Bầu không khí u ám bao trùm Cung Hoán Tuyết, đâu đâu cũng lạnh lẽo quỷ dị khiến cho lòng người bất an.
Công công Tiểu Lý Tử cau lại gương mặt trát đầy phấn trắng, nếu như có tia sáng chiếu tới ắt hẳn sẽ nhìn thấy bột trắng tung bay trên mặt hắn.
Tay hắn cầm chén canh run lên bần bật, trong lòng đầy khổ tâm, vị chủ tử này vừa nhìn thấy chén tổ yến được mang đến từ Cung Trường Khanh thì lạnh lùng cầm tổ yến đổ vào trong bụng cung nữ mang đến, ngay lập tức thất khiếu (1) của cung nữ đó chảy ra máu, da thịt thối rữa mà chết. Tiểu Lý Tử lại bưng chén thuốc mà Hoàng thượng ra lệnh mang đến, nhưng vẫn bị vị chủ tử này đánh rơi xuống đất.
(1) Thất khiếu: Hai tai, hai mắt, miệng, hai lỗ mũi.
Nhưng thế này vẫn chưa tính là gì, hắn đi tố cáo… khụ khụ… đi bẩm báo cũng không đúng lúc, làm gián đoạn việc tốt của Hoàng thượng, lại bị sắp xếp đến đây, nếu không ép được vị này uống hết thì chẳng phải chén tổ yến này sẽ chui hết vào bụng hắn sao.
Hắn đã không còn ‘cây gậy tội lỗi’ kia, cũng không đến nỗi phải uống thuốc của nữ nhân chứ!
Đừng có càng ngày càng ức hiếp người như vậy chứ!
“Công chúa, xin người hãy làm ơn, uống hết chén thuốc bổ này đi, Hoàng thượng cũng vì sức khỏe của người.” Công công Tiểu Lý Tử khuyên bảo hết nước hết cái, đã giằng co hơn nửa canh giờ mà vẫn không xong. Bây giờ còn không được nữa, thì hắn, hắn sẽ dùng biện pháp mạnh.
Thương Hoán nghiêng người dựa vào giường mềm, kê gối vào sau thắt lưng, nhẹ nhàng vuốt ve bụng, nhắm mắt dưỡng thần, không đếm xỉa tới lời nói của công công Tiểu Lý Tử.
Tiểu Lý Tử tức lệch cả miệng, hắn giậm chân oán hận, tức giận chỉ vào mấy cung nữ đứng đó: “Ngươi, ngươi, cả ngươi nữa, giữ chặt lấy công chúa, trút hết chỗ thuốc bổ này vào, nếu để rớt ra ngoài một giọt thì ông đây sẽ lấy mạng các ngươi!”
Tức chết ông đây rồi, chẳng phải chỉ là công chúa vong quốc ư, còn dám đè đầu cưỡi cổ ông!
“Công công, ‘thuốc bổ’ mà Hoàng thượng ban cho, ta và đứa bé trong bụng không nhận nổi, chỉ dám nhận tâm ý của Hoàng thượng, còn thuốc thì xin tặng lại cho tiểu công tử bên Cung Trường Khanh, để tiểu công tử bồi bổ thân thể thật tốt mới có thể làm cho Hoàng thượng vui vẻ.” Trên gương mặt với dung mạo tầm thường của Thương Hoán phủ lên một tầng sương mỏng, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt. Nàng đúng là ngu xuẩn, tin vào lời của Quân Mặc U nên giờ mới ra nông nỗi này, bị người ta quản thúc.
Thiếu chút nữa thì gây tai họa cho đứa con trong bụng, cũng làm cho nàng hiểu thấu được lòng dạ độc ác của Quân Mặc U, khiến nàng một xác hai mạng!
Ài… Hắn đã đạt được mục đích nên muốn vứt bỏ gánh nặng là nàng sao? Nằm mơ đi!
