Trên tay của người bạn nhỏ cầm cái yếm màu đỏ thêu cặp uyên ương bắt chéo nhau, bày ra mặt đất ‘mời’ con kiến bò lên, “Chúng ta trao đổi bí mật rồi trở thành bạn tốt nhé.”
Mặc dù lũ kiến nhỏ nghe không hiểu tiếng người, cũng không biết có người muốn ‘làm bạn’ với bọn chúng, thế nhưng thấy tấm vải đỏ chặn ngang đường thì chúng vẫn ngoan ngoãn leo lên.
Nam Cung Hi rất vui, cẩn thận cuốn tấm vải đỏ lại, vò thành một cục nhét vào trong ngực, sau đó cậu phải nói cho thái sư phụ biết cậu lại tìm được ‘bạn mới’ rồi.
Cậu không hề phát hiện ra rằng bởi vì cậu lấy ra cái yếm đã khiến cho mọi người vây lại xem.
Vừa ngước mắt lên đã thấy người đứng vây quanh mình tầng lầng lớp lớp, Nam Cung Hi lại càng hoảng sợ.
Cho dù có thông minh hay là trưởng thành sớm thì cậu cũng mới chỉ là đứa trẻ mới cai sữa, con ngươi như bảo thạch hiện lên vẻ bất an, luống cuống cúi thấp đầu xuống chờ thái sư phụ.
Quân Mặc U thấy đáy mắt đứa trẻ bất an và sợ hãi lại hơi đau lòng, có lẽ là nghĩ đến đứa trẻ không có duyên phận của hắn và Thiển Thiển.
Vị đắng chát dâng lên khóe miệng, hắn ngửa đầu uống cạn ly rượu. Nhìn thêm lần nữa thì thấy có hai gia đinh mặc trang phục nô bộc có vẻ mặt ác ý, mỗi người kéo một bên tay của đứa bé, còn đứa bé thì hốc mắt chứa đầy nước, kiên quyết cắn môi không chịu rời đi.
Như ma xui quỷ khiến, Quân Mặc U lại xen vào việc của người khác, hắn bay xuống từ trên cửa sổ. Hắn đứng sau lưng Nam Cung Hi, vung ống tay áo lên, hai gia đinh chỉ cảm thấy một luồng không khí mạnh mẽ đập vào mặt, cứ thế bị đánh bay lên theo một đường cong rồi đụng vào cột trụ trên hành lang của Linh Lung Các, khạc ra một ngụm máu.
Ôm lấy lục phủ ngũ tạng như bị đánh đến đảo lộn, đáy mắt gia đinh có vẻ kinh hoàng, nhưng vẫn theo thói quen chó cậy thế chủ, miệng hùm gan sứa hô to: “Ngươi… ngươi có biết chúng ta là ai không? Mau để tiểu thiếu gia xuống, không cần xen vào việc của người khác, cẩn thận lão gia sẽ không bỏ qua cho các ngươi.” Gia đinh nhanh trí ứng biến, đứa trẻ không có người lớn bên cạnh, chất liệu y phục trên người cũng là hàng tốt, hắn nói đây là tiểu thiếu gia của bọn hắn thì ai dám quản?
Quân Mặc U cười lạnh một tiếng, chính hắn cũng không biết tại sao lại phải ra tay tương trợ, đã giúp rồi thì không thể buông tay làm ngơ tiếp được.
“Lão gia các ngươi là ai?” Đáy mắt Quân Mặc U toát lên khí lạnh, hắn lại không biết có người dám làm trái với mệnh lệnh của hắn, giữa ban ngày ban mặt hành hung cướp người trước đám đông.
Nghe thấy vậy, trong lòng gia đinh đắc chí, tiểu dạng (1) sợ rồi phải không?
(1) Tiểu dạng: cách xưng hô biểu thị sự khinh bỉ, xem thường đối phương. Tương tự như từ “thằng chóa” của mình vậy.
“Lão gia chúng ta chính là Triệu đại tướng quân đương nhiệm, kẻ có mắt cũng không dám quản những việc không liên quan đến mình của phủ Tướng quân, không phải là nơi ngươi có thể đắc tội. Hôm nay tâm tình hai ca ca rất tốt, sẽ nói cho ngươi biết một tin, hậu cung của Đương kim Vạn tuế gia không có phi tử, Triệu tướng quân muốn đưa đại tiểu thư vào cung, nếu lọt vào mắt của Vạn tuế, được Thánh sủng lên làm Hoàng hậu, Tướng quân nhất định sẽ trở thành Quốc cữu gia rồi.” Gia đinh càng nói càng đắc ý, ban đầu nhìn nam tử trước mắt khí phách bất phàm, y phục cũng không tầm thường, nhất định là người đại phú đại quý, nhưng so sánh với Quốc cữu gia tương lai thì có nhằm nhò gì chứ?
