Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Sáng Tạo

Chương 0 : Sự Khởi Đầu Của Một Truyền Kỳ




Chương 0 : Sự Khởi Đầu Của Một Truyền Kỳ

Vào một ngày gió mát cách thôn Chài 100 dặm có ba cậu bé đang chơi đùa bên bờ suối gần đó. Bông nhiên cậu bé đang cầm viên đá nhỏ màu xanh lục như gặp phải sự tình gì làm hắn kinh ngạc đến mức thốt không lên lời hắn nhìn chằm chằm lên trên bầu trời hoảng hốt la lên :

"Trời ơi !!" "Tiểu Thuần" "Tiểu Phàm!" "Mau mau xem trên trời !!!"

Cậu bé này mang mái tóc bạc trắng khuôn mặt nhìn có vẻ lớn hơn kẻ đồng trang lứa vài tuổi. Nếu để ý kĩ có thể thấy giữa phần ngực hắn xuất hiện chấm trắng như ẩn như hiện tựa như chấm nhỏ này mang theo khả năng kì dị nào đó mà có thể xuyên qua y phục chiếu thẳng ra ngoài. Chấm nhỏ này là từ lúc sinh ra hắn đã có người khác không ai có thể nhìn thấy được ngoài bản thân hắn.

Dõi theo tiếng kinh hô của cậu bé tóc bạc "Tiểu Thuần" cùng "Tiểu Phàm" đang ngồi vồ chuột đằng xa bỗng giật mình cả hai đang định tức giận quay đầu lại mắng chửi vì bởi tiếng hét chói tai này khiến cho con chuột chạy mất thì khi quay lại được một nửa bỗng nhìn thấy một quầng sáng bạc tỏa ra từ trên bầu trời.

"Tiểu Thuần" và "Tiểu Phàm" ngơ ngác đứng nhìn quầng sáng ánh sáng này xuất hiện từ trên trời cao từ từ phủ xuống giữa không trung. Ánh sáng màu bạc này tràn ngập một cỗ uy áp vô hình nào đó thứ uy áp này không gây ảnh hưởng tới thân thể hay bất kì sinh vật sống nào chỉ có thể cảm nhận được thông qua hư không vặn vẹo xung quanh mượn nhờ hư không chúng truyền thẳng vào linh hồn xa xưa trong cơ thể dường như thứ tác động này không phải truyền qua linh hồn của hiện tại nó lao vượt qua thực tại xuyên tới tương lai rồi nhảy qua vô số dòng thời gian mãi cho đến tận cùng.

Đương nhiên những điều vừa xảy ra chỉ diễn biến trong chớp mắt hai cậu bé "Tiểu Thuần" và "Tiểu Phàm" đứng đó chỉ thấy hư không vặn vẹo mà không cảm nhận được cỗ uy áp vừa phủ xuống kia.

Tính theo thời gian thực tế tuy toàn bộ quá trình uy áp của ánh sáng bạc phủ xuống xảy ra đối với hai cậu bé "Tiểu Thuần" "Tiểu Phàm" đang đứng ngơ ngác ngác đằng xa kia chỉ lâu bằng một lần chớp mắt nói chính xác hơn là toàn bộ thế giới bao gồm cả vũ trụ này nếu được chứng kiến thì đều mang cùng một nhận định như vậy thứ uy áp đó phủ xuống quá ngắn. Nhưng cậu bé tóc trắng mang theo chấm bạc giữa ngực này thì không thứ uy áp này đối với hắn mà nói là quá dài.

Tựa như trong chớp mắt vừa rồi đối với hắn mà nói đã trôi qua vô vàn năm tháng trôi qua vô vạn thời gian mãi cho đến khi chạm tới nơi tận cùng.

Cậu bé tóc trắng bỗng xuất hiện cảm giác khó nói lên lời một tia khí tức t·ang t·hương chậm rãi xuất hiện trên người hắn .

Nếu có những lão quái vật nhìn hắn vào lúc này chắc chắn sẽ tưởng rằng đây là vị đại năng đã sống qua rất rất lâu rồi bởi tia khí tức t·ang t·hương này cả đời bọn họ chưa từng gặp qua kể cả kẻ mạnh nhất hành tinh qua chứng kiến cũng cảm thấy còn xa mới sánh bằng cậu bé tóc trắng lúc này.

Mái tóc bạc trắng tung bay theo gió hắn chăm chú nhìn uy áp đang dần biến mất khỏi thế gian này trong lòng nổi lên sóng gió ngập trời.

Thứ uy áp khiến hư không vặn vẹo chậm rãi tan đi để lộ ra ánh sáng bạc đang lửng giữa không trung. Ánh sáng màu bạc này như ẩn như hiện nó lấp lánh tỏa ra hào quang bạc trắng khiến thiên địa xung quanh như đổi màu. Hào quang chỉ trong nháy mắt lan tỏa ra khắp thôn "Chài" cậu đang sống thêm một lần chớp mắt nó đã lan tới thôn "Ngư" bên cạnh .

Thời gian lại trôi qua sáu mươi nhịp thở hào quang đã xông qua tất cả thôn làng trong khu "Nghịch Vực" này hình như ánh hào quang này lan tỏa cảng ngày càng nhanh mỗi một cái chớp mắt hay một nhịp thở chúng lại tỏa ra nhanh gấp đôi so với lần trước. Chẳng mất bao nhiêu thời gian hào quang đã vượt qua "Bắc" mạch trong "Bắc" mạch gồm "Nghịch Vực" nơi đầu tiên xuất hiện ánh sáng và lân cận vực này là ba vực còn lại khác đều mang theo chữ "Nghịch" xếp đầu. Trong đó "Nghịch Vực" mạnh nhất được xếp hạng đầu tiếp theo tới "Nghịch Hà" và "Nghịch Tông" "Nghịch Phá" yếu nhất được xếp hạng cuối cùng.

Tại thời điểm này toàn bộ "Bắc" mạch sôi trào ai cũng có thể nhìn thấy ánh hào quang màu bạc đang tỏa ra trên bầu trời nhưng không ai biết đó là gì !

Những phàm nhân đang sinh sống trong khu sửng sốt một hồi lâu nhiều người đang bận rộn công việc cũng bỏ dở mà chạy ra ngoài trẻ con trong từng thôn xóm ngơ ngác ngước nhìn lên trời cao từng thế hệ phàm nhân khắp "Bắc" mạch như bị kinh ngạc tới mức không thốt lên lời. Nhưng im lặng không bao lâu bắt đầu có một số người tựa như cho rằng bản thân đã phát hiện ra điều gì đó họ hoảng hốt la lên :

"Tiên nhân !! Đây là ánh sáng hào quang của tiên nhân tỏa ra !!!"

Một gã trưởng tộc của bộ lạc Thần Mộc nằm trong khu vực Nghịch Tông cũng kêu lên thất thanh :

"Ánh sáng này là gì tộc ta đến ngày tận thế rồi sao !! ! !"

Tâm tình lão cay đắng ngẩng nhìn chăm chú lên bầu trời không chớp mắt trong lòng lão nghĩ thứ ánh sáng này là do kẻ địch của bộ tộc lão do "Nghịch Tông" phóng xuất ra tiêu diệt tộc "Thần Mộc."

Lão biết rằng không quy thuận theo thánh chỉ "Nghịch Tông" truyền đến sẽ gặp tai họa nhưng lão không ngờ rằng sẽ gặp phải họa diệt tộc này trong long lão hối hận vô cùng . Thuận theo thánh chỉ của chủ vực tuy khiến nhân số bộ tộc giảm đi hơn nửa nhưng cũng không làm cho ai phải bỏ mạng.

Giờ đây vì không tuân theo mà khiến tộc nhân diệt vong nhìn ánh sáng tỏa ra khắp trên bầu trời bao trùm toàn bộ "Thần Mộc" kia khiến cho sự hối hận của lão dâng lên vố số lần dường như do đặc thù công pháp lão tu luyện mà sự hối hận đó truyền vào tâm trí mỗi một tộc nhân xung quanh ngắn ngủi không bao lâu toàn tộc "Thần Mộc" đắng chát nhìn lên bầu trời người thì khóc kẻ thì điên cuồng cũng có kẻ mỉm cười bình tĩnh lạ thường nhìn trời cao. Từng người mang theo vô vàn cung bậc cảm xúc khác nhau mà ngước nhìn bầu trời có chống cự có từ bỏ nhưng tất cả đều chờ đợi màn sáng phủ xuống .

