Thần Poseidon Của Tôi

Chương 31




Bác sĩ đến kiểm tra tôi cẩn thận, sau đó lấy kết quả xét nghiệm hôm trước ra nói: “Kiểm tra các chỉ tiêu thì, bệnh viêm phổi của cô coi như khỏi hẳn rồi.”

Tôi mừng đến mức nhảy cẫng lên.

“Nhưng phải chú ý chăm sóc ăn uống đấy.” Anh ta nhanh chóng bổ sung.

Diệp Hải cười nói: “Bác sĩ anh mau chèn ép lại vẻ kiêu căng khoa trương của cô ấy đi, đồ ngốc này vừa nãy còn nằm ngủ ngay dưới cửa sổ gió thổi đấy.”

Anh tiễn bác sĩ đi rồi về nói với tôi: “Tối nay em nhảy thoát y chúc mừng bọn anh đi, người khác thì cưu mang chó mèo lưu lạc gì đó, còn anh cưu mang bạn học lưu lạc còn chữa khỏi viêm phổi cho cô ấy, anh rất có cảm giác thành tựu đấy.”

“Xuống địa ngục đi.”

“Ế trong tay em nắm cái gì thế?” Anh nhào về phía máy chơi game hỏi tôi.

Tôi đi đến bên anh, xòe lòng bàn tay ra cho anh nhìn: “Viên đá này, không phải của tôi.”

Viên bảo thạch xanh biếc ở trong tay tôi lấp lánh rạng rỡ, ánh lên những tia sáng thần bí. Diệp Hải nhìn nhìn, rồi cầm lấy bỏ vào miệng cắn, trước khi răng anh cắn xuống tôi giữ chặt má anh, cứu lại viên bảo thạch ra, kinh hồn chưa định thần kịp, tôi nhìn anh: “Anh định làm gì thế hả ông anh?”

“Xem thật hay giả đó.” Anh nói như đúng rồi.

“Đâu phải là vàng đâu.” Tôi tức giận đến mức bật cười, tên này không phải là thiếu tâm nhãn đấy chứ?

Anh cũng cười rộ lên: “Em cho là anh ngu thật hả? Anh đùa thôi. Nói em hay, cái này cũng không phải của anh, tự em giữ lại chơi

Tôi yên tâm thu lại bảo bối: “Rất hợp ý tôi đó.”

“An Phi, lại đây chơi game đi.”Diệp Hải vỗ vài cái đệm bên cạnh rồi nói với tôi, “Đây là anh mới làm, cực kì hưng phấn. Hai ta song kiếm hợp bích...”

Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh, nhìn anh.

Anh quay đầu lại nhìn tôi: “Làm gì đó?”

“Bệnh tôi đỡ rồi, giờ hẳn cũng nên,” Tôi nhìn anh, “Tôi cũng nên quay về hải đảo rồi. Đến tận lúc này, ngay cả câu cám ơn cũng chưa nói với anh.”

Từ khi ngồi vào bắt đầu trò chơi chém giết ồn ào này, Diệp Hải chỉ nhìn khủng long trong máy mà không nhìn tôi, tôi chờ anh một lúc lâu vẫn không thấy trả lời, tôi định về phòng lên mạng, vừa đi ra cửa thì đã bị anh gọi lại: “An Phi.”

“Hả?”

“Hôm nay Hồ Mỹ Lệ đã gọi cho anh.” Lưng anh quay về phía tôi, vừa chơi game vừa nói, quả ải rất nhanh, “Thầy ấy bảo, thứ hai này tổ lặn sẽ tập hợp ở sân vận động đại học Trung Sơn, phải tham gia thi đấu cả nước.”

“...”

“Thầy để anh đi, hỏi anh có thể tìm được em hay không. Anh đáp: để em thử, bạn học nữ này là một thần tiên, đi chơi đến chỗ nào em cũng không biết.”

Tôi không tiếp lời.

“Em hết bệnh rồi, có phải định về hải đạo, làm nghiên cứu gì đó của em, thăm dò cái gì đó sao?” Một đám quái thú trên màn hình bị anh giết chết, một cảnh máu me thê thảm, “Nếu Hồ Mỹ Lệ lại hỏi nữa, anh phải nói sao đây?”

“Tôi...”

