Editor: linglink
Đầu Thủy Khanh Y trống rỗng, câu sảy thai kia của thái y không ngừng vang vọng trong đầu nàng.
Hôm qua để cho thái y bắt mạch, cũng không có dấu hiệu của hỉ mạch, hơn nữa Bách Lý Ngọc cũng đã chẩn mạch cho nàng, ai cũng không chẩn ra là có thai, cho nên nàng hoàn toàn không nghĩ tới điều này.
Dần dần lấy lại tinh thần, Thủy Khanh Y biết vấn đề nằm ở chỗ nào, vài ngày trước quả thật rất bận bịu, không được nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng cũng không có lạc hồng, ngược lại cuộc kịch chiến hôm qua, làm cho có lạc hồng.
"Có biết tại sao thai nhi không ổn định hay không?" Thủy Thiên Diên vội vàng hỏi, rất muốn đánh cho Thủy Khanh Y mấy cái để xua đi đen đủi của lời đồn đại vài ngày trước đó. "Cái đứa bé này, sau này tuyệt đối không được nói những lời không may mắn, con xem, nói một câu đã linh nghiệm rồi đó?
Thủy Khanh Y ngượng ngùng, nhìn sắc mặt khác lạ của Dư thái y, thì nàng hiểu ông ấy biết rõ tại sao có dấu hiệu bị sảy thai, trong nháy mắt, mặt nàng đỏ lên, có chút không được tự nhiên.
Thủy Thiên Diên nhìn Thủy Khanh Y, rồi dời mắt nhìn về phía Dư thái y, thấy vẻ mặt hai người kỳ lạ, nàng hơi suy tư, chợt hiểu ra nguyên nhân.
"Cái đứa bé này. . ." Thủy Thiên Diên vừa cáu vừa giận, thầm trách được nửa câu thì phát hiện còn có người khác đang ở đây, nàng đành ngừng lại. "Dư thái y, có biện pháp gì để giữ được hay không?"
"Lão phu sẽ cố hết sức, nếu vẫn không giữ được. . ." Dư thái y lắc đầu, ông cũng bất lực.
"Dư thái y, ngài hãy cố gắng, có thể giữ được hay không, xem vận may của bọn chúng." Thủy Thiên Diên vô cùng lo lắng, tôn nhi đầu tiên của nàng, không thể mất đi như vậy.
Thủy Thiên Diên tiễn thái y, nàng tự mình đi bốc thuốc, sắc thuốc rồi bón cho Khanh Y uống, sau đó đến Điện Thái Cực lạy Bồ Tát, quỳ một canh giờ, rồi mới trở về Cung Càn Thanh.
Thấy Thủy Triệt và Bách Lý Ngọc đang đánh cờ, Thủy Thiên Diên kinh ngạc, nàng đi tới làm xáo trộn quân cờ, thấy hai người cùng nhau nhìn về phía mình, nàng mở miệng nói: "Ngọc Nhi, con về Điện Tử Uyển đi, không cần quan tâm tới người chơi cờ dở này."
Thủy Thiên Diên liếc xéo Thủy Triệt, hừ lạnh một tiếng, xảy ra chuyện lớn như vậy, còn có tâm trạng đánh cờ.
"Đừng làm ồn." Thủy Triệt nắm tay Thủy Thiên Diên, nói với Bách Lý Ngọc: "Tiếp tục, trẫm không tin không thắng được ngươi, không được nhường."
Nghe vậy, Thủy Thiên Diên nổi giận, hất bàn cờ lên, quân cờ rơi ‘cành cạch’ xuống dưới đất.
Thủy Triệt cảm thấy Thủy Thiên Diên đang khó chịu, thấy sắc mặt của nàng không được tốt, không để ý đến Bách Lý Ngọc đang có mặt, ông kéo eo nhỏ của Thủy Thiên Diên ôm vào trong ngực. "Đã xảy ra chuyện gì?"
". . . Y Nhi có dấu hiệu bị sảy thai, Dư thái y còn không biết có thể giữ được hay không." Thủy Thiên Diên nói, vành mắt đỏ lên, số đứa bé kia thật là khổ, nó khó khăn lắm mới tìm được người thương yêu mình, nhưng cứ không yên ổn như vậy. "Lần sau dám cả gan lôi kéo Ngọc Nhi đánh cờ không chịu buông tha, thì sẽ lột da của chàng!"
Hai nam nhân bị tin này làm cho chấn động, hồn bay lên trời, một hồi lâu sau, mới tiêu hóa hết.
Thủy Triệt và Thủy Thiên Diên chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh lướt qua, đã không thấy bóng dáng của Bách Lý Ngọc đâu.
. . . . . .
Bách Lý Ngọc trở về Điện Tử Uyển, nhìn người nằm trên giường, cảm giác trống rỗng trong lòng được lấp đầy, cảm giác hạnh phúc vây quanh hắn, bao trùm lấy cả người hắn, nhưng nghĩ đến tin tức kia, vui sướng trong lòng hắn chợt biến mất, trên trán lộ ra vẻ u sầu.