Sự việc đắc tội "Nghịch Tông" được tộc trưởng cùng các trưởng lão thông báo từ khi trước nên hiện tại ai cũng đã biết lý do mà màn ánh sáng này xuất hiện từng nhịp thở ngày một gấp gáp đối với họ mà nói từng giây trôi qua bây giờ như là đã trải qua một năm vậy sự bi ai thêm phần cam chịu ấn sâu vào linh hồn họ.

Cách tộc "Thần Mộc" rất xa cũng có một tông phái giang hồ lấy kiếm đạo làm căn cơ luyện võ môn phái này tên là "Vạn Kiếm Tông" nằm trong "Nghịch Hà" vực. Nhìn từ trên cao xuống sẽ thấy hơn vạn đệ tử đang bày trận tạo nên một cảnh tượng hùng vĩ do hơn vạn người nối đuôi nhau xếp trận tạo thành.

Trận địa này làm cho bất cứ người nào nhìn vào khi nhìn vào cũng tán thưởng cho rằng không ai có thể địch nổi thế trận hơn vạn người kia ai cũng đều cho rằng chỉ có tiên nhân mới phá được trận pháp này.

Có điều thứ hôm nay tông môn họ đối mặt không phải là tiên nhân mà là đối với thứ ánh sáng trên bầu trời kia tuy họ không hề cảm nhận được bất kì ảnh hưởng gì hay bất cứ uy áp nào từ màn sáng nhưng theo bản năng họ cũng cho rằng ánh sáng hào quang bao phủ khắp "Vạn Kiếm Tông" của họ chính là do thanh kiếm kì lạ đang nằm trong ngọn núi lửa đằng kia. Tất nhiên đây chỉ là suy đoán của đám ngưởi "Vạn Kiếm Tông" còn sự thật màn sáng kia đến từ đâu thì không ai biết được.

Rất nhiều nơi trong "Bắc" mạch cũng xảy ra tình trạng tương tự như tộc "Thần Mộc" và môn phái chuyên tu kiếm đạo "Vạn Kiếm Tông." Đủ loại cung bậc cảm xúc hiện lên trong đầu từng người Bắc mạch họ tưởng rằng màn sáng hào quang màu bạc này là do tiên nhân hay thứ dị bảo nào đó tỏa ra cũng nhiều nơi cho rằng đó là do kẻ địch của họ t·ấn c·ông.

Tất nhiên đó chỉ là đối với phàm nhân phàm nhân họ nhìn thấy được màn sáng bao trùm xung quanh trên bầu trời chỗ khu vực của họ nhưng họ không biết rẳng toàn bộ Bắc mạch đều bị thứ ánh sáng hào quang bạc kia bao phủ.

Vào lúc này dưới chân một ngọn núi cao vô tận mà không phàm nhân nào có thể nhìn thấy đỉnh từ xa nhìn lại nhìn thấy vô số người đang quỳ lạy ở dưới ngọn núi dẫn đầu đám người này là các tộc trưởng các trưởng môn của từng thế lực khắp Bắc mạch.

Nhìn gần vào khuôn mặt từng vị đứng đầu thế lực phàm tục kia ắt sẽ cảm nhận được sự ngưỡng mộ kèm theo sùng kính của họ. Điều này khiến cho những ai từng tiếp xúc qua với bọn họ kinh hãi không thôi bởi vì thường ngày họ uy nghiêm là thế họ lạnh lùng là thế nhưng hôm nay gặp được từng biểu cảm trên khuôn mặt họ làm cho người khác trong lòng nổi lên sóng gió ngập trời.

Tất nhiên biểu cảm của họ không phải là giả mà là thật tâm họ biết trên ngọn núi cao kia tồn tại một môn phái tu tiên đã tồn tại từ rất lâu rồi môn phái này tên là "Thông Thiên".

Đối với phàm nhân mà nói họ đã được nghe trưởng bối nhắc qua về môn phái "Thông Thiên" kia và ai cũng biết trên ngọn núi không nhìn thấy đỉnh này tồn tại những vị tiên nhân mang trong mình các loại pháp thuật có thể khiến thiên địa sụp đổ.

Nhưng nghe nói thì nghe nói chứ họ chưa bao giờ tận mắt thấy tiên nhân cả nhiều kẻ võ công cao thâm trong giới giang hồ cho rằng căn bản không có tiên những kẻ tự xưng là tiên chính là những người giống như bản thân gã khi tu luyện đến một cảnh giới cao hơn ắt sẽ sở hữu sức mạnh làm điên đảo trời đất. Suy nghĩ của những kẻ như hắn có rất nhiều nhưng nói đúng thì vẫn chưa thể coi là đúng được.

Truyền thuyết tương truyền rằng trong thiên địa chúng sinh có hai loại tu đó chính là "tu đạo" và "tu tiên".

Đối với phàm nhân khi được nghe về truyền thuyết này thì trong lòng bất kể một ai cũng dâng lên niềm khát khao mãnh liệt.

Trong suy nghĩ của họ thì tu tiên sẽ được trường sinh và có những sức mạnh của thần tiên . Còn tu đạo thì họ không hiểu rõ đó là gì cho nên từng phàm nhân trên khắp thế gian này đối với việc tu tiên đã trở thảnh chấp niệm. Họ khát khao được trở thành tiên nhân họ mong muốn được trẻ mãi không già họ muốn thọ ngang cùng trời đất !

"Phàm nhân khát vòng tu tiên."

"Nhưng tiên nhân thì ngược lại."

Tìm lối tu tiên thì dễ nhưng chạm vào con đường tu đạo mới là khó. Có rất nhiều vị tiên nhân ngày đêm mơ ước được bước chân vào con đường tu đạo những kẻ này đa số là các bậc tiền bối trong tông môn tiên nhân khi cảnh giới thấp thì không sao nhưng tiến lên cấp bậc cao hơn họ đều cảm thấy bất lực.

Bởi vì tu tiên cần rất nhiều thiên tài địa bảo cần vô số tài nguyên để cung ứng mà trong hành tinh này tài nguyên để tu luyện rất khan hiếm không riêng gì hành tinh này mà phóng tầm mắt ra ngoài vũ trụ những hành tính khác cũng đang đứng trước tình thế như vậy.

Nhiều vị đại năng đã dừng chân ở cảnh giới của mình từ rất lâu rồi họ ngày đêm du hành trong vũ trụ tìm kiếm tài nguyên giúp đột phá tu vi nhưng cắc tài nguyên cùng cấp bậc tác dụng đối với họ tìm đâu có dễ. Thường những tài nguyên đó sinh sống ngay trong hỗn độn ngay cả bậc đại năng trong vũ trụ cũng không dám tùy tiện xông vào.

Quan trọng hơn là trong vũ trụ có một truyền thuyết truyền thuyết này nói về cảnh giới "Vĩnh Hằng" cảnh giới này từ cổ chí kim từ khi vũ trụ còn sơ khai mới có một người đạt được.

Chính giữa trung tâm vũ trụ rộng lớn vô tận kia có sự hiện hữu từ xa xưa của một tấm bia đá tấm bia đá này to lớn tới mức kinh người nó to bằng cả một hành tinh . Tấm bia đá to ngang ngửa một hành tinh kia mang theo vẻ bề ngoài màu vàng kim trên tấm bia đá này cực kì sạch nó không nhiễm một hạt bụi nào dù rằng có thể nó tồn tại từ khi vũ trụ này mới hình thành.

Có thể tấm bia đá màu vàng này sở hữu pháp tắc nào đó pháp tắc chỉ riêng tấm bia mới có.

Nó có thể khiến cho không ai chạm vào được bề mặt tấm bia khi lại gần trong khoảng cách nhất định thì những vật thể muốn chạm vào nó sẽ bị pháp tắc bao quanh tấm bia này tác động.