“Anh nói em không đi.” Còn chưa đợi tôi trả lời, Diệp Hải đã cướp lời, đánh quái càng lúc càng nhanh, “Em như thế, vừa hay bị viêm phổi, nhất định không thể lặn quá mười mét, em đi không phải làm cản trở bọn anh sao. Bọn anh có thể đoạt được giải quán quân đấy.” Nói xong anh bật cười, “Lại nói, em ở trên đảo đó không phải cái gì cũng có sao? Ngay cả cái người định là cô dâu nhỏ với em gì đấy -- không phải là anh thêu dệt đấy chứ? Lúc đầu em nói với anh là...”

Tôi cảm thấy mình với Diệp Hải mà đàm phán quá ba câu thì đúng là hi vọng xa vời, anh không nói mấy câu lại chọc tôi giận gần chết.

“Anh nói đúng đấy.” Tôi nói, “Tôi còn lạ gì chơi với mấy người. Tôi với mấy người đâu thể so được, nhiệm vụ nghiên cứu khoa học bên này của tôi vô cùng khẩn cấp, mấy hôm nay tôi dưỡng bệnh ở đây, bên kia đã rối loạn cả rồi. Còn về thầy giáo đó, không cần anh phải lo lắng. Anh cứ lo cho tốt chuyện của mình đi, đừng có ngắm nhìn mãi cái tranh cô bạn gái đã vứt bỏ anh.” Tôi càng nói càng đã, “Tôi cảm thấy, rất là, thông cảm...”

Trên màn hình, tiểu binh của Diệp Hải nhảy lên lăng chân đá vào không khí, nhưng không đá trúng đối thủ, “wang er” ngã xuống, bốn tên cương thi đã sẵn sàng đi lên chém anh. Trước khi anh bị chém tôi đã chạy trốn, bịch bịch bịch về phòng mình, dựa vào cánh cửa cắn răng nói: “Đồ sao chổi đáng ghét.”

Trên QQ tôi có ai hình đại diện không ngừng nhấp nháy, một cái là của bé Tây Tạng mất hồn Trát Tây Vượng Đôi, cậu ta hỏi tôi khi nào thì về lại trường?

Tôi trả lời: Tớ đang ở trên đảo tiến hành khảo sát nghiên cứu khoa học cao cấp, nhất thời không về được. Thay tớ chào hỏi mọi người trong khoa địa lí nhé. Nói An Phi nhớ các bạn.

Vương Đôi chỉ reply lại hai chữ: A Phi (tiếng phổ thông của cậu ta đã tăng thêm một bậc rồi).

Người kia chính là cô gái cơn lớn trong đội lặn trường đại học Thanh Hoa - Khưu A Minh, kẻ thù của tôi.

Khưu A Minh: Nghe nói cô mất tích, lần này không tham gia thi đấu toàn quốc sao?

Tôi: Anh em còn phải làm nghiên cứu khoa học đấy. Báo cáo lên ủy viên quốc hội. Không có thời gian đùa với mấy đứa nhỏ các em

Đại Khưu: Đừng xạo. Nhiều nhất cô cũng chỉ có thể trợ thủ cho người ta mà thôi. Lo cơm nước phải không? Tiền trợ cấp hằng ngày có hơn ba mươi đồng không?

Tôi: Cút xuống địa ngục đi.

Đại Khưu: Lần này xem như các cô bỏ đi rồi.

Đại Khưu: Tôi nghe bên tôi bảo, lão Trương với lão La Bặc bên trường các cô, hai gã có phế hoạt lượng siêu lớn, thành tích lặn xuống nước vô cùng ổn định đó, vì áp lực làm luận văn quá lớn, một người mới hai mươi chín tuổi đã phải đeo máy trợ tim; người kia không cẩn thận uống phải bát canh ba ba mà cô vợ người Hồ Bắc của anh ta làm, khiến dạ dày vốn đã không vững vàng gì nóng thủng luôn.

Tôi: Cô đừng nói bậy bạ.

Đại Khưu: Thật mà. Chính vì thế, bốn trường học quanh chỗ bọn tôi liên tục tổ chức mười tọa đàm tri thức khỏe mạnh, nói về tim gan phèo phổi với mấy cơ quan khác, dạy mọi người phải bảo vệ sức khỏe mình thế nào cho tốt. Phòng khi các thanh niên trí thức rơi trạng thái trung gian*.

