Thần Thật Là Yếu Đuối

Quyển 2 - Chương 62: Bệ hạ tới rồi!




...Bệ hạ sắp tới đây rồi.

Ninh Như Thâm nhớ lại trước khi tạm biệt nhau, Lý Vô Đình đã cúi đầu thì thầm với cậu một câu: Đợi trẫm.

Cậu đoán Lý Vô Đình định Ngự giá thân chinh.

Nhưng không ngờ lại nhanh đến thế... Là do cuộc chiến ở Lịch Xuyên trở nên gay gắt sao?

"Sao thế?" Hoắc Miễn nhìn cậu.

"Không..." Ninh Như Thâm gạt đi những suy nghĩ lung tung, hỏi hắn: "Vậy bệ hạ tới Lịch Xuyên hay là Trường Tuy?"

"Chắc là đến Trường Tuy."

"Nhưng Lịch Xuyên mới là nơi cần binh lực mà?"

Hoắc Miễn đáp, "Lịch Xuyên rất yếu, còn Lũng Viễn Quan dễ thủ khó công, phù hợp để đóng quân và thiết lập kế hoạch tác chiến. Còn bên Lịch Xuyên thì... Lệnh thuyên chuyển Quận thú và lệnh ra quân chi viện chắc hẳn đã được truyền xuống rồi."

Ninh Như Thâm bình tĩnh lại, "Ồ..."

Hoắc Miễn suy đoán, "Sao vậy, bệ hạ tới đây... ngươi không vui?"

Ninh Như Thâm điều chỉnh tâm trạng, "Vui chứ. Ta vui quá nên đang sợ thất lễ trước mặt bệ hạ đây."

"Hô ha ha ha!" Hoắc Miễn vỗ vai cậu, "Yên tâm, bệ hạ không trách tội đâu!"

"...." Nhưng cậu sẽ muốn tự sát.

Ninh Như Thâm phẩy tay không muốn nghĩ ngợi nữa, "Bỏ đi, chúng ta đi thôi."

- --

Cần một khoảng thời gian nhất định để đi từ kinh thành lên Bắc Cương.

Trong lúc đó, Bắc Địch lại dẫn quân công thành mấy lần.

Bắc Địch rất giảo hoạt, biết rằng không dễ chọc vào Định Viễn Quân nên cơ bản toàn tấn công tầm xa. Kỵ binh chạy vòng vòng ở quan ngoại, sau đó đồng loạt bắn tên rồi lại rút lui.

Sau mấy lần như vậy, các binh sĩ thủ thành chịu khá nhiều tổn thất.

Hơn nữa thời tiết gần đây ngày càng nóng nực, gây bất lợi cho việc hồi phục vết thương. Trong quân doanh ngày nào cũng nồng nặc mùi thuốc.

Ninh Như Thâm quay trở về từ nơi sắc thuốc.

Mấy ngày nay, cứ nghĩ tới chuyện Lý Vô Đình sắp đến đây, cậu lại cảm thấy rất kỳ lạ: Lòng cứ thấp thỏm, lại còn hơi mong chờ.

Thầm tính toán một chút, gần mười ngày trôi qua rồi.

Không biết còn bao lâu nữa thì hắn tới được chiến trường...

Cậu vừa suy nghĩ vừa xới cơm rồi bưng đến bên cạnh Hoắc Miễn. Đang định cúi đầu ăn thì bị gọi lại:

"Ấy, đợi đã!"

Ninh Như Thâm quay ra nhìn: Sao vậy??

Cậu vừa bị hun bởi khói đun thuốc, khuôn mặt vốn dĩ trắng trẻo nay bị dính vết bẩn, vết đen càng trở nên rõ ràng. Trên chóp mũi có một chút bụi tro, cả khuôn mặt chỉ còn mỗi đôi mắt là sạch sẽ.

Hà Lương không nhịn được nữa, "Phụt ha ha! Mèo mướp... À không phải, mèo xám tro!"

"..." Ninh Như Thâm nhìn hắn với đôi mắt u ám.

Sao vậy? Trong mắt của Hà Lương, cậu còn có màu lông à?



Tôn Ngũ ngồi cạnh giơ cánh tay lên định lau giúp cậu, "Không sao không sao, nào lau đi." Hắn vừa giơ cánh tay lên thì đã bị hất ra!

Hoắc Miễn, "Ống tay áo của ngươi còn bẩn hơn cả mặt y."

Tôn Ngũ kích động, "Á? Làm gì có!"

Hai người bắt đầu so bì xem tay áo của ai bẩn hơn.

Ninh Như Thâm nhấc vạt áo lên tự lau, "Ta tự lau là được rồi."

Mọi người:...

Hà Lương không nhịn được cảm thán, "Ninh đại nhân bị nhiễm thói thô kệch của chúng ta rồi, nhớ lại lúc mới đến... Vừa trắng trẻo vừa sạch bong kin kít."