Pháp tắc truyền ra từ tấm bia khiến cho mọi vật thể không tự chủ được mà như bị điều khiển rồi rời xa khỏi đó. Trong lòng mỗi tu sĩ đều tồn tại khái niệm "bất khả x·âm p·hạm" không thể chạm vào tấm bia này.



Ý nghĩ như thế được truyền nhau qua các thế hệ từ khi tu sĩ còn rất nhỏ đã được trưởng bối trong nhà kể cho nghe. Thứ khái niệm này đã ăn sâu trong tâm trí mỗi ngưởi ai cũng cho rằng không thể chạm vào tấm bia là điều đương nhiên.

Dù rằng cách tấm bia đá rất xa nhưng ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng trên bề mặt của nó khắc hai chữ "Vĩnh Hằng" thật lớn màu vàng hai chữ này lấp lánh qua vô số thế hệ từ khi chúng sinh mới đặt chân lên con đường tu luyện thì nó đã tồn tại.

Tất cả mọi người chỉ biết được rằng hai chữ " Vĩnh Hằng " được khắc trên kia đại biểu cho một cảnh giới tận cùng. Theo điển tịch vũ trụ từ rất lâu về trước có viết sơ qua về một vị họ "Bạch" nào đó vị họ "Bạch" này trong điển tịch viết rằng hắn từng đặt chân vào cảnh giới "Vĩnh Hằng" hắn là người tạo ra chúng sinh trong vũ trụ này cảnh giới tu luyện hiện nay cũng được hắn sáng tạo ra tấm bia đá to bằng cả hành tinh kia là do hắn để lại.

Theo tương truyền ai chạm vào được tấm bia đá màu vàng này chính là người thừa kế cách bước vào cảnh giới "Vĩnh Hằng" và sở hữu tâm đắc cả đời của vị họ "Bạch" đó !!!

Phóng tầm mắt nhìn lại phía Nam cách tấm bia đá màu vàng kia cả nửa vũ trụ xuyên thẳng tới một hành tinh hình tròn có màu xanh biếc trông có vẻ rất tươi đẹp tràn ngập sự sống. Nhìn ngang hay nhìn dọc nhìn từ dưới lên hay từ trên xuống đều thấy được hành tinh này đang xoay tròn tốc độ xoay tròn của hành tinh trước mặt càng ngày cảng nhanh cứ mỗi lần quay tròn là lại nhanh hơn gấp đôi lần trước. Chỉ sau vài trăm nhịp hít thở hành tinh này đã xoay mạnh tới một mức độ kinh khủng nhìn lại sẽ giật mình không thôi bởi vì vừa nãy hành tinh này mang theo nhiều màu sắc đẹp đẽ như vậy mà bây giờ đã biến thành một màu sáng bạc.

Màu sáng này bao phủ toàn bộ hành tinh kia và tỏa ra từng luồng hào quang bạc trắng màn hào quang này như không có uy lực gì chúng tựa như thuộc về thế giới khác không ai có thể chạm vào chúng chúng xoay mạnh khắp hành tinh kia.

Có thể nhận ra được không phải hành tinh đang xoay mà là do màn sáng bạc trắng ấy liên tục xoay tròn với cường độ khó tin. Điều này khiến ai mới nhìn vào thì đều cho rằng cái hành tinh kia đang quay tròn.

Ngay thời điểm màn sáng đang bao phủ hành tinh và xoay tròn với một tộc độ đáng sợ đột nhiên có tiếng thét của ba đám người truyền ra :

"Mau nhìn kìa !!! Các ngươi mau nhìn coi !!"

Cả đám người thất thanh nói chuyện với nhau cùng kèm theo biểu hiện kinh ngạc :

"Đó là cái gì vậy ?? Một tên cao to có khuôn mặt thô ráp hỏi đám người còn lại !"

Những kẻ còn lại đều kinh ngạc đến mức khó có thể tin được bởi vì trong số những đám người này thì đa phần đều đã từng nhìn thấy hành tinh này vào trước kia họ biết đây là một hành tinh màu xanh trước kia nhìn rất đẹp nhưng hiện giờ lại quay tròn và biến thành màu trắng như này khiến cả đám không thể tin được.

Một nữ tử trong ba đám người này lên tiếng :

"Ta.. ta nhớ hình như đây là "Đạo Cực Tinh" .. !!!"

Nữ tử này có vẻ không chắc chắn về đáp án của mình nên lời nói hơi mập mờ nữ tử con quay sang nhìn những kẻ còn lại và nhìn ánh mắt của đám người khi xác nhận được ánh mắt không thể tin được phát ra từ từng người này khiến nữ tử kinh hãi nữ tử này không thể tin được nàng dụi dụi lại đôi mắt và nhìn chằm chằm xuống "Đạo Cực Tinh."

Ánh mắt của nàng như có thể nhìn xuyên qua mản sáng trắng kia thần niệm của nàng rọi qua màn sáng giáng thẳng xuống "Đạo Cực Tinh" ngay lúc này nàng lại càng kinh hãi hơn lúc trước vô số lần.

Nếu có thể so sánh thì lúc mới nhìn thấy màn sáng xoay tròn xung quanh hành tinh làm nàng kinh ngạc thì bây giờ nàng kinh hãi và hoảng sợ vô cùng. Từ trước tới nay nàng chưa bao giờ thấy được điều gì đáng sợ như vậy điều này nàng chưa nghe nói qua bao giờ chứ đừng nói là chứng kiến ! !!

Thông qua biểu cảm từ kinh ngạc đến biến sắc mặt rồi kinh hãi kia của nữ tử đám người còn lại như phát giác ra điều gì đó . Cả đám không hẹn nhau mà đồng thời giáng thần niệm xuống "Đạo Cực Tinh."

Khi xuyên qua màn sáng bạc đang xoay tròn kia thì tất cả mọi người đều có biểu cảm y hệt nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp động lòng người lúc nãy. Từ kinh ngạc dần đổi sang biến sắc trong chớp mắt chuyển thành kinh ngạc và sợ hãi !!

Tất nhiên lúc xuyên qua màn sáng này mọi ngưởi đã nhận ra được không phải hành tinh đang xoay tròn mà thứ đang xoay chính là màn sáng hào quang màu bạc kia. Nhưng điều đó không thể khiến cho đám người biến sắc và sợ hãi được cùng lắm chỉ khiến họ kinh ngạc mà thôi. Nhưng khi hạ thần niệm xuống hành tinh họ đã chứng kiến được sự việc chỉ xuất hiện trong tưởng tượng bọn họ thấy toàn bộ không gian lẫn thời gian tại hành tinh này hay nói đúng hơn là cả hành tinh như bị dừng lại. Không gian bị dừng lại thời gian cũng dừng lại và không chảy nữa tất cả mọi vật thể trên hành tinh này đều bị dừng lại.

Trên bầu trời từng đàn chim lơ lửng bất động dưới mặt đất các sinh vật bị dừng lại mặt nước cũng được dừng lại khiến cho nhìn tất cả giống như một bức tranh sống.

Chứng kiến được tất cả những điều này khiến đám người kia hoảng sợ và sợ hãi vô cùng. Họ nhận thấy được chỉ cần ai bước vài hành tinh này sẽ bị dừng lại ngay lập tức ngay cả thần niệm cũng vậy họ cảm nhận được rõ ràng ý chí của họ đang bị mất dần chắc chắn rằng qua vài nhịp thở họ sẽ chịu tác động từ hành tinh kia truyền đến điều này làm họ sợ hãi muốn thu thần niệm về nhưng không được.

Sau ba nhịp thờ thì thần niệm của họ ý chí lẫn linh hồn của họ đã bị dừng lại.

Do họ chỉ xâm nhập thần niệm nên thân xác họ không bị ảnh hưởng chút nào có điều hiện tại cả đám người này đều là cái xác không linh hồn. Thân thể họ không nhận được điều khiển mười tám thân xác thuận theo không gian ngoài vũ trụ từ từ trôi đi ! ! !