(*Trạng thái luôn nằm giữa bệnh tật và khỏe mạnh.)

Tôi: Quá quái dị.

Đại Khưu: Aiz tôi bảo này, hôm đó tôi mặc trang bị nhẹ lặn được 121 mét.

Tôi: Thế thì sao?

Đại Khưu: Cô không đi, ai đấu với ai chứ? Tôi vô cùng mâu thuẫn. Tuy nhất định tôi sẽ giành được huy chương vàng, nhưng tôi cảm thấy không có đối thủ thì không có ý nghĩa gì.

Tôi: Cô đừng có dối nữa. Nếu mâu thuẫn thì cô đừng đi là được.

Đại Khưu: An Phi à, cô thật sự không đi sao? Bất kể là cô hay tôi, không phải chúng ta đều chuẩn bị từ lâu lắm rồi sao? Sao vậy? Sao lại nói không đi thì không đi nữa?

Tôi: Tôi bận, tôi bận làm nghiên cứu khoa học. Không rời được sở nghiên cứu.

Cô ta chỉ để lại trên màn hình cho tôi một chữ rất nặng tình: Cút.

Tôi ngây ra trong chốc lát, tôi nghĩ ban đầu mình vất vả cố gắng nhiều năm tập lặn, bây giờ đến lúc thật sự phải tham gia trận đấu toàn quốc, thì bản thân lại quên mất.

Hai bên trái phải tôi đập nhau chan chát: Bệnh của tôi đã đỡ, quay về đạo tiếp tục cùng Mạc Lượng thăm dò, tìm kiếm dầu mỏ, hay là ở lại Quảng Châu đi tham gia thi lặn?

Một người không hề có chủ ý bây giờ lại phải chọn lựa, cái cái tôi trong người đang tiến hành tranh cãi kịch liệt.

An Phi nghiên cứu: Quay về hải đảo đi. Phải làm thăm dò, tìm dầu mỏ. Cống hiến vì tổ quốc.

An Phi vận động: Ở lại Quảng Châu đi. Tụ họp với tổ lặn, tiêu diệt Khưu A Minh.

An Phi vận động: Quay về hải đảo gì chứ? Mày đi hay không đi thì có hề gì, nếu thiếu mặt mày, các nhà khoa học càng im lặng, hiệu suất càng cao hơn. Mày không tham gia nghiên cứu khoa học chính là đã cống hiến rồi.

An Phi nghiên cứu: Ở lại Quảng Châu làm chi? Mày xem nhân phẩm gã Diệp Hải đó đi. Mày ở với anh ta chắc chắn sẽ tức chết mất. Vừa khỏi viêm phổi, xin đừng để bệnh tái phát.

An Phi nghiên cứu: Đừng quên Mạc Lượng, anh ấy từ nhỏ đã là tình nhân trong mộng của mày. Làm người phải một lòng.

An Phi vận động: Tao không một lòng ở chỗ nào chứ?

An Phi nghiên cứu: Mày ở lại đây, ngày ngày ở chung với Diệp Hải chính là không một lòng, mà

An Phi vận động: Mày im đi, mày đừng có giả vờ nghiên cứu mà thật ra là hóng chuyện nữa.

An Phi hóng chuyện: Mày cũng không giả trong sạch nhỉ, rất có nhục dục.

Mày đã nhìn cậu nhỏ của anh ta, còn đặt ảnh chụp của anh ta lúc nhỏ vào trong áo lót, dán ngay gần... của mày...

An Phi nhục dục: Mày im đi!

Lúc trong đầu tôi còn phân tích nhiệt liệt, đã có người gõ cửa phòng tôi. Tôi hoảng hốt, chạy ra mở cửa, không phải Diệp Hải thì là ai chứ?

Tôi không muốn cãi nhau, vừa nãy bản thân đã tự cãi nhau rồi. Mặt tôi lạnh tanh nhìn anh: “Gì?”

Tay anh đút trong túi quần: “Vừa nãy em nói cám ơn anh. Không phải chỉ là nói một câu thế chứ?”

“...”

“Mai là thứ Bảy, chúng ta ra ngoài tận hưởng cuối tuần đi.” Anh còn chưa đợi tôi phản ứng, đã quay đầu bước đi.

