Sau bước đầu xác minh được số lượng khí dầu mỏ ở thung lũng James, mới sáng sớm máy Sonar hạ cánh xuống đáy biển bị tắt, sau đó được vớt lên bờ. Trước khi chở vào đất liền nạp điện, Mạc Lượng đã tiến hành kiểm tra nhỏ với bọn chúng. Sự cố bất ngờ xảy ra vào lúc này. Trong phòng thí nghiệm Poseidon, máy Sonar số hai đã chết bỗng nhiên vận hành với tốc độ cao. Mạc Lượng không mặc đồ bảo hộ đã bị chùm sóng siêu âm bắn xuyên qua cơ thể.
Lúc này đây anh đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch như ra trải giường, không hề có vết thương, vẫn sạch sẽ như trước đây vậy. Chỉ là nào ai hay trong cơ thể anh đã phải đón nhận đau đớn đến nhường nào? Tôi chợt nhớ đến một c trong tiểu thuyết võ hiệp: nội thương nghiêm trọng, gân mạch đứt đoạn.
Cảm giác này tôi đã từng trải qua.
Đó là ở trong mơ, tôi đi sửa chiếc máy Sonar bị chìm đó, bỗng nhiên nó sáng lên, trong khu vực biển im ắng phát ra chùm sóng siêu âm cực lớn, khoảnh khắc đó dường như toàn bộ sinh vật đều bị tập kích, tôi ở trong mơ còn cảm nhận được tim đập mạch phổi tê rần, cả người đứng bên bờ sắp chết.
Sau đó tôi mới biết, đó cũng không phải là mơ.
Đó không phải là một giấc mơ. Đó là chuyện đã thật sự xảy ra dưới đáy biển. Không phải chỉ một trang thiết bị đó. Cũng không phải chỉ là lần khảo sát ở Nam Hải lần này, từ nhiều năm trở lại đây, đã có không ít sinh mệnh dưới đáy biển phải hiến tế vì con người tìm kiếm dầu mỏ. Nhưng chúng chưa từng dừng lại công cuộc trả thù của mình, lúc này đây, dồn hết tất cả lên người nhà khoa học trẻ tuổi này.
Tôi cách ô cửa sổ thủy tinh nhìn Mạc Lượng ngủ say.
Sắc trời trở tối, một màu xanh âm u bao trùm trong phòng bệnh, biển khơi ngoài xa lặng lẽ cuồn cuộn.
Tôi dùng tay gõ nhẹ lên cửa sổ nói: “Anh Mạc Lượng, anh tỉnh lại đi. Tên gọi khác của sông Nile chảy qua Tanzania là gì, anh vẫn còn chưa nói với em...”
Đương nhiên anh không thể trả lời, anh đang chịu cơn đau đớn trong thầm lặng.
Tôi sụt sịt mũi, muốn ngăn nước mắt trào ta, tôi không muốn tầm mắt bị lu mờ, tôi muốn nhìn thấy anh, nhìn anh một cách rõ ràng.
Tôi ở bên ngoài phòng bệnh của Mạc Lượng bất tri bất giác ngủ suốt cả đêm. Sáng ngày hôm sau bị tiếng khóc và tiếng thở dài đánh thức, mở to mắt nhìn, là bố mẹ anh với phó hiệu trưởng đại học Bắc Kinh vừa đến. Tôi muốn bước sang an ủi chú Mạc dì Mạc, nhưng tôi chẳng biết mở lời thế nào. Nhìn mọi người quây thành một chỗ, tất cả những người muốn gặp anh đều ở đây cả, nhưng người Mạc Lượng muốn gặp nhất đang ở đâu?
Yagyuu Ranko.
Tôi muốn đi tìm cô ấy. Tôi muốn tìm Yagyuu Ranko đến cho anh.