Ánh sáng màu bạc vẫn đang tiếp tục xoay tròn hào quang bạc trắng vẫn tiếp tục lóe sáng. Duy có điều trái ngược rõ ràng là hành tinh thì bất động còn màn sáng vẫn xoay nhanh và mạnh vô cùng mỗi nhịp thở lại mạnh gấp đôi lần trước đó. Có một suy đoán là nếu màn sáng này xoay nhanh tới một mức độ nào đó sẽ có thể khiến tất cả mọi thứ bên trong màn sáng xuyên qua thời gian quay trở lại quá khứ. Nhưng suy đoán này có thật hay không thì không ai biết được !!

Lại quay trở lại thôn "Chài" nơi cậu bé tóc bạc sinh sống hay nơi khởi nguồn của ánh sáng thần bí kia thì sẽ nhìn thấy rằng đằng xa bên bờ suối đang có hai đứa trẻ đang ngơ ngác nhìn và đứng bất động. Phía trước mặt họ vài không xa là một cậu bé mang mái tóc bạc trắng trên người vương vấn vài tia khí tức t·ang t·hương đang bình tĩnh nhìn lên bầu trời nơi trung tâm của ánh sáng. Tựa như thời gian ở nơi đây đã được dừng lại từ lúc màn sáng mới xuất hiện được vài nhịp thở.

Lúc này giữa ngực cậu bé có một chấm nhỏ màu bạc trắng chậm rãi phát sáng chấm bạc này càng ngày càng sáng cho đến khi và cũng to gấp đôi so với lúc nãy. Hiện giờ chấm bạc đã to bằng hạt gạo nó từ từ xuyên qua y phục cậu bé tóc bạc nó bay xung quanh cậu bé với tốc độ cực nhanh khiến cho toàn thân cậu bé được màn sáng này bao phủ.

Giữa hành tinh này giữa không gian và thời gian này không vật gì có thể cử động. Hiện tại chấm sáng to như hạt gạo kia lại có thể ngang nhiên bay lượn như vậy. Nếu có ai nhìn thấy sẽ tin rằng chấm nhỏ này không tầm thường rất có thể nó từ một góc độ nào đó rất giống như màn sáng bạc đang bao phủ cả hành tinh kia.

Chấm nhỏ quay khắp cơ thể cậu bé tóc bạc khoảng chín nhịp thở bỗng dừng lại. Nó chậm rãi bay tới bàn tay hắn và tiến nhập vào bên trong giữa đốt ngón tay trỏ. Từ nay chấm nhỏ đã không còn hiện trước ngực hắn nữa mà thay vào đó là giữa ngón tay hắn. Chấm bạc vẫn phát sáng giống như trước kia giống hồi còn giữa ngực hắn ánh sáng từ chấm nhỏ phát ra mang theo màu bạc dịu nhẹ nếu không để ý kĩ sẽ khó nhìn thấy được.

Cả quá trình này diễn ra trong mưởi nhịp thở thế giới vẫn bất động cậu bé tóc bạc cũng bất động giữ nguyên tư thế ngước nhìn trời như thế. Đương nhiên việc chấm nhỏ chuyển từ ngực cậu bé quá ngón tay hắn vẫn chưa biết được ! !

Hành tinh vẫn đứng im bất động tất cả vẵn dừng lại như cũ nhưng thời gian bên ngoài đã trôi qua hơn ba nghìn nhịp thở nếu để ý kĩ sẽ thấy được chấm nhỏ trên ngón tay cậu bé tóc bạc kia đang từ từ hấp thu ánh sáng màu bạc phát ra từ trên không trung.

Tốc độ hấp thu ngày càng nhanh hơn cuối cùng xung quanh người cậu bé hiện lên từng tầng khi bạc lượn lờ khắp cơ thể.

Tiếp đó mái tóc vốn màu bạc của hắn cũng từ từ xuất hiện thêm màu bạc khí mái tóc tỏa ra màn hào quang bạc mang theo vẻ thần thánh khó tả. Vẫn chưa dừng lại trong đôi mắt hắn như ẩn như hiện một lớp hào quang màu bạc. Sự xuất hiện này khiến cho đôi mắt hắn tựa như ẩn chứa thời gian.

Bất cứ một ai nhìn thấy hắn lúc này đều cảm nhận được sự t·ang t·hương theo vô vàn năm tháng cảm nhận được sự sợ hãi ẩn sâu bên trong huyết mạch. Hắn bây giờ tựa như một vị thần đang ngẩng cao đầu bình tĩnh ngắm nhìn bầu trời toàn thân tỏa ra hào quang bạc uy nghiêm vô cùng .

Mái tóc hắn bạc và chuyển động theo từng luồng hào quang bạc lay động. Bất chấp thời gian có dừng lại tóc hắn vẫn bay phấp phới giữa thiên địa.

Sâu trong đôi mắt mang theo sự bình tĩnh ẩn chứa hào quang bạc trắng. Cả người hắn uy nghiêm đứng đó dường như thiên địa bất động mình hắn động. Cảnh tượng này làm cho hắn giống như đã nắm giữ được một khí tức nào đó khí tức này vượt trên cả thời gian một tồn tại vốn không nên xuất trên trên thế gian này. Có lẽ cường giả cảnh giới "Vĩnh Hằng" cũng vẫn đang tìm kiếm cách nắm giữ loại khí tức này !!

Thời gian cứ thế trôi qua tính theo từng nhịp thở. Từ lúc mới vừa xuất hiện thứ ánh sáng bạc kì lạ kia cho tới hiện tại đã trôi qua chín nghìn nhịp thở. Chấm nhỏ to bằng hạt gạo trên đầu ngón tay của cậu bé tóc bạc đã dừng hấp thu từ năm nghìn nhịp thở trước chẳng biết tại sao chấm nhỏ lại dừng hấp thu. Có lẽ do cơ thể cậu bé tóc bạc đã đạt tới giới hạn khiến cho chấm nhỏ bạc không thể hấp thụ thêm được nữa.

Dù sao thì cậu bé tóc bạc vẫn chỉ là một phàm nhân hắn chỉ là một đứa trẻ thôn quê sống trong làng Chài cậu bé này nhìn có vẻ lớn hơn lũ trẻ cùng tuổi một chút nhưng tâm hồn sâu bên trong hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ hồn nhiên. Thường ngày hắn hay cùng chúng đồng bạn ra bờ suối chơi chúng thả diều và lội xuống nước bắt cá hay đi săn bắt các con thú nhỏ.

Chúng bạn của hắn cũng không có nhiều vì lũ trẻ cùng tuổi hắn rất ít. Trong thôn "Chài hắn" chỉ chơi thân với bốn tên bao gồm "Tiểu Thuần" và "Tiểu Phàm" đang ở đằng xa kia và hai kẻ nữa là "Tiểu Hàn" và "Linh Nhi."

"Linh Nhi" từ nhỏ đã sở hữu khuôn mặt trái xoan được truyền thừa từ mẹ nàng. Mẹ "Linh Nhi" hồi còn trẻ từng được mọi người trong thôn lẫn ngoài thôn gọi là "hoa khôi" bây giờ nhìn lại dung nhan của vị "hoa khôi" này vẫn còn mang theo rất nhiều đường nét xinh đẹp dù có tuổi nhưng mẹ "Linh Nhi" vẫn thể hiện được sự xinh đẹp vốn có của nàng khi còn là thiếu nữ.

Lúc này tại cuối thôn "Chài" có một thiếu nữ xinh xắn mang nhiều nét giống với vị "hoa khôi" kia thiếu nữ này tên là "Linh Nhi."

Có thể nhìn thấy được nàng đang lở lửng giữa không trung đôi chân của nàng cách mặt đất một thước chân trái nàng duỗi thẳng còn chân phải nàng hơi co lên cao. Nhìn như nàng đang chơi trò gì đó thì bị màn sáng bạc kia khiến cho dừng lại.

Nhìn kĩ sẽ thấy làn da nàng trắng nõn vẻ mặt có vẻ non nớt đến mức vô hại bất kì ai nhìn vào khuôn mặt này cũng sẽ cảm giác được nàng là một cô bé có cực kì ngây thơ và thuần phác.

Nàng vẫn đứng đó bất động vẫn một chân duỗi một chân co hai đôi tay của nàng cũng đổi ngược cho nhau như vậy.