"Thiển Thiển. . ." Bách Lý Ngọc ngồi ở bên giường, vuốt ve mi mắt của Thủy Khanh Y, trượt xuống chiếc cằm gầy gò, vốn là một chiếc cằm nõn nà đầy đặn, bây giờ, lại nhọn hoắt như cái dùi.
Đôi mắt thâm thúy của hắn chứa đầy cưng chiều, có hơi đau xót, tầm mắt rơi trên cái bụng bằng phẳng của Thủy Khanh Y, đôi tay chậm rãi áp lên trên, hắn lẩm bẩm nói: "Nếu không muốn làm cho mẫu thân con đau lòng chịu khổ, thì không được rời đi, cho nên. . . Ngoan ngoãn sống ở trong bụng mẫu thân, không được nghịch ngợm làm loạn."
Thủy Khanh Y bị Bách Lý Ngọc quấy rầy làm cho tỉnh lại, nghe thấy những lời này, nàng bật cười.
"Làm sao đứa bé có thể hiểu được chứ?" Chỉ là một hòn máu nhỏ, ít nhất cũng phải đến bốn, năm tháng mới có thể có một chút ý thức.
Bách Lý Ngọc áp lòng bàn tay lành lạnh lên trên bụng nàng, dường như có một dòng chảy ấm áp truyền vào trong bụng, tứ chi lạnh lẽo phát run của nàng trở nên ấm áp lạ thường.
"Đó là đứa bé của ta, đương nhiên có thể hiểu." Đôi mắt trong veo của Bách Lý Ngọc hiện lên sắc màu ấm áp làm say lòng người, cuộc sống không trọn vẹn của hắn, bởi vì nàng mà sẽ trở nên hạnh phúc.
"Làm người phải biết khiêm tốn." Thủy Khanh Y chê cười, là nòi giống của huynh, có bản lĩnh thì làm cho đứa bé này yên ổn đến ngày sinh đi?
"Đứa bé sẽ chào đời khỏe mạnh." Bách Lý Ngọc lấy một hộp gỗ nhỏ, sau đó mở ra, bên trong là một viên đan dược óng ánh trong suốt, hắn đưa cho Thủy Khanh Y: "Ăn đi."
Thủy Khanh Y ngoan ngoãn ăn, nàng cũng hi vọng đứa bé ra đời bình an.
Đan dược vừa cho vào miệng thì thanh mát, sau khi hòa tan, trong miệng có mùi hoa sen nhàn nhạt, nàng ngập ngừng hỏi: ". . . Tuyết liên?"
Bách Lý Ngọc không nói gì, gương mặt như ngọc hơi mỉm cười, hắn nằm xuống ở bên cạnh nàng, thờ ơ nói: "Hai tháng, ta cho nàng thời gian hai tháng."
Thủy Khanh Y im lặng không nói, đương nhiên nàng biết kỳ hạn hai tháng là cái gì, nàng khép mắt, không để ý tới Bách Lý Ngọc nữa.
. . . . . .
Trong nháy mắt, hơn mười ngày đã trôi qua, đứa bé trong bụng Thủy Khanh Y đã ổn định, Thái Thụy cũng đã trở về kinh, còn có Thái Phù đi cùng.
Thủy Khanh Y nằm ở bên trong xích đu, Thái Phù đứng ở một bên hầu hạ, nhìn người Thủy Khanh Y đã đầy đặn hơn, nụ cười trên mặt nàng càng sâu: "Đói bụng chưa? Đây là tổ yến mà Ngự thiện phòng đưa tới."
Thủy Khanh Y nghe xong lập tức nhíu mày, ngày nào cũng uống tổ yến, nàng đã chán ngấy, nàng nhìn làn da trắng noãn như có thể nhéo ra nước, trong lòng vẫn rất vui mừng, đặc biệt vui mừng chính là vì nàng được báo thù, ban đêm nàng đều cố tình trêu chọc Bách Lý Ngọc, lúc nửa đêm nhìn thấy hắn đi ra ngoài, ước chừng một canh giờ sau mới trở về, trên người đều lộ ra hơi thở ẩm ướt sau khi tắm.
"Không cần, ta không ăn nổi nữa." Thủy Khanh Y vuốt cái bụng vẫn bằng phẳng như cũ, trong lòng ngọt ngào, đứa bé này rất thương nàng, không bị ốm nghén, không lo lắng thái quá.
"Ăn nhiều một chút, tốt cho đứa bé." Thái Phù không vui, bưng chén lên, cầm cái muỗng định bón cho Thủy Khanh Y.
Bất đắc dĩ, Thủy Khanh Y nhận lấy với vẻ mặt đau khổ, hiện giờ cho dù nàng ăn thế nào, đều là bổ cho nàng, ít nhất cũng phải ba bốn tháng thì đứa bé mới có thể nhận được dưỡng chất, cứ ăn như vậy, không chừng nàng sẽ sinh ra một đứa bé khổng lồ, đến lúc đó chẳng phải là đòi mạng của nàng sao?