Anh không thể đợi chút được à? Chúng ta có thể nói chuyện sắp xếp ngày mai mà.

Về ngày cuối tuần này, ý kiến đầu tiên của Diệp Hải là: Chúng ta đến Armani báo thù.

“Đừng đùa chuyện này với tôi nữa, tôi bối rối đến chết mất.”

“Không phải hôm đó em bị người ta coi thường à?” Diệp Hải nói, “Hôm nay anh dẫn em đi chỉnh bọn họ lại.”

Anh không nói còn đỡ, vừa nhắc đến lại làm dấy lên cơn hận trong tôi, cả đời này tôi chưa từng bị người ta xem thường như thế đâu. Tôi nói: Được. Cám ơn anh đã suy nghĩ thay tôi báo thù. Muốn báo thù hả, thì phải chơi độc vào, anh mua hết đống quần áo Armani mùa này đi, đè chết bọn họ.

Anh vô cùng xem thường: “Nên mới bảo An Phi em quả thật thiếu tâm nhãn. Anh mua hết áo quần của bọn họ, họ được trích phần trăm còn mừng chưa kịp, lấy gì mà đè người ta, em thật là...”

Miệng nhét đầy cơm lúng búng noi: “Vậy anh nói phải làm sao hả?”

Kết quả hôm đó Diệp Hải dẫn tôi đến Versace với Chanel mua đồ, sau đó lại xách theo túi lớn túi nhỏ đến Armani, sau đó mặc thử từng bộ, rồi sau đó không mua một bộ nào hết. Cả đám nhân viên mắt to trừng mắt nhỏ. Sau khi đã nhìn đủ, mới nói với cô nhân viên hôm trước bảo tôi đi mua đồ ở Baleno: “Cô nói đúng, nhãn hiệu của các cô quả không hợp với tôi.”

Xe của anh đầy ních túi đồ mà bọn tôi mang theo, tôi chỉ vào chúng mà nói: “Rất xa xỉ, đống này nếu đổi thành Ning, chắc hẳn có thể đạp thủng ba mươi chín khu vực Olympic.”

Anh khởi động xe không nhìn theo: “Chẳng hề gì. Nếu em muốn, thì cứ giữ lại mà mặc; nếu em không thích, thì bán giảm giá đi.”

Anh lấy từ sau xe ra một gói đồ to, đặt trong lòng tôi nói: “Vừa nãy lúc em chọn quần áo, anh đã đi chuẩn bị đấy. An Phi nếu em mặc cái này vào, rồi để cho anh chụp mấy tấm hình, nể tình anh thay em báo thù, báo đáp anh vậy là được rồi.”

Tôi lấy ra nhìn, lập tức ném vào mặt anh: “Tự anh mặc vào soi gương tự sướng đi.”

Diệp Hải phanh xe cái “két”, anh gỡ lấy chiếc quần lót Lace trong suốt màu đen xuống khỏi gương mặt trắng nõn của mình, u oán nhìn tôi nói: “Em đúng là đồ hẹp hòi. Anh chỉ có một yêu cầu thế mà thôi.”

Lúc này tôi đang đứng ở cửa cung khoa học thanh niên, người mua vé xếp thành hàng dài. Trên bức tranh tuyên truyền là một chú cá nhà táng vô cùng lớn đang dẫn đầu động vật biển thường du trong đại dương xanh thẳm. Tôi nhớ lại phần giới thiệu đã thấy trên báo hai ngày trước: Nhà hải dương học nổi tiếng Nhật Bản đến Bắc Kinh tổ chức triển lãm văn hóa bảo vệ biển rất được hoan nghênh, mời đến Quảng Châu thăm quan.

“Chúng ta đến đó xem nhé, em

“Anh mời đấy.”

Tôi với Diệp Hải hòa vào dòng người, bên trong chia làm mấy sảnh triển lãm, đủ chủ đề khác nhau. Tranh ảnh, hóa thạch, hình ảnh la-de với các tạo hình hiện vật kể lại sự phát sinh của đại dương, cùng sự phát triển và biến hóa.