“Công chúa nói đùa rồi, đây là thuốc tẩm bổ thân thể cho nữ nhân, làm sao có thể cho một đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện đời uống chứ? Hơn nữa, đây là ân huệ của Hoàng thượng, nô tài cũng không dám tự tiện quyết định, công chúa đừng làm khó cho nô tài nữa, sẽ không tốt cho cả hai chúng ta.” Ruột gan Tiểu Lý Tử xoắn xuýt cả lại, hắn vốn cho rằng đây là một người được sủng ái, nhưng không ngờ rằng hắn đã nhìn lầm, vị này còn thua kém hai vị trong Cung Trường Khanh và Ngự thư phòng kia.
Đáy mắt hắn thoáng qua vẻ khinh thường, Hoàng thượng đã thu nhận nàng ta, giữ lại cho nàng ta một cái mạng cũng là ân huệ to lớn rồi, thế mà nàng ta vẫn còn muốn một mình độc chiếm lấy Hoàng thượng, cũng không biết tự lượng sức xem bản thân mình có chút giá trị gì.
“Công chúa nên biết điều một chút, nô tài còn phải quay về báo cáo kết quả.”
Thương Hoán nhẹ nhàng chậm chạp ngồi thẳng người dậy, nét mặt vô cảm hơi dao động, lộ ra nụ cười lạnh: “Cẩu nô tài trên thì nịnh hót dưới thì chà đạp, cho dù bổn cung có thất thế thì cũng cao quý hơn tên hoạn quan nhà ngươi.”
Thương Hoán bị giam lỏng trong Cung Hoán Tuyết, nhưng trong xương tủy nàng vẫn còn khí chất cao ngạo, dù có là vị công chúa không được sủng ái nhưng thân phận nàng vẫn cao quý. Mặc dù hôm nay thất thế nhưng há lại để cho một hoạn quan đè đầu cưỡi cổ sao?
Đáy mắt Tiểu Lý Tử thoáng qua oán độc, hắn vung tay ra hiệu cho ba cung nữ bắt lấy Thương Hoán, nhưng không ngờ rằng Thương Hoán lại biết võ, cử động hai ba cái đã đánh ngã được đám cung nữ làm bọn họ ngã loạn xạ xuống đất rồi rên rỉ.
Nhất thời Tiểu Lý Tử không biết phải làm sao, trong lòng hắn rối loạn, tay bưng chén thuốc hơi run rẩy. Nhìn thấy cặp mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo của Thương Hoán, sau lưng hắn toát ra một luồng khí lạnh, rất muốn ném chén thuốc xuống rồi bỏ chạy, nhưng trong đầu hồi tưởng lại câu nói của Hoàng thượng, không hoàn thành nhiệm vụ thì mang đầu đến gặp.
Hắn cắn răng thật chặt, lê cái thân thể nhỏ bé như cây gậy trúc từ từ đến gần Thương Hoán, hai chân không ngừng run rẩy, đang định nện chén canh lên bụng Thương Hoán thì ngoài cửa có tiếng thông báo: “Hoàng thượng giá lâm!”
“Phù…” Tiểu Lý Tử thở phào nhẹ nhõm.
Thương Hoán lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa điện, cho đến khi nhìn thấy một nam tử mặc áo bào màu xanh lơ, anh tuấn tiêu sái đi tới, trong mắt không che giấu được vẻ thù hận đang tràn ra.
Quân Mặc U đi vào điện thì bắt gặp không khí trong điện khác thường, trên mặt đất có một đám cung nữ té ngổn ngang lộn xộn, mà Tiểu Lý Tử vẫn còn đang bê chén thuốc giằng co với Thương Hoán.
Ánh mắt lạnh nhạt của hắn quét qua chén thuốc đen đậm sền sệt, chân mày hơi cau lại, không cần nhìn thì hắn cũng cảm thấy ánh mắt hừng hực thù hận của Thương Hoán.
