Thần Thật Là Yếu Đuối

Quyển 2 - Chương 57: Rời kinh




Trong chủ viện của Ninh Phủ.

Ninh Như Thâm chưa biết chuyện hai bức thư bị lộn cho nhau. Cậu ngồi bên cạnh bàn, ngón tay khẽ gõ lên mặt giấy thư.

Nghiêm Mẫn không hiểu ra sao, "Đại nhân, xảy ra chuyện gì à?"

"Hoắc Tướng quân muốn ta lên Bắc Cương để giám quân."

"Bắc Cương!" Nghiêm Mẫn kinh hãi, "Nhưng sức khỏe của đại nhân... sao mà chịu được nơi khổ cực như thế? Để người khác đi thì hơn."

"Chẳng còn người nào khác nữa rồi."

Dáng vẻ buồn phiền của Lý Vô Đình lại hiện ra trong đầu Ninh Như Thâm, cậu thở dài, "Hơn nữa... trước kia Định Viễn Quân đối xử với ta khá tốt. Khi họ vội vã rời kinh vẫn không quên để lại rất nhiều quà cáp cho ta..."

Nghiêm Mẫn không biết phải nói gì, ông khuyên nhủ: "Nhưng đại nhân cũng đâu cần liều mạng để đến một nơi như thế? Ở lại kinh thành không tốt hơn sao?"

"Kinh thành tốt thật..." Ninh Như Thâm quay đầu nhìn ra xa.

Cậu nhớ lại đêm ấy Lý Vô Đình dẫn mình lên cổng thành, cậu đã được chứng kiến cảnh tượng kinh thành lộng lẫy phồn hoa.

Nếu như không có Định Viễn Quân, cậu sẽ chẳng được nhìn cảnh tượng ấy.

Nghiêm Mẫn lớn tiếng nói: "Kinh thành tốt hơn, vậy thì cứ ở lại kinh thành thôi!"

Tiếng nói quá lớn khiến tai Ninh Như Thâm cảm thấy hơi nhức, dòng suy nghĩ của cậu trở nên lộn xộn. Cậu không nhịn được lấy tay che tai lại:

"Nói bé thôi... Để ta, để ta nghĩ thêm một chút đã."

Nghiêm Mẫn lập tức nín bặt rồi hùng hổ siết nắm tay lại, quay đầu ra ngoài.

Ninh Như Thâm ngồi lấy lại bình tĩnh, sau đó đứng dậy chuẩn bị cất bức thư vào phòng.

Cậu đi vào trong phòng ngủ, kéo ngăn tủ bên dưới bàn ra.

Ánh mặt trời bên ngoài len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu xuống một tấm vải thêu được gấp gọn gàng ở trong góc ngăn kéo.

Ninh Như Thâm liếc nhìn nó, động tác tay khựng lại.

Cậu cầm lấy tấm vải rồi mở ra, đường kim mũi chỉ vô cùng mộc mạc, từng nét thêu lên bốn chữ: Nguyệt Lãng Phong Thanh.

Tim cậu như thắt lại.

Vô số cảnh tượng lướt qua: Đám người đông đúc đêm hôm ấy, những ngọn đèn rực sáng, cuối cùng là dáng vẻ cúi đầu của Lý Vô Đình, cả ánh mắt khi hắn ngẩng đầu lên:

[Hay là...]

Hơi thở của Ninh Như Thâm trở nên nóng hầm hập.

Cậu đứng cạnh bàn hồi lâu, sau đó thở dài một hơi, quay người đi ra khỏi phòng rồi gọi:

"Nghiêm thúc, vào cung một chuyến."

- --

Đến hoàng cung, nội thị nói Thánh thượng đang ở Dưỡng Tâm Điện.

Ninh Như Thâm đi theo nội thị tới đó.

Cậu vừa bước chân vào cửa điện thì thấy Lý Vô Đình đang ngồi trên một chiếc ghế sập. Ánh mắt hắn trầm xuống, có vẻ như tâm trạng không tốt cho lắm.

...Lẽ nào đang đau đầu chuyện giám quân?

Ninh Như Thâm lên tiếng, "Bệ hạ."

Dứt lời, người trước mặt không đáp lại.