Ở cổ đại, chỉ có thể đẻ thường, chỉ sợ bị khó sinh, ở hiện đại vẫn tốt hơn, nàng có thể mổ bụng.
"Ưm. . ." Múc một muỗng tổ yến cho vào trong miệng, cảm giác buồn nôn dâng lên, Thủy Khanh Y bưng miệng nôn ọe.
Thái Phù sợ hãi vội vàng cầm chậu ngọc, vuốt lưng cho Thủy Khanh Y, thấy Thủy Khanh Y đã khá hơn chút, nàng đưa nước trà, tự trách nói: "Đều tại ta, ăn không được thì thôi."
Thủy Khanh Y hơi ngượng ngùng, nàng cũng hết cách rồi, chỉ có như vậy mới có thể ngăn lại: "Lần sau không nên ép ta...Ta thực sự không ăn nổi."
Thái Phù nhìn vẻ trắng nhợt trên mặt Thủy Khanh Y, nàng gật đầu.
Bỗng nhiên, Lãnh Vụ vội vàng đi vào, nói với Thủy Khanh Y: "Chủ tử, Hách Liên Vũ làm loạn ở phủ công chúa, nói Vũ cô nương là thê tử của hắn."
Thủy Khanh Y giật mình, vội vàng đứng lên nói: "Đi, đi xem một chút." Thái Thụy là một tên ngốc, Hách Liên Vũ tới trêu chọc hắn, không phải là tự rước họa sao?
Đến phủ công chúa, Thủy Khanh Y nhìn cảnh lộn xộn trong đình viện, sắc mặt nàng trầm xuống, vào phòng khách ở hậu viện, quả nhiên thấy mấy người áo đen đang đánh nhau với Thái Thụy, còn Hách Liên Vũ đang cười đùa quấn lấy Vũ Nghê Thường.
"Tiểu nương tử, Tiểu gia tìm nàng đã lâu, vẫn không có tin tức gì, lại không ngờ nàng bị cọc gỗ này giấu đi." Hách Liên Vũ mặc áo bào rộng thùng thình màu xanh thẫm trên người, phe phẩy chiếc quạt giấy, áp sát Vũ Nghê Thường, giơ tay sắp ôm được Vũ Nghê Thường vào ngực, thì không ngờ nàng ấy né ra: "Cút."
Hách Liên Vũ không hề tức giận, cười hì hì dùng quạt giấy nâng cằm Vũ Nghê Thường lên, nói: "Tiểu nương tử, nàng là người của gia, không được ở cùng cọc gỗ này, cho nàng hai lựa chọn, thứ nhất đi cùng gia, thứ hai, gia ở lại nơi này với nàng."
Hành vi vô lại của Hách Liên Vũ chọc giận Vũ Nghê Thường, nàng rút kiếm định ra tay, thì Thủy Khanh Y ho nhẹ một tiếng, chậm rãi tiến lên nói: "Hách Liên công tử, muốn ở lại phủ công chúa cũng không phải là không được. . ."
Nghe vậy, đáy mắt Hách Liên Vũ lộ ra ánh sáng lấp lánh, gương mặt mập mạp trắng nõn cười xán lạn, nịnh hót nói: "Khanh Khanh, sao ngươi lại tới đây?"
Thủy Khanh Y buồn nôn, lần từ biệt trước, hắn còn có ác ý với nàng, hôm nay, sao lại biến thành như vậy. . . Biết lấy lòng rồi hả?
"Ngươi gọi đầy đủ tên ta hoặc là tỷ tỷ, không cần gọi. . . Khanh Khanh." Thủy Khanh Y đẩy gương mặt đang đến gần của Hách Liên Vũ ra, nghiêm túc cảnh cáo, gọi buồn nôn như vậy, bị Bách Lý Ngọc nghe thấy, tên nhóc này sẽ phải chịu khổ.
"Khanh Khanh. . ." Hách Liên Vũ uất ức hai mắt rưng rưng, nhìn chằm chằm Thủy Khanh Y, oán trách nói: "Tiểu gia và ngươi bằng tuổi."
"Vậy thì gọi đầy đủ tên họ." Thủy Khanh Y nhức đầu xua tay, nghe thấy lãnh mỹ nhân Vũ Nghê Thường nói: "Muốn gặp Thủy Khanh Y, chớ lấy ta làm cái cớ, lần sau còn dám vòng vo gây chuyện, thì ta sẽ cắt đứt chân của ngươi."
Thủy Khanh Y toát mồ hôi, cô nương này nói chuyện quá khó nghe, không biết nói giảm nói tránh một chút sao?
Còn Hách Liên Vũ thì đỏ bừng hai gò má, lấy ngân phiếu từ trong ngực ra, hắn nói: "Lần trước ngươi cho ta ba đồng mua bánh bao thịt, ta muốn gặp ngươi, cũng không biết làm thế nào để tìm được ngươi, nên tới đây tìm, trả lại bạc cho ngươi."