Nhưng điều kiện tiên quyết chính là người trước mặt không phải Vạn tuế gia trong miệng bọn hắn!
Sắc mặt Quân Mặc U u ám, khí lạnh tràn đầy khóe miệng. Tốt, tốt lắm, Triệu tướng quân dám nổi lên ý định với vị trí Hoàng hậu.
“Quốc cữu gia… Quay về nói cho hắn ta biết, ngược lại hắn ta chỉ có thể làm thông gia với gia đình bần hàn.” Quân Mặc U không chút khách khí lại đánh bay hai tên nô bộc không hiểu chuyện một lần nữa.
Triệu phủ…
Hừ lạnh một tiếng, dám mơ ước đến đồ của Thiển Thiển nhà hắn, vậy thì hắn sẽ khiến lão trở thành một kẻ thường dân.
Đôi mắt to của bạn nhỏ Nam Cung Hi ướt sũng, sùng bái nhìn Quân Mặc U, nghĩ thầm rằng còn lợi hại hơn cả thái sư phụ. Chỉ vung một ống tay áo lên đã có thể ném người không biết đến nơi nào, cậu nhất định phải bái người này làm thầy.
Thấy ân nhân muốn đi, bạn nhỏ quýnh lên, giơ tay lên túm được ống tay áo không dính một hạt bụi của Quân Mặc U.
Quân Mặc U sửng sốt, dừng chân cúi đầu xuống nhìn hạt mầm nhỏ, thấy bé đang sùng bái nhìn mình, trong lòng có chút khác lạ.
“Con, có thể bái người làm thầy hay không?” Nam Cung Hi nghĩ đến mẫu thân, cố lấy dũng khí để hỏi.
Quân Mặc U cau mày, lời nói này rất mới mẻ.
“Vì sao?”
Nam Cung Hi thấy trong đôi mắt của hắn không hề có cái ánh mắt khi nhìn cậu của mẫu thân, phụ thân và thái sư phụ, cậu nghĩ rằng không biết hắn có yêu quý cậu hay không đây.
Không hề có chút ý thức nào rằng hắn là người xa lạ, chẳng lẽ muốn người ta ôm ấp cậu nhiệt tình ư? Nếu thật sự như thế, mới là bị dọa cho ngu đi đó!
“Người lợi hại hơn phụ thân con.” Nam Cung Hi nghẹo đầu suy nghĩ một lúc, thái sư phụ nói phụ thân lợi hại nhất, nếu muốn người khác giúp đỡ thì phải ca ngợi người đó, nói rằng lợi hại hơn phụ thân, bọn họ sẽ vui vẻ.
Mặc dù cậu không biết là thật hay giả, nhưng mỗi khi cậu nói như vậy thì thái sư phụ rất vui vẻ.
Thế nhưng lúc đó bạn nhỏ Nam Cung Hi không biết, phụ thân Chu Vương trong miệng cậu bị thái sư phụ tự động coi thường, đổi thành phụ thân Ma quân Quân Mặc U, kỳ tài danh chấn cửu châu, lại là một vị Đế vương khiến người người đều đuổi theo nịnh hót. Nếu được khen lợi hại hơn hắn ta, chỉ nghĩ thôi cũng đủ sung sướng rồi.
Quân Mặc U dở khóc dở cười, lợi hại hơn phụ thân mình nên muốn bái hắn làm thầy. Nếu sau này gặp được người lợi hại hơn hắn, phải chăng sẽ lại tìm người ta bái sư?
Lần đầu tiên hắn gặp một đứa trẻ mới vài tuổi mà đã cảm thấy hứng thú, hắn cúi người ngồi xổm xuống hỏi: “Phụ thân con là ai?”
Con ngươi của Nam Cung Hi đảo một vòng, mẫu thân nói không thể nói cho người xa lạ biết chuyện trong nhà.
