Bất ngờ.
Đây là kết quả mà tất cả mọi người đều không đoán được.
Đại điện rơi vào tĩnh lặng, còn Phó Thành bị áp giải đến cửa đại điện, trên mặt nở nụ cười dữ tợn, ánh mắt hung ác oán độc nhìn chằm chằm Thủy Khanh Y, trông thấy nàng biến sắc khi nghe thấy tin báo, Phó Thành càng cười điên cuồng hơn.
Trong lòng Phó Thành hận không thể nghiền xương Thủy Khanh Y thành tro, nhưng càng muốn nhìn thấy Thủy Khanh Y bị hành hạ thê thảm đến chết.
"Không phải là ta đã sai ngươi đưa tất cả dân tị nạn ra ngoài, sắp xếp chỗ cách ly rồi sao?" Sắc mặt Thủy Khanh Y nặng nề, nếu không kịp thời khống chế bệnh dịch, người chết sẽ chất thành núi.
Thái Thụy cũng bối rối, hắn đã làm theo lời của Thủy Khanh Y và Bắc Viên Trần, tại sao vẫn bị lây nhiễm?
"Công chúa, thành Mẫu Đan có một nhóm dân tị nạn không biết từ nơi nào tới, xác định không phải là người của thành Mẫu Đan." Người truyền tin tức nghe thấy Thủy Khanh Y trách cứ Thái Thụy, bèn nói cặn kẽ toàn bộ sự việc: "Phó tướng đã phái người đi thăm dò, hình như là từ bên kia Tuyết Sơn đến."
Hàng lông mày mỏng của Thủy Khanh Y chau lại, nàng là người biết rõ nhất bên kia Tuyết Sơn là Hồng thành Tuyết Lâm, mà đúng lúc bên kia cũng đang bùng phát bệnh dịch, chết không ít người, có lẽ trong cơ thể của dân tị nạn vốn mang theo mầm bệnh.
"Lập tức sai người đốt tất cả thi thể, khử trùng ở mọi ngóc ngách, cách ly người bị nhiễm bệnh và người không bị nhiễm bệnh, cũng phải cách ly người mới nhiễm bệnh và người bị nhiễm nặng, lập tức sai người tới hành cung truyền thần y Bắc Viên." Thủy Khanh Y trầm mặt dặn dò Thái Thụy và thị vệ, bàn tay của nàng từ từ nắm chặt lại ở trong ống tay áo, hàm răng nghiến chặt.
Nàng không thể lường trước được lòng dạ của Kiều Phi ác độc như thế, dân chúng vô tội mà gã cũng không bỏ qua.
Làm sao Thủy Khanh Y có thể biết được, vì để đối phó nàng, dân chúng Tuyết Lâm đang ở trong tình thế nước sôi lửa bỏng.
"Vâng" Thái Thụy đứng dậy phụng mệnh, hắn định tự mình đi, nhưng bị Thủy Khanh Y gọi lại: "Tào Hạo, ngươi đi đi."
"Vì sao?" Thái Thụy ngẩn ra, hắn vẫn đang phụ trách ở bên đó, tại sao lại để Tào Hạo đi thay hắn? Chẳng lẽ là vì hắn đã không làm tròn bổn phận?
Hay là. . . Coi thường hắn!
"Mộ tổ của Tào Hạo ở thành Mẫu Đan, hắn hiểu rõ tình hình địa thế hơn so với ngươi, không có ai thích hợp hơn hắn." Đương nhiên Thủy Khanh Y có tính toán riêng của mình, nàng dự định giữ Thái Thụy ở bên người, vì trong việc dùng người, không thể để thân tín hữu dụng ở bên cạnh mình rời khỏi mình.
Cổ Thái Thụy đỏ gay, biết rằng hắn đã hiểu lầm nên cũng không mở miệng nữa.