Tay trái của nàng đang giơ lên trời cao ngước lên nhìn theo đôi tay của nảng thì chỉ thấy bẩu trời toàn một màu trắng xóa màu sắc này trắng đến mức cực kì trắng và tỏa ra từng luồng hào quang bạc trắng nhưng chúng lại không khiến đôi mắt những người nhìn thấy nó cảm thấy khó chịu.

Đắm chìm nhìn màn sáng kia thì đột nhiên chúng như là dừng lại từ ngoài vũ trụ nhìn vào hành tinh này sẽ nhận thấy rằng tất cả ánh sáng bạc bảo phủ cả "Đạo Cực Tinh" kia đang từ từ chuyển động chậm lại. Chỉ sau ba nhịp thở chúng đã dừng lại hoàn toàn.

Từ ngoài vũ trụ nhìn vào sẽ chỉ thấy rằng màn sáng này đã dừng lại mà không biết rằng bên trong lớp màn sáng kia đang xảy ra những sự biến đổi kinh thiên động địa. Màn sáng bạc bao bọc bên ngoài hành tinh đã dừng lại và chậm rãi trở lên trong suốt quá trình này chắc phải mất đến vài trăm nhịp thở mới hoàn toàn trở lên vô hình.

Trở lại ngay khi thời điểm ánh sáng vừa mới dừng lại xuyên qua hào quang trắng chính là "Đạo Cực Tinh" nhìn từ cao xuống có thể thấy rõ ràng từng đám mây từng ngọn núi cao trọc trời. Từng tia dải gấp khúc màu vàng bao quanh hành tinh kia là những dòng sông từng khối màu nâu gắn liền với nhiều mảnh xanh lục hay còn gọi là từng mảng đại lục tựa như gặp phải điều gì đó.

Chúng vẫn ở nguyên vị trí cũ nhưng có điều quỹ tích vận chuyển đã bị đảo ngược lại. Quỹ đạo chuyển động này cực nhanh chúng nhanh hơn rất nhiều lằn so với khi bình thường.

Có thể nói rằng tất cả mọi thứ bao gồm cả hành tinh hình tròn này đang đảo ngược lại bằng tốc độ nhanh hơn vô số lần thực tại.

Dưới mặt biển hay trên đất liển có rất nhiều sinh vật sống đang đi ngược lại cá thì bơi ngược các con thú cũng vậy bao gồm cả con người. Không riêng gì sinh vật sống mà ngay cả đến thực vật cũng thế nói chính xác hơn là đảo ngược lại gồm cả không gian thời gian và pháp tắc tại hành tinh này. Chúng vận chuyển với tốc độ cực nhanh sau hơn một trăm nhịp hít thở sự đảo ngược này vẫn chưa dừng lại thời gian vẫn tiếp tục đảo ngược.

Từng nhịp thở trôi qua toàn bộ mọi sự vật trên hành tinh đang trôi ngược lại chúng đang làm lại những gì đã từng xảy ra trong quá khứ với tốc độ kinh khủng. Sau hơn hai trăm nhịp thở thì màn sáng bạc bao phủ cả hành tinh dần trở lên trong suốt.

Lại trôi qua năm mươi nhịp thở nữa lúc này quỹ tích hành tinh bắt đấu đảo ngược chậm lại màn sáng bạc bao trùm cả "Đạo Cực Tinh" cũng dần trong suốt hơn. Hành tinh này tựa như đã trở về hơn hai năm trước lúc này quỹ tích đã chậm dần mãi cho tới đủ ba trăm nhịp thở tính từ đầu thì ánh sáng bạc mang hào quang màu bạc kia bỗng không nhìn thấy nữa. Không một tồn tại nào dò ra được sự hiện hữu của nó dường như nó chưa từng xuất hiện vậy. Trong kí ức của những kẻ từng nhìn thấy ánh sáng này không hề nhớ sự tồn tại của nó. Chính xác hơn là vào thời điểm bây giờ thứ ánh sáng này chưa xuất hiện những người từng thấy nó không phải là bị xóa đi trí nhớ hay lãng quên mà là bởi vì nó không tồn tại trong khoảng thời gian này.

Xa xa cách "Đạo Cực Tinh" một phần ba vũ trụ có một hành tinh lớn xung quanh hành tinh này gồm sáu tiểu hành tinh khác vây quanh chúng lấy hành tinh to lớn kia làm quỹ đạo và xoay quanh nó.

Tại giữa trung tâm hành tinh to lớn kia có ba đám người đám người này đang ngồi ngay ngắn trên mười tám đài sen. Đài sen này màu vàng chúng cao hơn trăm trượng . Nhìn kĩ có thể thấy đài sen này đang toát ra từng đợt khí màng vàng nhánh trên mỗi đài sen ngồi một người.

Những kẻ này nhìn rất quen mặt bọn họ chính là ba đám người đã từng đi ngang qua "Đạo Cực Tinh" và từng phóng thần niệm vào bên trong. Khi đó bọn họ bị màn ánh sáng bạc kia làm cho linh hồn dừng lại khi đó mười tám cái thân xác này do không còn linh hồn nên đã trôi đi trong vũ trụ.

Còn vể phần những người đang ngồi trên đài sen này tại sao rất giống ba đám người kia ư !! Đơn giản vì mười tám người này chính là ba đám người từng tới "Đạo Cực Tinh" khi đó.

Bởi vì màn sáng bạc bao phủ "Đạo Cực Tinh" kia đã quay ngược thời gian trong ba trăm nhịp thở cả "Đạo Cực Tinh" đã trở lại thời điểm ba năm về trước cả vũ trụ này không có một ai phát hiện ra điều này nếu có thì chắc là vị tiền bối cảnh giới "Vĩnh Hằng" kia mới phát hiện ra được. Chỉ có điều vị kia có còn hiện hữu trong vũ trụ này hay không thì lại là điều khó nói !!

Ngay tại đúng lúc này mười tám kẻ đang ngồi trên đài sen vàng kia bỗng nhận thấy điều kì lạ xảy ra đối với họ họ cảm thấy tu vi của mình bỗng tăng cao những công pháp mà họ tu luyện hiện chưa thể đột phá bỗng nhiên vượt qua tầng ngăn cách cũ bước sang tầng cảnh giới tiếp theo. Mười tám gã đang giảng đạo trên đài sen sửng sốt mội hồi. Lấy lại được bình tĩnh họ bắt đầu cảm nhận một lúc sau họ nhận ra rằng tu vi của bản thân tăng thêm ba năm. Những kẻ này ngơ ngác hình như họ đều phát hiện ra ánh mắt ngơ ngác của nhau nên không hẹn mà cùng trở về động phủ.

Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến cho rất nhiều đệ tử đang say sưa lắng nghe giảng đạo dưới đài như tỉnh lại từ trong sự đắm chìm ấy. Bọn họ không hiểu ra điểu gì khuôn mặt mang theo vẻ mờ mịt nhìn lên trên bầu trời nhìn sang hướng nới mười tám tên kia bay đi !!

Trên đường bay trở về mười tám người này vẫn chưa hết bất ngờ thì một nữ tử lên tiếng nữ tử này chính lả kẻ đầu tiên truyền thần niệm xuyên qua màn sáng bạc. Nàng nói với mười bảy kẻ còn lại :

- "Ta cảm thấy điều này rất không bình thường từ trước đến nay ta chưa từng nghe nói qua chuyện như này bao giờ ta nghĩ tình trạng của ta giống với các ngươi ! !! Ta đề các ngươi hãy theo ta đi bái kiến sư tôn xin ngài ấy chỉ điểm !!"

Nữ tữ vừa nói vừa liếc nhìn sang mười bảy kẻ còn lại.

Cả đám đều gật đầu đồng ý họ muốn chuyển hướng bay về phía nơi bế quan của sư tôn thì có thêm tiếng nói nhẹ nhàng vang lên :

- "Sư tôn ngài ấy đang bế quan khi trước ngài có nói là không có việc gì lớn thì đừng tới quấy rầy !! Ta nghĩ vấn đề lần này cũng không phải là xấu ít nhất thì ta và các ngươi vẫn chưa bị tổn thương gì cả ngược lại còn nhận được lợi ích nữa !!!"

"Có thể đợi sau khi sư tôn bế quan xong rồi mới tới bái kiến có được không !!!"