Thủy Khanh Y hơi sững sờ, liếc mắt nhìn số lượng ngân phiếu, đôi mắt đẹp trợn tròn, nhanh chóng cầm lấy, gấp lại rồi bỏ vào trong ngực, nàng xoa tay hỏi: "Vậy là. . . Ngươi còn muốn mượn bạc sao?"
Trong lòng không ngừng khen đứa nhỏ này thành thật, mượn ba đồng, hắn trả lại một vạn lượng, sớm biết như thế, lúc đó cho hắn một vạn lượng, như vậy không phải là hắn sẽ trả lại vài chục vạn sao?
Hách Liên Vũ chớp mắt, vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến việc sau khi từ chối, vậy thì lần sau sẽ không biết lấy cớ gì để tìm nàng.
"Mượn, sẽ mượn. . ." Hách Liên Vũ suy nghĩ xem nên mượn bao nhiêu, lần trước hắn nói hết lời mới chỉ mượn được ba đồng, nếu lần này nói hơn nhiều, chắc chắn sẽ không mượn được đồng nào.
Thủy Khanh Y thấy hắn dựng lên một đầu ngón tay, trong lòng trở nên kích động, nghĩ cái gì thì xảy ra cái đó, đúng là muốn mượn một vạn lượng.
"Một đồng." Hách Liên Vũ cắn răng mà nói.
"Một đồng?"
Hách Liên Vũ gật đầu, nhìn bộ dạng của Thủy Khanh Y, trong lòng hắn lo lắng, chẳng lẽ như vậy mà nàng ta cũng chê nhiều?
"Một đồng có phải quá ít hay không?" Thủy Khanh Y ‘hòa nhã’ cười nói, ở trong mắt mọi người thì sói phải gọi là ngoại tổ mẫu.
Ở trong mắt Hách Liên Vũ, thì đây là nụ cười hiền lành biết bao, nàng ta đang quan tâm mình. "Ta mua một cái bánh bao thịt là đủ rồi."
Nụ cười trên mặt Thủy Khanh Y lập tức vụt tắt, nàng lấy một vạn lượng ở trong ngực ra đưa cho Hách Liên Vũ: "Cầm đi, đừng khách khí với lão nương, dù sao có bạc bên người để phòng thân là tốt."
Dứt lời, nàng quay đầu lại nói với Thái Thụy: "Ngày thành thân của hai người là mùng chín tháng sau, muốn mua thứ gì, thì sớm nghĩ ra rồi viết thành một danh sách, giao cho quản gia."
Nàng lấy một chiếc túi gấm từ trong lòng ngực ra rồi đưa cho Thái Thụy, nàng nói: "Đây là tài sản lúc trước lão phu nhân để lại cho huynh, đã giao cho muội giữ, bây giờ, huynh thành thân rồi, thì vật về với chủ cũ."
Thái Thụy nhìn trong túi gấm có một chiếc chìa khóa và một tấm bản đồ, hắn đưa cho Thủy Khanh Y: "Tổ mẫu đưa tài sản cho muội, ta không thể nhận."
"Đồ ngốc, lão phu nhân chỉ bảo muội tạm thời giữ nó mà thôi, cầm trước đi, huynh không cần, thì cũng không nên bạc đãi thê tử của huynh, không có gia sản, huynh làm thế nào sống qua ngày ở Vương Đô?" Thủy Khanh Y không để ý đến Thái Thụy, nàng xoay người, giao túi gấm cho Vũ Nghê Thường. "Tẩu tẩu, đành giao công việc vặt trong phủ cho tẩu."
Trên gương mặt lạnh lùng của Vũ Nghê Thường thoáng ửng hồng, nàng quay mặt đi: "Ta không biết quản lý."
"Tẩu yên tâm, đến lúc đó muội sẽ sai người dạy cho tẩu."
Vũ Nghê Thường suy nghĩ, kéo túi gấm bên hông xuống rồi đưa cho Thủy Khanh Y, thấy Thủy Khanh Y không nhận, nàng thản nhiên nói: "Đáp lễ."
Thủy Khanh Y bật cười, nàng không từ chối nữa, ngồi lại một lát rồi trở về cung, vội vàng mở túi gấm ra, thấy một sơ đồ mối quan hệ của các nhân vật ở bên trong, đáy mắt Thủy Khanh Y lộ ra nụ cười phấn khởi, quả thật là không uổng công người có lòng.
Vũ Nghê Thường này quả thực không đơn giản.
Nhìn phía trên ghi mười lăm năm trước, đầy đủ mọi thứ có liên quan tới Thái phi, trong lòng Thủy Khanh Y chấn động.
Rốt cuộc nàng đã hiểu tại sao Thái phi tự xưng là nô tỳ ở trước mặt Thái hậu, thì ra bà ta cùng với Anh Cô đã từng là nha hoàn hồi môn của Thái hậu, nhưng sau khi Thái hậu có thai, Thái phi bò lên giường Tiên đế, hơn nữa bà ta rất được sủng ái, sinh được một nhi tử và một nữ nhi, đương nhiên trong lòng bà ta cũng có dã tâm, cũng không biết vì sao, cái đêm trước hôm ở được phong thái tử, bà ta lại phóng hỏa đốt cung điện, hai người con đều bị chôn vùi ở trong cung điện, còn bà ta may mắn sống sót, tự mình cầu xin Hoàng thượng, để cho bà ta thanh đăng cổ Phật (1) suốt quãng đời còn lại.