"Vi thần lĩnh mệnh." Tào Hạo bước ra khỏi hàng, sắc mặt căng thẳng nói, trong lòng không ngừng lo lắng, dù sao đó cũng là quê quán của phụ thân, từ khi còn bé hắn đã lớn lên ở đó, hắn không muốn thấy thành Mẫu Đan biến thành một tòa thành chết!
"Tào Hạo, lúc ngươi đi thì dẫn người chặn con đường từ Tuyết Sơn đến Nam Chiếu." Mối nguy lần này đã cảnh tỉnh Thủy Khanh Y, nếu không, đến lúc xảy ra chiến loạn, thành Mẫu Đan không có quân đội đóng quân, quân đội của Tuyết Lâm quốc vượt qua Tuyết Sơn, thì rất nguy hiểm!
"Vâng"
"Chuyện này khẩn cấp, ngươi tức tốc tới thành Mẫu Đan phụng mệnh." Thủy Triệt cũng biết tình hình nghiêm trọng, quét mắt nhìn bách quan một vòng rồi nói: "Viện sử Thái y viện nghe lệnh, tập hợp các thái y vận chuyển dược liệu tới thành Mẫu Đan chữa trị bệnh dịch, toàn bộ hành trình phải nghe theo lệnh của thần y Bắc viên."
Thủy Triệt hạ quyết tâm, điều tất cả thái y của Thái y viện đến thành Mẫu Đan.
Thủy Khanh Y nhíu mày, nàng cảm thấy có điều không ổn: "Giữ lại một hai người ở lại Thái y viện." Trong cung có người bị bệnh vặt, còn có thái y để xem bệnh.
Thủy Triệt vung tay, chỉ giữ lại một người.
Nhìn bóng lưng Tào Hạo càng lúc càng xa, Thủy Khanh Y đột nhiên hét lớn: "Tào tướng quân, ngươi lập tức dùng bồ câu đưa tin, sai người đóng cửa thành, trước khi chưa hoàn toàn khỏi bệnh, không cho phép mọi người ra khỏi thành, nếu có người chống lại, giết ngay tại chỗ!"
Bóng lưng Tào Hạo khẽ chấn động, hắn giơ đại đao, bước chân sinh ra gió rồi biến mất.
Vẻ mặt Thủy Khanh Y hơi u ám, không phải nàng độc ác, mà là sinh mạng quang trọng, thả một người mang theo mầm bệnh, vậy thì sẽ không biết có bao nhiêu người chết.
Thủy Khanh Y mang theo vẻ mặt hoảng hốt trở lại Điện Tử Uyển, trong lòng nàng rất phức tạp, nhiều mạng người như vậy mà hiện giờ đã không còn một ai, nếu như Bắc Viên Trần không chữa trị được, thành Mẫu Đan sẽ trở thành một tòa thành chết.
Nàng buồn bực đi về phía trước, ‘thịch’ một tiếng, nàng va phải một lồng ngực cứng rắn, Thủy Khanh Y đột nhiên hoàn hồn, xoa cái trán có chút đau, mắt phượng lờ mờ có hơi nước nhìn chằm chằm người phía trước, nàng lập tức lao mạnh vào trong ngực của hắn, ôm thật chặt, giống như chỉ có như vậy, nỗi lo lắng trong lòng mới ổn định lại.
"Sẽ không có chuyện gì ." Bách Lý Ngọc khẽ vuốt đầu của nàng, hắn đau lòng nhưng cũng chẳng thể làm gì.
Giờ phút này, hắn có chút hâm mộ Bắc Viên Trần, ít nhất vào lúc này, nàng cần một người biết y thuật để giúp đỡ nàng.
Trong lòng Bách Lý Ngọc dâng lên một cảm giác bất lực.
Thủy Khanh Y níu lấy vạt áo của hắn, dùng sức lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Không phải vậy. . . Không phải vậy. . . Ban đầu, ta thiếu chút nữa là có thể giết chết gã, nhưng vẫn bị phân tâm, không giết chết được gã, nếu như trong lòng không có chuyện khác, sẽ không xảy ra tình trạng như bây giờ."