Tôi chạy nhanh đến bệnh viện, bắt một chiếc taxi đến cung nghiên cứu, nhìn tấm poster con cá lớn đã bị thay thành thứ khác, tôi tìm đến chỗ thư ký trong trung tâm triển lãm, tôi bảo tôi muốn tìm đôi vợ chồng học giả người Nhật Bản kia, xin hãy cho tôi biết bọn họ giờ đang ở đâu. Nếu không tôi sẽ không đi, ở lì lại đây.
Lúc bọn họ viết cách liên lạc với Yagyuu Ranko ở Quảng Châu lên giấy đưa cho tôi, tôi nhanh chóng chụp lấy, chạy vọt đến khách sạn tìm phòng của hai người họ, cửa mở ra, là người dọn dẹp, tôi liền ôm lấy bờ vai của em gái người Quảng Đông kia mà hỏi: “Hai vị khách người Nhật Bản ở đây đâu rồi?”
Cô ấy dùng tiếng phổ thông cứng ngắc của mình trả lời tôi: “Một giờ trước đã trả phòng về nước rồi.”
Tôi bị thất vọng với mệt mỏi đánh bại, lập tức ngồi bệt ra đất, một giây sau tôi mới lảo đảo vịn tường đứng lên, sao tôi có thể chậm trễ ở nơi này được chứ? Tôi phải đến sân bay, sân bay tìm không được thì đi Nhật, dù đến chân trời góc bể cũng phải tìm Yagyuu Ranko về, cô ấy phải gặp được Mạc Lượng. Cô ấy là người trong lòng anh.
Lúc chờ thang máy, tôi nhìn chính mình trên tấm gương trong hành lang: tóc rối tung, người tiều tụy, trên người là bộ quần áo đã mặc hai ngày, ra mồ hôi rất nhiều. Tôi đói, đầu cũng đau. Tôi nhắm mắt lại, thở sâu, không sao cả. Tôi chịu được mà. Chuyện của tôi vẫn còn chưa làm xong.
Thang máy mở cửa, mắt tôi như hoa lên, vì Yagyuu Ranko lại từ bên trong đi ra.
Cô ấy nhìn tôi mà cũng sững sờ: “Tiểu thư An Phi.”
Hiềm hi vọng trong đêm tối nhẹ nhàng thành hiện thực, nước mắt tôi trào ra, nói năng lộn xộn: “Cô Yagyuu, cô nhanh đi thăm Mạc Lượng đi. Bây giờ. Lập tức. Anh ấy đang ở trong bệnh viện... Vẫn chưa tỉnh lại.”
Vận khí của tôi thật tốt, Yagyuu Ranko có tập tài liệu để quên trong két sắt khách hạn, lúc về lấy thì đụng phải tôi, trên đường tới bệnh viện, cả tôi và cô ấy đều ngồi ở băng ghế sau, tôi vẫn nhìn cô ấy, những lo lắng sợ hãi khi không tìm được người giờ đây đều đã biến
Cuối cùng tôi cũng đưa Yagyuu Ranko đến bên Mạc Lượng.
Nhưng, toàn bộ người đến thăm anh đều đứng bên ngoài tấm ngăn bảo hộ thủy tinh lạnh như băng, chỉ một khung cửa, lại là hai thế giới.
Yagyuu Ranko mặc váy dài đến đầu gối, trầm mặc đứng nơi ấy, nhìn Mạc Lượng. Trong bóng hình in lên cửa kính tôi có thể thấy được gương mặt xinh đẹp của cô ấy, cô ấy luôn khiến tôi tự biết mà xấu hổ, tôi cào lại mái tóc mình, liếm đôi môi khô ráo, trong lòng thầm nghĩ: cô ấy hẳn phải luôn xinh đẹp, bởi vì anh rất anh tuấn, như thế mới là hoàng tử và công chúa, một người đánh thức người kia từ trong cơn say ngủ.
Bác sĩ đang nói chuyện bệnh tình với chú Mạc dì Mạc.
Tôi mệt muốn chết, nghe câu được câu chăng, anh bị xuất huyết não, trong đầu anh vốn đã có huyết khối*, bị siêu âm làm vỡ nát, nguyên nhân trực tiếp dẫn đến tình trạng hôn mê lúc này chính là xuất huyết bên trong não.