“Không cho phép nói láo.” Dường như Quân Mặc U nhìn thấu tính toán của Nam Cung Hi, cố ý lạnh lùng nghiêm mặt nói, đáy mắt toát lên vẻ hài lòng, quả là một đứa trẻ thông minh, nếu là… Con ngươi tối sầm lại, trong lòng chua xót không thôi.
“Nếu con không nói láo, sư phụ sẽ thu nhận đồ nhi sao?” Đôi mắt của Nam Cung Hi mở ra thật to, lóe lên tia sáng kỳ dị.
Quân Mặc U bật cười, mình còn chưa đồng ý mà đã mở miệng gọi sư phụ. Trái lại thấy đứa bé này có chút tương tự với Thiển Thiển, nâng mắt cẩn thận đánh giá, ngũ quan bình thường nhưng có đôi mắt xuất sắc, rất đẹp.
Vô tình bị ảnh hưởng bởi đôi mắt đẹp đó, nên hắn càng yêu mến đứa trẻ trước mắt hơn một chút.
“Được.” Hắn mỉm cười đồng ý.
Bạn nhỏ Nam Cung Hi mừng rỡ điên cuồng, trẻ nhỏ vốn không có nhiều lòng cảnh giác, gặp người không nguy hiểm đương nhiên sẽ không phòng bị. “Con tên là Hi Nhi, ở Bắc Nguyên, đi theo thái sư phụ tới đây mua thuốc.”
Quân Mặc U ngẩn ra, nhìn Nam Cung Hi như có điều gì suy nghĩ, nghĩ tới lão đầu kỳ lạ lần trước, khiến cho hắn có ý nghĩ không tốt.
Hắn không xa lạ gì với Bắc Nguyên, những năm gần đây thường xuyên để cho tâm phúc đi tìm hiểu tin tức, bây giờ lại đụng phải đứa nhỏ này, là ‘trùng hợp’ sao?
“Hả? Vì sao phải mua thuốc?”
“Mẫu thân không thể đi lại, thái sư phụ nói ở đây có thuốc, có thể làm cho mẫu thân đi được.” Nam Cung Hi mím môi, trong mắt trở nên u ám, đã không còn vẻ mừng rỡ như lúc trước, cậu khẽ hỏi: “Sư phụ, người có thể cứu được chân của mẫu thân không?”
Quân Mặc U lắc đầu, suy đoán thân phận của bé, đến từ Bắc Nguyên, khoảng ba tuổi, mẫu thân có chân bị tàn tật, tất cả tư liệu phù hợp với Chu Vương phi, chẳng lẽ…
“Phụ thân của con là Chu Vương?”
“Sư phụ biết phụ thân ư?” Con ngươi đang u ám chợt sáng lên, càng thêm thân thiết với Quân Mặc U.
Khóe miệng Quân Mặc U co giật, đứa trẻ này rất giỏi lừa gạt!
“Ừ, con muốn theo Trẫm… ta trở về không?” Trong lòng Quân Mặc U tính toán, mấy năm nay cho dù hắn có uy hiếp thế nào, Chu Vương cũng không chịu nhả ra một chữ, xem ra lần này ông trời đã ban cho cơ hội tốt.
“Người có thể cho con làm Ma quân sao?” Nam Cung Hi mong đợi nhìn Quân Mặc U, hy vọng hắn gật đầu. Thái sư phụ nói Ma quân có thể cứu mẫu thân, vậy thì cậu sẽ hạ mình cầu xin sau đó làm Ma quân thôi!
Nếu để cho Quân Mặc U nghe được lời trong bụng cậu, chắc hẳn sẽ tức hộc máu.
Con ngươi Quân Mặc U chợt lóe lên, hắn khẳng định lão đầu kia biết hắn.
“Có thể.”
Ngay sau đó, bạn nhỏ Nam Cung Hi bị lừa đi thành công.
Lão nhân Hộ Ưu trốn ở trong góc phòng thở dài, nhìn nơi một lớn một nhỏ vừa đi khỏi, nghĩ thầm: Quả nhiên là phụ tử mà.
Nam Cung Hi đề phòng ông như phòng kẻ trộm, nhưng lại ưỡn ngực vui vẻ đi theo Quân Mặc U. Nghĩ vậy, đáy lòng chợt cảm thấy tức giận, ông là thái sư phụ, chăm sóc cậu từ nhỏ đến lớn, đồ tiểu quỷ vô lương tâm.