“Thương Hoán, Trẫm đã rất khoan dung với ngươi, tới mức khiến ngươi quên đi thân phận của mình. Hôm nay chỉ là một bài học kinh nghiệm cho ngươi, nếu như có lần sau thì hãy đi đoàn tụ với phụ hoàng và mẫu hậu của ngươi đi!” Quân Mặc U hung ác nhìn chằm chằm Thương Hoán, khó có thể tưởng tượng ra nữ nhân đã an phận lâu như vậy lại có thể ra tay với Hi Nhi.
Hắn có thể mặc kệ, coi như không thấy nàng ta giở trò ở phía sau hậu cung nhưng không thể nhịn được khi nàng ta hạ thủ với Hi Nhi, người mà hắn quan tâm hơn tất cả mọi thứ. Nàng ta đã phá lệ trước thì đương nhiên đừng trách hắn làm việc không theo giao ước.
Thương Hoán cười lạnh: “Quang minh chính đại!”
Quân Mặc U không vui, hắn mím chặt môi, cân nhắc đánh giá Thương Hoán y như một món hàng, tính xem nên giữ lại hay giết bỏ.
“Quân Mặc U, ngươi có nhớ giao ước ban đầu không? Là ngươi phá lệ trước, vì sao ta lại không thể tiêu diệt hết những người uy hiếp ta? Hôm nay ngươi đã đoạt được tất cả những gì ngươi muốn, lại định qua cầu rút ván sao? Ta cho ngươi biết, đừng có nằm mơ, từ cái khoảnh khắc ngươi ký vào giao ước kia thì Bắc Thương chính là của Thương Hoán ta! Ngươi muốn để giành cho cái loại tạp chủng con hoang đó thì cũng phải xem xem nó có mệnh để hưởng thụ hay không.” Thương Hoán không hề tỏ ra yếu thế mà nhìn chằm chằm Quân Mặc U, nếu không phải lúc trước hắn cam kết rằng nếu nàng tự mình đi trộm ngọc tỷ truyền quốc đưa cho hắn, sau này Bắc Thương sẽ do nhi tử của nàng thừa kế, thì nàng cũng sẽ không dễ dàng hợp tác với hắn như vậy.
Cho dù không cam lòng, nhưng như vậy thì sao? Ai bảo nàng không phải là nam nhi?
“Ai bảo ngươi là Trẫm phá lệ?” Quân Mặc U nguy hiểm híp mắt, quét qua cái bụng gồ lên của Thương Hoán, hắn lạnh lùng cười một tiếng: “Ai mới là con hoang, trong lòng cả ta và ngươi đều hiểu rõ, nếu ngươi đã nói sẽ không tha cho loại tạp chủng thì Trẫm lập tức thành toàn cho ngươi.” Vừa dứt lời, vài tên Ngự lâm quân lập tức tiến lên túm chặt lấy Thương Hoán.
“Quân Mặc U, ngươi còn dám nói ngươi không phải là người bụng dạ khó lường? Đứa con hoang đó là do ngươi cố ý mang về cung, khiến cho ta phải ra tay, thuận tiện cho ngươi có thể lấy cớ đó mà diệt trừ ta?” Thương Hoán quanh năm đều không để lộ tình cảm ra ngoài, nên cho dù hiện giờ tức giận đã đạt đến mức tận cùng, thù hận bóp chặt tim phổi thì vẫn không hề biểu lộ ra bất kỳ biểu cảm nào, nàng chỉ nở nụ cười nồng nặc châm chọc chua cay.
“Thương Hoán, tất cả những lời nói trước đây đều là thật, thế nhưng ngươi lại phá vỡ giao ước, chỉ cần ngươi sinh hạ hài tử thì Bắc Thương vẫn là của nó như cũ.” Con ngươi lạnh lẽo của Quân Mặc U quỷ quyệt khó lường, gân xanh bạo phát trên mu bàn tay nắm chặt giấu trong tay áo. “Một khắc sau, Trẫm muốn tin tức chính xác.”