(*Huyết khối là hiện tượng máu đông tại các mạch máu. Một bệnh huyết khối thành động mạch hiếm xảy ra hơn, là huyết khối ở não trong trường hợp nặng đưa tới đột quỵ, rất nguy hiểm, có thể dẫn đến tử vong đột ngột.)
Dì Mạc nức nở lau nước mắt, liên tục hỏi: “Vì sao nó lại có huyết khối?... Sao thằng bé lại có huyết khối chứ?... Nó vẫn luôn khỏe mạnh
Tôi ngồi phịch xuống đất, đầu chôn giữa hai gối để mình không khóc thành tiếng. Rất nhiều chuyện đã có đáp án, vì sao anh vô duyên vô cớ chảy máu mũi, vì sao anh lại nói với tôi là “anh không có thời gian”.
Thì ra là thế.
Yagyuu Ranko gật đầu với tôi, bảo tôi đến đây. Tôi giơ tay lau nước mắt, đứng dậy đi sang chỗ cô ấy.
Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt trong veo: “Tiểu thư An Phi cố chấp tìm tôi thế, để tôi đến gặp anh Mạc Lượng, nhất định là cảm thấy tôi với anh Mạc Lượng có hàng ngàn việc gắn liền nhau.
Thật ra mà nói, đã có nhiều chuyện xảy ra trong quá khứ, nhưng cũng đã chấm dứt từ lâu rồi.
Nhưng có lẽ vẫn có một chuyện quan trọng, có thể tiểu thư An Phi không biết.”
Tôi im lặng nghe cô nói, đến hô hấp cũng không dám thở mạnh.
“Ở Nhật Bản, trong sở nghiên cứu có xà đơn, các đồng nghiệp đang làm việc cũng thích đến đó rèn luyện thân thể, thư giãn một chút. Anh Mạc Lượng tập môn xà đơn ấy rất tốt, nhưng có một lần sơ ý ngã từ trên xuống, đầu đập đất.
Bây giờ nhớ lại, cũng lần đó quá nguy hiểm, thậm chí anh ấy đã có thể trở thành người thực vật rồi.
Chỉ là mấy ngày sau anh Mạc Lượng đã tỉnh lại, cơ thể khôi phục rất tốt.
Khi chúng tôi đều cho rằng không có chuyện gì, thì anh ấy bắt đầu chảy máu mũi.
Khi bác sĩ kiểm tra trong não anh ấy thì phát hiện là huyết khối.
Đây là một chuyện lớn, chúng tôi đều khuyên anh ấy ít nhất cũng nên làm trị liệu, nhưng có nhiều khi chính là thế, một vài người dũng cảm đột nhiên mất đi dũng khí. Anh Mạc Lượng chính là người như vậy. Cho đến lúc rời khỏi Nhật Bản, anh ấy vẫn không chịu làm trị liệu.” Yagyuu Ranko nhìn tôi, “Tiểu thư An Phi có muốn ngồi xuống không, nhìn em có vẻ mệt lắm rồi.”
Tôi lắc đầu nói: “Cô cứ nói tiếp em nghe đi.”
“Vào hôm đó, là hôm mà hai người đến tham quan triển lãm ấy, anh Mạc Lượng mới nói tôi hay, anh ấy tính sau khi kết thúc lần thăm dò này, sẽ làm phẫu thuật. Trước đó không muốn trị liệ dù chỉ một lần, bây giờ lại chấp nhận phẫu thuật trong não, tôi hỏi làm sao anh lại có dũng khí đó, anh ấy mới bảo, bảo là vì em gái mình.”
“Nhưng mà hôm đó, anh ấy nói với em, anh ấy không có thời gian để yêu đương.” Tôi thì thào nói, như là đang nói với Yagyuu Ranko, mà cũng như nhắc nhở mình.
