Thần Thật Là Yếu Đuối

Quyển 1 - Chương 41: Bị nhìn thấy




Chìm dưới nước, gọi không đáp lại.

Đức Toàn sợ tới mức tái mặt! Đang định thăm dò ý định của bệ hạ thì thấy đế vương đã đứng dậy rồi...

Lý Vô Đình nhăn mặt đầy lạnh lùng, "Đang ở đâu?"

Lý Cảnh Dục lập tức chạy đi trước, "Bên này!"

Bóng dáng trước nay luôn điềm tĩnh kia lập tức rảo bước đi theo, hai người nhanh chóng biến mất ở cửa viện.

Đức Toàn giật mình bừng tỉnh, vội vàng chạy theo.

- --

Trước cửa phòng, tiểu hòa thượng đang vòng tới vòng lui.

Cửa bị khóa trái, hắn đành phải gõ cửa một lần nữa.

Đang định lấy thứ gì đó để đẩy chiếc then cài bên trong ra thì tiểu Vương gia đã chạy về:

"Hoàng huynh, chính là chỗ này!"

Tiểu hòa thượng vừa quay đầu ra, thấy Thánh thượng vội vàng đi tới. Hắn vội vã cúi người, "Bệ hạ!"

Lý Vô Đình dừng bước, phát hiện ra tình hình không giống như trong tưởng tượng của mình, "Có chuyện gì vậy?"

Lý Cảnh Dục lí nhí, "Ninh đại nhân đi tắm, gọi mãi mà không nghe thấy tiếng trả lời."

"..."

Lý Vô Đình hít sâu một hơi rồi day trán.

Lý Cảnh Dục tiếp tục, "Liệu Ninh đại nhân có bị ngất không, hay là bị trượt người xuống nước? Có thể Ninh đại nhân bị lạnh...ưm!"

Một bàn tay lớn bịt chặt miệng nó lại.

Lý Vô Đình nhìn cánh cửa cài then, yết hầu hơi động đậy.

Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc mà thôi, hắn đưa tay ấn lên cánh cửa, "Ninh Sâm!"

Bên trong vẫn không có phản ứng gì.

Lý Vô Đình nhíu mày, đột nhiên nói: "Tránh ra đi." Nói xong thì rút Thiên Tử Kiếm bên hông ra, ngắm chuẩn vào khe cửa rồi chém xuống, "Keng!"

Then cài cửa rơi xuống, hắn hít một hơi rồi đẩy cửa.

Liêu phòng là một phòng đơn rất nhỏ.

Đẩy cửa bước vào, đập vào mắt chính là chiếc bình phong nửa mở.

Quan bào đỏ rực và lớp áo trong màu tuyết trắng tùy tiện vắt ở trên bình phong, làn hơi nước dày đặc vẫn chưa tan hết. Phía sau bình phong, một cánh tay trắng trẻo đang thõng xuống bên chiếc thùng gỗ.

Ngón tay Lý Vô Đình hơi run lên, hắn cất bước đi vòng qua bình phong, "Ninh Sâm."

Người phía sau bình phong hoàn toàn lộ ra trước mắt.

Mái tóc đen tán loạn trong nước, quấn lên bả vai và cánh tay. Những giọt nước ướt nhẹp vẫn còn đang rơi tí tách trong hơi sương. Ninh Như Thâm nghiêng đầu, gối mặt lên cánh tay. Mặt cậu đỏ ửng, hàng mi dài hơi lay động.

Lý Vô Đình cố gắng không nhìn xuống dưới nước.

Hắn dùng một tay để kéo cánh tay Ninh Như Thâm lên, tay còn lại thì thăm dò hơi thở của cậu...

Ninh Như Thâm nhíu mày, hàng mi chậm rãi mở ra:

"... Lý Vô Đình?"

Ninh Như Thâm cảm thấy mình đã ngủ thiếp đi rất lâu.

