Tình trạng như thế kéo dài khoảng năm ba ngày. Lúc ban ngày thì anh chàngkia rất nhàn nhã hoặc là uống trà hoặc là đánh một giấc, đến ban đêm hắn sẽ vươn ma trảo hạ sát hết tiểu yêu tinh ẩn nấp trong thành. Mà ngay cả mỹ nhân yêu tinh ẩn trong bức họa ở khách điếm nơi hắn dừng chân cũngbị hắn bắt giết. Đương nhiên, “ma trảo” ở đây không phải chỉ móng vuốtcủa Ma tộc chúng ta mà thuần túy dùng để hình dung thủ đoạn tàn nhẫn của anh chàng kia.
Yêu tinh hại người đương nhiêu không thể sống, nhưng ta vẫn cảm thấy thất vọng đối với anh chàng kia.
Có một đêm, ở ngoại ô, anh chàng kia bắt được một con Xà Yêu thì đã muốn giết chết nó. Điều này làm cho ta hết sức bất mãn.
Tuy nói Xà Yêu có lòng hại người, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là một nam yêu. Không phải ta kỳ thị giới tính Yêu tộc, mấu chốt là khi ta nhìn thấycon Xà Yêu kia thì nghĩ đến Lan Hưu, tại sao hắn lại có thể tùy tiện bịngười ta nắm trong tay tra tấn đến muốn sống không được muốn chết khôngxong như vậy.
Khi anh chàng kia định dùng độc thủ với Xà Yêu, rốt cục ta nhịn không đượclập một quyết trên phát quan của hắn, ở thời khắc mấu chốt khiến chopháp thuật thi triển của anh chàng kia không đánh trúng vào điểm chímạng của Xà Yêu.
Anh chàng kia ngẩn người, coi như Xà Yêu cũng có phản ứng mau lẹ lập tứcbiến thành thân rắn kéo theo cái đuôi chui vào rừng cây rồi mất tămtích.
Một lúc sau anh chàng kia mới nói: “Lá gan thật lớn.” Sau đó rời khỏi rừng cây.
Lòng ta nghĩ, may là lá gan của Xà Yêu kia đủ lớn, nếu lá gan không đủ lớn,chạy trốn không đủ nhanh, chỉ sợ là không có đường về.
Sau đó đúng như trong dự kiến của ta, hành động giết yêu quái trong thànhcủa anh chàng kia đã khơi dậy phẫn uất trong đám Yêu tộc ẩn náo trongthành. Vì thế một mình anh chàng kia bị bầy yêu truy đuổi.
Tình huống như vậy chắc chắn hung hiểm đến cực điểm, là một người biết phảitránh điều nghi kỵ. Tuy nói ta đã biến thành một viên hạt châu nằm ởtrên phát quan của anh chàng kia, Yêu tộc bình thường không phát hiện ra ta, nhưng nếu vạn nhất đám Yêu tộc này không thích anh chàng kia nêncũng chán ghét luôn phát quan của hắn ta, vậy bọn chúng chỉ cần tùy tiện đâm một nhát vào phát quan của hắn ta thì nguy hiểm biết bao.
Ta nghĩ ta nên sớm rời khỏi anh chàng kia, ta không muốn siêu sinh quá sớm.
Nhưng suy nghĩ lại, rời khỏi phát quan của anh chàng kia lại có vài phần nguy hiểm. Đừng nói một mình ta gặp phải đám Yêu tộc, mà lúc ta hiện hìnhngười trên phát quan của anh chàng kia, nói không chừng hắn sẽ bật người tưởng ta là yêu quái nên giết liền.
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ta bỏ lỡ thời cơ thoát thân tốt nhất, vẫn không thể tránh né mà theo anh chàng kia bước vào hoàn cảnh bị Yêu tộc baovây.
Giọng điệu của anh chàng kia không nhỏ, trước hết trầm giọng nói với đám Yêutộc: “Nhanh như vậy, tất cả các ngươi đều vội vàng đi tìm cái chết sao?”
Cái này ta không có cách nào không thừa nhận, đã nhiều ngày nhìn thấy thóiquen ỷ mạnh hiếp yếu của anh chàng kia, nay trơ mắt thấy vài tên Yêu tộc khá lợi hại thì ta bất giác có chút nao núng.
Mà, đằng trước có hai kẻ Yêu tộc cao cấp khác vây lấy chúng ta.
Một con khỉ, một con giao long.
Có lẽ trên người có nhiều rận, con khỉ không an phận mà gãi gãi toàn thânrồi mới thăm dò hỏi anh chàng kia: “Ta với ngươi không có ân oán gì, vìsao giết hại nhiều người trong Yêu tộc ta?!”
Anh chàng kia rõ ràng chẳng e dè gì, nói: “Yêu tộc có nội loạn, đám yêuquái phản loạn đến nhân gian gieo rắc tai họa, không diệt trừ thì sẽ ảnh hưởng đến sự bình yên của bách tính.”
A, thủ đoạn của anh chàng kia rõ ràng rất tàn nhẫn, nhưng không thể khôngnói lòng dạ của hắn rất tốt. Chỉ là không biết khéo léo, đối mặt với một đám đông Yêu tộc mà chẳng chịu nói câu nào cho dễ nghe, nếu trong lúcnày nếu đám Yêu tộc đó xông lên hết, không biết hắn sẽ chết kiểu gì.