Ninh Như Thâm cũng cảm thán: Bây giờ đúng là cậu hơi bị vấy bẩn rồi.

Đang mải nghĩ, cậu nghe Hoắc Miễn đột nhiên nói: "Trắng thì vẫn trắng."

Ninh Như Thâm quay ra, "Vậy sao?" Cậu không để tâm lắm.

Mấy người cùng nhìn cậu, đồng loạt gật đầu, "Ừm."

Lúc này ánh nắng đang rất chói chang, cậu ngồi giữa một đám tướng sĩ có màu da lúa mạch, càng trở nên trắng trẻo nổi bật.

Hoắc Miễn nhìn cậu một lát rồi cảm thấy lo lắng thay, "Hầy, sao sắc mặt của ngươi trắng nhợt vậy, hay là bị yếu..."

Ninh Như Thâm như bị đạp phải đuôi, đá hắn một phát:

"Không cho nói linh tinh!"

Bụp! Cậu đá người ta nhưng chân mình lại bị đau, thế là rụt người về: "...Áu."

Mọi người:...

Hoắc Miễn bị đá cũng xi nhê gì, thực sự không nhẫn nhịn nổi nữa, đưa bát canh cho Ninh Như Thâm: "Ở trong này còn một miếng thịt... Hay là ta nhường cho ngươi để tẩm bổ nhé?"

"Không, không cần tẩm bổ nữa." Ninh Như Thâm nén nước mắt rồi xoa chân, vốn dĩ đã... nếu tẩm bổ thêm nữa thì càng bức bối hơn, "Ngươi ăn đi, ta bị nóng trong người."

"Hả???"

Bọn họ đang tán gẫu về chuyện nóng trong người, bên ngoài đột nhiên có tiếng bẩm báo của binh lính:

"Tướng quân! Cấp báo!"

"Ngự giá đã tới bên ngoài Trường Tuy Thành...!"

Chủ đề nói chuyện lập tức bị cắt đứt, cả đám người đồng loạt đứng dậy!

Ninh Như Thâm giật mình thon thót.

- --

Các tướng sĩ nhanh chóng thu dọn rồi xuất phát đi đón Ngự giá.

Ninh Như Thâm theo quân ra ngoài thành. Ngoại trừ Định Viễn Quân thì ở đó còn có các quan viên lớn nhỏ của Trường Tuy.

Tất cả mọi người đều đội cái nắng chang chang, nghển cổ chờ đợi.

Ninh Như Thâm và mấy người Hoắc Miễn đứng ở hàng đầu.

Cậu nhìn vùng đất rộng lớn trước mắt, trái tim lại bắt đầu gia tốc, đột nhiên cảm thấy hơi hoa mắt.

Hoắc Miễn liếc nhìn, "Ngươi có ổn không?"

Ninh Như Thâm gật đầu, "Sắp được diện thánh nên hơi căng thẳng."

"..." Hoắc Miễn muốn nói lại thôi.

Ánh mắt của hắn như muốn nói: Cả cái Đại Thừa này, ngoài Thái giám ra thì ngươi là người được gặp bệ hạ nhiều nhất.

Ninh Như Thâm không nhìn hắn, thầm tính toán thời gian, "Bệ hạ đi nhanh thật đấy."

Đến đây sớm hơn khi cậu đến những mấy ngày.

Hoắc Miễn ngập ngừng, "Chẳng lẽ bệ hạ..."

Hắn chưa nói xong, tiếng động trước mặt như muốn chứng minh cho điều hắn nghĩ là chính xác.

Chân trời phía trước đột nhiên truyền tới tiếng vó ngựa rầm rập vang rền... Bụi đất cuồn cuộn bốc lên trong lúc vó ngựa tung hoành.

Nhịp tim của Ninh Như Thâm như trùng khớp với tiếng vó ngựa.

Cậu nín thở vài giây, nhìn thấy một đoàn quân phi ngựa tới từ phía chân trời, cờ xí màu đỏ rực bay phần phật trong gió.

Lý Vô Đình mặc một bộ giáp bạc, phi nước đại dẫn đầu đoàn quân, chiếc áo choàng màu đen tung bay phía sau người. Thị vệ theo sát phía sau, như một đám mây đen dần dần bao trùm xuống mặt đất, rẽ ngang cát vàng sa mạc để tới đây.

Chỉ một chốc sau, đoàn quân đã tới gần.

Lý Vô Đình cưỡi trên một con ngựa lớn, dừng lại ở phía trước.

Tim Ninh Như Thâm hẫng một nhịp, cậu ngẩng đầu lên nhìn. Còn chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt của đối phương thì đã nghe thấy các tướng sĩ và quan viên Trường Tuy đồng loạt quỳ xuống bái lạy:

"Chúng thần cung nghênh bệ hạ!"