“Mở sọ phẫu thuật, nếu thuận lợi, sẽ đổi được một tương lai; nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ anh ấy muốn trước đó em rời đi.” Cô ấy rũ mắt, rồi lại ngước lên, lệ ướt đẫm hàng mi, “Cho nên tiểu thư An Phi à, nếu có một người có thể khiến anh Mạc Lượng tỉnh lại, vậy em nói xem, cô ấy nên là ai đây?”
Tôi xoay người nhìn Mạc Lượng đang nằm trong phòng bệnh, mặt đầm đìa nước mắt, trong lòng khẽ nói: “Là em, là em, nhưng Mạc Lượng ơi, xin anh nhất định phải tỉnh lại.”
Bác sĩ đứng lên nói: “Bây giờ chỉ còn một biện pháp khả thi duy nhất, chính là để thầy Mạc làm phẫu thuật mở sọ, nhưng ở chỗ chúng tôi không có đủ điều kiện, tôi đề nghị nhanh chóng đưa cậu ấy quay về Thượng Hải.”
Phó hiệu trưởng nói: “Xin anh nhanh chóng liên lạc với chuyên gia trong ngoài nước giúp cho, chúng tôi sẽ đi làm thủ tục chuyển viện. Bác sĩ à, “Ông ấy cầm tay người đối diện, “Mong hãy giúp sức hết mình, bác sĩ, xin anh giúp cho, cậu trai này chính là người có cống hiến với đất nước ta.”
Tôi cất bước tiễn Yagyuu Ranko, rồi quay về thẫn thờ một mình trên băng ghế ngoài hành lang bệnh viện.
Bên ngoài cửa sổ hành lang, bóng đêm che kín mặt biển, trong đêm khuya vắng lặng mơ hồ nghe thấy tiếng sóng cả.
Tôi mệt mỏi đến độ không chịu thấu nữa, cúi đầu, nhắm mắt, rồi chìm vào giấc ngủ.
Tôi mơ thấy bố tôi.
Chúng tôi đang ăn bữa sáng dồi dào phong phú, đều là do ông chuẩn bị: bánh ngọt sữa tươi, sữa đậu nành, bánh quẩy, trứng trà, cái gì cũng đủ hết. Trước mặt tôi là một chén cháo gạo. Tôi nói: “Bố ơi, bố có trách mẹ hay không?”
Ông ấy bảo: “Có trách.” Rồi ông gẩy một quả trứng trà, đặt vào trong bát tôi, “Nhưng bố đợi mẹ con quay về.”
Tôi vừa ăn trứng vừa cười.
Có người đẩy vai tôi.
Tôi choàng mở mắt, tiểu ban trưởng đứng cạnh tôi, cầm hai quả trứng trà.
Mặt trời mọc đằng đông, tôi lại ngủ thêm một đêm ở đây nữa rồi.
Đã lâu tôi chẳng ăn gì, cảm thấy bụng đói kêu rột rột, tôi nhận lấy hai quả trứng trà, bóc vỏ, ăn như hổ đói, chỉ vài miếng đã xơi hết.
Tiểu ban trưởng nói: “Ăn Phi à, chị mệt rồi phải
Tôi lắc đầu, trong miệng đều là trứng gà.
“Thầy Mạc nói, chị thi lặn đã lọt vào chung kết rồi, có thật không thế?”
Tôi ngẩng đầu, “Hôm nay là ngày mấy?”
“Ngày hai mươi tư tháng chín, thứ hai rồi.”
Hôm nay chính là ngày thi chung kết đấy, tôi đã quên bẵng việc này mất rồi. Tôi đứng lên, lại ngồi xuống; rồi đứng lên, rảo bước về phía thang máy, rồi lại đột ngột quay lại.
Tiểu ban trưởng nhìn tôi: “Chị không yên tâm về thầy Mạc à?”
Tôi nói: “Ừ.”
“Chị không đi thi đấu sao?”
“... Ừ.”
Bốt điện thoại trên hành lang bỗng vang lên, âm thanh trong phòng bệnh im ắng kêu inh ỏi chói tai, tôi đứng dậy nhanh chóng đi đến, lúc cầm nó lên để chuông thôi reo, lại nghe thấy có người gọi tAn Phi.”
