Thân Sĩ Đích Trang Viên

Chương 50




Mùa hè năm nay vô cùng nóng bức, mới năm giờ sáng, ánh mặt trời đã len lỏi vào trong phòng ngủ, hắt lên vách tường những mảng sáng loang lổ.

Tôi thức dậy, thay quần áo, ăn sáng rồi đi đến giáo đường chủ trì lễ sáng. Sau khi về nhà, một cỗ xe ngựa quen thuộc đã dừng trước cửa như mọi ngày, người quản gia của điền trang lại đến viếng thăm, lần này còn đặc biệt đem đến một bức thư do cha tôi viết, trong thư ông khẩn thiết xin tôi trở về, nói là có chuyện hệ trọng cần thương lượng.

Đối với việc người quản gia này ngày ngày lui tới, tôi thực sự cảm thấy rất phiền, đến mức sai cả người hầu đuổi ông ta đi, cũng giao cho tôi tớ trong nhà từ nay về sau không được để hắn bước chân tới đây nữa.

Hôm nay Anna về thăm tôi, thấy tôi thô lỗ đuổi người quản gia của điền trang đi, vẻ mặt do dự nói: “Sao lại làm vậy? Cha nói với em, muốn cho anh kế thừa điền trang, có lẽ ông ấy…”

“Có lẽ gì chứ!” Tôi không nhịn được nói: “Đừng có nhắc đến ông ta trước mặt anh, lão căn bản chẳng có ý tốt gì!”

Anna ngẩn người, nhẹ giọng trấn an tôi: “Từ khi chúng ta trở về từ điền trang, tâm tình của anh dường như trở nên không tốt, cha đã nói gì với anh sao? Anh thực sự không muốn thừa kế điền trang à?”

Tôi chán nản ngồi trên ghế: “Không, anh không muốn có chút quan hệ nào với bọn họ nữa, anh không vui vì cái chết của William thôi.”

Anna quỳ gối bên chân tôi, đầu dựa vào đầu gối tôi: “’Đừng như vậy, anh William chìm đắm trong nghiện ngập, tự mình hại mình, chúng ta không còn cách nào khác.”

Sau khi kết hôn, Anna trưởng thành hơn rất nhiều, đã trở thành một phu nhân ổn trọng, trông coi việc trong nhà từ trên xuống dưới, mỗi ngày tinh thần đều rất tốt, chứng tỏ cuộc sống sau hôn nhân thập phần mỹ mãn.

Tôi âm thầm hỏi thăm tin tức từ Martha, người hầu bên người của Anna, Martha không đề cập tới cuộc sống của Anna như thế nào, mà chỉ không ngừng oán trách Mike: “Ngài ấy thật không có chút quy củ nào, từ lúc kết hôn tới giờ một mực ở chung phòng với phu nhân, mặc cho phòng riêng của ngài ấy đã an bài xong từ lâu. Thân là quý tộc sao có thể như vậy, nếu để những phu nhân khác biết được, sẽ cười nhạo phu nhân nhà chúng ta không biết tiết chế.”

Đến giữa trưa, một vị khách tới nhà chúng tôi.

Nữ tu Maria tinh thần vẫn luôn nhanh nhẹn hoạt bát, cao hứng nhìn Anna một vòng, sau đó ôm cô bé nói: “Chào con, cuộc sống sau khi kết hôn thế nào?”

Anna không còn là cô bé hay ngượng ngùng đỏ mặt khi trước, thoải mái nói: “Rất tốt, hiện tại con rất hạnh phúc.”

“Vậy ta yên tâm rồi, ta vẫn luôn lo lắng người anh không đáng tin kia của con sẽ gả con cho một tên khốn nào đấy.”

“Nữ tu Maria, chẳng lẽ bà không thấy tôi đang ngồi đây hay sao?” Tôi cười lắc đầu nói.

“Xin lỗi, giờ ta mới chú ý. Có điều ta vẫn thấy ngài không đáng tin.” Lời nói của nữ tu khiến chúng tôi bật cười.

Anna từng nói cho tôi biết nguyên nhân vị nữ tu này không thích tôi, kỳ thực cũng không phải không thích, chỉ là bà ấy không thích tôi đến tu viện của họ mà thôi. Dường như mỗi lần tôi đến tu viện, những nữ tu trẻ tuổi ở đó có chút không yên, cho nên mẹ bề trên quyết định không cho tôi lui tới nữa, tôi rất ngạc nhiên khi bà ấy đến thăm nhà chúng tôi.