Mỗi lần nhớ tới, Thủy Khanh Y đều cảm thấy hối hận.
Nhưng nếu là như thế, nàng sẽ mất đi Lãnh Vụ, từ khi nàng đến dị thế này, nha đầu kia vẫn luôn theo sau nàng, bảo vệ nàng, làm sao nàng có thể vứt bỏ nha đầu kia?
"Bách Lý Ngọc, tất cả đều do Kiều Phi gây ra, ta thậm chí hoài nghi Phó Thành có liên quan đến gã, nhưng khi đó Kiều Phi ở Tuyết Lâm, còn Phó Thành chưa từng rời khỏi Nam Chiếu, có điều không hiểu sao ta lại cảm thấy giữa bọn họ nên có mối liên kết." Thủy Khanh Y lo lắng nói, Phó Thành chỉ bị nhốt ở đại lao, một ngày không chết, trong lòng nàng khó cảm thấy yên ổn.
"Tối nay ám sát Phó Thành?" Bách Lý Ngọc hiểu rõ tâm tư của nàng, hắn cũng cảm thấy giữ lại Phó Thành, sẽ đêm dài lắm mộng.
Thủy Khanh Y suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Không được, phụ hoàng nói mẫu thân mới tỉnh lại được khoảng một tháng, cũng đã có hai nhóm người thừa dịp phụ hoàng không có mặt tới ám sát, theo một ít đầu mối điều tra được, phát hiện đều có liên quan đến Phó Thành, hơn nữa, phụ hoàng điều tra được mười lăm năm trước, chuyện mẫu hậu hôn mê, cũng là do Phó Thành động tay chân. Nhưng mà, không phải một mình lão ta, sau lưng Phó Thành còn có người thao túng."
Không biết là Phó Thành to gan, hay là coi thường Thủy Triệt và Thủy Thiên Diên, lão ta tuỳ tiện ra tay, làm bản thân bị bại lộ.
"Ta sẽ sai người trông chừng lão ta." Bách Lý Ngọc nhẹ nhàng ôm Thủy Khanh Y vào trong ngực, xoa lòng bàn tay của nàng, nói: "Một tháng sau chúng ta có thể trở về Bắc Thương không?"
Chưa cho nàng một danh phận, hắn cảm thấy niềm hạnh phúc này không chân thực, giống như là. . . Trộm được.
"Không nói chính xác được." Thủy Khanh Y cũng rất đau đầu, nàng cũng muốn sóng vai cùng Bách Lý Ngọc, cầm tay hắn đứng ở nơi cao nhất, để hắn giới thiệu nàng với người trong cả thiên hạ.
Nhưng tình hình của Nam Chiếu, không cho phép nàng rời đi.
Thủy Khanh Y áy náy nhìn gương mặt giống như phủ một tầng sương mù của Bách Lý Ngọc, mông lung không nhìn thấy rõ, trái tim hoảng hốt, nàng đưa tay nâng mặt của hắn, trên mặt ấm áp có nhiệt độ, nhắc nhở nàng, đây là thật.
"Huynh sẽ không rời khỏi ta chứ?" Thủy Khanh Y nhớ đến khoảng thời gian gần đây, nàng luôn nằm mơ thấy bọn họ âm dương cách biệt, trong lòng nàng cảm thấy sợ hãi.
Kiều Phi giống như đã trở thành tâm ma của nàng, chưa thoát khỏi thì chưa cảm thấy vui vẻ!
"Sẽ không." Bách Lý Ngọc cúi đầu hôn lên cánh môi nói ra những lời không may mắn đó, nhẹ nhàng cắn mút hương vị ngọt ngào của nàng, thủ thỉ nói: "Kiếp này không cho phép nàng rời khỏi ta, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, đời đời kiếp kiếp đều phải ở chung một chỗ."