Là giọng của Diệp Hải.
Ngày đó sau khi xảy ra chuyện của Mạc Lượng, tôi chưa từng liên lạc với bất kỳ người nào, sao anh lại biết mà gọi đến đây? Gọi đến bốt điện thoại ở gần tôi nhất?
Tôi chần chừ rồi cầm lấy trả lời: “Em đây.”
“Chốc nữa sẽ thi rồi, em mau về đây cho anh.”
“...”
“Em có nghe không hả?”
“... Thầy em bị bệnh, em cũng đang ở đây.”
“Anh sẽ để tài xế đến đón em.” Anh mất kiên nhẫn ngắt lời tôi.
“Anh nghe có hiểu em nói gì không? Em phải ở lại đây.”
“Vậy em có hiểu anh đang nói gì không? Anh nói không.” Giọng điệu anh cứng như thép, không hề có hơi nào, rất cứng rắn.
Tôi chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, máu chảy thẳng về não, khuấy đảo tất cả. Trong một khắc này tôi đã không thể khống chế nổi bản thân nữa, giọng tôi cũng như hai tay tôi run rẩy, tôi run run hỏi anh: “Anh ấy xảy ra chuyện, có phải có liên quan đến anh không?”
Điện thoại bị anh ngắt máy.
Tám giờ sáng mặt trời lên cao, chúng tôi nhận được tin, bên phía Thượng Hải đã chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy, xế chiều hôm nay sẽ làm phẫu thuật mở sọ cho Mạc Lượng; đồng thời, một chiếc máy bay quân dụng cũng đã ở phi trường đợi lệnh, chuẩn bị đưa Mạc Lượng đến Thượng Hải.
Tôi nhìn đồng hồ, thi lặn chắc cũng đã điểm danh xong, tàu hẳn cũng đã rời bến, hai mươi lăm phút sau các tuyển thủ sẽ xuống nước.
Ngồi trên xe nhanh chóng chạy về sân bay, tôi dùng khăn lau mồ hôi cho dì Mạc, hôm nay thời tiết rất lạ, buổi sáng tháng chín, thời tiết oi bức, nhìn lên trời, không hề có một áng mây, nhìn như bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta mơ hồ bất an. Cảm giác sợ hãi khó có thể khống chế nảy sinh.
Tay tôi luôn nắm tay dì Mạc.
Trong phòng bệnh, trước khi lên đường đến sân bay, rồi sau khi đưa Mạc Lượng lên máy bay, dì ấy liên tục kể cho tôi nghe những chuyện trước kia của anh, nghe qua thật thú vị, cũng có mấy chuyện có tôi trong đó. Tôi nhìn anh đang mê ngủ trên cáng ở gần đó, bên tai tôi là tiếng động cơ ầm ầm, rồi nó cũng dần dần di cuối cùng cũng nhẹ đi một phần. Tôi khẽ nói với anh: “Anh chờ một lát thôi nhé, nhiều nhất hai tiếng sẽ đến rồi...”
Nhưng đợi cả một lúc lâu, máy bay vẫn không cất cánh.
Trong chớp mắt hít thở, tiếng động cơ đột nhiên ngưng bặt, giống như bị người ta rút đi hồn phách, vô cùng im lặng.
Tôi ngây người ra, nhân viên tổ máy đến nói: không khởi động động cơ được.
Tôi khó có thể tin nổi, rõ ràng máy bay đã sắp bay lên rồi, tôi nắm lấy tay anh ta, “Vừa nãy mới còn...”
Bỗng bên ngoài có tiếng người gọi tôi oang oang: “An Phi! An Phi!”
Tôi nhìn ra cửa sổ, bất an luôn quanh quẩn trong lòng đó cuối cùng cũng hiện nguyên hình.
Diệp Hải mỉm cười đứng trên sân bay trắng xóa.
Đá quả hạnh, lòng dạ sắt đá của người.