Thần Sư

Chương 42: [Ngoại truyện] Đoá hoa của tận thế (3)




"Ngài Nữ Tư Tế, ngài nên nghỉ ngơi ngay lập tức, ngài đã quá mệt rồi, đừng gắng gượng thêm nữa. Tôi sẽ bảo vệ ngài"

Sau khi thanh tẩy cho một nữ tu sĩ vô danh nào đó của đền thần, Lily trông như đã suýt chút nữa gục ngã vì quá kiệt sức. Việc phải ăn uống kham khổ cộng thêm lao lực quá độ đã thật sự đẩy cô bé đến giới hạn. Ngay từ nét mặt mệt mỏi khắc khoải của cô bé đã thể hiện rõ điều đó rồi.

Lily dụi mắt, lông mày có hơi nhíu lại vì cơn đau xé thịt đang âm ỉ trong người. Cô bé thử suy nghĩ về lời đề nghị của Fidus một lát rồi khẽ gật đầu: "Mượn đùi của anh một lát nhé, cảm ơn"

Anh?

Trong lúc Fidus còn chưa kịp phản ứng thì Lily đã tự nhiên ngả đầu lên đùi hắn ta ngủ ngon lành, như kiểu cô ấy không hề quan tâm đến cái khoảng cách vốn dĩ nên tồn tại giữa hai người vậy.

Thấy thế, Fidus cũng không còn cách nào khác ngoài ngồi yên cho cô ấy ngủ, mặc dù trong lòng hắn không thoải mái với việc này cho lắm.

Ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Lily, lúc ấy hắn đã nghĩ: Tại sao trên đời này lại tồn tại một cô gái đáng yêu đến thế này chứ? Bất quá khi lại để ý đến những sợi tóc xám xịt đang tồn tại trên đầu Lily, hắn lại thôi không suy nghĩ vẩn vơ nữa.

Giờ không phải là lúc để suy nghĩ đến những chuyện đó. Thân là kỵ sĩ của Tư Tế Bình Minh, hắn phải làm tròn trách nhiệm của mình là bảo vệ cô ấy khỏi mọi mối nguy hiểm bằng cả linh hồn này.

Hắn không biết mình cùng Lily sẽ đi được bao xa nữa... Nhưng ít nhất là trước khi mọi chuyện có sự chuyển biến, họ tuyệt đối không thể quay đầu lại, bởi vì họ đã sớm không thể quay đầu được nữa.

Fidus chẳng thể biết được làn sóng tai ương khủng khiếp đã càn quét vùng đất này từ thời điểm nào trong thời gian Lily vẫn còn ngủ say... Nhưng có lẽ hắn cũng nên suy nghĩ giống như Lily, phải nuôi hi vọng rằng ngoài kia vẫn còn ai đó có thể giữ được phần người, vẫn chưa hoàn toàn bị bóng tối chiếm hữu giống như vị nữ tu tên Dia kia vậy.

Bằng cách đó, họ có thể tiếp tục tồn tại mà không trở nên điên loạn trước bóng tối và tĩnh lặng. Họ chính là niềm hi vọng cuối cùng của thế giới này, thế nên họ tuyệt đối không được phép tuyệt vọng!



...

...

Ngủ được khoảng nửa ngày trời, Lily đã từ từ tỉnh lại trong vòng tay bảo vệ của Fidus. Tuy bộ giáp đã che đi biểu cảm thực sự của hắn ta nhưng Lily vẫn biết được lúc này hắn ta đang rất bối rối, có lẽ hắn ta đang thắc mắc lí do tại sao Lily lại có thể hành xử tự nhiên đến như vậy.

Về vấn đề đó, Lily đã không đưa ra lời giải thích của mình. Có vẻ như cô bé muốn hắn ta tự mình tìm hiểu tâm tư thực sự của cô ấy lúc đó. Nhưng mà... Tên Fidus này thật ra có hơi ngốc nghếch.

Sau khi ăn xong một ít hoa quả dự trữ, Lily cùng Fidus đã tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm người sống sót.

Dọc đường đi, họ lại ra tay giải thoát cho không ít dân thường bị nhiễm bệnh. Tất cả họ đều cho Lily nhìn thấy những bong bóng kí ức ngắn ngủi trước khi hoàn toàn lìa đời, và điều đó đã thực sự tác động rất lớn đến tâm lí của cô bé.

Tuy là dân thường nhưng họ cũng có gia đình, có cuộc sống, có người thân và bạn bè xung quanh họ. Họ trước kia hoàn toàn là một con người có tình cảm chứ không phải những cái xác vô tri... Vì thế, mỗi khi chứng kiến những kiếp người đó từ từ bị căn bệnh phá hủy từ thể xác đến nội tâm, Lily đã có sự đồng cảm sâu sắc đến mức nhiều lúc đã bật khóc.

