Trong địa lao tối tăm, Mạc Vấn nhìn Thương Tiệp Ảnh yếu ớt, chân tay mềm nhũn, đừng nói là viết chữ, ngay cả việc nhấc bút lên mà nàng ta cũng không sức, thì càng không nói đến việc nàng ta còn là một người mù, cho dù có hơi sức, thì cũng không nhìn thấy để viết ra.
Trong lòng Mạc Vấn dâng lên cảm giác bất lực, nếu như nàng ta không mù thì phải chăng sẽ tốt hơn?
"Nhị công chúa, ta hỏi ngươi mấy vấn đề, nói đúng, ngươi gật đầu, không đúng thì lắc đầu." Mạc Vấn nghĩ đến nhiệm vụ, nếu không hỏi rõ ràng, sau này sẽ còn ẩn giấu rất nhiều nguy cơ, so với những chuyện kia thì chút khó khăn này có tính là gì?
Thương Tiệp Ảnh ngẩn ngơ nhìn sang một bên, chậm rãi gật đầu.
"Thái hậu hợp tác với phụ hoàng của ngươi, bố trí bất tử nhân ở Nam Chiếu là vì muốn hãm hại Nam Chiếu Đế phải không?" Mạc Vấn nhìn tình trạng thảm hại của Thương Tiệp Ảnh, hắn thầm thở dài: Báo ứng.
Thương Tiệp Ảnh gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu.
"Là vì muốn trả lại cho Nam Chiếu Đế, nhưng còn có dụng ý khác, đúng không?" Mạc Vấn đột nhiên nghĩ ra, không thể nào có chuyện bố trí lâu như vậy, mà chỉ để mưu hại Nam Chiếu Đế, chẳng phải là để cho những Hoàng tử khác được lợi sao?
Thương Tiệp Ảnh gật đầu.
Lần này Mạc Vấn bị làm khó, chuyện về sau hắn không thể đoán ra được, Thương Tiệp Ảnh lại không thể nói, cũng không thể viết.
Hắn nôn nóng đi qua đi lại trong ngục tối, đột nhiên mở miệng hỏi: "Đứa bé kia là nữ nhi của ngươi ư?" Bây giờ nghĩ lại thì hắn cũng cảm thấy không thể tin được, rốt cuộc chủ tử biến ra đứa bé kia từ chỗ nào?
Sắc mặt của Thương Tiệp Ảnh thay đổi, một hồi lâu sau nàng mới khẽ gật đầu.
"Không phải là ngươi không thể sinh con sao?" Mạc Vấn nhớ rằng khi đó Hoàng đế tiền triều biết Thương Tiệp Ảnh có thai nên đã cho nàng ta uống canh phá thai, vì cho lượng thuốc quá nhiều nên Thương Tiệp Ảnh không thể sinh con được nữa.
Thương Tiệp Ảnh dữ tợn cười một tiếng, nàng hận đứa bé kia, cũng yêu đứa bé kia, đứa bé kia là vết nhơ của nàng, là bước ngoặt trong số mệnh của nàng. Ban đầu nàng không muốn sinh đứa bé kia, là do phụ hoàng của nàng ép nàng sinh ra, vì muốn giá họa cho Quân Mặc U, không ngờ lại là một nữ nhi, vì thế đã cắt đứt ý định của phụ hoàng, nhưng ông ta lại cho nàng uống canh tuyệt tử, về sau nàng không thể sinh con.
Người ngoài đều thấy nàng được cưng chiều, nhưng không nhìn thấy được sự xấu xa phía sau sự cưng chiều kia, chẳng phải tất cả mọi thứ đều đặt lợi ích lên hàng đầu sao? Bởi vì nàng từng có khuôn mặt đẹp, sau lưng có thế lực hùng hậu của nhà ngoại công, nên phụ hoàng mới càng sủng ái nàng, sau đó Thương Chất lợi dụng nàng tiêu diệt nhà ngoại công, còn nàng lại mất đi chút giá trị lợi dụng cuối cùng, phải làm kỹ nữ để lôi kéo triều thần cho Thương Chất.
Những chuyện bẩn thỉu này, bọn họ nào biết?
Đường đường là công chúa của một nước, nàng phải làm kỹ nữ!
Nhưng có thể làm được gì? Đó đều là số mệnh, chính vì như thế, nàng mới có thể yêu quý nữ nhi đã phá hủy mọi thứ của nàng, cũng muốn lợi dụng nó để bản thân đổi đời, còn chưa tới giây phút kia thì… Ai ngờ?
Mạc Vấn thấy gương mặt của Thương Tiệp Ảnh hiện lên vẻ giễu cợt, hắn ngập ngừng, chuyện đen tối của hoàng thất, người nào có thể nói rõ được?
