Chương 26 : Sơn hào hải vị
------
Thiếu nữ giật thót mình mà cái giật thót mình này cũng bị Vương Thần
nhìn vào trong mắt.
Hắn cảm thấy thiếu nữ này chắc chắn có vấn đề tâm lý có vẻ không ổn .
Vương Thần đang muốn nói tiếp thì thấy thiếu nử ngẩng lên đầu nhìn
nhìn mình rồi thiếu nữ lại mấp máy cái môi định nói gì đó nhưng
lại không nói nữa khuôn mặt thì đã đỏ đến mức con kiến gặp con voi
rồi.
Vương Thần thấy vậy cũng chẳng hiểu gì hắn lại lười nhác quan tâm
đến thiếu nữ hắn lại nhắm lại mắt ngồi dựa thành nhắm mắt dưỡng
thần. Hiện hắn cũng hơi mỏi lưng rất muốn nằm lấy một cái nhưng khổ
nỗi là chỗ không đủ hắn còn bị vướng cái thiếu nữ kia mà thiếu nữ
chiếm chỗ nào có ít người này khá cao chí ít hơn hắn một cái đầu
nặng chắc cũng hơn hắn năm sáu cân.
Thiếu nữ sau khi bị Vương Thần kêu tỷ tỷ xong nàng hơi loạn khi bị
gọi vậy vốn nàng nghĩ Vương Thần sẽ không gọi nàng tỷ tỷ vì theo
nàng thấy Vương Thần tính cách không tốt cho lắm nào ngờ vẫn là đứa
trẻ biết lễ phép đàng hoàng. Hiện nàng đang suy nghĩ xem nên đáp lại
thế nào vẫn chưa để ý tới việc Vương Thần đã nhắm mắt nàng còn
nghĩ nghĩ coi cần đáp lại ra sao.
Hắn gọi mình tỷ tỷ nhưng sao đột nhiên kêu tỷ tỷ ? Thiếu nữ có chút
phiền não tự nghĩ trong đầu.
Một lần suy nghĩ liên miên này của thiếu nữ kéo dài rất lâu cuối
cùng nghĩ đến mức ngủ say trong lúc nào chẳng hay Vương Thần đang
ngồi nhắm mắt dưỡng thần thấy thiếu nữ ngủ lắn ra chiếm hơi nhiều diện
tích hắn cũng không có đánh thức nàng tỉnh mà đứng lên đi ra ngoài
đầu xe ngồi với thúc thúc. Vương Lệnh rất không quan tâm đến thiếu nữ
lạ mặt nọ nhưng đối với việc của một người nam nhân nên có hắn vẫn là
học được không ít từ trong sách. "Lại hỏi sách nào ư ? Đương nhiên là
Thần Sáng Tạo được đăng tại truyencv rồi"
Vô Nhai đang ngồi ngoài thấy Vương Thần ra chỗ mình ngay lập tức hỏi :
- "Sao ngươi ra đây rồi? Không ở trong đó nghỉ ngơi mà chạy ra đây làm
gì tranh thủ tĩnh thần sau còn đi khảo thí"
Vương Thần : "Tỷ tỷ kia ngủ chiếm hết chỗ của ta rồi ta cũng lười
cùng nàng tranh nên liền ra ngoài này cùng thúc lại nói người này
hình như có chút ngốc "-"
Vô Nhai thúc thúc : "..."
----------
Thời gian thoát cái trôi qua hôm nay Vương Thần cùng Vô Nhai thúc
thúc đang ngồi tại một nơi tên "Nguyệt Thực Lâu" đây là một tiệm lớn
tại dãy Hoàng Liên. Bấy giờ trên bàn của hai người đang bày rất
nhiều món ăn ngon những món ăn này là do nàng thiếu nữ hôm trước
được bọn họ cho đi nhờ xe vì đáp trả ơn cho đi nhờ nàng liền đặt
hẳn một bàn thức ăn này tặng cho bọn họ.
Vô Nhai cầm chén rượu sảng khoái cười rộ nhìn bàn đồ ăn trước mặt
lâu lắm rồi hắn chưa được ăn một bữa nhiều món hảo hạng như vậy nên
hắn đặc biệt cao hứng.
Bên cạnh người phục phụ thấy vậy cũng dùng nụ cười chuyên nghiệp đáp
lại cho có cùng Vô Nhai.
Vương Thần thì khi nhìn đến bàn đồ ăn trước mắt thì thấy có chút nhiều
dù tất cả những món ở đây nhìn vào liền cảm thấy rất ngon nhưng hắn
cũng không quan tâm mấy thứ này lắm hắn chỉ quan tâm xem xem những
thức ăn này có gì hữu ích cho hắn không thôi. Hắn không phải kẻ ham ăn
cái hắn chú trọng là món ăn có gì hữu ích cho cơ thể.
Sau khi thức ăn dọn lên bàn xong xuôi người phục vụ bắt đầu theo như
thường lệ giới thiệu từng món ăn :
- "Thưa hai vị trước mắt các vị là .........." Còn chưa kịp nói
hắn đã bị Vô Nhai cho đi ra khỏi.
Chẳng máy chốc bàn đồ ăn đã được nằm trọn trong bụng hai người. Vô
Nhai thúc bắt đầu cùng Vương Thần trò chuyện.
-"Vương Thần lát nữa sẽ có người ở Vạn Kiếm Tông tới đây tiếp dẫn
ngươi tới lúc đó ngươi phải tự đi một mình rồi cơm nước đã no
hiện ngươi tranh thủ nghỉ ngươi lấy chút chờ bọn họ tới đón."