Thần Sáng Thế Thực Tập
Nói là dựa vào ngủ, thực tế sức nặng trên đầu gối Giang Từ cũng không đáng là bao, Thiên tộc tóc bạc nọ chỉ là cúi đầu dựa nhẹ vào, không phải dồn hết trọng lượng cơ thể trên đùi cậu.
Dù là được Thần chấp thuận, Lucy vẫn rất khắc chế.
Bất đồng với ngoại thất phong cách cổ điển, từ sàn nhà đến bốn bức tường của gian phòng điều khiển trung ương này đều toát ra kim khí.
Thiết bị phòng ngự to lớn đặt ở giữa phòng, đáy cắm sâu vào lòng đất, lấy đó làm trung tâm, từng đợt ánh ánh màu lam chảy ra với một tần suất có quy luật.
Giang Từ liếc nhìn bày trí xung quanh, tầm mắt dừng ở sàn nhà rõ ràng rất cứng rắn lạnh lẽo, liền quay đầu nhìn Thiên tộc tóc bạc vừa tựa và gối mình xong đã không còn động tác gì.
Cái này hiển nhiên không thể xem là nghỉ ngơi...
"Lucy." Giang Từ gọi y một tiếng: "Anh có thể thả lòng hơn một chút."
Tư thế này thật sự không được, đối phương có lẽ là sợ đè nặng cậu mà thân thể không hề thư thả.
Vậy là "nghĩ ngơi" lại có tác dụng ngược.
Lucy cũng không nghe theo, y nói: "Như vậy là được rồi."
Mặc dù có chút không thoải mái, nhưng Lucy quả thực đã được nghỉ ngơi trong tư thế này.
Lucy chỉ chợp mắt mười phút rồi đứng lên: "Liên quan tới nơi ở của ngài, tôi đã sắp xếp người đến phục vụ, nhưng nếu ngài không thích, có thể điều họ đi." "Không cần." Giang Từ lắc đầu: "Cứ theo sắp xếp của anh đi."
Dù sao cậu cũng không phải Thần toàn năng toàn trí, không thể tự mình làm hết mọi việc.
Nói đến cái này...
"Hệ thống, tôi ở thế giới này có năng lực gì không?" Giang Từ nhớ tới một vấn đề rất quan trọng.
Thân làm "Thần" tối cao mà không có năng lực gì, trong một số tình huống sẽ rất là khó xử.
Hệ thống: "Khác với thế giới cũ của cậu, các nguyên tố của thế giới này sẽ bị ý niệm chi phối."
Nghe đến đó, Giang Từ liền phản ứng nói: "Cho nên là khác ở chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa duy tâm?"
Hệ thống: "..."
Ký chủ thật sâu sắc.
Thấy hệ thống không trả lời ngay, Giang Từ cho là đúng, tiếp tục nói suy nghĩ của mình: "Cho nên ý niệm của tôi sẽ biến thành thực thể?"
Hệ thống đáp lại: "Cần phải có ý niệm vô cùng mạnh và tập trung cao độ."
Tuy rằng ý niệm của Giang Từ mạnh đến độ tạo ra một thế giới, nhưng mà cậu có thể sử dụng bao nhiêu sức mạnh ở thế giới này, hệ thống không nắm chắc cho lắm.
Giang Từ liền ra kế hoạch, nếu có cơ hội sẽ luyện tập chút.
Giang Từ xác định mục tiêu rất rõ ràng, cậu cần chọn một trong sáu tộc trưởng tiếp nhận vị trí "Thần" này, trừ Lucy còn phải gặp năm vị tộc trường còn lại.
Những chủng tộc khác sống thế nào trong thế giới thiên tai liên miên này, Giang Từ cũng muốn đi tìm hiểu.
Dù sao cậu cũng biết, không phải tộc nào cũng mạnh mẽ như Thiên tộc có thể đối kháng trực diện với thiên tai, nếu có chủng tộc nào vì nó mà chịu cực khổ, Giang Từ sẽ giúp đỡ mọi thứ trong khả năng của mình.
Thiên tai không phải cậu cố y tạo ra, nhưng cậu là nguyên nhân khách quan dẫn đến nó.