"Ngươi yên tâm, chủ tử sẽ thu xếp ổn thỏa cho nữ nhi của ngươi." Mạc Vấn cảm thấy ân oán của Thương Tiệp Ảnh không nên để nữ nhi của nàng ta phải chịu tội thay, nếu cứ kéo dài như vậy, đến khi nào ân oán mới kết thúc?
Hắn cảm thấy may mắn khi quan hệ giữa nữ nhi của nàng ta và nàng ta không thân thiết, tuổi cũng còn nhỏ, đưa cho nhà khác nuôi thì có thể che giấu thân phận, sẽ tránh được sau này nữ nhi của nàng ta trả thù, cũng không ngờ rằng đã giúp Nam Cung Hi chôn được mầm tai họa sẽ dây dưa cả nửa đời.
Thương Tiệp Ảnh không cảm thấy cảm kích, nếu không phải do bọn họ, thì nàng sẽ không bị mù, cũng sẽ không bị cắt lưỡi.
Đột nhiên, trong cổ họng xông lên mùi ngai ngái, Thương Tiệp Ảnh nôn ra một ngụm máu đen, nàng ngã xuống đất thoi thóp.
Mạc Vấn ngẩn ra, mau chóng gọi người đi tìm thái y, đến khi thái y chạy tới thì đã sắp muộn. "Mạc đại nhân, độc lan vào tim phổi, không thể chữa được."
"Tại sao lúc trước ngươi không phát hiện ra là bị trúng độc?" Mạc Vấn lạnh lùng nhìn thái y, lúc Thương Tiệp Ảnh bị cắt lưỡi thì vẫn là do hắn ta kê đơn thuốc, tại sao lại không nói nàng ta bị trúng độc?
"Mạc đại nhân, vi thần. . . Trước đó vi thần. . ." Thái y sợ đến nỗi quỳ xuống đất, lắp ba lắp bắp không nói ra được lý do, lúc đầu hắn không chẩn bệnh ra là bị trúng độc, vốn cho rằng nàng ta chỉ bị cắt lưỡi, nên không tận tâm bắt mạch, vậy mà đã lộ ra sơ hở!
"Kéo xuống chém!" Mạc Vấn thấy hắn ta làm hỏng chuyện thì lập tức nổi giận, hắn vốn là sát nhân, thì đâu đặt mạng của thái y vào trong mắt.
Thương Tiệp Ảnh chết đi mang theo bí mật liên quan đến tính mạng của chủ tử, chỉ chém đầu một mình hắn ta, coi như là hắn đã nhân từ.
Trong lúc đang lo âu thì đột nhiên hắn thấy Thương Tiệp Ảnh chậm rãi dùng ngón tay dính máu trên môi để viết chữ, nàng ta viết ra một chữ ‘Quân’, phía sau chỉ có một nét phẩy, rồi lập tức tắt thở.
Mạc Vấn nhìn thái y đang cầu xin lượng thứ, trong lòng hắn càng thêm phiền não, đá hắn ta ngã lăn ra rồi vội vàng đi đến Cung Trường Nhạc, trông thấy Nam Cung Đệ đang ngồi ở cửa điện chờ tin tức của Nam Cung Hi.
"Chủ mẫu, lúc thẩm vấn, Thương Tiệp Ảnh bị trúng độc mà chết, trong lúc giận dữ thuộc hạ đã ban cái chết cho thái y." Mạc Vấn cố kìm nén cơn thịnh nộ trong lòng, nghiêm túc bẩm báo.
Nam Cung Đệ nào có tâm trạng quan tâm tới thái y, nghe Mạc Vấn nói rõ ngọn nguồn, nàng cười lạnh nói: "Ngươi yên tâm, thái y đó không chết được." Nhất định là có người ngầm dặn dò, không chữa trị cho Thương Tiệp Ảnh, vì nàng ta đã biết quá nhiều.
Mạc Vấn thở phào một cái, dù sao hắn cũng đã quá phận.
"Chủ mẫu, giây phút cuối cùng khi Thương Tiệp Ảnh tắt thở, nàng ta đã viết một chữ ‘Quân’ trên mặt đất, chữ thứ hai chỉ kịp viết một nét phẩy." Mạc Vấn lấy mảnh tơ lụa đã sao chép lại chữ của Thương Tiệp Ảnh ra, đưa cho Nam Cung Đệ.
Nam Cung Đệ thờ ơ nhìn lướt qua, đáy mắt lạnh lẽo, ‘Quân’. . . Người giật dây đằng sau mang họ Quân, hay là muốn làm hại người mang họ Quân?
Nếu như muốn làm hại người họ Quân, vậy thì sẽ loại bỏ được Thái hậu, nhưng rõ ràng Thái hậu đã hợp tác với Thương Chất, không thể nào không phải là Thái hậu, mà mạng của Thái hậu và Quân Mặc U gắn liền với nhau, vậy thì giả thiết thứ hai sẽ bị loại bỏ.