Cậu đang suy nghĩ xem có phải gần đây mình hơi tham ăn quá đà, hoặc là không thèm đến gặp Lý Vô Đình những tám canh giờ liền nên khiến hắn không vui chăng...

Người trước mặt đột nhiên nói: "Nhận được thư của Hoắc Miễn rồi?"

Ninh Như Thâm ngạc nhiên, "Sao bệ hạ biết?"

Lý Vô Đình đứng dậy, bật cười lạnh lùng, "Trẫm còn biết hắn đã viết gì cho khanh kìa."



??? Làm sao mà biết được hay vậy.

Trong lúc cậu đang hoang mang, Lý Vô Đình tiện tay ném một xấp giấy lên chiếc bàn bên cạnh. Ninh Như Thâm lại gần trong sự nghi ngờ:

Cậu thấy trên xấp giấy đó có vài chữ rồng bay phượng múa rất lớn:

[Ninh đại nhân, tới đây nhanh!!!]

"..." Cậu chấn động rồi!

Đợi đã, Hoắc Miễn... gửi lộn hai bức thư sao?

Để chứng minh cho điều cậu đang suy đoán, Ninh Như Thâm tiếp tục nhìn những tờ giấy phía dưới, thấy trên đó viết đầy tên món ăn, thậm chí còn kèm theo: Thực đơn đặc sản Bắc Cương.

Ninh Như Thâm nín lặng một lúc, yết hầu động đậy đầy đáng ngờ.

Lý Vô Đình ngồi im quan sát ở bên cạnh, "..."

Hắn vươn tay ra lật xấp giấy ấy lại.

"Được rồi." Lý Vô Đình bực bội day trán. Hắn đúng là giận quá hóa hồ đồ, cho y xem thứ này làm gì chứ?

Ninh Như Thâm vẫn còn nhìn theo đầy thòm thèm.

Hình như cậu nhìn thấy bánh bao nướng, còn có cả thịt cừu...

Lý Vô Đình nhìn cậu một lúc, mím môi nói: "Ninh khanh tới đây có chuyện gì?"

Sự chú ý của Ninh Như Thâm được kéo trở về.

Cậu cân nhắc trong lòng một lát rồi khẽ nói: "Bệ hạ, thần xin... đảm nhận việc giám quân."

- --

Đại điện yên tĩnh không một tiếng động.

Đức Toàn đứng cạnh kinh hãi ngẩng đầu lên rồi cuống quýt thăm dò thái độ của đế vương!

Lửa nến trên giá đèn chạm khắc bằng gỗ đàn hương màu tím chợt đung đưa, ánh mắt sâu thẳm của Lý Vô Đình dường như đang xao động.

Sau một khoảng lặng, hắn khẽ nuốt nước miếng rồi cúi đầu nhìn Ninh Như Thâm, "Khanh muốn đảm nhận vị trí Giám quân?"

Ninh Như Thâm bị hắn nhìn như vậy, hơi thở trở nên hỗn loạn: "Vâng..."

Lý Vô Đình gằn giọng, "Có biết Bắc Cương là nơi như thế nào không?"

Là quê hương của bánh bao nướng và thịt cừu...

Ninh Như Thâm nuốt nước miếng rồi đáp, "Biết ạ."

Dường như Lý Vô Đình hơi nổi giận, "Biết rồi mà khanh còn..."

Ninh Như Thâm nhìn hắn, sau đó rút tấm vải thêu giắt trên eo ra. Chính là tấm vải thêu chữ "Nguyệt Lãng Phong Thanh" mà cậu được tặng vào buổi tối hôm đó.

Cậu nhìn Lý Vô Đình, "Bệ hạ..."

Bốn chữ "Nguyệt Lãng Phong Thanh" lọt vào tầm mắt.

Lòng Lý Vô Đình xao động, bàn tay đặt cạnh người bỗng nắm lại thật chặt. Lát sau hắn không nhịn được nữa, kéo cổ tay Ninh Như Thâm về phía mình...

"Ư!" Ninh Như Thâm bị kéo lại gần.

Cậu gần như nhào vào lòng Lý Vô Đình, nhưng đã kịp dừng lại trước đó. Bàn tay lớn ấy nắm rất chặt, lòng bàn tay nóng đến mức khiến cho cậu cũng cảm thấy nóng lây.