"Ngài đang phiền não điều gì?" Lucy nhìn Giang Từ có vẻ đang suy tư, hỏi.
Giang Từ không chút nghĩ ngợi nói: "Nghĩ tới những tộc khác..."
Vừa dứt câu, Giang Từ phản ứng lại, nhưng lời nói ra rồi không thu lại được.
"Điều gì ở bọn họ khiến ngài phải bận tâm?" Thiên tộc tóc bạc hơi cụp mắt, lúc nói đến những tộc khác, vè mặt của y liền trở nên vô cùng lạnh nhạt.
Loại lãnh đạm không phải vì ghét, mà là coi thường.
Tựa như người ở chỗ cao sẽ không cúi đầu nhìn xuống hồng trần, những chủng tộc khác không cách nào lọt vào ánh mắt của Lucy.
Lần đầu tiên Giang Từ cảm nhận được sự kiêu ngạo của Thiên tộc.
"Nghĩ tới có lẽ thiên tai đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ cho họ." Giang Từ lực chọn ăn ngay nói thật. dừng một chút, vẫn thử hỏi một câu: "Tình huống hiện tại của những tộc khác, Lucy có biết không?
Lucy mặt không cảm xúc: "Không."
Tiếp đó y lại nói: "Nếu đó là mong muốn của ngài, tôi sẽ đi tìm hiểu."
"..." Hay là thôi đi.
Giang Từ không lên tiếng, Lucy liền đứng yên tĩnh bên cạnh.
Nói đến tình huống hiện tại của những tộc khác, Lucy chỉ có thể xác nhận một chút, những tộc nhân có thể không biết chuyện Thần giáng, nhưng tộc trưởng các tộc chắc chắn đã cảm giác được.
"Nói một chút chuyện của Thiên tộc đi." Giang Từ nói sang chuyện khác: "Tỷ như Arceni được thành lập thế nào, hoặc là nói về chính anh cũng được."
Lucy: "...Tôi?"
"Ừm." Giang Từ gật gật đầu, cười với y: "Nói anh có bạn bè gì, quan hệ thế nào?"
Nói xong khóe miệng Giang Từ lại cong thêm một chút, bổ sung một câu: "Nếu như có người mình thích, có thể nói với tôi cũng được, Lucy rất được hoang nghênh ở Thiên Không Thành mà đúng không."
Giang Từ có thể quan sát được, phàm là Thiên tộc, đều rất tôn kính tộc trưởng, trong đó số thiếu nữ ôm hảo cảm với Lucy tuyệt đối không ít.
Chuyện này bình thường, yêu thích sự ưu tú là nhân chi thường tình.
Giang Từ hỏi những câu này không có ý gì khác, chỉ là muốn biết rõ về Lucy, cậu cần có sự hiểu biết tương đối về mỗi tộc trưởng đề đoán xem họ có thích hợp với vị trí "Thần" hay không.
Lucy đối với mỗi câu hỏi của Giang Từ vẫn luôn đáp lại nhanh chóng, lần này lại im lặng mấy giây mới đáp: "Không có người thích."
"Bạn bè..." Thời điểm nói ra từ này, Lucy nhớ tới một người đã quen biết hai ngàn năm trước.
...Tóc vàng mắt xanh, là một Thiên tộc tính cách nhiệt tình hào sảng.
"Tôi sẽ mang Bell đi trước."
Thiên tộc trẻ tuổi khi nói chuyện trên mặt hiện rõ sự khẩn trương, nơi này bởi vì nguyên tố quá mức hỗn loạn đồng thời bị đè nén không ngừng, chỉ cần động chạm một cái, sẽ dẫn tới một vụ nổ đáng sợ.
Cho dù là Thiên tộc cũng khó lòng chịu nổi thương tổn ở khoảng cách gần thế này, Ott không hề nghĩ ngợi đã mang Thiên tộc bên cạnh Lucy bỏ đi.
Ma pháp không gian của hắn chỉ có thể mang theo một người, hắn tin Lucy có đủ năng lực tự mình ứng phó.
