy máu đi vào, trên người Hồng Tiêu cũng bị thương, Lãnh Ngôn cũng ôm một nữ nhân xa lạ đang bất tỉnh nhân sự đi vào.

“Tất cả bị làm sao vậy?” Nam Cung Đệ cực kỳ hoảng sợ, chẳng lẽ đã giao đấu với Kiều Tâm rồi?

“Chủ tử, bọn thuộc hạ thiếu chút nữa bắt được Kiều Tâm, nhưng sau đó lại bị một ông lão tóc bạc cứu đi, có chút giống như là phụ vương của Đại chủ tử.” Lãnh Ngôn bẩm báo mà trên mặt không có chút cảm xúc nào.