(1) Thanh đăng cổ Phật: Đèn xanh Phật cổ, ý là đèn chiếu ánh sáng xanh lờ nhờ, tượng Phật đã cũ, chỉ đời sống nhà chùa tịch mịch.
Xem ra muốn biết đáp án, phải đi hỏi Thái hậu, nhưng mà Thái hậu sẽ nói cho nàng ư?
Nàng lắc đầu, với mối thù hận của Thái hậu đối với nàng, bình tĩnh hòa nhã nói chuyện còn khó khăn, huống chi là biết được chuyện hơn mười năm trước từ trong miệng bà ta.
Đột nhiên, nàng nghĩ tới Thủy Triệt, có lẽ ông cũng là người chứng kiến, Thủy Khanh Y đứng dậy đi tới Ngự Thư Phòng, trông thấy Thủy Triệt đang phê duyệt tấu chương, nàng đặt tờ giấy trong tay lên long án, thấy ánh mắt của Thủy Triệt thờ ơ lướt qua, rồi tiếp tục chuyên chú phê duyệt như cũ, nàng vươn tay che tấu chương lại, mở miệng hỏi: "Phụ hoàng, người có thể nói chuyện của Thái phi cho nhi thần nghe một chút không?"
Thủy Triệt đặt bút chu sa xuống, cầm tờ giấy kia lên, ông nói: "Trước đây, nhi tử của Thái phi là Thủy Hạo, chỉ nhỏ hơn trẫm vài tháng mà thôi, thiên tư thông minh, bà ta muốn Thủy Hạo lên ngôi Hoàng đế, nên thường chống lại Thái hậu, chèn ép lẫn nhau, cũng không biết là ai truyền ra tin tức Thủy Hạo không phải là nhi tử của phụ hoàng, vì chuyện này, Hoắc Ánh Dung đã từng mấy lần tới cầu xin phụ hoàng, cũng thề độc bảo đảm, nhưng lúc đó phụ hoàng muốn bảo vệ bà ta thì cũng không thể, bởi vì bà ta ỷ vào sự sủng ái của phụ hoàng, trong mắt không coi người khác ra gì, liên tục có ân oán với mẫu hậu, còn có cả Thục phi và Đức phi, mà hai vị quý phi này, mặc dù không con nối dõi, nhưng nhà mẹ đẻ có tiềm lực, vì để trấn an mấy gia tộc lớn, phụ hoàng đành loại bỏ Hoắc Ánh Dung, người không có nhà mẹ đẻ làm hậu thuẫn, có thể là Thái phi đã tuyệt vọng, đột nhiên khám phá ra lý do trong đó, nên tự mình phóng hỏa thiêu sống Thủy Hạo và Điện Ánh Nguyệt, phụ hoàng nể tình có nhiều năm tình cảm, không đuổi cùng giết tận, đồng ý cho bà ta vào chùa tháp."
Thủy Khanh Y khẽ thở dài, đây chính là bi ai của Đế vương gia, Hoắc Ánh Dung được Thánh vô cùng cưng chiều, tất nhiên là vì có vài phần thủ đoạn, mà bà ta có tính phô trương, nhất định là do hoàn cảnh sinh hoạt gây lên, quá khứ bà ta sống khổ cực, đột nhiên có quyền thế, thì sẽ không nể mặt người mà sống, bà ta còn thoải mái sống ở trong cung, một là do quá tự ti, hai là vì trả thù những uất ức bà ta phải chịu khi là cung nữ lúc trước.
Lại quên mất rằng trăng tròn lại khuyết, bà ta nhận hết ân sủng, quên mất xuất thân của chính mình, quên mất cung đình là nơi ăn thịt người không nhả xương, quá tin tưởng rằng Hoàng thượng có thể bảo vệ bà ta một đời không ưu phiền, nhưng không nghĩ đến kết quả thê thảm như thế.
"Nữ nhi của bà ta cũng mất mạng trong biển lửa rồi sao?" Thủy Khanh Y bắt được sơ hở trong lời nói của Thủy Triệt.
"Không, năm đó mới mười hai tuổi, được đưa đến Phó gia, Phó gia đã lấy thân phận là một bà con xa cho nàng ta, gả cho Phó Thành."
Thủy Khanh Y ngẩn ra, Phó Thiển Hà chính là ngoại tôn của Thái phi? Cũng có thể giải thích vì sao Thái phi giúp Phó Thiển Hà chống lại nàng.