Sự lựa chọn của hắn cũng không sai.
"Bây giờ không có ở đây." Âm thanh Lucy nhàn nhạt.
Tuổi thọ trung bình của Thiên tộc khoảng 1300 năm, dài hơn đa số những tộc khác, nhưng vẫn sẽ có điểm cuối.
Giang Từ khẽ nhíu mày, nghĩ một chút quyết định không nói tiếp đề tài này.
Thần giáng lâm khiến nguyên tố hỗn loạn trên thế giới được xoa dịu, từ vị trí Giang Từ, cũng chính là lãnh địa Thiên tộc, tốc độ phục hồi của các nguyên tố lân cận so với nơi khác nhanh hơn không chỉ một chút.
Nhìn từ đằng xa, bầu trời vốn là một mảng đen lấy mảng trời Arceni làm trung tâm, từ từ khuếch tán ra một màu xanh thẳm.
Lãnh địa của tộc khác thì không được nhanh như thế, bởi vậy thành thị họ đang ở vẫn là một màu u ám.
Lúc này trong U Dạ Thành của Dạ tộc, Ivy nghe phó quan bên cạnh lải nhải các loại, trên mặt hờ hững: "Thần đến hay không đến cũng chẳng sao, mà thật sự đến thì đã thế nào?"
"Coi như không có Thần, Dạ tộc vẫn có thể tiếp tục sống, cần gì phải đi gặp?"
Da dẻ Dạ tộc đều tái nhợt kiểu đã lâu không thấy ánh sáng, đôi mắt họ là màu tím khói, trên đầu có một đôi sừng cong nhọn hoắt, tạo thành một vẻ đẹp khác thường.
"Sao ngài có thể nói vậy?" Arnold rất không ủng hộ, "Chẳng lẽ ngài không mong được thấy Thần, nếu như thành dân biết chuyện này, nhất định sẽ hết sức mong đợi."
Bọn họ thấy vui sướng vì có cơ hội được nhìn thấy Thần, đó không phải một việc có cũng được mà không có cũng được.
"Hơn nữa..." Giọng Arnold thoáng nhẹ đi, "Tôi có nhìn thấy, mây trên vùng trời đen ở thành thị Thiên tộc tản ra, nói rõ hoàn cảnh trong kia đã khá ổn định. Mà U Dạ Thành bên này, mật độ nguyên tố hắc ám vẫn quá cao, một vài thành dân đã có phản ứng không khỏe."
"Nếu như Thần đến thành thị của chúng ta, có thể tình huống sẽ chuyển biến tốt."
Lúc này Arnold đã ra quyết định: "Tôi muốn đi thỉnh cầu Thần, nhất định ngài sẽ đồng ý đến U Dạ Thành."
Ivy liếc gã: "Sao lại cảm thấy Thần sẽ đồng ý?"
Khi nhận biết Thần giáng lâm, Ivy không hề ngạc nhiên với địa điểm được Thần chọn.
...quả nhiên Thần chọn giáng lâm tại lãnh địa Thiên tộc.
Không đợi Arnold trả lời, Ivy còn nói: "Cậu muốn đi thì đi đi, xem như cậu có đi thỉnh cầu, Thần cũng không sẽ không chịu rời khỏi Arceni."
Arnold không cho là đúng, nhưng cũng không phản bác Ivy, chỉ nói: "Bây giờ tôi đi ngay."
Cho dù Thần đến lãnh địa Thiên tộc đầu tiên, cũng không có nghĩa là Thần yêu thích Thiên tộc hơn, Dạ tộc bọn họ là tộc duy nhất có thể điều khiển thời gian, phần năng lực đặc thù này chính là minh chứng cho sự yêu thích của Thần.
Ivy nhìn phó quan của mình rời đi, biểu tình trên mặt vẫn như cũ.
Hắn đang nghĩ, chờ đối phương nếm thất bại sẽ tự bỏ cuộc.
Thần luôn thích Thiên tộc hơn.
Chỉ cần hiểu được điểm này, hắn sẽ không không mong đợi một kết quả không thể phát sinh.
Hắn sẽ không cho chính mình có cơ hội thất vọng.