Lúc thì cậu mơ thấy có người gõ cửa phòng ký túc xá, chốc lại mơ thấy người gõ cửa đang gọi tên của một người khác. Trong giấc mơ đầy mỏi mệt, ai đó bỗng xách cánh tay của cậu lên.

Cơn mơ lộn xộn tan biến trong phút chốc!

Sau khi ánh mắt lấy lại tiêu cự, khuôn mặt điển trai phía trước trở nên rõ ràng hơn.

Cậu gọi thẳng tên hắn trong vô thức, "Lý Vô Đình?"

Dứt lời, lực nắm trên cánh tay siết chặt hơn một chút.

Sau đó cậu thấy Lý Vô Đình thở dài và nhắm mắt lại, rút lấy chiếc áo trắng đang vắt ở bình phong phía sau rồi ném lên người cậu.

"Mặc vào đi."

Áo trong đắp lên vai đã che đi một nửa làn da trắng, phần còn lại của áo thì trôi trên mặt nước, dần trở nên ướt sũng.

Cuối cùng Ninh Như Thâm cũng tỉnh táo và nhận ra tình hình hiện tại.



Mặt cậu nóng bừng lên!

Cậu rút cánh tay ra khỏi tay của Lý Vô Đình, vội vã mặc áo trong vào rồi bước ra khỏi thùng tắm trong tiếng nước rào rào. Bàn chân trắng như ngọc đáp xuống đất, để lại một vệt nước lớn.

Người đang đứng nghiêng trước mặt cậu vốn đang nhắm mắt, đột nhiên mở mắt ra.

Lý Vô Đình nhìn xuống chân cậu, lập tức cảm thấy đau đầu. Hắn chộp lấy chiếc áo choàng rồi đắp lên người Ninh Như Thâm, sau đó xách cánh tay cậu ném lên giường.

Rầm! Ninh Như Thâm quấn áo rồi ngồi quỳ trên giường, ngẩng đầu lên nhìn đế vương:

Sao vậy, có chuyện gì thế?

Bây giờ đầu óc cậu rối tung hết cả lên.

Không biết tại sao mà vừa mở mắt ra, tình huống lại trở nên như thế này.

"Bệ hạ, thần..." Ninh Như Thâm vừa cất tiếng thì nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ phát ra từ bên ngoài bình phong.

"Ninh thí chủ có sao không ạ?"

"Hoàng huynh không gọi người vào, chứng tỏ không làm sao cả."

"Làm phiền tiểu tư phó quá~ Tiểu sư phó về trước đi, nơi này có chúng ta lo liệu rồi."

Nói xong, cửa đóng sầm lại!

Ninh Như Thâm, "..."

Căn phòng đã được đóng kín cửa nên chợt tối tăm hơn.

Lý Vô Đình đứng cạnh giường, rút một chiếc khăn rồi ném cho cậu, sau đó quay lại đi đến cạnh bàn để thắp đèn.

Chiếc khăn khô ráo rơi lên người.

Ninh Như Thâm vội vàng nhận lấy rồi lau khô tóc.

Ống tay áo trôi xuống tận khuỷu tay, những sợi tóc ướt chui vào trong cổ áo. Cậu đang định giơ tay lên để lau tóc trên đầu thì phía trước bỗng bừng sáng, một chiếc bóng hắt xuống vạt áo trước ngực cậu.

Cậu vừa lau tóc vừa nhìn Lý Vô Đình, "Sao bệ hạ lại tới đây?"

Lý Vô Đình quay lưng về phía cậu, hơi ngoái lại nhìn, "Cảnh Dục nói Ninh khanh chìm dưới nước, gọi mãi không thấy đáp lại."

Ninh Như Thâm, "..."

Nói hay quá, chỉ với hai câu ngắn ngủi mà sắp tiễn cậu lên đường luôn rồi.

Lý Vô Đình chậm rãi nói, "Ai ngờ Ninh khanh chỉ ngâm mình rồi ngủ quên mà thôi, tiểu hòa thượng gọi mãi không tỉnh."