Nữ tử tên là Ngân Nguyệt này nhẹ nhàng nói.

Nàng vừa nói dứt lời thì bên cạnh có tiếng nữ tử giọng hùng hổ quát :

- "Ngươi thì biết cái gì ! Chuyện này mà nhỏ à ! Ngươi không đi thì chúng ta đi tìm sư tôn dù sự việc vừa xảy ra có lợi đối với ta và các ngươi đi chăng nữa cũng vẫn phải đi bẩm báo lại cho sư tôn biết. Ngươi thử nghĩ xem hôm nay đột nhiên được tăng thêm tu vi nhưng tất cả mọi người không ai phát hiện ra điều gì không thể cảm nhận trước được mới là đáng sợ nếu nghe lời ngươi mà không đi tìm sư tôn vậy đợi một ngày có đại họa ập xuống thì mười tám chúng ta cũng không ai phát hiện ra được. Tới khi đấy mới chạy đi tìm sư tôn chuyện đã quá muộn rồi. ! ! !"

Nữ tử kia hùng hùng hổ hổ thét thẳng vào mặt Ngân Nguyệt.

Một nam tử trung niên mỉm cười ôn hòa lên tiếng :

- "Thôi được rồi Uyển Quân đi tới nới sư tôn bế quan thôi cả Ngân Nguyệt nữa !!"

Ngân Nguyệt "hừ" nhẹ một tiếng

Bên cạnh nàng nam tử trung niên kia là Uyển Quân nàng lườm Ngân Nguyệt vài cái rồi không thèm quan tâm nữa.

Cả đám lại tiếp tục bay ra hướng Tây nơi động phủ của sư tôn họ. Trong đôi mắt mỗi người đều ánh lên tia sáng tựa như cười nhưng khuôn mặt họ vẫn bình tĩnh bay thẳng.

Cuộc tranh cãi vừa rồi dường như đã xảy ra nhiều lần vậy nên họ đã thành thói quen không ai tham dự vào trong đó dù chỉ một lời. Cũng có thể đám người này không dám cười trước mặt hai nàng kia nên chỉ có thể nén cười tuy vậy vẫn không thể dấu diếm hoàn toàn. Từng ánh mắt mỗi người lóe lên ánh sáng kì dị và điều này cũng được hai nàng Ngân Nguyệt và Uyển Quân nhìn thấy. Hai nàng chậm rãi đảo qua ánh mắt từng người

Đám người bị hai ánh mắt này đảo qua thì sắc mặt khó coi bọn họ tăng tốc độ nhanh hơn thoáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt hai nàng.

- "Hừ hừ . Hai ả đàn bà tâm thần này !!" Một vị nam tử tức giận nói.

Tiếp theo đó là từng tiếng chửi bới phát ra từ trong miệng mỗi người trong lòng bọn họ đều khi nhớ lại cảnh tượng trước kia thì đều cảm thấy sợ hãi cả đám lại tăng thêm tốc độ lần nữa.

Giữa đám người này có một thiếu nữ nhìn như mười bảy mười tám tuổi. Thiếu nữ này bỗng giơ một miếng ngọc giản lên và nói :

- "Các người nhìn xem đây là gì ! Thiếu nữ cười tinh nghịch mở miệng nói với đám người đang cấp tốc bay đi kia."

Nam tử đầu tiên chửi rùa hai nàng Ngân Nguyệt và Uyển Quân biến đối sắc mặt hắn hừ nhẹ một tiếng nhưng bàn tay thì thò vào túi trữ vật xuất ra một gốc linh thảo đưa cho thiếu nữ.

Thiếu nữ nọ cười hì hì chìa tay ra nhận gốc linh thảo nàng nhìn một lúc như là nhận ra được gốc linh thảo này bèn càng cười tươi hớn hở. Gốc linh thảo này mang màu ngũ sắc nó tỏa ra hào quang ngũ sắc trông cực kì đẹp mắt .

Niềm vui chưa dứt thì từ phía trước có thêm con thú nhỏ chạy về phía nàng. Thiếu nữ nhìn thấy con thú này hình dạng đáng yêu như vậy bèn mỉm cười hìhì nàng véo véo cái má của con thú nọ. Sờ sờ một hồi nàng ngẩng đầu lên nói với người đã tặng nàng con thú mũm mĩm này :

- "Cảm ơn tỷ tỷ !" Thiếu nữ hơi lo lắng mở miệng.

Nữ tử nọ chỉ mỉm cười lắc lắc đầu rồi liếc nhìn thiếu nữ bằng ánh mắt cưng chiều. Nàng nhẹ nhàng quay người về phía Tây bay tới chỗ sư tôn nàng.

Thiếu nữ đang véo véo cái má con thú nhỏ kia thấy vậy bèn đỏ hồng hai má. Mặt nàng nóng lên nom giống như một đứa trẻ vừa làm sai điều gì vậy.

Cảm nhận được ánh mắt xung quanh nhiều người đang nhìn mình nàng bèn cố nén lại cảm giác xấu hổ kia. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào kia quay phắt qua tứ phía ánh mắt nàng liếc qua từng người. Cái miệng nhỏ nhắn "hừ" lạnh một tiếng tỏ vẻ uy h·iếp.

Những kẻ còn lại thấy vậy bèn nhăn mặt nhíu mày. Suy tính chút ít họ lấy từ túi trữ vật ra vài món đồ kì lạ rồi ném qua bên thiếu nữ đang ôm con thú nhỏ kia.

Thấy mọi người tốt bụng như vậy thiếu nữ nhếch miệng nhỏ lên dần cuối cùng nàng cười híp mắt đón lấy từng thứ kì lạ của mười ba kẻ còn lại.



Nhìn thấy vẻ mặt thiếu nữ cười thì trong lòng mười bốn kẻ kia đều tức giận không thôi. Từng người hừ hừ vài tiếng rồi bay về hướng Tây.

Mười năm người này không lười xem nội dung của ngọc giản kia họ giống như đã nhìn thấu thấy bên trong đó có gì. Có vẻ như những lần trước họ thường xuyên trúng phải chiêu này.

Từng người vừa bay vừa "hừ hừ" nhưng suy nghĩ họ thầm nhủ với bản thân rằng : "Cẩn thận" "Lần sau phải cẩn thận" .. hừ.hừ. "Đây là lần cuối của lão tử hừ hừ"

Thì ra những lần trước đám người này đều bị thiếu nữ nọ dùng ngọc giản ghi lại từng lần họ chửi rủa hay mắng mỏ hai nàng "Ngân Nguyệt" và "Quân Uyển" kia. Có lần thiếu nữ chìa ngọc giản ra đòi bọn họ tặng đồ nhưng có vài người tức giận không cho. Thế là thiếu nữ này cầm ngọc giản có ghi lại hình ảnh lúc những kẻ đó nói xấu hai nàng kia ra cho Ngân Nguyệt xem đầu. Tiếp đó là đưa vào tay "Quân Uyển" để nàng xem. Cuối cùng thì những kẻ không chịu tặng đồ kia lần lượt bị "Ngân Nguyệt" và "Quân Uyển" xử lý một lượt. Thảm vô cùng.

Từ đó những kẻ này như tỉnh ngộ từ giấc mộng cả bọn nhận thức được sự đáng sợ của hai ả đàn bà kia.

Những người ngoài cuộc nhìn vào cũng rợn cả người. Họ thấy nhớ rõ sự thê thảm bi ai thấu trời của mấy tên bị hải ả xử. Từ đó ai ai cũng lấy đó làm tấm gương cả đám không kẻ nào muốn bước lên vết xe đổ. Nhờ vậy nên mới xảy ra chuyện vừa rồi.

Thiếu nữ đang ôm một đống đồ đằng sau kia cười híp mắt nụ cười càng ngày càng đậm. Nàng chậm rãi thu hồi từng món đồ vào trong túi trữ vật khóe miệng nàng nhếch lên . Sự đắc ý trong mắt lóe sáng. Nàng liếc nhìn miếng ngọc giản trong tay cười hì hì.