"Thái hậu có biết không ạ?" Thủy Khanh Y quan tâm đến chuyện này, nếu như Thái hậu biết, có lẽ sẽ không hạ thủ lưu tình, mặc dù có thể thân thiết với Hoắc Ánh Dung, nhưng đó là vì Hoắc Ánh Dung thông minh, trước khi chuyện bại lộ, bị yếu thế trước Thái hậu, sau đó để tỏ rõ tâm ý, bà ta đã giết con cái của mình, xóa bỏ thái độ thù địch của Thái hậu, nếu Thái hậu biết bà ta thay xà đổi cột, có lẽ nữ nhi của Thái phi đã sớm mất mạng.
Nghĩ đến Phó Thành bị chính người bên gối của mình hạ tuyệt tử tán, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười lạnh, quả nhiên là nòi giống của Thái phi, suy nghĩ độc ác giống nhau.
"Y Nhi, chớ nói chuyện này cho Thái hậu." Thủy Triệt đã quá thất vọng về Thái hậu, bà ấy đã âm thầm phái người ra tay với Diên Nhi, nếu không phải ông vẫn coi bà ấy là mẫu thân sinh ra mình, thì đã chặt làm trăm mảnh từ lâu. "Sau này ít tới Cung Từ An một chút, nếu Thái hậu truyền khẩu dụ bảo ngươi tới thỉnh an, thì hãy sai người tới báo cho trẫm biết."
Thủy Khanh Y gật đầu, nhất định là lão yêu bà kia lại làm chuyện gì rồi.
. . . . . .
Ở trong Điện Ánh Nguyệt đã được tu sửa xong, Hoắc Ánh Dung nhìn hai người trước mặt, sắc mặt nặng nề.
"A Hà, rốt cuộc là bị kích động." Nữ nhân búi tóc quý phụ, mặt mũi có mấy phần tương tự với nửa bên mặt hoàn hảo của Hoắc Ánh Dung, nhưng không có quá nhiều điểm giống nhau.
Phó Thiển Hà siết chặt tay, đáy mắt thoáng qua dữ tợn, nàng không ngờ tới tiện nhân kia mạng lớn như thế, cả hai cung nữ đều bị thủy quái ăn thịt, ả ta lại chạy thoát khỏi cái chết.
Hơn nữa, bọn họ đã dần dần điều tra đến Điện Ánh Nguyệt.
"Hoàng nãi nãi, là lỗi của A Hà, vốn dự tính gặp ả ta một lát thì lập tức xuất cung, kết quả bị ả ta giữ lại, dẫn A Hà đi ngắm hoa sen, đúng lúc thấy có người hái sen, không ngờ có một cung nữ bị rơi xuống nước, ả ta nhảy xuống cứu người, A Hà bèn thay đổi suy nghĩ." Ngoài mặt Phó Thiển Hà tỏ ra hiền thục, tri thư đạt lễ (2), trong lòng lại không cam tâm, tại sao nàng phải nhận tội nói lời xin lỗi? Rõ ràng là Thái phi ra tay trước, nàng cũng chỉ trợ giúp mà thôi.
(2) Tri thư đạt lễ: chỉ người học rộng, cư xử đúng lễ nghi.
Thái phi khẽ thở dài, từ ái nói: "Không trách A Hà, đó là do mấy tiện nhân kiến thức hạn hẹp làm hỏng chuyện, sớm biết đã không để cho bọn họ trông chừng nhất cử nhất động của Thủy Khanh Y, thì sẽ không hồ đồ như thế."
Người không chết, lại chết mấy chiếc cọc ngầm của bà, mối thù hận với Thủy Khanh Y, lại sâu thêm.
Cơn tức giận ẩn sâu trong mắt Phó Thiển Hà chợt biến mất, vẻ mặt hài lòng, coi như lão thái bà này cơ trí, trông thấy vẻ mỉa mai trong ánh mắt của Nguyễn Hồng, nàng không biết mẫu thân này đã làm chuyện gì, từ khi phụ thân ra khỏi nhà giam, thì bà ấy bị lạnh nhạt, phụ thân cũng không lướt mắt nhìn qua bà ấy, vẫn luôn ngủ ở trong viện của di nương.
"Hoàng nãi nãi, cho dù nói thế nào, A Hà cũng có phần." Phó Thiển Hà cười yếu ớt, không để ý tôn ti tiến tới kéo cánh tay của Hoắc Ánh Dung, nàng nói: "Hoàng nãi nãi, thắng thua là chuyện thường của nhà binh, lần này chúng ta thua, khiến cho Thủy Khanh Y đề phòng, nhưng mà ta cũng không phải là hoàn toàn thất bại, ít nhất đã thấy được thế lực của ả ta, lần sau làm việc cũng có thể cẩn thận hơn một chút, hơn nữa, tôn nữ đã mua chuộc thái y, Thủy Khanh Y vốn không bị sảy thai, chỉ là quý thủy tới mà thôi."