Ninh Như Thâm chột dạ rụt người vào trong giường, "Thần mệt quá ấy mà."

"Sao lại mệt?"

"Thần leo núi xong, tiếp tục đi cầu phúc khắp cả chùa."

"..." Lý Vô Đình, "Ồ, cầu nguyện điều gì?"

"Cầu nguyện cho bệ hạ."

Lý Vô Đình im lặng một lát, cuối cùng quay lại nhìn cậu.

Ninh Như Thâm đã mặc quần áo tử tế, chỉ có mái tóc ướt vẫn dán vào vai và lưng, trên cổ vẫn còn bọt nước.

Lý Vô Đình tới gần rồi ngồi xuống cạnh giường, sườn mặt lạnh lẽo đã dịu dàng hơn nhờ ánh nến ấm áp:

"Đúng không, vậy thì trẫm coi như Ninh khanh thật lòng chúc phúc."

Cái gì mà coi như cậu thật lòng chúc phúc?

Ninh Như Thâm thò đầu ra, "Thần thật lòng mà."

Trên cổ cậu vẫn còn những giọt nước đọng lại.

Lý Vô Đình liếc nhìn, giơ tay lên ấn đầu cậu, "Lau khô tóc đi, đừng làm ướt áo trẫm."

Ninh Như Thâm đáp lại theo phản xạ, "Chẳng phải đã ướt r..."

Cậu vừa buột miệng thì phanh lại.

Tình huống vừa rồi rất lộn xộn, cậu tỉnh lại vẫn chưa phân biệt được đâu là thật đâu là mơ, rất nhiều thứ nói ra không kịp nghĩ. Bây giờ nhớ lại: Lúc cậu ngâm trong thùng tắm, Lý Vô Đình đã đẩy cửa đi vào.

Lại còn xách cậu ra khỏi nước.

Lúc ấy cậu… không mặc gì cả...

Móa. Ninh Như Thâm run rẩy, cả người nóng bừng lên!

Cậu ngồi thất thần ở cạnh giường.

Không hề biết rằng từ vành tai xuống xương quai xanh của mình đều đã đỏ ửng lên.

Toi rồi, cậu không còn trong trắng nữa rồi.

À không đúng, cả hai người bọn họ đều là nam giới, vậy thì cậu vẫn còn lại một chút xíu trong trắng.

Đang mải nghĩ, đột nhiên Lý Vô Đình hỏi:

"Nhắc mới nhớ, trẫm vẫn chưa hỏi tội đấy. Ninh khanh đã biết tội chưa?"

Ninh Như Thâm sực tỉnh, cúi đầu nhận lỗi, "Vâng... thần đã mạo phạm đến đôi mắt của bệ hạ."

"..."

Lý Vô Đình nhíu mày, nhẫn nhịn nói: "Ý trẫm là chuyện Ninh khanh gọi thẳng tên của trẫm."

Ninh Như Thâm ngẩn người, hoảng sợ nhận ra vấn đề...

Lúc cậu mới tỉnh lại, hình như đúng là có gọi tên của Lý Vô Đình.

Lý Vô Đình nhìn cậu, "Gọi rất xuôi miệng nhỉ?"

Ninh Như Thâm đề cao cảnh giác, "Vâng, chủ yếu là do quá bon mồm."

Hai người một trên một dưới cùng nhìn nhau.

Lát sau, Lý Vô Đình nói "thôi bỏ đi" rồi vươn tay ấn đầu cậu xuống, lắc qua lắc lại một cách quen thuộc:

"Trẫm cứ coi như đầu của Ninh khanh bị úng nước nên không tỉnh táo. Nếu lần sau còn nói năng bừa bãi như vậy trước mắt người khác, trẫm không thể bao che được nữa đâu. Tên của đế vương không phải muốn gọi là gọi, hiểu chưa?"

Ninh Như Thâm choáng váng, "Vâng..."

Lý Vô Đình nhìn dáng vẻ quay cuồng của cậu, khẽ mỉm cười.