Tim Ninh Như Thâm đập thình thịch, cậu ngẩng đầu lên, "Bệ hạ?"

Trong lúc ngước lên, hơi thở của hai người quấn lấy nhau.

Lý Vô Đình cố gắng kiềm chế một vài cảm xúc nào đó, hắn cúi đầu nhìn cậu thật lâu, hàng mi hơi run lên:

"Đã nghĩ kỹ chưa?"

Ninh Như Thâm bị hắn nắm cổ tay thì cảm thấy eo run rẩy, vành tai nóng ran, "Rồi ạ."

Ngón tay thô ráp ấy khẽ xoa nhẹ.

Lý Vô Đình cất tiếng như thể đang đùa giỡn, mang theo một chút hàm ý không rõ ràng:

"Nếu muốn ăn cừu nướng... Ngự Thiện Phòng cũng có thể làm được."

Ninh Như Thâm cảm thấy đầu óc quay mòng mòng, "Nhưng... hương vị không chính tông."

Người trước mặt im lặng một lúc lâu.

Ninh Như Thâm đột nhiên tỉnh táo trở lại, "Hơn nữa, thần muốn đi là vì bách tính Đại Thừa."

"..."

Lý Vô Đình nắm cổ tay cậu một lát, cuối cùng vẫn buông ra.

Bàn tay ấy ngập ngừng giữa không trung, khẽ đáp lên bả vai Ninh Như Thâm. Cách một lớp vải mỏng, ngón tay chạm vào xương quai xanh của cậu.

Dường như Lý Vô Đình đã bình tĩnh lại, "Trẫm hiểu rồi."

Đức Toàn đứng cạnh nghe vậy thì sốt hết cả ruột, "Bệ hạ!!"

Vạt áo màu đen giơ lên, ngăn Đức Toàn nói tiếp.

Lý Vô Đình nhìn Ninh Như Thâm, "Ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ. Chuyện giám quân rất cấp bách, cho dù trẫm..." Đôi mắt sâu thẳm của hắn cố gắng giấu đi những lời muốn nói, "Thì khanh vẫn nên khởi hành sớm."

Tim Ninh Như Thâm lại đập mạnh, "Vâng."

Bàn tay trên vai cậu khẽ vỗ nhẹ rồi thu về.

Lý Vô Đình cúi đầu, "Về đi."

"Vâng..." Ninh Như Thâm đang định ra về thì sực nhớ ra, "Đúng rồi, có cần trình lên bệ hạ lá thư khẩn cấp tám trăm dặm mà Hoắc Tướng quân gửi cho thần không ạ?"

Lý Vô Đình cười lạnh, "Không cần."

"..." Ảo giác à, có sát khí.



Ninh Như Thâm sờ mũi chuẩn bị lui xuống, vừa quay đầu đi thì đột nhiên bị gọi lại:

"Thôi, khanh cứ sai người mang lên đây." Lý Vô Đình cười nhưng lòng không cười, "Trẫm muốn xem thử, Hoắc Tướng quân đã viết những câu từ khẩn thiết đến nhường nào mà có thể thuyết phục được Ninh khanh."

Ninh Như Thâm:.

Cậu đáp vâng rồi lui xuống.

- --

Đợi cho bóng lưng cậu khuất khỏi đại điện.

Lúc này Lý Vô Đình mới không nhìn theo nữa, hắn cúi đầu xuống.

Đức Toàn không nhẫn nhịn được nữa, "Bệ hạ! Sao lại để Ninh đại nhân đến một nơi xa như vậy?"

Lý Vô Đình trầm giọng, "Nếu y đã muốn vậy, trẫm nguyện ý thành toàn cho một thân văn tích võ công của y."

Đức Toàn không nói gì nữa, chợt hiểu được ý định của hắn.

Đức Toàn xót xa, "Bệ hạ tốn thật nhiều tâm tư."

Lý Vô Đình nói: "Hơn nữa..."

Hơn nữa? Đức Toàn ngẩng đầu lên, thấy hắn không có ý định nói tiếp. Không biết đế vương đang nghĩ gì, ánh mắt nhìn ra bên ngoài đại điện giống như đang nhìn về một nơi rất xa xăm.

Đức Toàn cảm thấy khó hiểu, nghĩ mãi không ra.