Sau khi ngồi xuống, nữ tu nói cho chúng tôi biết mục đích của bà: “Mấy ngày trước, tu viện thu nhận một người phụ nữ trẻ, nàng ấy nói nàng ấy biết hai anh em các người, còn nói…”

“Còn nói gì?” Lời của nữ tu khiến tôi chú ý.

“Còn nói đứa con trong bụng của cô ta là cốt nhục của anh trai hai người, tôi không biết thực hư ra sao, đành đưa nàng ta tới đây, đang ngồi trong xe ngựa, các người có muốn gặp không? Nếu không, tôi lập tức sẽ đưa cô ấy đi.” Nữ tu sĩ nói.

Tôi và Anna nghe tin động trời này, đồng loạt nhìn ra ngoài cửa.

“Nàng ta tên gì?” Tôi hỏi sơ Maria.

“Nàng ấy nói mình tên là Sarah.”

Anna kinh ngạc nói: “Thực sự là Sarah!”

Tôi lập tức sai người hầu: “Đưa cô ấy vào đây.”

Không lâu sau, Sarah được người hầu đưa vào, nàng ôm bụng bầu to, chắc cũng đã được sáu bảy tháng.

“Thiếu gia, tiểu thư, hu hu…” Sarah ôm bụng khóc: “Cuối cùng cũng tìm được hai người, cậu William, cậu ấy…hu hu…”

Sarah là một cô gái xinh đẹp, tóc vàng, mắt xanh. Từ khi còn trẻ đã là tình nhân của William. Khi William bị cha đuổi ra khỏi nhà, nàng ta vẫn luôn ở bên cạnh anh ấy, nhưng sau này lại âm thầm bỏ đi. Không ngờ bây giờ gặp lại, nàng ta lại có thai, còn nói đứa con trong bụng là của William. Nhìn qua có vẻ nàng ta sống cũng không tốt, quần áo cũ kỹ bẩn thỉu, lại còn lưu lạc đến tu viện, có lẽ cuộc sống vô cùng nghèo túng.

“Được rồi, có vẻ như hai người biết cô ấy, vậy có muốn thu nhận người này không?” Sơ Maria nhìn tôi.

“À…trước tiên cứ để cô ấy ở đây, chúng tôi có một số việc cần hỏi, cảm ơn sự giúp đỡ của sơ.” Tôi nói.

“Vậy cũng được, ta đi trước, tu viện còn nhiều việc cần xử lý.” Sơ Maria đứng dậy, Anna vội vàng đứng lên tiễn bà ấy ra cửa.

Trong phòng khách chỉ còn lại tôi và Sarah, nàng ta nãy giờ vẫn khóc thút thít, sau đó tự mình kể lể rằng đã gặp bao nhiêu gian khổ thế nào: “Thiếu gia William an bài cho tôi ở trong một nhà trọ,lúc đầu cứ cách nửa tháng sẽ tới đưa tôi tiền, nhưng rồi một ngày nọ sau khi đưa tiền xong, ngài ấy không xuất hiện nữa. Cuối cùng…cuối cùng…lại nhận được tin, thiếu gia đã chết…hu hu…tôi trở về điền trang xin giúp đỡ, nhưng lại bị xua đuổi, nếu không tìm được thiếu gia và tiểu thư, tôi không biết phải làm thế nào. Đứa bé này quả thực đáng thương, còn chưa ra đời đã không có cha…hu hu…”

Nãy giờ tôi vẫn hoài nghi nhìn nàng ta, tôi nhớ lại lời của Helen, nàng nói nàng bị người ta hãm hại, mà kẻ hãm hại Helen – Sarah hiện giờ cũng đang lâm vào cảnh túng cực.

Anna sau khi quay lại, vội vàng hỏi Sarah: “Rốt cuộc anh William đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại dính vào thuốc phiện?”

Sarah khổ sở lắc đầu: “Tiểu thư, thứ này đã dính vào một lần, rất khó từ bỏ.”

Anna thở dài nói: “Đừng thương tâm nữa, phải lo cho sức khỏe của đứa bé trong bụng, chúng tôi sẽ thay anh William chăm sóc mẹ con hai người.”

Tôi chăm chú quan sát Sarah, nghi ngờ trong lòng ngày một tăng.

