Chương 10 : Giọt máu vàng
Cảnh tượng này làm cho con rùa đen nhỏ biết lừa gạt kia biến sắc nó
chậc chậc lưỡi khinh bỉ con rùa khổng lồ kia.
Nó cảm thán nuốt nước bọt lắc lắc đầu !! "Hừ hừ. Đầu to mà óc quả nho" !
Chỉ sau vài nhịp thở toàn bộ lũ rùa đực đã bị con rùa to khổng lồ kia
chà đạp cả bầy rủa nhỏ bi ai nhìn con rùa to kia. Chúng nó không ngờ
thủ lĩnh của chúng lại có thể làm ra hành động như vậy cả bầy rùa
cảm thấy tương lai sau này của chúng tối tăm mấy trăm con rùa bị đả
kích mạnh thật lâu không thể hồi phục.
Con rùa đen nhỏ xíu đứng đằng xa kia thấy được biểu cảm của bầy rùa
đực nó lúc gật gật đầu lúc thì lắc đầu liên tục. Đôi mắt nó mang
theo vẻ thương hại nhìn bầy rùa.
Đang mải mê quan sát thì đẳng sau con rùa nhỏ không biết từ khi nào
xuất hiện một bóng đen xung quanh có tiếng hít thở hồng hộc. Điều
này làm nó như cảm nhận được điều gì theo bản năng nó không quay đầu
lại nhìn mà phi thẳng ra xa với tốc độ khó tin. Chỉ trong nửa nhịp thở
nó đã xuất hiện bên ngoài vũ trụ nó hiện ra ngay chỗ tấm bia đá màu
vàng to bẳng cả hành tinh kia. Tốc độ cực nhanh tinh không vẫn im
lặng từng đợt không khí như cũ không một gợn sóng nào.
Tốc độ này khó nói lên lời hình như con rùa đen nhỏ kia sở hữu khả
năng di động vượt xa cả dịch chuyển. Tựa như nó chỉ cần bằng một ý
niệm là có thể vượt qua vô vạn khoảng cách. Một ý niệm nảy của nó đã
đến ngay chỗ tấm bia đá màu vàng.
Điều này nếu nói ra ngoài sẽ khiến cho bất kì tồn tại nào trong vũ trụ
này đều phải nuốt ngụm nước bọt. Phải biết rẳng khoảng cách từ nơi
hành tinh mà con rùa xuất phát cho tới chỗ tấm bia đá vàng kim kia
cách nhau hơn nửa vũ trụ. Nếu tính theo tốc độ của tiên nhân bình
thường muốn đi được một nửa vũ trụ giống con rùa đen kia thì không
biết phải trải qua bao nhiêu đời người.
Ngay lúc này tại nơi con rùa kia biến mất hiện lên một giọt máu màu
vàng giọt máu này chỉ bẳng nửa hạt gạo . Nó di chuyển về phía thiếu
nữ Hạo Nguyệt. Khuôn mặt nàng mờ mịt nhìn vào giọt máu vàng kia.
Nàng không biết thứ màu vàng đang bay về phía mình đó là gì thấy nó
bay về phía mình sắp chạm vào cơ thể nhưng nàng không né tranh.
Chẳng hiểu tại sao nàng cảm nhận được rằng không nên tránh né thứ màu
vàng đang tỏa sáng phía trước.
Giọt máu chạm vào bàn tay của nàng dần dần nó tan biến vào trong
huyết mạch Hạo Nguyệt . Cảm nhận được giọt máu đã hòa tan trong huyết
mạch của nàng làm cho nàng càng thêm mờ mịt. Nàng không hiểu gì nàng
chỉ dùng thần niệm dò xét bên trong cơ thể nàng tìm mọi ngóc nghách
bên trong từ linh hồn cho tới tất cả mọi thứ. Có điều nàng phât hiện
thấy không có gì thay đổi mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Nó không
gây ảnh hưởng gì đến nàng cả nhưng càng như vậy nàng lại nóng lòng
hơn. Nàng vốn tưởng rằng thứ màu vàng kia khi dung hòa vào huyết mạch
nàng thì nàng sẽ nhận được lợi ích nào đó. Nàng không quan tâm tới tác
hại của giọt máu bởi vì khi nhìn thấy giọt máu này linh hồn nàng
như chịu sự điều khiển từ u minh mà theo bản năng tiếp nhận giọt máu.
Sau khi "Hạo Nguyệt" kiểm tra đi kiểm tra lại một hồi vẫn không phát
hiện ra gì nàng có hơi buồn rầu tuy nhiên nàng không hề thất vọng.
Nàng tin rằng một ngày nào đó cái thứ màu vàng bé bằng nửa hạt gạo kia
sẽ giúp ích cho nàng rất có thể thứ màu vàng đó sẽ trở thành một tạo
hóa cực lớn đối với nàng.
"Hạo Nguyệt" vẫn nhìn không rời mắt vào chỗ con rùa đen nhỏ biến mất
nàng hiểu rằng thứ ánh sáng vàng kia chính là do con rùa nhỏ đưa
tặng cho nàng. Trong tâm hồn thiếu nữ của Hạo Nguyệt tự dưng cảm thấy
hơi có lỗi với con rùa nhỏ kia đáng lẽ không nên dọa cho nó sợ đến
như vậy. Nàng không biết con rùa đã đi đâu dựa theo linh cảm của
nàng thì sẽ khó gặp lại được nó. Một thứ linh cảm mang theo sự hy vọng
gặp lại con rùa nhỏ của nàng chậm dãi xuất hiện. Chẳng ai biết được
niềm hy vọng nảy có giúp "Hạo Nguyệt" gặp lại con rùa đen nhỏ kia hay
không !!