Sau đó hắn lại cảm thấy sầu não:

Nhưng bệ hạ đang hừng hực lửa lòng... Để Ninh đại nhân đến một nơi xa như vậy, bệ hạ làm sao chịu đựng nổi đây?

- --

Sau khi về phủ, Ninh Như Thâm sai người thu dọn đồ đạc.

Ngày hôm sau lên triều, chiếu chỉ hạ lệnh cho cậu làm Giám quân đã được truyền xuống. Triều đình lập tức xôn xao.

Chuyện này rất hợp tình hợp lý, nhưng đồng thời cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Tình hình chiến sự cấp bách, ngày hôm sau lập tức lên đường.

Sau khi bãi triều, Ninh Như Thâm tạm biệt những đồng nghiệp đến thăm hỏi, sau đó trực tiếp về phủ. Cậu phải chuẩn bị để lên đường rời kinh vào ngày mai.

Vừa về được một lúc thì Cảnh Nghiễn tới.

Cảnh Nghiễn ngồi trong chủ viện tự nhiên như ở nhà, hắn nhìn người hầu Ninh phủ tất bật chạy đi chạy lại:

"Ngươi phải đi thật à. Bất ngờ quá."

Ninh Như Thâm gật đầu, "Ta cũng thấy rất bất ngờ."

Bức thư khẩn cấp tám trăm dặm của Hoắc Miễn tới quá đột ngột.

Nhưng nhớ đến chuyện hắn đã lộn hai bức thư với nhau, Ninh Như Thâm thầm nghĩ: Hoắc Miễn mới là người bất ngờ nhất.

Cảnh Nghiễn nhớ ra gì đó, đột nhiên hỏi đầy nhạy bén:

"Ngươi đi rồi, sau này ta trèo tường viện sẽ không gặp Thánh thượng nữa phải không?"

Ninh Như Thâm nghe xong thì cạn lời, "Ta đi rồi mà ngươi còn trèo tường làm gì, ngươi thật sự muốn làm ăn trộm đấy à?"

Cảnh Nghiễn cảm thấy có lý, nhưng lại chỉ ra điểm đáng ngờ, "Sao ngươi không phản bác vế cuối!"

Ninh Như Thâm, "..."

Cậu nhìn khuôn mặt đắc chí của Cảnh Nghiễn, duỗi chân ra đạp!

Cảnh Nghiễn, "Áu!"

Sau khi đuổi tên khách không mời đó đi, Ninh Như Thâm quay về sân viện. Cậu còn chưa kịp suy nghĩ thêm về câu nói vu vơ ấy của Cảnh Nghiễn, vừa ngước mắt lên thì thấy trong viện có thêm một người...

Bên cạnh Thập Nhất, Lục Ngũ đang khoác một túi đồ to trên vai và nhìn cậu.

Cảnh tượng quen thuộc khiến cậu hơi hoang mang.

Sau khi bình tĩnh lại, cậu hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

Lục Ngũ đáp: "Bệ hạ bảo hai bọn ta đi theo đại nhân lên Bắc Cương, từ nay về sau sẽ theo hầu đại nhân." Hắn bổ sung, "Ngoài mệnh lệnh của đại nhân thì không nghe theo bất cứ ai khác."

Ninh Như Thâm chấn động, há hốc mồm:...

Lý Vô Đình... hoàn toàn đóng gói Thập Nhất và Lục Ngũ để thảy cho cậu rồi.

Lát sau cậu mới gật đầu, "Cảm ơn bệ hạ."

- ---

Thời gian khởi hành là buổi trưa ngày hôm sau.

Ninh Như Thâm không có nhiều hành lý, tất cả được cắt giảm tối đa.

Nghiêm Mẫn ở lại kinh thành để trông nom Ninh Phủ, cậu chỉ đem theo hai con chim lợn và một đội hộ vệ.

Ra khỏi cổng phủ, trước khi lên xe ngựa thì cậu nhìn về phía hoàng cung. Khuôn mặt của Lý Vô Đình lại hiện lên trong đầu cậu.

Chuyến này không biết phải đi bao lâu...

Ninh Như Thâm cảm thấy lòng dâng lên một vài cảm xúc rất kỳ lạ, cậu ngập ngừng:

"Ta... hay là ta đến chào tạm biệt bệ hạ nhỉ?"