Lily chỉ là một cô bé, thế nên việc cô ấy rơi lệ trước những sự việc đau buồn cũng chẳng có gì lạ cả. Quan trọng là... Việc chứng kiến kí ức của những người bị nhiễm bệnh đã khiến cho cô ấy dần nhận ra việc được sống một cách bình thường là xa xỉ đến mức nào trên cái thế giới này.

Trong suốt chuyến đi, Lily đã không ngừng tự hỏi liệu việc mình không thể bị căn bệnh biến đổi là một điều may mắn hay chẳng qua chỉ là một lời nguyền đày đoạ cô ấy mỗi lần thức dậy khỏi giấc ngủ?

Rằng việc cô ấy nên ưu tiên cho bản thân hơn là đúng hay là sai...?

Cô ấy biết mình là người có sứ mệnh... Nhưng liệu sứ mệnh đó có quan trọng bằng hạnh phúc của chính bản thân cô ấy hay không? Thành thật mà nói, Lily đã không thể tự trả lời được câu hỏi này.

"Ngài Nữ Tư Tế, xin hãy dừng lại một chút"

Giữa lúc đang miên man suy nghĩ, Fidus đã đột nhiên lên tiếng kêu gọi làm cho mạch suy nghĩ của Lily bị đứt đoạn. Tuy nhiên cô bé lại không có vẻ gì là tức giận, ngược lại còn cẩn thận hỏi: "Sao thế?"

"Hương vị của bóng tối... Rất nồng đậm. Có vẻ như một vị phù thủy nào đó đã nhiễm bệnh đang cư ngụ trong kia. Tôi chẳng thể xác định được đối phương liệu có bị bóng tối làm cho điên loạn hay không nên chúng ta nhất định phải cẩn thận" Fidus trông cực kì nghiêm trọng nói ra.

Lily khẽ gật đầu, nhanh nhẹn nấp ra sau lưng Fidus với vẻ mặt cảnh giác. Fidus cũng rút kiếm thủ thế, thật chậm rãi tiến về khu vực trước mặt. Chỉ thấy một tiếng két~ nặng nề vang lên bên tai hai người nghe giống như tiếng mở cửa, và rồi một mụ phù thủy với gương mặt gớm ghiếc chậm rãi xuất hiện trước mặt hai người.

Mụ phù thủy sở hữu một thân hình bám bụi cực kì, tựa hồ đã rất nhiều năm rồi không vệ sinh sạch sẽ vậy. Ngoại trừ việc thân hình của bà ta trông khá là nguyên vẹn ra thì dung mạo của bà ta thật sự rất có tính hù doạ trẻ nhỏ... Một gương mặt xanh lét với đầy những nốt thịt thừa vương vãi mọc lên tựa như nấm vậy.

Thoạt đầu Lily có hơi giật mình một chút nhưng cũng không có sợ hãi, bởi vì cô bé đã chứng kiến rất nhiều thứ còn khủng khiếp hơn dung mạo của mụ phù thủy rồi.



"Màu trắng... Một cô bé... Và một kỵ sĩ ư? Có lẽ cô gái này chính là Tư Tế của Bình Minh rồi nhỉ?" Mụ phù thủy thở dài: "Sống nhiều năm quá rồi thành ra đã bắt đầu có chút đãng trí, đến cả ân nhân cứu mạng của mình cũng suýt chút quên mất"

"Cô không bị điên?" Fidus ngạc nhiên thành tiếng.

"Người vốn đã điên rồi thì chẳng thể điên hơn được nữa đâu" Mụ phù thủy bình thản trả lời.

Fidus ngập ngừng, giống như đang cố nhớ lại chuyện gì đó trong quá khứ: "Người điên sao? Trên đời này chỉ có một kẻ duy nhất dám gọi bản thân là kẻ điên... Nếu tôi đoán không sai thì cô chính là "Phù Thủy của vùng đất hoang" có đúng không?"

"Mặc dù tôi không thích cái tên đó... Nhưng anh đã đoán đúng rồi đấy"

"Từ đó đến nay đã lâu lắm rồi, ngay từ cái thời tôi còn chưa trở thành kỵ sĩ cơ... Làm sao cô có thể sống đến tận bây giờ thế?" Fidus gặng hỏi.