Dứt lời, một giây cũng không muốn ở lại, Quân Mặc U cất bước rời đi, nhưng đi đến cửa thì hắn dừng lại một chút, cũng không thèm quay đầu lại mà nói: “Thương Hoán, đừng tưởng rằng những chuyện ngươi làm lén lút kia Trẫm không nghe không thấy, chẳng qua cũng chỉ vì nó không ảnh hưởng đến đại cục thôi.”
Thương Hoán bị Ngự lâm quân giữ chặt, oán hận tràn đầy trong mắt, căm thù nhìn chằm chằm cái bóng dáng càng lúc càng đi xa rồi cất lên một tiếng cười bi thương thảm thiết mà lại chói tai.
Tiểu Lý Tử nhân cơ hội này nắm lấy cằm của Thương Hoán, rót toàn bộ thuốc vào trong miệng nàng ta. Sau đó nhìn thấy Thương Hoán bị Ngự lâm quân ném xuống đất như ném búp bê rách, hắn thở dài: “Ta còn tưởng rằng ngươi có thể được Hoàng thượng sủng ái thì phải là một người thông minh lanh lợi, nhưng không ngờ ngươi lại bị người khác lợi dụng, vả lại người đó lại còn là nhị tỷ ngu xuẩn đần độn như heo của ngươi.” Hắn dừng lại một chút, thấy Thương Hoán vừa tràn ngập hận ý vừa hơi hoang mang, hắn không nhịn được nói: “Đứa trẻ kia chính là viên ngọc trong mắt Hoàng thượng, ngươi gây khó dễ cho ai cũng được nhưng đừng có đụng tới nó, kể cả nó có náo loạn hậu cung lên tận trời thì Hoàng thượng cũng sẽ không xen vào.”
Nhìn Thương Hoán đầy mồ hôi nằm trên mặt đất, hắn biết thuốc đã phát tác, chỉ hy vọng rằng nàng ta có thể khôn ngoan hơn một chút, đừng có đặt cả mạng sống của mình vào đó.
Mặt Thương Hoán trắng bệch, trên trán ẩn hiện gân xanh, nàng cố chịu đựng cơn đau quặn ở bụng dưới, cố hết sức nói: “Hừ, sớm muộn gì thì hắn cũng sẽ xử lý ta, chỉ có điều lần này đã tìm được cái cớ. Nếu hắn thật sự có thành ý thì vì sao lại để cho ta vào ở trong ‘Cung Hoán Tuyết’, chẳng phải là từng giờ từng phút đều nhắc nhở rằng ta là một tội nhân sao?”
Nàng rất hận, hận không thể hủy diệt Bắc Thương, chôn theo đứa con của nàng.
“Chết cũng chưa hết tội!” Tiểu Lý Tử hận rèn sắt không thành thép, trong lòng vừa thóa mạ vừa căm hận Thương Hoán, nhưng vì thường ngày Thương Hoán cũng chưa hề bạc đãi hắn nên lần này thấy bộ dạng thảm hại của nàng ta thì hắn cảm thấy đáng thương: “Cái tên Cung Hoán Tuyết là do đại nhân Mạc Vấn đặt, đại nhân Mạc Vấn ghê tởm nhị tỷ Thương Tiệp Ảnh của ngươi nên nhân tiện dùng tên ngươi và tên đại tỷ ngươi hợp thành. Không ngờ rằng ngươi lại có dã tâm, Hoàng thượng cũng đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi lại đúng là một kẻ vô dụng.” Dứt lời, Tiểu Lý Tử lắc eo nhỏ, chậm rãi bước từng bước một rời đi.
Máu trên mặt Thương Hoán bị rút sạch, nàng không còn cố nín nhịn nữa mà để mặc cho cơn đau quặn thắt trong bụng hành hạ mình.