Khoảng thời gian chia ly kia, mỗi ngày mỗi đêm hắn đều thấy nhớ nàng, nỗi nhớ trong lòng như kim đâm từng đợt, đêm không thể ngủ say, hắn thường xuyên tỉnh giấc, không có nàng ở bên cạnh nên không thể ngủ tiếp, hắn đành múa kiếm ở trong sân.
Cho đến khi gặp lại được nàng, hắn mới biết rốt cuộc mình nhớ nàng bao nhiêu. Hắn hận không thể lập tức hòa nàng vào trong xương tủy, vào trong da thịt, nhưng đáng ghét, nàng lại hiểu lầm hắn!
"Không biết xấu hổ, ai muốn kiếp sau, kiếp sau sau nữa, đời đời kiếp kiếp ở cùng với huynh chứ? Kiếp này không nhìn thấy rõ bản chất của huynh, bị bề ngoài mê hoặc, nên ta mới bị nam nhân lòng dạ hiểm độc như huynh ăn sạch, kiếp sau chạy còn không kịp." Thủy Khanh Y cảm thấy giờ phút này nàng vô cùng kỳ lạ, trong lòng đang mong đợi hắn nói chút lời ngon tiếng ngọt, nhưng khi hắn thực sự nói ra thì trong lòng nàng lại cảm thấy khác lạ, cảm thấy còn chưa đủ.
"Ánh mắt của nàng rất tốt." Bách Lý Ngọc cười tán dương.
Mặt Thủy Khanh Y tối sầm, ánh mắt của nàng. . . Rất tốt, Bách Lý Ngọc cho rằng nàng ngủ dậy chưa lau gỉ mắt, hoặc là bị phủ tướng quân ngược đãi, không được ăn dầu, mắt đánh giá người không chính xác.
"Ta bị mỡ heo làm mê muội tâm trí, lần sau, nhất định sẽ. . ." Thủy Khanh Y hả hê nói, đột nhiên phát hiện bên cạnh có không khí lạnh, lời nói dừng lại ở đầu lưỡi.
Nàng ngước mắt, quả nhiên thấy đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm của Bách Lý Ngọc lộ ra một chút tối tăm mà chỉ có nàng mới hiểu, nàng rùng mình một cái.
"Nhất định sẽ. . . ?" Bách Lý Ngọc kéo dài giọng, có chút quỷ quyệt, Thủy Khanh Y rủ đầu xuống, dựng thẳng mí mắt nói: "Nhất định sẽ bắt huynh về làm phu quân nuôi từ bé, dù sao sớm muộn cũng là của ta, vì sao không thể thực thi quyền lợi trước chứ?"
Bách Lý Ngọc cau mày suy tư, hồi lâu sau, hắn gật đầu nói: "Khi đó. . . Chưa chắc ta đã xem trọng nàng!"
". . . . . ."
Thủy Khanh Y phát hiện sở trường của Bách Lý Ngọc không phải là vô sỉ, cũng không phải là lòng dạ hiểm độc, mà là đeo mũi lên mặt! (1)
(1) Đeo mũi lên mặt: Có nghĩa là đối phương đã nể mặt không tính toán còn không biết ơn mà giở thói kiêu ngạo, hống hách, xấc xược hơn.
Nhìn bộ dạng hả hê của Bách Lý Ngọc, mặt Thủy Khanh Y nhăn nhúm, sắc môi trắng bệch ôm bụng có chút không thoải mái, ‘Ui cha’ một tiếng, nàng ngồi xổm trên mặt đất: "Đau, đau, đau chết lão nương rồi."
Bách Lý Ngọc thót tim, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, vội vàng hỏi: "Sao vậy?"
"Ta. . . Ta không biết. . ." Thủy Khanh Y vừa nói vừa hít gió, làm cho Bách Lý Ngọc hoảng sợ, nhìn mồ hôi lạnh trên mặt nàng, hắn lo lắng ôm ngang nàng lên, đi vào nội điện, gọi người đi mời thái y.