Cậu sực tỉnh, vội vàng quỳ xuống.

Trong lúc cúi đầu, dường như có một ánh mắt đang nhìn vào cậu. Một lát sau, tiếng nói vang lên ở phía trước: "Miễn lễ."



Giọng điệu lạnh nhạt đầy quen thuộc ấy lại vang lên.

Đã hai tháng kể từ lần cuối gặp nhau, Ninh Như Thâm ngẩn ngơ một lúc lâu.

Mọi người đứng dậy, cậu cũng bắt chước ngẩng đầu lên.

Khoảnh khắc ngước lên này đúng lúc chạm mắt với Lý Vô Đình.

Lý Vô Đình im lặng nhìn cậu, đáy mắt kiềm chế một cảm xúc nóng hầm hập. Hắn hé môi nhưng không nói gì, giống như đang che giấu điều gì đó trước con mắt của tất cả mọi người.

Ninh Như Thâm bị hắn nhìn như vậy, hơi thở trở nên hỗn loạn.

Đúng lúc này, Tri phủ Trường Tuy bỗng nhiên đi lên:

"Bệ hạ, hạ quan đã chuẩn bị nơi nghỉ ngơi..."

Lý Vô Đình nhìn sang chỗ khác, hắn xuống khỏi lưng ngựa rồi giơ tay lên, "Không cần, đến quân doanh."

Hoắc Miễn liếc nhìn Tri phủ, "Bệ hạ, xin hãy đi theo thần!"

- --

Đoàn người xuống ngựa rồi đi xuyên qua thành.

Suốt dọc đường đi đều có bách tính đứng xem ở hai bên, tiếng người vô cùng huyên náo. Ninh Như Thâm tuân theo quy củ, cậu đi theo ở phía sau, ánh mắt luôn dõi theo Lý Vô Đình đang ở cách đó vài bước.

Thân hình cao lớn trong bộ trang phục giáp bạc khiến hắn càng thêm lạnh lùng.

Bỗng nhiên cậu cảm thấy có thứ gì đó đang nảy nở trong lòng, nhưng đồng thời cũng thật là xa lạ.

Lén lút nhìn trộm vài lần, cậu vô tình giẫm vào chân của Hoắc Miễn đi phía trước: Bụp!

"..." Hoắc Miễn loạng choạng, ngoái đầu lại nhìn.

Ninh Như Thâm ngại ngùng nhìn hắn: A, quên mất là phía trước còn có Hoắc Miễn.

Hoắc Miễn đánh giá, "Ngươi thật sự bị cảm nắng rồi à?"

Hắn vừa nói vừa đưa tay ra xách cổ áo cậu lên, định giở mánh cũ để bọc cậu lại, che đi ánh nắng mặt trời.

Ninh Như Thâm vội vàng khua tay, "Bỏ ra, không phải."

"Vậy thì là do chưa ăn no? Vừa rồi chưa ăn xong cơm nhỉ."

"Ồ... Chắc là vậy."

Trong lúc trò chuyện, dường như có một ánh mắt dõi theo ở phía trước.

Ninh Như Thâm ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy được sườn mặt lạnh lùng tuấn tú của Lý Vô Đình. Hắn đang nhìn hai bên đường.

Ninh Như Thâm không nhìn nữa: Xem ra là do cậu nghĩ quá rồi.

- --

Ngự giá đến quân doanh, ba quân đồng loạt đi ra chào đón.

Lý Vô Đình không nói nhiều, trực tiếp vào trong lều chủ tướng để nghị sự.

Ninh Như Thâm cũng theo vào trong, bên trong lều có đặt một sa bàn địa đồ, xung quanh là chỗ ngồi dành cho các tướng lĩnh nghị sự.

Lý Vô Đình tới gần sa bàn rồi cúi đầu nhìn. Hắn cởi áo choàng bằng một tay, để lộ bả vai cường tráng.

Hắn ngắm nghía một lát thì khựng lại, ngẩng đầu nhìn Ninh Như Thâm.

Lý Vô Đình hỏi rất tự nhiên, "Các ngươi dùng bữa chưa?"

Ninh Như Thâm ngẩn ngơ, hả?

Hoắc Miễn đáp: "Bẩm bệ hạ, đã ăn hết rồi ạ. À... Ninh đại nhân chưa ăn! Sáng nay Ninh đại nhân bận chăm sóc quân lính bị thương nên về muộn."

Lý Vô Đình nhìn cậu rồi mím môi lại, yết hầu hơi động đậy, "Đi ăn cơm đi."

Giọng nói nhẹ nhàng ấy như mang theo độ ấm.

Ninh Như Thâm đáp vâng rồi quay đầu ra ngoài.

Cậu vừa ra khỏi lều thì thấy Đức Toàn đang đứng trước cửa.