Thương Hoán cười ha ha mấy tiếng, không ngờ rằng nhị tỷ mà nàng vẫn luôn xem thường kia lại ngấm ngầm tính kế nàng, khiến nàng lộ diện rồi rơi vào kết cục chết chóc!
Trước kia bị tên gọi của cung điện làm cho kích động, khiến nàng mất đi lý trí, hôm nay từ từ hồi tưởng lại, ngược lại có thể nhìn thấu được mưu đồ của Thương Tiệp Ảnh. Nghĩ đến thâm ý trong lời nói của Tiểu Lý Tử, con ngươi vốn đang rời rạc của Thương Hoán lập tức lộ vẻ quyết tâm đoạn tuyệt tình nghĩa.
…
Quân Mặc U xoay người lại nhìn ba chữ ‘Cung Hoán Tuyết’, đáy mắt lạnh như băng không có chút hơi ấm nào, giữ lại cho nàng ta một cái mạng đã là nhân từ lớn nhất của hắn rồi.
Hắn tìm một đình nghỉ mát rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, chờ tin tức từ Cung Hoán Tuyết.
Quả nhiên không khiến cho hắn thất vọng, không quá nửa khắc Tiểu Lý Tử đã đến nói thuốc phát tác rồi.
Ngước mắt nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt, trong lòng hắn cố kiềm chế cơn đau còn thống khổ hơn trong mấy năm nay, sợ là Thiển Thiển cũng chẳng khá hơn, thậm chí còn đau đớn khổ sở hơn hắn.
Nghe nàng miêu tả từng đoạn từng đoạn quá khứ, rất đơn giản nhưng lại khiến cho hắn không khỏi đau lòng, xót xa.
Nếu thật sự đơn giản như nàng nói, thì hai chân của nàng sao lại có thể bị phế? Nhi tử làm sao lại mất đi sự trong sáng ngây thơ của con trẻ? Phải làm bạn với động vật, không có nổi một đứa bạn cùng lứa nào.
Vĩnh viễn hắn sẽ không quên được ngày hôm đó ở Linh Lung Các, trong đôi mắt to đẹp như bảo thạch của Nam Cung Hi vừa có e thẹn vừa có khát khao mong đợi, nhìn về một phía không có bất kỳ ai mà là một đàn kiến yếu đuối nhỏ bé. Cảnh tượng này đã khắc sâu vào trong tâm trí của hắn, như một loại ấn tượng khó phai, in hằn đậm sâu không thể xóa nhòa!
Sao nàng có thể vừa chịu đựng cực độc hành hạ, bất an lo lắng sợ nhi tử cũng bị độc tố xâm nhập, lại vừa đề phòng người khác tính kế hãm hại?
So với nàng thì chút đau đớn này của hắn được tính là cái gì?
Hắn đưa bàn tay dày rộng lên che mặt, có thứ chất lỏng ẩm ướt trào ra thấm đẫm lòng bàn tay. Hồi lâu sau hắn mới hít sâu một cái, rồi lại thở dài, tựa như muốn phun ra hết những đè nén chôn giấu sâu trong ngực.
Thế nhưng trái tim hắn vẫn nặng nề như cũ, giống như bị một khối đá lớn nặng trĩu đè lên, khiến cho hắn đau đớn đến mức không thể hít thở. Mấy năm nay, nàng làm thế nào để vượt qua?
Quân Mặc U quay trở lại Ngự thư phòng, liếc mắt một cái thì nhìn thấy một hình bóng mơ hồ phía sau bức bình phong, hắn cất bước nặng nề đi tới, phát hiện Nam Cung Đệ đang nghiêng đầu tựa vào xe lăn mà ngủ.
Hắn quan sát tỉ mỉ, nhận thấy nàng đã gầy đi không ít, áo đơn màu trắng thanh nhã khoác lên trên người nàng giống như một miếng da mềm treo trên cành trúc, mềm mỏng yếu đuối, không dựng thẳng lên được, càng lộ ra vẻ đơn độc và ốm yếu.