Thủy Khanh Y nhìn dáng vẻ căng thẳng sốt ruột của hắn, lập tức ngơ ngẩn, quên giả bộ đau đớn, ngơ ngác nhìn chăm chú vào Bách Lý Ngọc.
Bách Lý Ngọc không nghe được tiếng thở gấp, cúi đầu nhìn, người trong ngực nào có một chút biểu hiện của bị bệnh? Sắc mặt hồng hào, chỉ có cánh môi hơi tái nhợt, còn lại đều rất bình thường, hắn vươn tay ra bắt mạch, quả thực không có vấn đề gì, sắc mặt hắn trầm xuống, lạnh lùng đặt Thủy Khanh Y xuống đất, mím môi không nói một lời nhìn Thủy Khanh Y, chờ nàng giải thích.
Chân Thủy Khanh Y chạm đất thì nàng mới tỉnh táo lại, trong lòng cả kinh: Hỏng việc rồi!
"Ta. . ." Thủy Khanh Y vừa mới mở miệng định giải thích, bỗng nhiên, bụng quặn đau, hạ thân nóng lên, cơn đau dữ dội kéo tới, cả người phát run, cắn chặt cánh môi nói: "Đau. . ."
Bách Lý Ngọc hơi híp mắt, quan sát Thủy Khanh Y, nhìn sắc mặt trắng bệch và trán rịn đầy mồ hôi lạnh của nàng, trong lòng hoảng hốt, ngay sau đó, hắn nhớ ra vừa rồi bị dáng vẻ giả bộ giống như thật của nàng đánh lừa, nói không chừng lần này cũng là vì trốn tránh bị trừng phạt nên mới giả bộ!
Thủy Khanh Y nào biết chỉ trong chốc lát mà trong lòng Bách Lý Ngọc đã xuất hiện rất nhiều suy nghĩ như vậy, còn nàng giống như đang tái diễn câu chuyện ‘Sói đến rồi’.
Rất lâu sau, không thấy Bách Lý Ngọc tới ôm nàng, nàng không chống đỡ nổi phải ngồi ở dưới đất, trong lòng bị sợ hãi bao phủ, năm đó lúc dì cả đến nàng cũng không bị đau như thế này, chẳng lẽ là. . .
Suy nghĩ này vừa nảy lên thì bị nàng bác bỏ ngay lập tức, nàng nhớ rằng Thủy Thiên Diên đã từng nói, nàng chưa hoàn toàn dậy thì, chỉ là thủ cung sa bị áp chế nên không có kinh nguyệt, sau khi viên phòng, thủ cung sa sẽ biến mất, lần này bụng quặn đau và hạ thân bị chảy máu, chẳng lẽ là sảy thai?
Vừa nghĩ tới điều này, Thủy Khanh Y nhìn Bách Lý Ngọc cầu cứu, hàm răng run lên: "Bách Lý Ngọc. . . Hình như lão nương bị sảy thai."
Toàn thân Bách Lý Ngọc chấn động, bị sảy thai. . .
Bách Lý Ngọc phục hồi lại tinh thần, sắc mặt thay đổi, sau đó rất nhanh đã bình tĩnh lại, nhưng vừa rồi hắn bắt mạch, không phải là hỉ mạch!
Hắn ngước mắt lên nhìn thì trông thấy phía sau quần lụa mỏng màu đỏ có vết máu màu đỏ sẫm, bởi vì Thủy Khanh Y lê người trên đất nên bên cạnh mới có vết máu.
Bách Lý Ngọc sốt ruột ôm Thủy Khanh Y, cẩn thận bắt mạch, sau khi xác nhận không phải là hỉ mạch, Bách Lý Ngọc thở phào nhẹ nhõm đồng thời cảm thấy hơi mất mát, hắn có chút xấu hổ mở miệng nói: "Không có đứa bé."