Nếu như là giả thiết thứ nhất, thì còn có người nào mang họ Quân nữa?
"Thương Tiệp Ảnh còn tiết lộ tin tức gì không?" Nam Cung Đệ càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, cùng huyết thống với Quân Mặc U thì chỉ còn lại hắn, Quân An Triều và Quân Trần Kiêu.
Mạc Vấn lắc đầu, Thương Tiệp Ảnh không nói được cũng không thể viết nên không lấy được nhiều tin tức.
"Thôi, ngươi đi tìm người theo dõi thái y, nói không chừng sẽ có tin vui bất ngờ." Nam Cung Đệ phất tay ra hiệu cho Mạc Vấn lui ra, trước khi chưa có tin tức của Hi Nhi, tinh thần của nàng có chút không yên, cũng không có tâm trạng suy nghĩ điều gì khác.
Thấy Mạc Vấn đã đi khỏi, nàng gọi: "Hồng Tiêu, Tử Tâm, đưa ta tới Hàn Sương Đình."
Hồng Tiêu và Tử Tâm nhìn nhau, hai người bèn khuyên giải: "Chủ tử, không có nhiều người biết chủ tử ở Bắc Thương, những người biết được thì đều cho rằng chủ tử là khách quý do Hoàng thượng mời tới, nếu như chủ tử tới Hàn Sương Đình mà bị người có ý đồ xấu biết được, không chừng sẽ xảy ra chuyện, nói không chừng sẽ kéo chủ tử và tiểu chủ tử lại một chỗ, đến lúc đó Đại chủ tử càng lo lắng hơn."
Hàng lông mày xinh đẹp của Nam Cung Đệ chau lại, làm sao mà nàng lại không hiểu lời nói của Hồng Tiêu và Tử Tâm chứ? Chỉ là nếu nàng không đi ra xem một chút, thì trong lòng cảm thấy rất bất an, nàng rất hận đôi chân này.
Nàng đánh mạnh mấy cái, nhưng đôi chân giống như khúc gỗ, không có cảm giác gì, cảm giác đau đớn trước đây đã biến mất.
Cảm giác vô lực bủa vây lấy nàng, hôm nay, quả nhiên đã xảy ra đúng như suy nghĩ ban đầu của nàng, chính vì sợ xảy ra chuyện này nên nàng mới độc ác không truyền tin cho Quân Mặc U, nói cho hắn biết rằng nàng còn sống, hơn nữa còn sinh được một nhi tử.
Người ở trong tối còn chưa biết Hi Nhi là nhi tử của Quân Mặc U, chỉ vì là người Quân Mặc U coi trọng nên mới bắt đi, nếu biết Hi Nhi là nhi tử của nàng và Quân Mặc U, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhìn bộ dạng suy sụp của Nam Cung Đệ, trong lòng Hồng Tiêu và Tử Tâm cũng khó chịu, nhưng không có cách nào xóa bỏ được sự lo lắng cho chủ tử: "Chủ tử, Mộ Tranh gửi thư nói Đào Hồng bên cạnh Thương Hoán là người của hắn, có chuyện khẩn cấp thì có thể thông báo cho nàng ta, để nàng ta giúp một tay."
Nam Cung Đệ khống chế cảm xúc, nàng cũng biết rằng họ đang cố gắng dời lực chú ý của nàng, bèn khổ sở cười một tiếng: "Ngươi hãy thông báo cho nàng ta một tiếng."
Nàng chưa bao giờ xem thường bất kỳ người có thân phận thấp hèn nào, bởi vì thân phận của bọn họ ở cấp thấp, làm quen được với rất nhiều người, mạng lưới liên lạc rất khổng lồ. Có rất nhiều người làm việc ở trong các cung khác nhau, hỏi thăm một chút là có thể biết được một ít tin tức từ trong miệng bọn họ.
Giống như Cái Bang trong tiểu thuyết Kim Dung, bọn họ phân bố ở tất cả các góc ngách, có cách thức liên lạc riêng của họ, có nguồn tin tức nhanh và rộng. So với việc tìm kiếm không có đầu mối thì việc này hữu hiệu hơn.
Hồng Tiêu nháy mắt ra dấu cho Tử Tâm rồi vội vã rời đi.