“Đứa bé trong bụng cô thực sự là của William sao?” Tôi hỏi.

Sarah trợn mắt nhìn tôi, tiếp đó khóc to lên: “Hu hu hu, sao ngài có thể nói như vậy, ngài có ý gì…”

Tôi không thích dây dưa như vậy, có gì nói đó là được, sao cứ phải khóc lóc ầm ĩ như thế, làm như tôi hành hạ cô ta không bằng.

“Mùa xuân năm ngoái, cô bỏ lại William đang khổ sở nghèo túng, lén lút trốn đi, lẽ nào về sau lại quay lại?” Tôi hỏi.

“Lúc đó tôi không nên bỏ lại thiếu gia William, nhưng ngài cũng biết đó, khi ấy cậu William cờ bạc, rượu chè, nghiện ngập, thi thoảng lại còn đánh tôi, tôi không còn cách nào khác mới phải bỏ đi. Thế nhưng sau này khi ngài ấy tới tìm, nói xin lỗi tôi, muốn bù đắp những sai lầm lúc trước, chúng tôi sau khi ở cùng nhau thì có đứa bé này. Xin ngài tin tôi, thiếu gia William thực sự yêu tôi, đây đích thực là con của ngài ấy.”

Nhìn dáng vẻ khóc lóc của cô ta, tôi cũng có chút mềm lòng, dù sao cũng là một phụ nữ đang mang thai…

“Người đâu, sắp xếp cho cô ấy một căn phòng.” Tôi ra lệnh cho người hầu.

“Vâng thưa ngài.” Người hầu nhìn về phía Sarah nói: “Phu nhân, mời theo tôi.”

Chính lúc chúng tôi đang bị tin tức này làm cho bối rối không yên, nửa đêm, Edward lại đem đến một tin động trời khác.

“Chúng ta cần nói chuyện riêng một chút, về cái chết của William, có liên quan đến người ở điền trang…” Edward nhìn qua có phần mệt mỏi, nghiêm túc nói.

“Anh William thế nào? Cái chết của anh ấy có gì…” Anna vội vàng đứng dậy: “Em cũng muốn biết.”

Edward chần chừ nhìn Anna: “Chuyện này rất đáng sợ, có lẽ không thích hợp để phụ nữ nghe.”

“Không, em cần phải nghe, em muốn biết!” Anna nhìn tôi nói.

“Chúng ta vào thư phòng rồi nói.” Tôi gật đầu với Anna.

Ánh sáng trong thư phòng rất yếu, Anna đốt mấy cây nến, sau đó ngồi xuống trước mặt tôi và Edward.

Edward lấy trong túi da ra một vài giấy tờ, đi thẳng vào vấn đề: “Cái chết của William rất kỳ lạ.”

“Ta phái người đến trường của William, bạn học nói, anh ấy học hành rất chăm chỉ, không uống rượu, cũng không hút thuốc, càng không hề đụng tới thuốc phiện. Như vậy, việc anh ấy uống một lượng lớn thuốc phiện rất đáng ngờ. Hơn nữa, ta còn tra ra anh trai hai người đang điều tra một việc, có liên quan đến việc buôn lậu của cha các người, còn lấy việc này ra uy hiếp ông ta, bắt ông ta cho anh ấy tiền, bởi vậy cuộc sống ở đại học của William rất thoải mái.” Edward chỉ vào đống giấy tờ nói: “Bạn bè của anh ấy còn nói, trước đây anh ấy có một người hầu nữ rất xinh đẹp bên cạnh, nhưng không biết vì sao, bọn họ cãi nhau một trận, sau đó anh trai hai người đuổi cô ta đi. Lúc đó cô ta đã mang thai, quỳ ở trước cổng trường khóc lóc, khiến William gặp phiền phức rất lớn. Ngày đó, William ở trước mặt mọi người, mắng cô ta câu kết với mẹ kế mình bày trò, nói bản thân ngu ngốc tin nhầm người, có lỗi với vợ, phải đi cứu vãn hôn nhân của mình.”

Ánh nến trên bàn khẽ lay động, Edward chống hai tay trên bàn, nghiêm túc nói: “Theo lý thuyết, một người đã quyết tâm làm lại từ đầu, thực sự không thể nào dễ dàng quay lại lối sống trụy lạc trước đây. Điều này rất đáng nghi, nếu như anh ấy thực sự có được bằng chứng có thể uy hiếp cha các người, tại sao di vật để lại lại không có gì hết, hoàn toàn sạch sẽ giống như đã bị người khác xóa đi hết.”