Cậu nói xong, Lục Ngũ đứng cạnh xe đáp: "Không cần."

Ninh Như Thâm quay đầu ra, "?"

Lục Ngũ nói: "Bệ hạ đã dặn rồi, tình hình cấp bách, ngài bảo đại nhân không cần vào cung nữa."

Ninh Như Thâm ngỡ ngàng.



...Không cần đến gặp hắn?

Ý hắn là gì đây, thả cậu đi sao?

Ninh Như Thâm mím môi, sau đó vén rèm cửa leo lên xe, "Ò."

Xe ngựa lăn bánh ra khỏi cổng thành.

Ninh Như Thâm ngồi trong xe, vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi. Cậu không chú ý xe ngựa đã đi tới đâu.

Trong lúc mải mê ngẫm nghĩ, xe ngựa chợt lắc lư thật mạnh rồi dừng lại.

? Ninh Như Thâm vén rèm ra nhìn, "Sao lại..."

Khi nhìn thấy một bóng người mặc trang phục màu xanh đậm đứng ở trạm dịch bên ngoài, cậu bỗng nhiên nín bặt...

Lý Vô Đình đang đứng nghiêng người trên lối quan đạo cuồn cuộn bụi vàng.

Vóc dáng cao lớn và mạnh mẽ ấy như một ngọn núi sừng sững, sườn mặt lạnh lùng tuấn tú càng trở nên cao quý không dính bụi trần giữa cảnh tượng hoang vu nơi ngoại thành. Trang phục màu xanh, xứng danh quân tử như ngọc.

Dòng suy tưởng hỗn loạn của Ninh Như Thâm bị cắt ngang:

"...Bệ hạ."

Lý Vô Đình nghe thấy tiếng thì quay đầu ra nhìn, hắn khẽ nói: "Còn không mau xuống đây, muốn trẫm dìu khanh xuống phải không?"

Ninh Như Thâm sực tỉnh, vội vàng vén rèm cửa xe rồi bước xuống.

Cậu đi mấy bước đến trước mặt Lý Vô Đình.

Nếu như không nhìn thấy Đức Toàn đang cười tươi như hoa ở bên cạnh, cậu sẽ nghĩ rằng đây chỉ là ảo giác:

"Sao bệ hạ lại đích thân tới đây?"

Lý Vô Đình thấp giọng, "Không muốn gặp trẫm?"

Ninh Như Thâm hé môi, "...Không phải."

Hai hàng thị vệ đều đang cúi đầu, lỗ tai như thể đóng chặt không nghe thấy gì, chỉ im lặng đứng nghiêm.

Lý Vô Đình nhìn cậu, "Đi theo trẫm một lát."

Ninh Như Thâm đáp vâng rồi đi theo hắn.

Bên ngoài là đồng cỏ bát ngát không thấy điểm cuối, cỏ xanh như nối liền với bầu trời.

Gió nhẹ thoảng qua, những ngọn cỏ lay động phát ra âm thanh xào xạc.

Lý Vô Đình không nói gì suốt dọc đường, Ninh Như Thâm cũng không lên tiếng.

Hai người đi mãi, cho đến khi không còn ai ở xung quanh nữa. Lý Vô Đình dừng bước lại, nhìn ra phía chân trời rồi gọi: "Ninh khanh."

Ninh Như Thâm quay đầu nhìn, "Vâng?"

"Chuyến này khanh đi..."

Lý Vô Đình vừa lên tiếng đã khựng lại.

Hắn quay lại nhìn Ninh Như Thâm, đáy mắt như đang xao động, giấu đi ngàn vạn lời muốn nói. Ngón tay bên dưới ống tay áo hơi siết lại, cuối cùng hắn không nhịn được nữa...

Vươn tay kéo cậu vào trong lòng.

Ninh Như Thâm bỗng dưng được ôm trong lòng thiên tử, tim như thể ngừng đập. Cậu chưa phản ứng kịp, trong lúc hoang mang, cậu chỉ cảm nhận được nhiệt độ nóng ấm từ cánh tay đang ôm lấy eo mình.

Cuối cùng, Lý Vô Đình bất ngờ thì thầm vào vành tai đỏ bừng của cậu với chất giọng trầm lắng, "Đợi trẫm."