Phó Thiển Hà nói xong câu cuối cùng, lại hơi cắn răng nghiến lợi, nói như vậy thì chính là giả, may mà nàng nhận được tin vui này nên cảm thấy khá hơn chút, Thủy Khanh Y bị Bách Lý Ngọc vứt bỏ, như vậy, nàng sẽ có cơ hội quyến rũ Bách Lý Ngọc, cho dù là tướng mạo hay là bối cảnh thân phận và tính cách, đều không có ai sánh bằng nàng, đặc biệt là sự si tình mà Bách Lý Ngọc đối với Thủy Khanh Y, làm cho nàng hâm mộ, hưởng thụ muôn vàn sủng ái, còn có gì không vừa lòng?
Cuộc sống như thế, còn cầu gì hơn?
Trong lòng Hoắc Ánh Dung hài lòng với lời nói của Phó Thiển Hà, bà càng thêm yêu thích tôn nữ này, trong mắt tràn đầy ý cười, từ ái vỗ cánh tay của Phó Thiển Hà: "Đúng, chúng ta vẫn chưa thất bại hoàn toàn." Đáy mắt thoáng qua vẻ nham hiểm, bà tin rằng, rất nhanh sẽ có thể thu hoạch.
"Thái phi nương nương, không biết mấy ngày nay Phó Thành đã xảy ra chuyện gì, một bước cũng không bước vào trong phòng của ta." Nguyễn Hồng thấy hai người các nàng im lặng, cắn môi nói ra uất ức trong lòng.
Đáy mắt Hoắc Ánh Dung thoáng qua tàn khốc, quát lớn: "Trong đầu ngươi còn ngày ngày nhớ tới tên nam nhân thối tha đó sao, đừng quên sứ mệnh của ngươi, nếu vẫn nhất quyết nhào lên người hắn, ai gia sẽ lấy tính mạng của hắn, cắt đứt sự nhớ nhung của ngươi!"
Nghe vậy, đáy mắt Phó Thiển Hà thoáng qua một tia sáng.
"Mẫu thân, người một lòng một dạ với phụ thân, nhưng ông ấy thực sự quá đáng, vì để sinh được nhi tử thay thế đại ca, ông ấy nuôi không biết bao nhiêu nữ nhân ở bên ngoài, may mà người thông minh, quyết tâm hạ tuyệt tử tán, nếu không, một đám nhi tử trong hậu viện, e rằng trong lòng phụ thân sẽ không còn có chỗ cho chúng ta." Phó Thiển Hà nói xong, vành mắt đỏ lên, cực kỳ bi ai nói: "Vì để đối phó tiện nhân kia, phụ thân lại tùy tiện tìm nam nhân phá thân thể của ta, mặc dù không biết tại sao sau đó lại biến thành đại ca, nhưng tất cả những chuyện này đều là lỗi của phụ thân."
"Bốp!" Hoắc Ánh Dung giận đến nỗi lồng ngực phập phồng dồn dập, suýt chút nữa không thở được, không ngờ Phó Thành lại có lá gan này, bà xanh mặt nói: "Được, được lắm, hắn rất bản lĩnh, vì để cắt đứt ý nghĩ của hắn, đã chặt đứt cặp chân của hắn, không ngờ hắn rất có tiền đồ (3), càng tệ hại hơn."
(3) Tiền đồ: câu mắng người.
Mí mắt Phó Thiển Hà khẽ giật, chân của phụ thân là do Thái phi chặt đứt?
Nhưng vì sao phụ thân nói là do Thủy Triệt làm?
Phó Thiển Hà nghĩ lại, mơ hồ hiểu ra là Thái phi đổ lỗi cho Thủy Triệt.
"Hoàng nãi nãi, sau này chớ nhắc lại những lời này." Phó Thiển Hà nắm thật chặt tay của Thái phi, nàng muốn lợi dụng Thái phi để loại bỏ Phó Thành, nhưng không muốn tin tức này bị tiết lộ ra ngoài, khiến cho Phó Thành trở mặt đối phó họ, còn chưa đánh chết kẻ địch, nội bộ đã xảy ra chiến tranh trước.
Hoắc Ánh Dung cũng vì tức giận mà mất đi lý trí, qua lời nhắc nhở của Phó Thiển Hà, bà lập tức khôi phục lại tinh thần, vui vẻ vỗ tay của Phó Thiển Hà: "Nếu như mẫu thân của người có một nửa trí thông mình của ngươi, ai gia cũng không bị giam giữ ở trong tháp hơn mười lăm năm. Nào có thể để cho nha đầu kia hấp tấp?"
Nói xong, giữa hai hàng lông mày của Hoắc Ánh Dung tràn đầy đau khổ, đột nhiên, nhớ lại một chuyện kỳ lạ, bà nói: "Khoảng thời gian trước đây vì để tránh bị nghi ngờ, ai gia luôn niệm kinh, gián điệp ở bên ngoài tới báo cáo, nói rằng không biết tiểu tiện nhân kia bị bệnh gì, ngày hôm trước gọi thái y bắt mạch, ngày hôm sau lại quấy rầy đến lão ngự y Dư thái y, Thủy Thiên Diên còn tới Điện Thái Cực quỳ một canh giờ, tiện nhân kia luôn nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, các ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Phó Thiển Hà giật mình, lúc nàng vào cung đã nhìn thấy xe ngựa của Thủy Khanh Y xuất cung, chẳng lẽ là cố ý để cho bọn họ nhìn thấy?