"Bóng đêm gây ra tai ương cho mọi sinh vật sống... Nhưng đồng thời nó cũng khiến cho những kẻ bị đồng hoá trở nên bất tử về mặt sinh học" Mụ phù thủy đáp: "Tôi là một trong số ít người không bị bóng đêm nuốt chửng linh hồn... Chính vì thế nên tôi mới có thể sống đến tận bây giờ đó"

"Thật khó tin"

"Khó tin cũng phải tin, vì đó chính là sự thật"

Nói đến đây, mụ phù thủy ngắm nhìn Lily một lát rồi khẽ cười: "Ngài vẫn thuần khiết như trong trí nhớ của tôi, Ngài Nữ Tư Tế. Tôi đã cố tình ở lại đây chờ đợi ngài, bởi vì tôi biết rồi ngài sẽ tỉnh lại mà thôi"

Lily ngửa đầu lên nhìn mụ phù thủy một lát rồi nở một nụ cười: "Cô thật đẹp đó... Phù Thủy của vùng đất hoang. À này, tôi nên gọi cô là gì nhỉ?"

"Ngài đang trêu đùa tôi ư?" Mụ phù thủy nở một nụ cười chua chát rồi nói tiếp: "Ngài có thể gọi tôi là Via... Hay nói đúng hơn thì tôi chính là phần còn lại của Via"

"Via? Khoan đã..." Fidus cau mày.

"Via đã chết rồi, chết dưới chính tay tôi. Khi bị căn bệnh ăn mòn tâm trí, cô ấy đã cầu xin tôi được chết... Mà tôi cũng không nỡ để cô ấy trở thành một cái xác biết đi như chị của cô ấy..." Mụ phù thủy giải thích với cái thở dài: "Sau đó, chẳng biết vì lí do gì mà tôi cùng cô ấy đã vô thức thành lập một khế ước linh hồn. Nhưng vì linh hồn của cô ấy đã không còn hoàn chỉnh nữa... Thế là mối quan hệ đó liền từ cộng sự trở thành thực khách và thức ăn"

"Giờ đây, tôi đã có được mọi kí ức lẫn tình cảm của Via lúc còn sống, gần như đã trở thành một Via với hình hài khác... Và vì thế, tôi cũng kế thừa sứ mệnh của cô ấy là hỗ trợ ngài, Tư Tế của Bình Minh"

Dứt lời, mụ phù thủy đã tự mình thực hiện nghi thức hiến dâng, thành lập nên một khế ước linh hồn khác với quan hệ chủ - tớ. Tương tự như Fidus, giờ đây "Via" đã trở thành người bảo vệ của Lily, vĩnh viễn không thể tách rời.



"Thật tự tiện" Fidus nói.

Sau khi nghi thức hoàn thành, mụ phù thủy lại nói: "Ngài Đại Tư Tế đã rời khỏi đây khoảng một tháng trước... Ngài ấy nói sẽ tìm đến Ngôi Đền Mặt Trời một chuyến để thỉnh cầu các vị thần cứu lấy nhân loại. Bất quá đã một tháng trôi qua nhưng thế giới này vẫn chẳng có gì thay đổi... E là ông ấy lành ít dữ nhiều rồi"

Fidus biến sắc: "Không ổn! Thế giới này chỉ có ngài Đại Tư Tế mới biết cách thực hiện nghi thức tập hợp ánh trăng để thanh tẩy cho Nữ Tư Tế! Nếu ông ấy mà chết, Lily cũng sẽ không sống nổi mất!"

"Hì hì, Đây là lần đầu tiên anh chịu gọi em bằng tên đó, anh Fidus" Lily mỉm cười rạng rỡ, nói: "Không cần lo cho em đâu... Em sẽ không sợ hãi. Nhưng nếu như anh muốn, ngay bây giờ chúng ta liền lên đường đi tìm ngài Đại Tư Tế đi"

Fidus lại lâm vào bối rối, chân tay đều nhảy múa loạn xạ: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý gọi ngài như vậy..."

Lily lại cười hì hì rồi đi trước, có vẻ như cô ấy rất hài lòng lẫn thích thú trước dáng vẻ luống cuống của Fidus.

Via lúc này đột nhiên khoác tay lên vai Fidus, cười nói với ý vị xỏ xiên: "Cô ấy không hề xem anh là cấp dưới đâu... Từ góc nhìn của phụ nữ, tôi có cảm giác cô ấy đang xem anh như người thân duy nhất của mình đấy... Vì thế, đừng có cô phụ sự tôn trọng của cô ấy"

Fidus trầm mặc: "..."

...

"Mà cô đừng có cười nữa được không? Trông ghê chết đi được" Fidus nói rồi gạt phăng đi cánh tay của Via.

Via: "..."