Sau đó hắn thu bàn tay ướt nước về rồi đứng dậy.

"Cùng lắm chỉ được gọi tên tự thôi."

Ninh Như Thâm chưa phản ứng kịp: Gì cơ?

Lý Vô Đình nói xong thì đi quay người đi, bóng lưng cao lớn vòng qua bình phong rồi đẩy cửa bước ra ngoài.



"Gọi người tới thu dọn đi."

Đức Toàn vui vẻ đáp, "Vâng."

Một hàng cung nhân nhanh chóng tràn vào phòng để thu dọn thùng tắm.

Ninh Như Thâm ngồi trên giường nhìn đám cung nhân cặm cụi làm việc không nói gì, cậu hồi tưởng lại trong tâm trạng rất kỳ lạ:

... Lý Vô Đình nói rằng, cậu có thể gọi tên tự của hắn?

- --

Nghỉ ngơi một đêm tại chùa Thiệu Giác.

Ngày hôm sau, Ninh Như Thâm rời giường dùng cơm chay.

Người xuất gia tu hành sống rất giản dị, cho dù Thánh thượng ghé thăm thì cũng không bày vẽ quá nhiều.

Tất cả mọi người đều dùng bữa ở Trai Đường.

Lúc Ninh Như Thâm tới thì vừa hay đụng phải Lý Vô Đình, Thục Thái phi và Tịnh Hỷ Đại Sư ra khỏi Trai Đường. Ba người cùng đi về phía trước, phía sau là Đức Toàn với mấy tên thị vệ.

Cậu nhìn theo họ trong chốc lát.

Dường như Lý Vô Đình đã nhận ra, hắn đột nhiên nhìn về phía cậu, ánh mắt vô cùng hàm ý.

Hai người chạm mắt nhau.

Ninh Như Thâm nín thở theo phản xạ.

Lý Vô Đình vẫn thản nhiên như cũ, nhưng cậu cảm thấy hắn đã mỉm cười. Hắn chỉ nhìn một lát rồi quay sang chỗ khác.

"..."

Mới sáng ra không được tỉnh táo cho lắm, chắc là ảo giác thôi.

Ninh Như Thâm lắc đầu rồi ôm tay áo đi vào Trai Đường.

Trong Trai Đường, Lý Cảnh Dục vẫn chưa ăn cơm xong.

Thấy cậu đi vào, nó vẫy tay gọi, "Ninh đại nhân, bên này!"

Ninh Như Thâm tới gần rồi hành lễ, lấy một chiếc màn thầu trên đĩa và một bát canh đậu phụ. Cậu ngồi xuống bên cạnh thằng nhóc, "Tiểu điện hạ."

Hai người chào hỏi xong rồi cùng nhét màn thầu vào miệng mà nhai, "A..."

Ninh Như Thâm nhai màn thầu, trong đầu lại hiện lên câu nói trước khi đi của Lý Vô Đình vào ngày hôm qua:

Hắn nói cậu có thể gọi tên tự của hắn. Nhưng tự của Lý Vô Đình là gì nhỉ?

Ninh Như Thâm nhìn thằng nhóc chân ngắn ở bên cạnh.

Ngập ngừng một chút, cậu hỏi: "Tiểu điện hạ, ngài có biết tên tự của bệ hạ là gì không?"

Lý Cảnh Dục nuốt màn thầu, "Ninh đại nhân muốn biết à?"

Ninh Như Thâm gật đầu.

Lý Cảnh Dục xua tay đuổi hết cung nhân đi.

Xung quanh không còn ai nữa, nó ghé vào tai Ninh Như Thâm rồi thì thầm, "Kể ra thì rất dài... Chắc ngươi cũng biết, tên của hoàng huynh không được may mắn cho lắm. Cái tên này là do phụ hoàng đặt cho huynh ấy."

Ninh Như Thâm ngẫm nghĩ: Tên của hắn đúng là hơi xui xẻo.