Lần Ngự giá thân chinh này, Đức Toàn cũng theo đến đây. Thậm chí hắn cũng cưỡi ngựa vượt ngàn dặm, không hề bị tụt lại phía sau. Có lẽ vì bình thường hắn không chú trọng vào nghiệp vụ chính lắm, cho nên Ninh Như Thâm suýt nữa thì quên mất Đức Toàn chính là Đại nội Tổng quản, đương nhiên là cũng có bản lĩnh nhất định.

"Hây dà! Ninh đại nhân, ngài gầy đi rồi kìa...."

Đức Toàn nhìn thấy cậu thì vừa vui mừng vừa đau xót, sau đó lén lấy một miếng thịt trong tay áo ra và đưa cho cậu, "Mau ăn đi."

Ninh Như Thâm chấn động bởi hành vi của hắn!

Sao Đức Toàn lại giấu thịt trong tay áo!

Cậu nhìn hắn với vẻ ngờ vực:?

Đức Toàn liếc nhìn lều chủ tướng rồi giao tiếp bằng mắt với cậu đầy thành thạo: Ngài đoán xem~

Ninh Như Thâm, "..."

Cậu nuốt nước miếng, đỏ mặt đáp ừm rồi vừa cắn thịt khô vừa rời đi.

Đồ ăn của hoàng gia vẫn là tuyệt nhất.



- --

Cậu tiếp tục bữa cơm dang dở, còn lều chủ tướng thì vẫn đang bàn bạc.

Bây giờ Lý Vô Đình tới đây rồi, cậu chỉ là Giám quân, vào đó nghe cũng không có tác dụng gì.

Ninh Như Thâm đi chăm sóc quân lính bị thương.

Cậu bận bịu một lúc lâu, khi quay lại thì thấy mấy người Hà Lương lục tục đi ra khỏi lều chủ tướng. Chắc hẳn bọn họ đã nghị sự xong rồi.

Ninh Như Thâm lại gần, "Bây giờ được vào chưa?"

"Ninh đại nhân, khách sáo quá!" Đức Toàn mỉm cười quở trách một câu, sau đó cầm phất trần xua cậu vào trong, "Mau vào đi~"

Cậu bị lùa vào trong lều, "..."

Cảm giác bị khống chế thật là quen thuộc làm sao.

Vào lều chủ tướng, bên trong chỉ có Lý Vô Đình, Hoắc Miễn và vài thân binh.

Lý Vô Đình và Hoắc Miễn đang nói chuyện, thấy cậu đi vào thì đều ngừng lại và quay ra nhìn.

Hoắc Miễn, "Ninh đại nhân có việc gì cần bẩm báo sao?"

"..." Ninh Như Thâm, "Không có việc gì cả."

Hoắc Miễn tỏ ra khó hiểu, không có việc gì thì tới đây làm gì?

Ninh Như Thâm không biết phải giải thích thế nào, lẽ nào cậu phải nói rằng: Cậu chỉ vào lều chủ tướng để dạo chơi một lát thôi?

Cậu liếc sang Lý Vô Đình.

Lý Vô Đình cũng đang nhìn cậu, hình như hắn hơi mỉm cười. Hắn ra hiệu cho cậu, "Cứ đứng một bên trước đi."

Ninh Như Thâm vội vàng lùi xuống, "Vâng."

Hai người phía trước tiếp tục bàn bạc, cậu đứng bên cạnh nghịch phần rìa bằng da đóng đinh của sa bàn để giết thời gian.

"Bệ hạ, có cần thu dọn lại lều chủ tướng không?"

Lý Vô Đình khẽ gật đầu, "Ừ."

Ninh Như Thâm quay ra thấy một đám người bắt đầu tất bật dọn dẹp, lúc này mới nhận ra:

Trước đây Hoắc Miễn ở trong này, bây giờ Ngự giá giá lâm, đương nhiên thiên tử sẽ nghỉ lại tại đây.

Tôn Ngũ thu dọn xong xuôi thì xin chỉ thị, "Tướng quân, chúng thuộc hạ dọn dẹp mấy tháp canh xung quanh để dựng lều cho ngài nhé?"

"Chiến sự cấp bách, bày vẽ làm gì?" Hoắc Miễn xua tay, "Ta ở..." Hắn ngập ngừng rồi nhìn ngó xung quanh.

Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ Ninh Như Thâm.

Ninh Như Thâm ngẩng đầu nhìn:?

Lý Vô Đình cũng nhìn cậu.

Mắt Hoắc Miễn đột nhiên sáng rực lên, sau đó kéo Ninh Như Thâm tới gần, quay đầu bẩm báo, "Ninh đại nhân ở riêng một lều, thần chen chúc với Ninh đại nhân là được rồi!"

Ninh Như Thâm hơi trợn mắt lên.