"Hả?" Thủy Khanh Y đang đắm chìm trong cơn đau liền kinh ngạc ngẩng đầu, há mồm hỏi: "Vậy là cái gì?"
"Quý thủy." (2)
(2) Quý thủy: kinh nguyệt.
Thủy Khanh Y thấy mặt Bách Lý Ngọc ửng đỏ, lại nhất thời quên đau đớn, kinh ngạc nói: "Không thể nào." Nói xong, nàng đột nhiên hăng hái, ngồi thẳng người, không thể tin nói: "Quá không khoa học, rõ ràng là dấu hiệu của sảy thai, tại sao không phải là sảy thai, làm sao huynh biết được không phải là ta bị sảy thai?"
Vấn đề sảy thai không ngừng quanh quẩn khiến Bách Lý Ngọc choáng váng đầu, hắn vội vàng ngăn lại: "Nàng có thể tự mình bắt mạch."
Thủy Khanh Y vừa chạm tay vào mạch đập, mắt bỗng nhiên trợn tròn: Ồ. . . Đúng là không phải sảy thai. . .
"Ui cha. . ." Suy nghĩ vừa lóe lên, bụng liền co rút đau đớn một hồi, Thủy Khanh Y há mồm cắn một cái lên bả vai Bách Lý Ngọc: "Bà nó, so với rách, còn đau hơn."
Trán Bách Lý Ngọc chảy xuống mấy vạch đen, hắn kích động đến mức muốn nhảy lên, hai việc này có thể so sánh với nhau sao?
"Ăn trước đã, sau đó sẽ không đau nữa." Bách Lý Ngọc lấy một viên đan dược màu đỏ từ trong lòng ngực ra, nhét vào trong miệng Thủy Khanh Y, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, xoay người đi ra ngoài.
Thủy Khanh Y vươn tay ra, chỉ chạm đến vạt áo của Bách Lý Ngọc, đáy mắt thoáng qua mất mát, hắn giận rồi sao?
Một lát sau Bách Lý Ngọc quay lại, trong tay cầm hai miếng vải màu trắng sạch sẽ, hai đầu còn có hai sợi dây dài, Thủy Khanh Y ngẩn ra, đây là?
Bách Lý Ngọc thấy nàng nhìn chằm chằm vào thứ trong tay mình, thoáng chốc có chút không được tự nhiên, bèn đặt nó ở đầu giường, nói: "Ta giúp nàng thay y phục."
Thủy Khanh Y nhìn thấy ánh mắt và lời nói của hắn, rốt cuộc nàng biết được đó là thứ gì, mặt nhất thời nóng ran.
"Ta tự thay." Uống đan dược xong, quả nhiên nàng thấy tốt hơn nhiều.
"Ừ, ta ôm nàng tới ôn tuyền ngâm người, có lợi cho cơ thể." Bách Lý Ngọc nhẹ nhàng hôn xuống trán của Thủy Khanh Y, bế nàng lên, thấy tay nàng lạnh lẽo, hắn kéo chiếc chăn mỏng rồi bọc lấy người nàng, lắc mình đi tới ôn tuyền.
Ngày hôm sau, hoàng cung Nam Chiếu truyền ra một chuyện lớn, đó là chuyện gì?
Công chúa Trường Nhạc sảy thai!
Thoáng chốc, trong cung và trên phố đều đồn ầm lên, ngươi có thể không nhớ rõ ngày hôm nay ngươi ăn cái gì, nhưng tuyệt đối không thể không biết công chúa Trường Nhạc sảy thai, tiếng kêu gào thảm thiết làm rung chuyển hoàng cung.
Thái y trong Thái y viện không cứu được Ám Đế tương lai của Bắc Thương, tất cả đều bị chém đầu, chỉ còn lại một thái y, hoặc là vì phải chăm sóc công chúa Trường Nhạc, nên vị thái y kia không bị chém đầu; có điều theo nguồn tin đặc biệt chính xác từ hoàng cung cho hay, sau khi công chúa Trường Nhạc khỏe lại, đoán chừng vị thái y này cũng không sống được lâu.