Con ngươi màu đỏ tràn ngập thương tiếc, hắn khom lưng ôm lấy nàng, nhẹ bẫng như ôm một nắm bông, cánh tay nàng theo bản năng túm chặt lấy hắn, bộ dạng giống như người vừa mới bừng tỉnh dậy trong cơn mơ.
“Huynh trở lại rồi.” Nam Cung Đệ bị Quân Mặc U siết chặt nên cảm thấy không thoải mái, khẽ giãy giụa mấy cái.
Quân Mặc U khẽ cười, thu lại vẻ nặng nề trong đáy mắt, nhẹ nhàng đặt Nam Cung Đệ xuống giường nhỏ, tỉ mỉ đắp chăn. “Đói bụng chưa?”
Giọng nói khàn khàn khiến Nam Cung Đệ khẽ chau mày, hắn có tâm sự!
Quân Mặc U không hề bỏ qua từng biểu cảm nhỏ trên nét mặt của Nam Cung Đệ, cười thật khẽ rồi nhìn qua chỗ khác tránh ánh mắt của nàng.
Hắn phải nói thế nào đây? Nói là bởi vì hắn vô dụng cho nên mới khiến hai chân của nàng không thể đi lại được? Đập tan mơ ước của nàng, biến thành một con chim ưng gãy cánh, biến thành một con chim hoàng yến bị giam cầm trong lồng giam hoa lệ?
Người có tính khí cao ngạo như nàng, khi biết được hai chân mình không thể đi lại thì nhất định là đau đến mức không muốn sống. Lúc đó, có một giây phút nào nàng thấy hận hắn không?
Hắn không dám nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ, mỗi khi tưởng tượng ra đôi mắt tràn ngập hận ý của nàng nhìn chằm chằm vào hắn, thì trái tim như bị khoét rỗng, đau đớn từng cơn từng cơn như kim châm muối xát.
“Không đói, huynh có chuyện gì giấu ta?” Nam Cung Đệ có thể cảm nhận được bầu không khí rất áp lực ở xung quanh.
“Không có chuyện gì lớn cả, chỉ là sợ nàng hiểu lầm, đứa con của Thương Hoán không phải là của ta. Ban đầu có giao ước với nàng ta, vì muốn đoạt lấy Bắc Thương nhanh hơn nên ta hợp tác với nàng ta. Chỉ cần nàng ta cầm ngọc tỷ đến thì sau này Bắc Thương sẽ truyền cho nhi tử của nàng ta.” Quân Mặc U tránh nói vào vấn đề chính, hắn cười nhạt: “Ta ra lệnh cho người ép nàng ta uống thuốc giục sinh.”
“Còn nói ta ngốc ư, huynh cũng chẳng thông minh hơn được là mấy, vất vả cực khổ lắm mới giành được giang sơn, vì sao phải nhường cho người khác? Nàng ta rõ ràng là có thai với người khác, huynh lại rộng lượng đến mức để cho nhi tử của nàng ta mang danh nghĩa là con của huynh.” Nam Cung Đệ chọc chọc vào ngực Quân Mặc U rồi chỉ lên đầu hắn nói: “Xem đi, cái nón xanh này đã sáng rực lại còn nhấp nháy.”
Quân Mặc U nắm lấy ngón tay ngọc ngà của Nam Cung Đệ, đưa lên miệng cắn nhẹ một cái, cảm giác được nàng khẽ run lên, hắn cười vui vẻ: “Lúc ấy ta không có ý định cắm sừng cho nàng nên đành để cho người khác tính kế mình, cũng may nàng mang nhi tử của chúng ta trở lại.”
Nam Cung Đệ há miệng, cuối cùng vẫn không cãi lại hắn, là hắn muốn sau khi hoàn toàn hết hy vọng sẽ ra đi theo nàng sao?