Sau khi oán giận, trong mắt lại hiện lên tia sáng lấp lánh, nghĩ đến mục đích tới đây lần này của mình, ông quyết định ‘tha thứ’ cho vật nhỏ kia, ông cũng muốn xem xem tiểu tử Quân Mặc U sau khi nhìn thấy gương mặt bên dưới lớp da kia sẽ chấn động đến mức nào.
Ông vuốt chòm râu hoa râm rồi nghênh ngang rời đi.
---
Người bị Quân Mặc U đánh bay, trong lòng rất căm phẫn, nhưng nghĩ đến vẻ cao quý tự cao tự đại, phảng phất có khí chất thiên hạ đều ở trong tay của hắn ta lại khiến y không khỏi lo lắng. Lẽ nào thật sự là quý nhân?
Hai người nhìn nhau, mãi sau mới phát hiện ra con ngươi của người đó màu đỏ…
Màu đỏ… Con ngươi chợt co rút lại, gia đinh không quan tâm đến đau đớn trên người, sợ đến mức tè ra quần mà chạy về phủ. Lảo đảo nghiêng ngả đi vào thư phòng, nhìn nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, da ngăm đen thô ráp, bồn chồn lo sợ mà quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ: “Tướng quân, nô tài đã phụ sự kỳ vọng của ngài, rước đến cho ngài một đại họa.”
Gia đinh biết tính tình của Tướng quân, nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn kia, lỡ như Tướng quân nghe được tin đồn hoặc là ‘quý nhân’ kia tố cáo trước, nên quyết định khai báo trước, có lẽ còn có thể giữ lại một mạng.
Triệu Kế Thành đang lật xem thư tín thì ngừng tay lại, mí mắt cũng không nâng lên, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Tướng quân, ngài sai nô tài tìm mấy tiểu đồng lanh lợi ngoài phố vào phủ, hôm nay nô tài thấy một đứa trẻ khoảng chừng ba tuổi rất khôn lanh, bèn nghĩ phải dẫn về phủ nhưng lại bị một nam tử ngăn lại. Lúc ấy nô tài cũng bất bình nam tử này quả thật có mắt không tròng, dám đối kháng với Tướng quân, cho rằng hắn không hiểu chuyện, âm thầm nhắc nhở hắn rằng nô tài là người của Tướng quân, nhưng sợ hắn là người đối đầu với ngài nên mới mau mồm mau miệng tiết lộ ra ngài là Quốc cữu gia tương lai…” Gia đinh liếc nhìn Triệu Kế Thành, thấy ông ta ngẩng đầu, đôi mắt giống như mũi tên sắc nhọn bắn về phía mình, hắn hoảng sợ đến mức hai chân như nhũn ra.
“Tiếp tục.” Triệu Kế Thành trầm ngâm suy nghĩ binh sĩ nhà nào lại không hợp tác với hắn?
Mặc dù đáy lòng tức giận, nhưng nghe nô tài nói hắn là Quốc cữu gia, nét mặt thoáng lên vẻ hòa hoãn.
“Hắn ta nói… Nói ngài có phải Quốc cữu gia hay không thì hắn ta không biết, nhưng chắc chắn sẽ thành thông gia với gia đình bần hàn.” Gia đinh thấy Triệu Kế Thành nổi giận, co rụt cổ lại, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ: “Tướng quân, nô tài là vì suy nghĩ cho phủ Tướng quân, tiêu diệt nhuệ khí của đối phương, ai ngờ hắn ta... hắn ta lại dám ngang ngược như vậy, không những không để Tướng quân vào mắt, lại còn đánh bay nô tài.”
Triệu Kế Thành giận dữ, đây chính là đánh vào mặt của hắn!
“Có tra ra được hắn ta là người của phủ nào không?” Nghĩ đến công danh hiển hách của hắn lại bị một kẻ miệng còn hôi sữa không nể mặt giẫm xuống dưới chân, làm sao hắn có thể nhịn được? Nếu đó là kẻ tử thù của hắn, thì mặt mũi hắn còn để vào đâu?
Gia đinh lập tức chết lặng, trên trán thấm đẫm mồ hôi lạnh, ôm một chút hy vọng, nói: “Nô tài không biết, nam tử kia người cao tám thước, mặc áo bào rộng màu xanh nhạt thêu viền vàng, tóc đen mắt đỏ, mơ hồ lộ ra khí chất cao quý...”