Đúng lúc này trên bờ vai nàng xuất hiện một con rùa nhỏ con rùa nhỏ này giống như thành tinh rồi. Biểu cảm trên khuôn mặt nó hiện lên từ từ cuối cùng vẻ mặt nó trông không khác gì thiếu nữ kia.

Con rùa cười to nói với thiếu nữ :

- "Haha tiểu nha đầu" ! "Ngươi thấy kế sách của lão quy gia ta thế nào .. a haha".... "Lão quy ta tự nhận tài nghệ lừa gạt đứng thứ hai thì không kẻ nào dám xưng thứ nhất đâu" . Hừ hừ !!

Thiếu nữ đang cười đắc ý thấy còn rùa xuất hiện bỗng chuyển từ nụ cười đắc ý sang nét mặt khinh miệt.

- Hừ. "Cái gì mà nhận đứng thứ hai thiên hạ không ai dám đứng nhất. Hạo Nguyệt ta đây tự nhận đứng đầu thử hỏi thiên hạ ai dám nói gì ta sao" !! 'Ngươi cắn ta a'.. Hừ hừ hừ. Thiếu nữ khinh miệt nói

Con rùa đang cười đắc ý khi nghe thấy vậy bèn giận giữ quay sang quát :

"Ai da . Tiểu nha đầu à ngươi tuổi đời còn non chưa thể so được với lão quy ta đâu. Không có ta nghĩ kế lần này cho ngươi thì ngươi làm sao lừa gạt được đồ của những tên kia khi nãy.

Tiểu nha đầu ngươi vừa rồi còn đang kinh ngạc từ khi tu vi bỗng tăng lên rồi bỏ qua cơ hội lấy ngọc giản ra thu lại hình ảnh đám người kia. Ngươi nên cảm thấy biết ơn khi có lão quy gia ngươi ở đây không có ta ngươi đâu biết cách lấy ngọc giản bình thường ra lừa gạt lấy đồ như thế chứ"

"Ta nói rồi tiểu nha đầu à tư duy về lừa gạt của ngươi còn xa mới so được với ta ngươi bái ta làm thầy ta sẽ truyền thụ lại 3 câu chân ngôn bất diệt của ta cho ngươi . Hừ hừ ai hiểu được ba câu chân ngôn này sẽ thành công bước lên đạo lừa gạt" .

"Tiểu nha đầu ngươi muốn ta truyền thụ cho thì mau quỳ xuống lấy tất cả gia sản của ngươi ra cộng thêm một nghìn con rùa mẫu làm lễ bái sư đi".

"Ahahhaa" con rùa đắc ý cười.

Từng lời châm biếm kèm theo ý trêu trọc này lọt vào tai thiếu nữ khiến nàng tối xầm mặt lại khuôn mặt vốn xinh đẹp bỗng biến thành nhăn trán nhíu mày. Xung quanh người nàng cứ như tỏa ra một luồng hắc khí đen kịt luồng hắc khí này thực tế không có mà là do con rùa đen tưởng tượng ra.

Con rùa đen khi nãy tươi cười đắc ý là thế cười to như vậy giờ đây cứng đờ khuôn mặt nó gấp rút thu bốn cái chân lại vào trong mai tiếp đó là cái đầu nhỏ của nó từ từ cũng chui vào. Trước khi hoàn toàn chui đầu vào trong mai con rùa đen còn lườm thiếu nữ này một cái nó hất cằm lên nhíu nhíu cái trán. Tựa như bây giờ nó không sợ trời không sợ đất vậy.

Nội tâm con rùa nhỏ thầm nghĩ :

"Hừ hừ hừ" . Lão tử một khi chui vào trong mai rồi dù trời có sập xuống quy gia gia đây vẫn bình yên vô sự. Hừ.. lâu rồi chưa ngủ giờ nhân cơ hội này ngủ một giấc mới được đợi đến khi ta tỉnh lại không biết tiểu nha đầu kia có còn đủ thọ nguyên mà sống không đây.

Con rùa đen nhỏ trong lòng cảm khái thật sâu. Nó nghĩ đi nghĩ lại rồi càm khái thêm một hồi. Nó cảm thấy rằng dù sao đi nữa tiểu nha đầu này cũng có duyên với mình hơn nữa nha đầu này cũng là người trong đạo . Nó thấy thế gian này người hữu duyên với nó rất ít đã thế giờ còn gặp được đồng đạo trong nghề lừa hạt này mặc dù nó nhận ra đạo lừa gạt của nha đầu kia không bằng một phần vạn của mình nhưng lòng con rùa nhỏ vẫn đang suy đi tính lại cả nửa ngày.

Nghĩ thật kĩ càng nó quyết định giúp nha đầu kia một phen giúp cho tiểu nữ hài gia tăng thọ nguyên để đến khi chính bản thân con rùa ngủ dậy sẽ có thêm một kẻ đồng đạo chơi cùng. Nó cũng mong rằng đạo lừa gạt của nha đầu này càng ngày càng giỏi hơn nó mong sao lúc nó tỉnh lại thì tiểu nha đầu từng được mình giúp đỡ này sẽ chạm tới cảnh giới thứ ba của đạo lừa gạt.

Quyết định giúp đỡ xong con rùa từ từ chui đầu ra thì bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng xung quanh nó xuất hiện nhiều vật thể màu đen. Nhìn kĩ lại thì chính lả những con rùa đực những con rùa này đang hung hăng xông thẳng vào người nó khiến cho rùa đen nhỏ bay lộn trên không trung. Nếu chỉ thế thì vẫn còn chịu được nhưng không biết từ đâu hiện ra một con rùa đực to bằng cả ngọn núi. Con rùa đực khổng lồ này không biết ăn phải đan dược gì mà thở hồng hộc nó ve vẩy cái đuôi rùa . Hai chân nó đạp đạp dưới đất làm cho xung quanh cách chỗ nó đứng như bị đ·ộng đ·ất. Từng ngọn núi không xa chỗ nó ầm ầm sụp đổ từng đợt khói bụi bốc thẳng lên trời cao . Hơi thở phì phò của con rùa này như gió lốc . Giữa không trung từ từ hiển hiện nhiều luồng lốc xoáy lốc xoáy này lao thẳng tới phía bầy rùa đực kia làm cho chúng không thể chạy trốn. Con rùa to khổng lồ như ngọn núi như phát cuồng nó xông thẳng vào trong lốc xoáy chà đạp từng con một.

Cảnh tượng này làm cho con rùa đen nhỏ biết lừa gạt kia biến sắc nó chậc chậc lưỡi khinh bỉ con rùa khổng lồ kia.

Nó cảm thán nuốt nước bọt lắc lắc đầu !! "Hừ hừ. Đầu to mà óc quả nho" !

Chỉ sau vài nhịp thở toàn bộ lũ rùa đực đã bị con rùa to khổng lồ kia chà đạp cả bầy rủa nhỏ bi ai nhìn con rùa to kia. Chúng nó không ngờ thủ lĩnh của chúng lại có thể làm ra hành động như vậy cả bầy rùa cảm thấy tương lai sau này của chúng tối tăm mấy trăm con rùa bị đả kích mạnh thật lâu không thể hồi phục.

Con rùa đen nhỏ xíu đứng đằng xa kia thấy được biểu cảm của bầy rùa đực nó lúc gật gật đầu lúc thì lắc đầu liên tục. Đôi mắt nó mang theo vẻ thương hại nhìn bầy rùa.

Đang mải mê quan sát thì đẳng sau con rùa nhỏ không biết từ khi nào xuất hiện một bóng đen xung quanh có tiếng hít thở hồng hộc. Điều này làm nó như cảm nhận được điều gì theo bản năng nó không quay đầu lại nhìn mà phi thẳng ra xa với tốc độ khó tin. Chỉ trong nửa nhịp thở nó đã xuất hiện bên ngoài vũ trụ nó hiện ra ngay chỗ tấm bia đá màu vàng to bẳng cả hành tinh kia. Tốc độ cực nhanh tinh không vẫn im lặng từng đợt không khí như cũ không một gợn sóng nào.

Tốc độ này khó nói lên lời hình như con rùa đen nhỏ kia sở hữu khả năng di động vượt xa cả dịch chuyển. Tựa như nó chỉ cần bằng một ý niệm là có thể vượt qua vô vạn khoảng cách. Một ý niệm nảy của nó đã đến ngay chỗ tấm bia đá màu vàng.