“Đồ ngốc.” Nàng khẽ thở dài, cúi xuống ôm lấy Quân Mặc U, tựa vào khuôn ngực rắn chắc của hắn, trong lòng cực kỳ an tâm.
Quân Mặc U từ từ nhìn xuống Nam Cung Đệ, bất đắc dĩ cười một tiếng, ta làm sao có thể không ngốc cơ chứ?
…
Thương Tiệp Ảnh bất chấp Quân Mặc U đối xử với mình thế nào thì vẫn không hề nao núng như cũ, hàng ngày đều liên tục không ngừng nghỉ theo dõi tin tức từ Ngự thư phòng.
Mấy ngày trước bởi vì Thương Hoán sinh non nên trong lòng Thương Tiệp Ảnh thấy chột dạ. Sợ Quân Mặc U điều tra ra là nàng động tay động chân nên phải an phận mấy ngày, ước chừng sóng gió đã trôi qua, nàng lại chạy ra ngoài đi tản bộ.
Thương Tiệp Ảnh lo lắng chẳng qua là bởi vì tin tức Thương Hoán sinh non bị Quân Mặc U phong tỏa, cho nên Thương Tiệp Ảnh nhầm tưởng là do tác dụng của chén tổ yến mà nàng mang tới.
“Công công, xin ngài thương xót, thông báo giúp ta một tiếng”. Tất cả những chuyện dơ bẩn hèn mọn Thương Tiệp Ảnh đều đã làm rồi, đã sớm vứt bỏ cao ngạo tự tôn trong xương cốt, nàng nhét một thỏi vàng vào tay Tiểu Lý Tử để nịnh bợ lấy lòng.
Tiểu Lý Tử nhấc nhấc tay áng chừng, khoảng chừng hai mươi lượng. Đáy mắt thoáng qua tia sáng nhưng ngay sau đó lại u ám.
“Nhị công chúa, Hoàng thượng có lệnh, ai cũng không gặp.” Đặc biệt là ngươi.
Không hề trả lại vàng cho Thương Tiệp Ảnh, hắn vẫn quy củ đứng ở bên cạnh giữ cửa.
Thương Tiệp Ảnh nghiến răng oán hận, nhưng lại không thể làm gì, thấy Tiểu Lý Tử cố tình híp mắt liếc nhìn, nàng thu lại vẻ oán độc trong mắt rồi cười nói lấy lòng: “Ta đau lòng cho tam muội, mới trải qua mấy ngày mà có lẽ đã gầy thành một nắm xương, muốn xin Hoàng thượng đi khuyên nhủ tam muội, để cho muội ấy nghĩ thông suốt một chút, sau này vẫn còn có thể có con.”
Lúc Thương Tiệp Ảnh nói đến mấy chữ cuối thì gằn từng chữ, nàng hận đời này mình không thể sinh con nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn, nếu không lúc bị Quân Mặc U ném cho những nam nhân khác nhau thì không biết nàng sẽ bị sảy mất bao nhiêu đứa con.
Cái loại đau đớn kin châm muối xát, nạo xương róc thịt này trải qua một lần là đủ rồi.
Tiểu Lý Tử chế nhạo, thế này chẳng phải rất vừa ý ngươi sao, lại còn ở đó giả mù sa mưa.
Thương Tiệp Ảnh thấy vậy, nàng cũng biết rằng Tiểu Lý Tử không đáng tin cậy, con ngươi đảo một vòng quanh cánh cửa, nhân lúc Tiểu Lý Tử không để ý, nàng đột nhiên xông lên đâm sầm vào cửa.
“Bang…”
Tiếng va chạm mạnh đã đánh thức hai người đang nằm trong nội các.
Tiểu Lý Tử biết được tình hình bên trong, hắn oán hận giậm chân, mặt vặn vẹo đẩy Thương Tiệp Ảnh ra ngoài, vội vàng gào ầm lên: “Tiện nhân, ngươi định làm gì? Hoàng thượng còn đang ngủ, làm kinh động đến người thì ngươi có mấy cái đầu cũng không đủ rơi đâu. Người đâu, lôi xuống nhốt vào ngục tối!”
