Thần Quân, Mời Vào Rọ

Chương 37: Lông gà lẳng lơ




Ta không trông cậy Hỏa Tịch thật sự nhảy ra cứu ta, không chừng hắn cònđang chờ ta giết Yêu vương xong trở lại báo tin vui cho hắn ấy chứ. Tuynhiên, tin vui này đã không còn, cũng không biết tin ta bị tên Yêu vương thần thú không biết xấu hổ này song tu truyền đến tai hắn có khiến hắnthoáng chút kinh hãi hay kinh ngạc gì không.

Thế nhưng ta vừa hô xong, một luồng khí nóng rực đã ập đến trước mặtkhiến da mặt ta nhanh chóng mất nước. Chỉ thấy cái tên Yêu vương mộtkhắc trước còn làm xằng làm bậy với ta giờ đã biến sắc, nhanh chóng mang theo ta lách mình nhảy ra xa.

Ta thở hắt một hơi, không còn sức chống mí mắt lên xem tình huống hiện tại. Thật khủng khiếp!

3 chiếc lông vũ màu đỏ cắm ngay đầu giường. Chiếc lông cực kỳ xinh đẹpvẫn còn khí nóng, vừa thấy đã biết không phải là lông gà lông vịt bìnhthường. Con gà ấy phải lẳng lơ đến mức nào mới mọc ra những chiếc lôngnhư vậy!

Ngay lúc này, tấm màn trướng bằng lụa mỏng bị vén lên, một giọng nóikhông nóng không lạnh vang lên khiến ta nước mắt tràn mi: “Ngươi dámchạm vào nàng lần nữa thử xem!”

Nếu là người bình thường, ta không dễ gì nước mắt tràn mi như vậy,người đang nói không phải Hỏa Tịch thì còn ai vào đây nữa?! Hắn sừngsững đứng đó, nghĩ đến hắn sắp cứu ta thoát khỏi nguy nan, ta liền cảmthấy hắn thật oai phong.

Ta vui mừng kêu to: “Hỏa Tịch ~ sao giờ ngươi mới đến?! Ngươi có hiểu không, chỉ chậm chút nữa là lão tử sẽ bị song tu!”

“Mất chút thời gian đi đường, thật xin lỗi, Lưu Cẩm.” Hỏa Tịch như cónhư không mím môi, lần đầu tiên giải thích với ta. Ta hơi nghi ngờ bảnthân nghe nhầm. Thấy da mặt Hỏa Tịch hiện ra tia lạnh, ta mới sợ hãi nhớ ra bản thân vẫn nằm trong tay Yêu vương, còn chưa thoát khỏi nguy hiểm!

Yêu vương không hề thương tiếc bắt lấy cằm của ta, giống như nhào bùn,suy nghĩ rồi nói với Hỏa Tịch: “Nếu Hỏa thần đến chậm một bước, bản tônđúng là nhịn không nổi mà song tu cùng vị tiên tử cực phẩm này.”

Ta lập tức khuyên nhủ: “Yêu vương đại nhân, người mau đi song tu vớihắn đi, hắn mới là cực phẩm ~” Sợ hắn không tin, không chịu tha cho ta,ta tiếp tục cam đoan: “Ta đã thử qua, hương vị cực kỳ tốt ~ đảm bảongươi trăm phần trăm vừa lòng ~”

Thế mà Yêu vương lại nhân cơ hội sờ soạng da mặt ta, cười nói với Hỏa Tịch: “Bản tôn không thích đàn ông, chỉ thích phụ nữ.”

Ta hơi hiểu hắn cố ý nói vậy nhằm khiến Hỏa Tịch xấu hổ và giận dữ.

Nhưng ta cảm thấy chiêu này không tốt, tức giận nói: “Tên Yêu vương nhà ngươi nam không ra nam, nữ không ra nữ, dựa vào đâu ngươi dám ghét bỏ hắn làđàn ông! Nam nữ đều thích không tốt hơn sao?!”

Hỏa Tịch day day thái dương, xem ra hắn cũng hao tổn tinh thần vì Yêuvương, cuối cùng lại nói với ta: “Mặc quần áo vào, lại đây!”

Thật là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, chẳng lẽ Hỏa Tịch vừa mởmiệng ta liền có thể mặc lại quần áo như trước sao? Hắn coi Yêu vương là đồ ngốc à?

Quả nhiên, Yêu vương vừa ngăn cản ta vừa chậm rãi nói: “Vừa rồi Hỏathần nói như thế, nghĩ bản tôn sẽ thả vị tiên tử này qua đó, Hỏa thầnthật sự coi bản tôn là đồ ngốc à sao?”

Hỏa Tịch trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, còn thật thà nói: “Ta thật sự coi ngươi là đồ ngốc.”

Ta cố gắng tự kéo quần áo của mình ra khỏi tay Yêu vương, yên lặng luiđến một góc giường. Ta sâu sắc cảm thấy bản thân nên quan sát Hỏa Tịchcùng Yêu vương trao đổi rõ ràng.

Thấy ta lui lại, Hỏa Tịch liền nhíu mi, lạnh lùng nói một câu: “Ngươikhông mau lại đây còn lui vào chỗ nào.” Dứt lời, hắn đột nhiên lao vềphía ta, tốc độ nhanh đến mức khiến người khác líu lưỡi. Ta chỉ có thểthấy rõ một đạo hồng quang đang bay về phía mình.