Điều này nếu nói ra ngoài sẽ khiến cho bất kì tồn tại nào trong vũ trụ này đều phải nuốt ngụm nước bọt. Phải biết rẳng khoảng cách từ nơi hành tinh mà con rùa xuất phát cho tới chỗ tấm bia đá vàng kim kia cách nhau hơn nửa vũ trụ. Nếu tính theo tốc độ của tiên nhân bình thường muốn đi được một nửa vũ trụ giống con rùa đen kia thì không biết phải trải qua bao nhiêu đời người.

Ngay lúc này tại nơi con rùa kia biến mất hiện lên một giọt máu màu vàng giọt máu này chỉ bẳng nửa hạt gạo . Nó di chuyển về phía thiếu nữ Hạo Nguyệt. Khuôn mặt nàng mờ mịt nhìn vào giọt máu vàng kia.

Nàng không biết thứ màu vàng đang bay về phía mình đó là gì thấy nó bay về phía mình sắp chạm vào cơ thể nhưng nàng không né tranh. Chẳng hiểu tại sao nàng cảm nhận được rằng không nên tránh né thứ màu vàng đang tỏa sáng phía trước.

Giọt máu chạm vào bàn tay của nàng dần dần nó tan biến vào trong huyết mạch Hạo Nguyệt . Cảm nhận được giọt máu đã hòa tan trong huyết mạch của nàng làm cho nàng càng thêm mờ mịt. Nàng không hiểu gì nàng chỉ dùng thần niệm dò xét bên trong cơ thể nàng tìm mọi ngóc nghách bên trong từ linh hồn cho tới tất cả mọi thứ. Có điều nàng phât hiện thấy không có gì thay đổi mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Nó không gây ảnh hưởng gì đến nàng cả nhưng càng như vậy nàng lại nóng lòng hơn. Nàng vốn tưởng rằng thứ màu vàng kia khi dung hòa vào huyết mạch nàng thì nàng sẽ nhận được lợi ích nào đó. Nàng không quan tâm tới tác hại của giọt máu bởi vì khi nhìn thấy giọt máu này linh hồn nàng như chịu sự điều khiển từ u minh mà theo bản năng tiếp nhận giọt máu.

Sau khi "Hạo Nguyệt" kiểm tra đi kiểm tra lại một hồi vẫn không phát hiện ra gì nàng có hơi buồn rầu tuy nhiên nàng không hề thất vọng. Nàng tin rằng một ngày nào đó cái thứ màu vàng bé bằng nửa hạt gạo kia sẽ giúp ích cho nàng rất có thể thứ màu vàng đó sẽ trở thành một tạo hóa cực lớn đối với nàng.

"Hạo Nguyệt" vẫn nhìn không rời mắt vào chỗ con rùa đen nhỏ biến mất nàng hiểu rằng thứ ánh sáng vàng kia chính là do con rùa nhỏ đưa tặng cho nàng. Trong tâm hồn thiếu nữ của Hạo Nguyệt tự dưng cảm thấy hơi có lỗi với con rùa nhỏ kia đáng lẽ không nên dọa cho nó sợ đến như vậy. Nàng không biết con rùa đã đi đâu dựa theo linh cảm của nàng thì sẽ khó gặp lại được nó. Một thứ linh cảm mang theo sự hy vọng gặp lại con rùa nhỏ của nàng chậm dãi xuất hiện. Chẳng ai biết được niềm hy vọng nảy có giúp "Hạo Nguyệt" gặp lại con rùa đen nhỏ kia hay không !!

Tại một nơi xa xôi ngoài kia cách nơi "Hạo Nguyệt" đang sống hơn một nửa vũ trụ tại đấy có những luồng sáng vàng bất diệt đang rọi sáng. Chỗ đó chính là nơi tọa lạc của một tấm bia đá màu vàng có khắc hai chữ "Vĩnh Hằng" đang uy nghiêm sừng sững đứng nguyên nó đã đứng tại nơi đây từ rất lâu rồi. Không một người nào biết được nó sẽ đứng đến bao giờ có thể nó cứ đứng mãi cho tới khi vũ trụ này không còn nữa hay vào tương lai xa xăm nào đó tấm bia đá này sẽ cử động. Muốn được chứng kiến tất cả những điều này chỉ còn cách phụ thuộc vào thời gian chờ đợi thời gian tiếp tục trôi đi để được chứng kiến cảnh tượng của tương lai.

Từ xa nhìn lại tấm bia đá vẫn lấp lánh ánh vàng kim tràn ngập uy nghiêm nó không nhiễm một hạt bụi nào. Vũ trụ này nếu có một tồn tại nào đó đủ khả năng lại gần bề mặt tấm bia thì chắc chắn nhìn thấy được trên đỉnh tấm bia có một hạt bụi hình ảnh này mà được truyền ra ngoài đương nhiên sẽ làm cho cả vũ trụ sôi trào hạt bụi xuất hiện trên bia đá đó tất nhiên là trở thành nhân vật chính rồi nó đủ khả năng lọt vào trong mọi câu chuyện của các tu sĩ từ các vị đại năng cho đến những tu sĩ cấp thấp. Nó sẽ trở thành một truyền thuyết mới trong vũ trụ này.

Tất nhiên những sự việc kia chỉ xảy ra nếu hạt bụi đang bám trên tấm bia kia bị phát hiện.

Ở giữa trung tâm vũ trụ trên một nền phẳng màu vàng rộng lớn mênh mông có một con rùa đen nhỏ. Con rùa này đang nằm ngửa nó bắt chéo hai chân lên. Hai tay của nó chấp lại và kê dưới gáy. Nó đang cảm khái những chuyện mới xảy ra trong ngày hôm nay.

Con rùa đen cảm thán vô cùng nó cảm thấy bản thân nó thật là tốt bụng. Nó nghĩ mình chính là con rùa độ lượng và mang lòng vị tha nhất thế gian này. Nó nhớ lại chuyện khi nãy sau đó chậc chậc vài cái. Mồm nó lẩm bẩm một ít lời nho nhỏ :

"Lão tử đúng là người tốt" ! "Ta... ta .cảm thấy tự hào quá đi a.."!! Hừ..hừ!! "Tiểu nha đầu kia dù ngươi dọa ta nhưng ta vẫn ban cho ngươi một giọt máu của ta. Chắc ngươi hiện tại đang cảm thấy hối hận vị đã dọa ta nhỉ..... hừ.hừ tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa.".!!! "Ngươi cứ ở nơi đó mà cảm thấy có lôi với ta đi...ưnn" !!

Con rùa này đang cực kì đắc ý kèm theo sự đắc ý đó là biểu cảm kích động. Nó tự cảm thấy bản thân mình thật là lợi hại khi nghĩ ra được chiêu này. Tự nhiên đôi mắt nó hiện lên thêm sự xúc động. Con rùa này xúc động đối với chính hành động nó đã làm một hành động tràn ngập vị tha mang theo sự khoan dung độ lượng.

Ít lâu sau con rùa dần nhắm mắt lại. Trước khi khép hoàn toàn trong con ngươi nó vẫn vấn vương vài tia xúc động. Nó cứ nằm im như thế trên nền phẳng màu vàng cho đến rất lâu về sau.

Tại thời điểm con rùa nhỏ nhắm mắt. Trên một hành tinh màu xanh cách xa nơi tấm bia đá tọa lạc có một ngôi làng đơn sơ. Ngôi làng này chính là làng Chài phía chân trời xa sôi kia có một quả cầu đỏ tươi đang chậm rãi nhô cao. Quả cầu này được người nơi đây gọi là "Mặt Trời". Ánh mặt trời hiển hiện ngày một rõ nét tiếng gà gáy "Ò ó o" vang lên từ trong từng hộ gia đình. Chẳng bao lâu sau cả thôn làng đã tràn ngập ánh sáng vàng và tiếng gà gáy vang vọng khắp nơi. Cảnh tượng này tượng trưng cho sự hiện hữu của một ngày mới ánh nắng ban mai tràn ngập khắp tinh không.