Hắn thực sự nổi giận, cửa này là do hắn canh giữ, hôm nay lại xảy ra sự cố, người đầu tiên Hoàng thượng chém đầu sẽ là hắn. Nhìn đôi mắt ti hí vô cùng âm độc xấu xa của Thương Tiệp Ảnh, hắn nghĩ rằng phải dùng chút hình phạt, nếu không nàng ta lại không coi hắn ra gì, rồi sẽ có một ngày hại hắn khổ sở.
“Khoan đã.” Giọng nói lười biếng khàn khàn của Quân Mặc U truyền ra, ngăn lại mệnh lệnh của Tiểu Lý Tử.
Quân Mặc U liếc mắt nhìn người đang ngủ say ở trên giường, dịu dàng cúi người in một nụ hôn lên trán nàng, hắn nghĩ rằng vẫn nên chuẩn bị một cái tẩm cung.
Hắn lạnh lùng đứng dậy, mặc y phục xong rồi đi ra khỏi nội các, nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ mông lung của Thương Tiệp Ảnh nhìn hắn, đáy mắt hắn tràn ngập chán ghét, cảm thấy trên người có vô số giòi bọ đang nhúc nhích.
“Khoét con ngươi xuống.” Quân Mặc U khẽ nhếch môi mỏng, phun ra lời nói tàn nhẫn.
Thương Tiệp Ảnh giật mình, trong nháy mắt hoàn hồn lại, nàng sợ đến mức gan mật đều nứt ra, lập tức quỳ xuống đất, sắc mặt trắng bệch dập đầu cầu xin tha thứ: “Hoàng thượng, Ảnh Nhi vượt quá giới hạn, van xin ngài bỏ qua cho Ảnh Nhi lần này, Ảnh Nhi tình nguyện tự mình đến kỹ viện, tự mình tiếp khách… Cầu xin ngài khai ân…”
Nàng vạn lần không ngờ rằng Quân Mặc U lại lòng dạ độc ác như vậy, hắn muốn khoét con ngươi của nàng. Nếu như không còn đôi mắt nữa thì sau này nàng làm thế nào mà mưu cầu phú quý cho nửa đời sau đây?
Da đầu Quân Mặc U căng ra, day day huyệt thái dương rồi nói: “Lôi xuống.”
“Hoàng thượng… xin tha mạng, Hoàng thượng… Ta… Ta biết bí mật của Thái hậu nương nương...” Thương Tiệp Ảnh toát mồ hôi đến lạnh người, trong lúc sợ hãi chợt nghĩ đến Quân Mặc U và An Linh không hợp nhau, nàng đành nhắm mắt lại đánh cược một lần.
Ánh mắt Quân Mặc U lóe lên, phất tay ra hiệu dừng lại.
Thương Tiệp Ảnh thấy người đang lôi kéo mình buông tay ra, nàng thở phào nhẹ nhõm một cái thật dài, mở mắt ra nhìn vẻ mặt u ám của Quân Mặc U ngồi trên cao, nàng cực kỳ lo lắng, run rẩy lên tiếng: “Hoàng thượng, Thái hậu nương nương đã đến Cung Hoán Tuyết, khiến cho tam muội ra tay với tạp… đứa bé kia, tam muội khôn ngoan nên không mắc mưu, vì vậy Thái hậu phẫn nộ rời đi. Cho nên, Hoàng thượng ngài phải cẩn thận, đề phòng Thái hậu thật nhiều vào.”
“Cắt lưỡi.” Quân Mặc U cười lạnh, đứng dậy định đi vào bên trong nhưng lại bị Thương Tiệp Ảnh khẩn thiết hô to: “Thái hậu nương nương sai Kiều Tâm cô cô đến Nam Cương, tìm Nam Cương vương để lấy Vạn cổ vương.”