“Choang...” Triệu Kế Thành ném chén gốm trong tay xuống đất, vẻ mặt xám trắng, thôi xong rồi, xem ra lần này đá phải cửa sắt rồi.
“Người đâu, đánh chết hai tên cẩu nô tài này rồi ném cho chó ăn.” Đáy mắt Triệu Kế Thành đỏ ngầu, hận không thể bóp chết kẻ làm hỏng đại sự của hắn ngay tại trận. Hắn nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định vào cung cầu kiến Hoàng thượng.
--
Lại nói về Nam Cung Hi đi theo Quân Mặc U vào cung, làm hai người Mạc Vấn, Mạc Vũ yêu thích muốn chết, đồng thời cũng kinh ngạc, vẻ vui mừng từ trong đáy lòng hiện lên mặt, không khỏi suy đoán rằng đứa nhỏ này là nhi tử lưu lạc ở bên ngoài của chủ tử.
Ngay sau đó, trong đại điện xuất hiện một cảnh lạ lùng, hai người Mạc Vấn, Mạc Vũ mắt to trừng mắt nhỏ với Nam Cung Hi, mong muốn tìm ra điểm tương tự với chủ tử trên người cậu bé. Nhưng đã thất vọng rồi, ngoại trừ đôi mắt to xinh đẹp, thì những cái khác... Thật sự không giống với chủ tử của bọn họ, quá tầm thường, tầm thường tới mức trong đáy mắt bọn họ ánh lên vẻ coi thường.
Trong đầu họ chợt nghĩ, chẳng lẽ vì vẻ bề ngoài của chủ tử quá xuất sắn nên mới bị gài bẫy, trong lúc vô tình ngủ với một nữ tử có tướng mạo bình thường?
Tiếp sau đó là đủ mọi loại suy luận rối rắm ngoằn ngoèo, nữ tử kia cẩu huyết mang nhi tử ra uy hiếp, cuối cùng vẫn thất bại bởi tình cảm kiên trinh không thay đổi mà chủ tử giành cho chủ mẫu, bị đuổi đi một cách chán ghét, thậm chí bị chủ tử bất nhân đoạt lấy nhi tử đem đi?
Nam Cung Hi nuốt một ngụm nước miếng, thấy hai người nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, cậu cảm thấy không được tự nhiên, kèm theo cảnh vật xung quanh xa lạ không thích ứng được mà sinh ra sợ hãi, nhìn về phía Quân Mặc U đang ngồi phía trên cao cầu viện trợ.
Quân Mặc U làm như không thấy, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
“Đại ca ca, đệ không làm Ma quân nữa, mọi người đừng nhìn đệ nữa có được không?” Nam Cung Hi thầm nghĩ sư phụ có thể giúp cậu làm Ma quân, còn mấy đại ca ca này nhất định là cũng muốn làm Ma quân nên mới đi theo sư phụ. Mặc dù cậu rất muốn cứu chân của mẫu thân nhưng cậu đánh không lại hai đại ca ca.
Cái gì?
Mạc Vấn, Mạc Vũ thoáng chốc trợn to mắt, cậu bé muốn làm Ma quân ư?!
Bọn họ nghe lầm chăng?
Cả hai cùng nhìn về phía Quân Mặc U, nhưng căn bản chủ tử người ta cũng lười quan tâm đến bọn họ.
“Chủ tử, đây là nhi tử của người?” Mạc Vũ buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng, sau đó lại lẩm bẩm: “Điều này là không thể nào, đứa nhỏ này quá xấu.”
Quân Mặc U lạnh lùng liếc nhìn Mạc Vũ, Mạc Vũ lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Hi Nhi không xấu, Hi Nhi là mỹ nam tử giống phụ thân.” Nam Cung Hi còn nhỏ nhưng cũng thích hào nhoáng. Từ nhỏ ai gặp qua cũng khen cậu đẹp, ặc... mặc dù hiện tại cậu cũng không lớn lắm, nhưng mẫu thân nói cậu giống hệt phụ thân, là mỹ nam đệ nhất thiên hạ.
Đệ nhất, hẳn là rất đẹp?
Nhìn vẻ mặt bọn họ hiện lên chữ ‘ngươi nói láo’, Nam Cung Hi nắm chặt quả đấm nhỏ, khuôn mặt tức giận đỏ ửng, rất muốn lấy miếng da của thái sư phụ trên mặt xuống, nhưng... cậu sợ chân mẫu thân không chữa được nên không dám lấy xuống.