“Ngài…ngài hoài nghi…” Sắc mặt Anna tái nhợt, toàn thân run rẩy nhìn Edward: “Điều đó không thể nào! Không thể nào! Ngài chẳng có bằng chứng gì cả, cha ta sẽ không…sẽ không…”

“Đúng vậy, ta chỉ là nghi ngờ, sở dĩ cũng không dám khẳng định.” Edward nói.

“Ngài cũng không được phép nghi ngờ như vậy, cha tôi cho dù ghét William cỡ nào, cũng không thể giết chết anh ấy, tôi không cho phép ngài nói như vậy!” Anna kích động nói.

“Tiều thư Anna, nàng bình tĩnh một chút.” Edward luống cuống nói.

“Ngài ấy nói sai rồi đúng không? Cha sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy.” Mặt mũi Anna nhòe nước, nắm lấy vạt áo tôi lớn tiếng nói: “Anh nói cho em biết đi, chuyện này không thể nào.”

Tôi vô lực không có cách nào an ủi Anna, bởi chính bản thân tôi cũng cảm thấy đau lòng. Nếu nói cái chết của William có nhiều nghi vấn, vậy có lẽ kiếp trước, anh ấy cũng không phải vì đánh nhau ở đầu đường mà chết.

Anna thấy tôi trầm mặc, vô lực ngã xuống ghế, khóc òa lên.

“Ta cũng không muốn tin một người cha sẽ ra tay sát hại con ruột của mình, nhưng ở đây ta còn tìm ra một chuyện khác.” Edward nhìn tôi nói: “Là về quyền thừa kế điền trang Quinto của cậu…”

“Ta vẫn luôn cảm thấy kì quái, tại sao mẹ kế của cậu lại một mực khuyên nhủ cậu thừa kế điền trang Quinto như vậy? Vì vậy ta đã mua chuộc một người ở của điền trang, thăm dò những người gần đây thường xuyên lui tới, rốt cuộc tra ra một người. Ông ta tên là Herbon Vincent, một thương gia giàu có, ông ta có một cô con gái xinh đẹp, tên là Katherin. Nếu ta nhớ không nhầm, cô ta chính là người mà cha cậu muốn cậu kết hôn.”

“Ta phái người uy hiếp luật sư của Herbon Vincent, ngươi đoán ta nghe được gì không. Ngài Vincent từng yêu cầu vị luật sư này cố vấn một việc, ông ta ký hiệp ước với một địa chủ, chỉ cần con trai của địa chủ đó cưới con gái ông ấy, đồng thời sinh ra được người kế thừa điền trang, sau khi con gái ông ta kết hôn rồi, sẽ chi trả cho vợ con của người chủ điền trang đó năm ngàn bảng.”

“Ha! Năm ngàn bảng!” Tôi lắc đầu nói: “Tôi nghe nói vị tiểu thư kia còn có hai ngàn bảng của hồi môn, như vậy tổng cộng là bảy ngàn, thực hoài nghi một chức vụ nữ chủ nhân điền trang có đáng giá chừng đó tiền không.”

“Nàng ta là con gái của thương nhân, muốn gả cho một quý tộc như vậy, năm ngàn bảng sợ còn chưa đủ. Ta đoán vị thương nhân kia coi hôn sự này như một cuộc mua bán, ông ta coi trọng đất đai màu mỡ của điền trang Quinto, lại có sông ngòi chảy qua, từng có ý định thuê nơi này để đầu tư một xưởng dệt lông cừu. Nếu như có thể gả con gái cho người thừa kế điền trang, đồng thời sinh ra người thừa kế thế hệ kế tiếp, như vậy việc làm ăn này có thể tính toán lâu dài.”

“Có lẽ đối với cha cậu, việc hôn sự này tốt cả đôi đường. Cậu cưới con gái của một thương nhân, sau đó kế thừa điền trang, còn vợ và con riêng của ông ta được hưởng năm ngàn bảng.” Giọng điệu của Edward bỗng trở nên âm trầm hơn: “Nếu chỉ vậy thì không nói, đằng này còn có một chuyện, tên em trai kia của cậu đang ở nhà của vị phú thương này làm khách, hơn nữa còn có quan hệ không minh bạch với con gái của ông ta…”