"Đình" đại diện cho triều đình, quyền lực, công bằng, vậy mà lại thêm chữ "Vô" vào đằng trước, chẳng khác nào ngay từ ban đầu đã phủ nhận khả năng đăng cơ xưng đế của Lý Vô Đình.

"Vì sao tiên đế lại..."

Lý Cảnh Dục rất kín mồm kín miệng, "Chuyện này có liên quan đến một số bí mật hoàng thất."

Lại là bí mật hoàng thất???

Ninh Như Thâm căng thẳng, "Dạ."

Lý Cảnh Dục, "Nghe nói ban đầu phụ hoàng định đặt tên cho hoàng huynh là Nguyên Đình. Nguyên tức là khởi đầu. Nhưng vì chữ viết của phụ hoàng quá xấu nên mẫu phi đã đọc nhầm thành: Vô Đình." [1]

[1] 元廷 Nguyên Đình, 无廷 Vô Đình.

"..."

"Phụ hoàng ngại không muốn thừa nhận rằng chữ của mình quá cẩu thả, thế là gật đầu nói: Không sai, chính là Vô Đình. Thế là hoàng huynh được đặt tên là Vô Đình."

".................................."

Ninh Như Thâm hít sâu một hơi.

Đúng là cẩu thả thật đấy...

Hơn nữa bí mật hoàng thất gì mà nhạt như nước ốc vậy!

"Ninh đại nhân, sao thế?" Lý Cảnh Dục lại gần.

Ninh Như Thâm cố gắng tỏ ra bình thản, "Không có gì."

Quả nhiên mệnh của Lý Vô Đình rất khổ, từ khi sinh ra đã oan uổng rồi.

Cậu tiếp tục hỏi, "Sao đó thì sao?"

Lý Cảnh Dục đáp, "Sau đó đến khi hoàng huynh cập quan thì phụ hoàng đã băng hà rồi. Lúc đó đang giữa cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị, không có ai làm lễ cập quan cho hoàng huynh. Hoàng huynh đã tự lấy tên tự cho mình là Triều Quân."

...Triều Quân.

Tuy có "Vô Đình" ở phía trước nhưng lòng vẫn luôn chính trực nghiêm minh, đi trên con đường của một đấng quân tử.

Ninh Như Thâm đọc thầm trong lòng: Triều Quân.

Cảm thấy rất hợp với Lý Vô Đình.

Ăn sáng xong, nghe được một đoạn bí mật hoàng thất.

Ninh Như Thâm đang định đứng dậy đi ra ngoài thì đột nhiên nhớ tới tật nói dắt của tiểu Vương gia... Chuyện này ra đến miệng thằng bé thì sẽ biến thành:

Mình lén lút thăm dò tên tự của Lý Vô Đình.

Cậu cân nhắc một lát rồi nói: "Tiểu điện hạ."

Lý Cảnh Dục ngẩng đầu, "Ưm?"

Ninh Như Thâm tế nhị nói: "Đừng nói với bệ hạ rằng thần lén lút nghe ngóng về tên tự của ngài ấy."

Vừa dứt lời, nó rơi vào im lặng.

Giây tiếp theo, quả nhiên Lý Cảnh Dục nói: "Hóa ra Ninh đại nhân đang lén lút nghe ngóng."

"..." Không!

Lý Cảnh Dục cứ như vừa biết được một bí mật gì đó, nó vội vàng chạy đi. Ninh Như Thâm đứng tại chỗ, váng đầu nhắm mắt lại:

Chắc chắn thằng nhóc bị Thập Nhất đầu độc rồi.



- --

Rời khỏi Thiện Đường, Ninh Như Thâm cảm thấy mình phải đi dạo một lát để khiến đầu óc tỉnh táo.

Cậu dạo vòng vòng xung quanh.

Chùa Thiệu Giác rất lớn, cậu đi xuyên qua những đình viện, không biết làm thế nào mà đến được đình viện ở phía Tây.

Sân viện tĩnh mịch không có bóng người.