“Hi Nhi giống phụ thân, phụ thân là mỹ nam.” Nam Cung Hi kiên trì giữ vững ý nghĩ nhỏ của mình, trong suy nghĩ của cậu, điều mẫu thân nói đều đúng.
“Mạc Vũ, ngươi ra bên ngoài canh chừng.” Ánh mắt của Quân Mặc U đảo quanh gương mặt của Nam Cung Hi. Chu Vương khôi ngô tuấn tú nhưng lại nhiễm bệnh nặng, kém một chút xíu so với mỹ nam, thế nhưng nhi tử cũng không thể nào tầm thường như vậy, lẽ nào...
Mạc Vấn cũng nghĩ đến điều này, đưa tay định vuốt ve khuôn mặt Nam Cung Hi.
Người bạn nhỏ Nam Cung Hi nhìn thấy Mạc Vấn vừa cử động, làm lộ ra một quả cầu hương thơm tinh xảo rỗng không làm bằng tơ vàng ở sau lưng hắn, cậu lịch bịch chạy đến, vừa đúng lúc tránh được động tác của Mạc Vấn.
Nam Cung Hi đưa tay sờ sờ quả cầu tơ vàng, khóe miệng tiết ra một chất lỏng đáng ngờ, cậu lấy một ít bạc vụn từ trong ngực ra, lông mày nho nhỏ nhíu chặt, một tay cầm quả cầu tơ vàng, một tay cầm bạc vụn, không khỏi thỏa lòng hả dạ xoay người hỏi Quân Mặc U.
“Sư phụ, con... con thích cái này, mua lại của người có được không.” Nam Cung Hi nhớ tới lời dặn của mẫu thân, thấy đồ mình yêu thích thì phải dùng bạc để mua, là người thông minh thì sẽ dùng ít bạc nhất để trao đổi.
Một lượng bạc là rất nhiều rồi, chắc là đủ để mua quả cầu xinh đẹp này chứ?
Khóe miệng Mạc Vấn co quắp, lấy bạc đổi vàng?
Quân Mặc U ngồi trên cao thấy phảng phất bóng dáng của Thủy Khanh Y, nàng nhìn thấy tiền tài và đồ vật yêu thích cũng có vẻ mặt như vậy, hắn suýt nữa... suýt nữa thì cho rằng đây là nhi tử của nàng.
“Quá ít ngân lượng.” Quân Mặc U nói.
Nam Cung Hi suy nghĩ một chút, nhét lại bạc vào trong ngực, lấy dây lưng trong túi áo ra, đổ tiền đồng bên trong ra rào rào, đếm lấy mười đồng rồi giơ bàn tay nhỏ bé lên nói: “Thế này có nhiều không?”
Con ngươi của Mạc Vấn co rút, cho là vừa nhìn thấy bộ dạng thần giữ của của chủ mẫu, thầm nghĩ đứa nhỏ này rất thông minh, một lượng quá ít nên đổi thành rất nhiều tiền đồng, mặc dù giá trị bị cậu bé đổi càng ngày càng ít.
“Không đủ.”
Nam Cung Hi nóng nảy, chắc chắn mẫu thân sẽ thích quả cầu tơ vàng này. Con ngươi quay tròn một vòng, cậu ôm khư khư vào ngực rồi nói: “Lúc mẫu thân bái thái sư phụ làm thầy, thái sư phụ cho mẫu thân rất nhiều thứ. Sư phụ tiện thể cho đồ nhi cái này đi!” Dứt lời, cậu mừng rỡ hăng hái chạy đến bên cạnh Quân Mặc U, cầm một đồng tiền đặt lên tay Quân Mặc U: “Đây là đồ nhi cho sư phụ.”
Quân Mặc U giơ bàn tay thon dài như ngọc ra nhận lấy, lười biếng mở miệng nói: “Mạc Vấn, ngươi đi truyền tin cho Chu Vương, nói là nhi tử của hắn ta ở trong tay Trẫm, nếu muốn nhi tử an toàn thì phải nói cho Trẫm biết tin tức của Thiển Thiển.”
Mạc Vấn lĩnh mệnh đi ra cửa, nghĩ lại thấy tin tức này khẳng định rất quan trọng nên dứt khoát để cho Mạc Vũ đi, khinh công kiệt xuất võ lâm của Mạc Vũ, ngay cả chủ tử cũng không đuổi kịp.