"Hoàng nãi nãi, A Hà sẽ cho người đi nghe ngóng." Nghĩ lại, nàng có chút không cam tâm cắn môi nói: "Nếu như ả ta mang thai thì sao?"
Thái phi đột nhiên nghĩ ra, cười ha ha: "A Hà là báu vật trong tay Hoàng nãi nãi, cũng không cần nghe ngóng chuyện này, ai gia sẽ đi gặp Thái hậu, Thái hậu đã nhiều ngày chưa gặp tiểu tiện nhân kia, nên muốn triệu kiến."
Phó Thiển Hà mím môi cười một tiếng, biết được suy nghĩ của Hoắc Ánh Dung, nàng kéo Nguyễn Hồng chào tạm biệt Thái phi.
"Người đâu, tới Ngự thiện phòng chuẩn bị mấy chiếc bánh ngọt và một chén tổ yến." Hoắc Ánh Dung thay cung trang đỏ thẫm trên người ra, mặc y phục vải màu xanh đơn thuần đi tới Cung Từ An.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
. . . . . .
Thủy Khanh Y trở về từ Ngự Thư Phòng, trông thấy Anh Cô bên cạnh Thái hậu đến, không khỏi đỡ trán, được, tốt thì không linh, xấu thì lại linh (4). Thủy Triệt mới nói không được đi gặp Thái hậu, ngoảnh lại Thái hậu đã sai người đến gọi nàng tới Cung Từ An.
(4) Tốt thì không linh, xấu thì lại linh: có nghĩa là khi nghĩ hoặc nói đến một chuyện gì đó, nghĩ theo hướng tốt thì chưa chắc đã đúng, nghĩ theo chiều hướng xấu thì chắc chắn chính xác.
"Công chúa, Thái hậu nương nương đã lâu không gặp ngài, muốn ngài tới Cung Từ An một chuyến." Trên mặt Anh Cô có một chút buồn rầu, Hoắc Ánh Dung là người thế nào, bà là người rõ nhất, nhưng Thái hậu quá tin tưởng Hoắc Ánh Dung, vì lấy được sự tin tưởng của Thái hậu, Hoắc Ánh Dung đã giết chết con ruột của mình, người nhẫn tâm như vậy, có thể sống chung với người thiện lương sao?
Bà nhiều lần khuyên Thái hậu, nếu sau này xung đột quyền lợi với nhau, chắc chắn Hoắc Ánh Dung dám xuống tay với Thái hậu, Thái hậu nghe vậy thì không vui, quát mắng bà một trận, đến nước này, bà không mở miệng khuyên giải nữa.
"Anh cô cô, cô cô chờ một lát, ta đi thay y phục." Thủy Khanh Y tươi cười, nàng muốn kéo dài thời gian một chút.
Anh Cô thấy Thủy Khanh Y cung kính với mình, không dùng cách gọi kính trọng, trên mặt bà cũng hiện lên một nụ cười, liếc nhìn bốn phía, không có ai đang nhìn, bèn nhỏ giọng nói: "Công chúa đến Cung Từ An thì đối đáp cẩn thận, trước đó Thái phi đã tới tìm Thái hậu."
Thủy Khanh Y rút vòng tay bằng vàng trên cổ tay ra đưa cho Anh Cô, nàng nói: "Đa tạ Anh cô cô." Trong lòng lại không kìm được cười lạnh, thì ra lão thái bà kia ở bên cạnh Thái hậu để xúi bẩy gây chuyện, muốn đâm sau lưng nàng đây mà.
Chẳng trách Thái hậu trước giờ không có chuyện gì thì sẽ không cho gọi nàng, hôm nay lại đặc biệt sai người đến tìm nàng.
Thủy Khanh Y thay y phục xong, chiếc váy tơ mềm mại màu đỏ, cùng với sắc mặt xanh xao nhợt nhạt, càng tôn lên dáng người tròn trịa nõn nà, xinh đẹp vốn có của nàng. Mỗi một động tác, đều có dáng dấp của một tiểu nữ nhân.
Thái hậu nhìn nữ nhân giống như yêu tinh kia, đôi mắt tối sầm lại, quả nhiên là yêu nghiệt hại nước, kể từ khi nàng ta tới Nam Chiếu, chưa có một ngày yên ổn, thậm chí. . . Tôn nhi mà bà thương yêu nhất cũng xa cách bà, bà thực sự đã trở thành người cô đơn, chẳng lẽ đúng như bà từng nói, nữ nhân này sinh ra là để khắc bà?
"Y Nhi đến rồi à, tới đây, mau ngồi xuống." Thái hậu thu lại tận tâm tư trong mắt, gọi Thủy Khanh Y ngồi xuống, đẩy tổ yến tới trước mặt Thủy Khanh Y, bà nói: "Nghe nói thân thể của ngươi không khỏe, uống chén tổ yến bồi bổ đi."