Tử Tâm đấm chân cho Nam Cung Đệ, nàng dịu dàng nói: "Chủ tử, người không cần tự trách, khiến cho tiểu chủ tử và Đại chủ tử bỏ lỡ gần ba năm thì trong lòng người cũng khó chịu, chẳng lẽ vì đám sâu mọt trong bóng tối mà người nỡ không nhận quen biết Đại chủ tử sao?" Thấy Nam Cung Đệ lắng nghe, nàng nói tiếp: "Sao người không thay đổi suy nghĩ, chẳng hạn như một mình người âm thầm giăng bẫy, quăng một lưới bắt hết đám sâu mọt kia, nhưng cũng có ngoại lệ, có vài con ẩn núp sâu, hơn nữa còn xảo trá, không hẳn là người có thể tìm ra, sao không giăng bẫy ở ngoài sáng, đặt mồi dẫn dụ bọn chúng đi ra, bắt từng con một?"
Nam Cung Đệ đan ngón tay vào nhau, không đáp lại.
"Chủ tử, chẳng lẽ người không muốn một nhà ba người sống vui vẻ với nhau sao? Người cũng không hỏi xem Đại chủ tử nghĩ gì? Nếu một nhà ba người có thể đoàn tụ chung sống hòa thuận với nhau, cho dù có bị lún sâu trong vũng bùn, mai phục vây xung quanh, thì Đại chủ tử cũng không sợ. Nếu như chủ tử không có ở đây, mỗi người đều tự mình đơn độc chiến đấu, Đại chủ tử sẽ cảm thấy mệt mỏi, không có động lực để nỗ lực, có lẽ không đợi được đến khi kẻ địch ra tay thì Đại chủ tử đã tự kết liễu rồi, uống phí tấm lòng của chủ tử, đến lúc đó chủ tử không hối hận ư?" Vì muốn nhổ hết cái gai trong lòng Nam Cung Đệ, Tử Tâm không để cho chủ tử của mình dấn thân vào trong ngõ cụt, nên nàng nói có chút khoa trương. "Chết có gì đáng sợ, chỉ sợ rằng dốc sức tính toán tất cả, nhưng lại không có người cùng chia sẻ."
Nam Cung Đệ bị thuyết phục, rơi vào trầm tư.
Truyện được edit và đăng tải trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Chẳng lẽ nàng đã từng chết một lần, cho nên sợ hãi cái chết mà bó tay chịu trói sao? Một người tùy hứng không chịu ngồi yên như nàng, làm sao có thể thích ngồi đây mà đa sầu đa cảm?
Nam Cung Đệ không khỏi cảm thấy có chút coi thường bản thân, không phải chỉ là què chân thôi sao? Cũng không phải là nằm liệt giường. . . Khụ khụ. . . Được rồi, cứ coi như là nàng nằm liệt giường thì chẳng phải vẫn còn có cách chữa trị sao?
Rối bời cái rắm!
Lời nói của Tử Tâm khiến nàng chợt tỉnh ngộ, ngay lập tức làm cho nàng vứt bỏ gánh nặng trong lòng, nàng có chút cảm kích lão già thối kia, nếu không phải ông ấy tự tiện đưa Hi Nhi đến bên cạnh Quân Mặc U, thì lúc này nàng còn chưa có dũng khí hạ quyết tâm.
Nàng nghĩ đến việc Quân Mặc U thật sự không còn muốn sống thì hoảng sợ toát đầy mồ hôi lạnh, nếu đợi đến khi nàng giải quyết xong, Quân Mặc U chết rồi thì nhi tử sẽ oán hận nàng!
Tử Tâm thấy chân mày của Nam Cung Đệ đã giãn ra, như thể đã nghĩ thông suốt, nàng bèn thở phào một hơi.
"Chủ tử, Đại chủ tử sẽ đưa tiểu chủ tử bình an trở về."
Nam Cung Đệ khẽ mỉm cười, bị thuộc hạ trung thành này xoay cho choáng váng đầu óc, nàng chọc ngón tay trỏ lên trán Tử Tâm, đang định hờn dỗi mắng thì nhìn thấy Mạc Vũ trong chớp nhoáng đã xuất hiện ở trước mặt, vẻ mặt kỳ quái nói: "Chủ mẫu, đã tìm được vị thuốc kia, chỉ có điều. . ."
"Làm sao?" Nam Cung Đệ lấy lại tinh thần, ngước mắt lên thì nhìn thấy mấy người áo đen đeo mặt nạ màu bạc, khoác trên người chiếc áo choàng đen có gấu áo màu đỏ, trên áo có hình một ngọn lửa vật tổ, theo bước chân di chuyển của bọn họ, ngọn lửa giống như đang rực cháy, đang nhảy múa.
Nếu như là trước đây, Nam Cung Đệ nhất định sẽ cẩn thận vặn hỏi, nhưng nhìn thấy nữ tử áo trắng bị vây ở chính giữa, ánh mắt nàng lập tức tập trung lên người nàng ta, cho dù có khăn che mặt, cũng khó có thể che khuất được phong thái của nàng ta.
"Chủ mẫu, nàng ta. . . Chính là thuốc giải!"