--
Bắc Nguyên.
Nam Cung Đệ đã bắt đầu thu xếp hôn sự của Thủy Dật, lão phu nhân giao cho nàng toàn quyền, để nàng phụ trách.
Quản Lạc đã từng có ân với nàng, là một nữ nhân rất tốt, mà Thủy Dật lại càng không cần phải nói, nàng sẽ toàn lực sắp xếp.
“Chủ tử, danh sách chiêu đãi thuộc hạ đã giao cho Vương gia xử lý, sính lễ cũng đã chuẩn bị xong, sẽ cho người chuyển đến Mân thành.” Hồng Tiêu cầm sổ sách, cắn cán bút lông báo cáo tỉ mỉ.
Nam Cung Đệ gật đầu, nhìn thấy khắp Vương phủ chăng đèn kết hoa, nàng chợt nghĩ đến mấy lần Quân Mặc U nhắc tới hôn lễ, trong đáy mắt vô tình hiện lên ý cười nhu hòa.
Ngay sau đó, nghĩ đến nhi tử không có ở bên cạnh thì nàng lại yếu ớt thở dài. Đã đi hơn nửa tháng rồi mà một phong thư cũng không thấy gửi về.
“Ngươi đưa danh mục quà tặng qua cho Vương gia đi, xem xem cần phải tăng thêm cái gì.” Suy nghĩ một chút nàng lại nói: “Thôi bỏ đi, để ta đích thân mang qua.”
Hồng Tiêu gật đầu, đẩy Nam Cung Đệ đến thư phòng, đưa tay định đẩy cửa thì nghe thấy một giọng nói nam nhân xa lạ truyền đến từ bên trong.
“Chu Vương, chủ tử nói tiểu Thế tử của quý phủ đang làm khách ở Hoàng cung Bắc Thương, hàng ngày tiểu Thế tử đều rất nhớ phụ thân Vương gia và mẫu thân. Chủ tử có ý tốt muốn đưa người tới, nhưng Chu Vương cũng biết, chủ tử vì chuyện của chủ mẫu nên sầu não quá sâu, có lòng mà không có sức, nếu ngài có thể báo cho chủ tử biết tung tích của chủ mẫu, nhất định sẽ trả tiểu Thế tử về cho ngài hoàn hảo không thiếu một sợ tóc.” Mạc Vũ thao thao bất tuyệt một hồi, ý định của chủ tử căn bản chính là uy hiếp.
Sắc mặt của Thủy Dật cứng lại không đếm xỉa tới, nắm chặt cái ly theo bản năng, Hi Nhi bị rơi vào tay hắn ta nhanh như vậy, có lẽ nào...
Thủy Dật lập tức thấy nực cười mà lắc đầu, lo lắng thừa rồi, nếu Quân Mặc U nhận ra thì không phải chỉ là uy hiếp hắn, mà đã làm náo loạn Vương phủ của hắn rồi.
“Làm phiền Ma quân quan tâm nhiều hơn đến tiểu nhi, trước tiên ngươi cứ chờ đó, Bổn vương sai người chuẩn bị thêm một ít y phục cho tiểu nhi, ngươi tiện đường thì đem về.” Thủy Dật yếu ớt nắm tay chống lên môi, che đi nụ cười châm biếm đang tràn ra. Quân Mặc U dùng con hắn để uy hiếp mình, thật đúng là... chẳng tác dụng gì!
Mạc Vũ trợn tròn mắt, hắn ta định ở trọ sao?
“Chủ tử nói đưa cả người tới đây quả thực rất phiền phức, sẽ ‘chia nhỏ’ ra rồi đưa tới!” Mạc Vũ đen mặt, nói ra lời hung ác. Ngươi đó, nếu không tiết lộ tung tích của chủ mẫu, ngày mai đưa tới sẽ không biết là bộ phận nào của tiểu Thế tử đâu.
Nam Cung Đệ ở ngoài cửa siết chặt bàn tay, nhi tử ở trong tay hắn mà hắn... Nghĩ đến tính tình của hắn càng ngày càng thô bạo, không còn nghi ngờ gì nữa, trong đầu Nam Cung Đệ xác thực toàn là hình ảnh hắn sẽ làm thương tổn nhi tử, sắc mặt lập tức trắng bệch, nàng đẩy mạnh cửa ra.