Chương 4 : Giấc mơ làm lính gác cổng!
Nghe tới câu hỏi mà Vương cha đưa ra Vô Nhai đã biết được đáp án vì thế hắn bắt đầu giảng giải những gì mình biết ra cho hai người nghe.
- "Tư Đồ huynh Vương tẩu nói về việc vì sao ta biết cách có thể gia nhập Thông Thiên Môn thì phải cảm ơn thúc thúc ta thúc thúc ta là một vị lính gác cổng tại Vạn Kiếm Tông có điều không giống lính gác bình thường thúc ấy là một vị đã đứng gác tại điện chủ ba mươi năm từ khi ngũ phái hợp nhất về sau thì thúc thúc ta đã đứng đó rồi cho đến tận bây giờ địa vị khá đặc thù vì sự tận tâm lẫn trung thành nên môn chủ rất có hảo cảm với thúc ấy chiếu cố có thừa mà không khi trước còn tận tay ban tặng bảo kiếm. Do không tranh quyền thế hay gây thù chuốc oán gì cũng không ai làm khó dễ nên thúc ấy coi đó như ngôi nhà thứ hai của mình."
- "Vào ba tháng trước theo lời kể của thúc thúc ta thì có một vị lạ mặt xuất quỷ nhập thần bỗng nhiên xuất hiện giữa cung điện Vạn Kiếm Tông vị này vô cùng khả nghi nên thúc ta dẫn theo một đội cảnh vệ tiến vào ý định bao vậy vị nam nhân thàn bí kia lại. Nhưng còn đang chạy vào chưa kịp hành động thì có từng tia sợ hãi hiện lên trong tâm hồn thúc ấy không chỉ riêng mình hắn mà toàn bộ người có mặt tại cung điện cũng vậy họ cảm nhận được sự sợ hãi từ linh hồn đôi chân từng người không tự chủ mà run rẩy cả đám không dám động đậy dù chỉ một chút.
Nam tử kia mỉm cười, lúc đấy mới thu lại cái cảm giác đáng sợ nọ mọi người trong điện đồng loạt thở phào ra trút được áp lực lớn như vừa sống sót sau t·ai n·ạn.
Sau đó hắn lấy ra lệnh bài báo ra thân phận thì mọi người càng kh·iếp sợ hơn bởi lẽ hắn là đệ tử Thông Thiên Môn là một người tu tiên. Vài nhịp thở sau môn chủ bước xuống đài hắn cung kính hỏi han tên đệ tử Thông Thiên kia. Trong nhiều ánh mắt mang theo vẻ sùng kính của mọi người tên đệ tử ấy nói ra mục đích của chuyến viếng thăm lần này.
Nói xong hắn dùng thò tay vào trong túi móc ra một tấm bia đá khổng lồ túi của hắn bên trong là khoảng không gian bốn chiều nên có khả năng chứa đựng rất nhiều thao tác bất ngờ như vậy làm cho người trong cung điện được phen mở rộng tầm mắt thúc ta khi ấy cảm khái kể lại" "Lấy tấm bia to ra xong tên đệ tử kia lại phẩy tay một cái hàng trăm vạn chữ nhỏ chen chúc hiện lên bề mặt tấm bia muốn đọc được hết số chữ này cũng mất rất lâu thời gian. Tên đệ tử Thông Thiên Môn yêu cầu cả môn phái trong thời gian ngắn nhất là một trăm năm cần tìm ra bằng được người có khả năng lĩnh ngộ những chữ được khắc trên tấm bia này. Được hứa hẹn rằng nếu tìm ra được thì cả Vạn Kiếm Tông sẽ là hạ môn tức chi nhánh nhỏ của Thông Thiên Môn tùy theo thành tích mà ban thưởng nếu như tìm được có người lĩnh ngộ sớm hơn sẽ được thưởng nhiều hơn hắn còn nói nếu có thể trong thời hạn ba năm tìm ra người lĩnh ngộ được hắn sẽ giúp đỡ một người của Vạn Kiếm Tông bước lên con đường tu tiên. Trước khi rời đi hắn còn dặn dò nhấn mạnh thêm một câu : "Tuyệt đối giữ bí mật chuyện này, không được tuyên truyền ra ngoài rằng tấm bia hơn hàng trăm vạn chữ này là của Thông Thiên Môn cứ coi đây là vật của các ngươi đi. Với lại không cần quá mức tuyên truyền người có duyên ắt tự đến không duyên có tìm cũng không ra"
Vô Nhai kể đến đây thì dừng hắn nói : "Chuyện chính là như vậy đó thúc thúc ta nói với ta những gì ta hoàn toàn thuật lại cho các ngươi nghe Tư Đồ huynh Vương tẩu hai người cảm thấy cơ hội này được chứ?"
Cha của Vương Thần vốn thận trọng nghe xong cậu chuyện Vô Nhai tường thuật lại cảm thấy nhiều chỗ không hợp lẽ thường trong lòng có chút do dự nhát thời không đưa ra được chủ ý bèn vơ tay lấy ngay tẩu thuốc mới đưa vào miệng hút sâu mấy lượt nhả khói phì phò khắp phòng sau đó ngồi yên tại chỗ không nói câu gì nữa.
Theo như lời Vô Nhai nói thì chỉ cần vào được Vạn Kiếm Môn hay trở thành đệ tử trong đó là có cơ hội nhìn tấm bia đá nhiều chữ kia. Làm đệ tử trong này tuy hay đấu đá lẫn nhau nhưng ngược lại cơm áo không lo thân thể cường tráng còn miễn phí tập võ mà mỗi tháng còn được phát ít tiền. Hơn nữa cho dù không trúng tuyển trở thành đệ tử trong môn, thì vẫn có thể trở thành lính gác giống vị thúc thúc của Vô Nhai kia rồi cố gắng tận chức tận trách hai ba mươi năm sau được môn chủ nhìn trúng khiến hắn có hảo cảm thì từ sau lại lên như diều gặp gió gia đình được nhờ thôn làng được nhờ.
Đặc biệt làm lính gác ở đây cực kỳ thoải mái chỉ cần đạt đủ công trạng liền có thể xin về hưu chứ không ép buộc ở lại gì cả bởi vì hàng năm có rất nhiều người trượt không được thu làm đệ tử ngoại môn nội môn nên chuyển qua thành lính gác cho nên số lượng lính gác nhiều vô số đa phần những người tới đây làm lính gác đều vì muốn học ké võ miễn phí học xong đạt đủ công trang thì xin nghỉ hưu. Ít có ai mà tận tâm tận lực như thúc thúc Vô Nhai cho nên ngay cả tông chủ cũng chú ý và chiếu cố hắn rất nhiều. Mọi người ai ai cũng biết chỉ cần đủ tâm lực đứng đó gác vượt hai mươi năm thì sẽ lên như cá gặp nước có điều hiếm ai đủ sức chịu đựng cả quãng thời gian dài như vậy vì làm lính gác thực sự là tẻ nhạt buồn chán hai mươi năm đối với phàm nhân chính là nửa đời người nào ai dám dùng nửa đời người có nhiều sức sống ấy vào một công việc nhạt nhẽo ấy được.