Trong góc sân có trồng một cây bồ đề che trời, trên cành cây vắt đầy những mảnh vải dài màu đỏ dùng để cầu nguyện.

Ninh Như Thâm đi tới đó, ôm ống tay đỏ rồi đứng ngửa cổ nhìn lên cây.

Một cơn gió thoảng qua, cả những mảnh vải đỏ và ống tay áo đỏ rực đều khẽ lay động giữa sân viện trong chốn núi rừng.

Trong sự yên lặng tĩnh mịch, đột nhiên có giọng nói vang lên ở phía sau:

"Thí chủ lạc đường sao?"

Ninh Như Thâm quay đầu lại, thấy Tịnh Hỷ Đại Sư đang đứng trước cửa viện. Ông ấy nhìn cậu rồi mỉm cười đầy hiền từ.

"Không phải, chỉ đi dạo một lát thôi ạ."

Cậu chần chừ một lát, "Ta đã đến một nơi không nên đến sao?"

Tịnh Hỷ đáp, "Thế gian này làm gì có nơi nào không nên đến. Nếu đã đến đây rồi, vậy thì cứ để cho duyên phận dẫn đường thôi."

Ninh Như Thâm gật đầu, "Đại Sư nói đúng."

Nghĩ tới những người suốt ngày ngang nhiên trèo tường vào nhà cậu: Thập Nhất, Hiên Vương, Cảnh Khuyển... Chắc hẳn họ sẽ rất đồng tình với câu nói này.

Cậu thấy Tịnh Hỷ Đại Sư vẫn đứng đó nhìn cậu và mỉm cười.

"Đại Sư tới đây có chuyện gì vậy ạ? Thế thì ta xin phép đi trước, không làm phiền Đại Sư nữa."

"Không có gì. Chỉ là vừa tán gẫu với bệ hạ xong nên đi ngang qua đây, nhìn thấy thí chủ quanh quẩn ở chỗ này nên tới hỏi thăm một chút."

Ninh Như Thâm thầm nhủ cậu quanh quẩn lúc nào cơ chứ, có phải hồn ma đâu...

Những câu nói vừa rồi lại hiện lên trong đầu cậu.

Ninh Như Thâm chợt ngẩng phắt đầu lên nhìn Tịnh Hỷ, lòng thầm có một suy đoán vô cùng chấn động:

"Ý của Đại Sư là..."

Tịnh Hỷ vẫn cười tủm tỉm, "Thí chủ lạc đường sao?"

Tiếng chuông phía xa ngân vang khắp rừng núi, Ninh Như Thâm bỗng nhiên cảm thấy hồn bay phách lạc. Một lúc lâu sau cậu mới đáp lời: "...Vâng."

Tịnh Hỷ ồn tồn nói: "Thí chủ vẫn còn chấp niệm."

Đương nhiên rồi. Cuộc sống hai mươi mấy năm lúc trước, làm sao nói quên là quên ngay được. Thỉnh thoảng cậu vẫn mơ về cuộc sống ở thế giới ấy.

Giống như hôm qua, cậu vẫn còn mơ thấy mình đang ở ký túc xá trong trường.

Mơ thấy ba thằng Nhĩ Khang cùng phòng.

"Thí chủ có muốn quay về không?"

"Ta..."

Thực ra Ninh Như Thâm chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Trước giờ cậu luôn gặp sao hay vậy, bây giờ Tịnh Hỷ Đại Sư đột nhiên hỏi như thế, cậu trả lời theo phản xạ:

"Ta có thể trở về ư?"

Tịnh Hỷ không đáp, chỉ có một cơn gió thoảng qua sân viện.

Những mảnh vải đỏ tung bay như những con sóng vỗ, lá bồ đề phát ra âm thanh xào xạc.

- --

Bên ngoài viện, Đức Toàn và đám thị vệ đều cúi đầu xuống, không dám hé môi nửa lời.

Lý Vô Đình dừng chân ở bên ngoài.

Hắn im lặng cúi đầu, ngón tay bên người khẽ siết chặt lại.