Thậm chí còn có tin đồn ly kỳ hơn, Trường Nhạc sảy thai là bởi vì mối quan hệ tồi tệ với phò mã, phò mã ném công chúa Trường Nhạc như bao cát, khiến cho công chúa bị sảy thai, công chúa Trường Nhạc kêu gào hơn nửa đêm, đòi hưu phu.
Thủy Khanh Y vẫn còn đang ngủ say, đương nhiên nàng không biết rằng hôm nay mình lại trở thành nhân vật chính trong lời đàm tiếu, thậm chí lấn át cả chuyện huynh muội Phó gia tư thông, đi tới đâu, gặp phải người quen hay là không quen, mọi người đều mở miệng hỏi: Này, ngươi có biết hôm nay xảy ra chuyện lớn gì không? Ồ, ngươi biết sao, nhưng ngươi sẽ không biết uẩn khúc bên trong, đi, tới quán trà, huynh đệ ta nói tỉ mỉ hơn.
Đến khi Thủy Khanh Y biết được tin này thì đã là xế chiều, nàng bị đánh thức bởi những người đến hỏi thăm nối liền không dứt, nghe lời báo cáo của Lãnh Vụ, nàng nhất thời dở khóc dở cười.
Mặc dù trong đó cũng là do nàng ngầm cho phép thái y tiết lộ tin tức như vậy, nhưng không ngờ lại gây xôn xao lớn như thế!
"Chủ tử, chúng ta có cần ngăn chặn hay không?" Lãnh Vụ lo lắng hỏi, chuyện này tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của chủ tử.
"Không sao, nếu như bọn họ loan tin là ta muốn hưu phu thì tốt biết bao nhiêu." Thủy Khanh Y lười biếng dựa vào nhuyễn tháp, tay sờ lên bụng, khóe miệng lộ ra một nụ cười, nam nhân kia xoa bụng cho nàng cả một đêm.
Vốn dĩ sau khi uống đan dược xong thì nàng không còn thấy đau nữa, nhưng hắn làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục xoa bụng cho nàng.
"Chủ tử, chuyện này. . ." Lãnh Vụ có chút không hiểu Thủy Khanh Y muốn làm gì, vì sao đang yên lành lại muốn lan truyền việc sảy thai, một điềm xấu như vậy chứ?
Nhưng ánh mắt của nàng dừng ở trên bụng Thủy Khanh Y, nếu như thực sực có tiểu chủ tử thì tốt biết bao nhiêu?
Thủy Khanh Y bất đắc dĩ nhún vai, đêm qua lúc ở ngoài điện nàng giả bộ đau bụng, nghiễm nhiên quên mất còn có cung nữ và thị vệ gác đêm, sau đó nàng lại sợ hãi nói mình bị sảy thai, hơn nữa nàng cố tình nói dối thái y, không muốn bị lan truyền ra ngoài cũng khó, cho dù nàng không gợi ý cho thái y, thì những thị vệ kia cũng miệng rộng mà nói ra ngoài.
Quả thật là bát quái (3) không có biên giới.
(3) Bát quái: lắm mồm, nhiều chuyện, ở đâu cũng nói linh tinh.
"Miệng gắn trên người bọn họ, ta muốn quản cũng không được, hơn nữa, hiện giờ người ở Vương Đô đều đã biết, chẳng lẽ giết hết?" Thủy Khanh Y như hòa thượng ngồi thiền, không hề lo lắng chút nào.
Lãnh sương tức đến giậm chân, ‘cạch’ một tiếng, nàng đặt bát tổ yến lên bàn, không hầu hạ nữa.
Thủy Khanh Y kinh ngạc nhìn Lãnh Vụ xù lông, khóe miệng nở nụ cười, Lãnh Vụ. . . Càng ngày càng có nhân khí rồi.