Đại dương từng là một đứa trẻ nông cạn, tính tình không tốt, nhiệt độ lại cao, nước chứa có tính axit, thiếu dưỡng, không có chất bổ. Trong quá trình khóc rống giãy dụa của sự trao đổi chất, hơi nước không ngừng bốc lên, hình thành mây mưa, mây che đi tia tử ngoại mạnh mẽ của mặt trời, mưa cũng phân chia muối trong lục địa và nham thạch, cung cấp chất dinh dưỡng mà sinh mệnh vừa sinh ra cần nhất, từng tế bào vật chất chậm rãi hình thành dưới đáy biển.

Tiếng khóc đầu tiên của nó, bởi vì sinh mênh trong cơ thể đang sinh sôi xao động, màu xanh biế hình thành trong cơ thể, rồi duỗi người, nổi lên mặt nước, chinh phục và sử dụng những tia sáng mạnh mẽ, tạo khí oxy và ô-zôn, cho những vật đa bào hay sinh vật có cảm xúc một nền móng cùng bức chắn.

Bọn chúng chậm rãi hình thành, diễn biến: Đơn bào, đa bào; tím có, xanh cũng có; mặt trời quay vòng, nuốt luôn kẻ khác; hướng về lục địa, cố thủ hải dương, còn cả cái ngày cuối cùng cũng có côn trùng; bốn chân chạm đất, đứng dậy hành tẩu; lúc im lặng, khi mở miệng nói. Sinh mệnh muôn hình muôn vẻ, sinh ra, lớn lên ở đây, vì mỗi một cơ thể hình thành ban đầu, đều lưu lại dấu vết của nó: đại đa số động vật lúc còn ở trong phôi thai đều có khung quai hàm, đó là lời chào gửi đến đại dương, trong mấy tỉ năm trước là nó đã tạo nên chúng, cũng đồng ý cho chúng sống nhờ.

Những lần ồn ào, vô lương ấy, đều không bỏ một đồng hồ để tiến hóa, để phát triển cuộc sống tạm trú của chúng, cũng làm nó phong phú lên.

Biển cả không còn là cậu bé buồn chán năm nào nữa, giờ đây nó đã trở thành một thiếu niên giàu có, mạnh mẽ. Bao la, ung dung, lại có khí nổi giận. Khi ngài im lặng, đó chính là bảo tàng, chính là thắng cảnh; lúc ngài không kiên nhẫn thì hô mưa gọi gió; lúc muốn vui, trong chớp mắt liền chia tách lục địa; có khi ngài lười biếng, liền nhấn chìm sông băng vạn năm.

Mỗi một bức hình, mỗi câu chuyện xưa, mỗi viên hóa thạch cũng đủ để ghi lại tháng năm hóa tro tàn đầy lưu luyến, khiếp sợ với lịch sử của đại dương, cùng vẻ đẹp và sự hùng vĩ của ngài.

Sảnh triển lãm ở cuối bị đóng.

Bọn tôi chậm rãi mở cửa ra, trước mặt là hai con đường hẹp. Tôi với Diệp Hải mỗi người đi một hướng.

Tôi như lạc vào biển khơi xanh thẫm, ánh đèn le lói, chỉ thấy sóng biển ngập trời, bão lao vùn vụt, lốc xoáy cuốn ầm ầm, sóng thần cuồng nộ, thủy triều đỏ hãi hùng, những ngọn núi băng trên đảo nổi dấu đầy sát khí, nhấn chìm không ít thuyền đi biển cùng người trên đó.

Vào thế kỷ 16 trước công nguyên, núi lửa Santorini ở phía bắc đảo Crete phun trào, dung nham quét đến tận thung lũng sông Nile cách đó 300 ngàn mét, núi lửa phun khiến biển Aegean dâng sóng cao hơn 90 mét, thành thị xung quanh bị phá hủy, chỉ còn lại đảo Sila sừng sững cô độc giữa bển Aegean.

Ngày 20 tháng 9 năm 1498 ở Nhật Bản, vì động đất 8,6 độ dưới đáy biển Đông mà gây ra sóng thần, ngọn sóng cao nhất cao 15-20 mét, phá hủy hơn 1000 kiến trúc ở vịnh Ise, hơn 5000 người chết chìm, ở Izu, biển xâm nhập vào 2000 mét nội địa, thành phố Shima gặp thảm họa nghiêm trọng, theo “Thái Minh Chí” ở tỉnh Shizuoka ghi lại, tử vong 260 ngàn người, tỉnh Mie có mười nghìn người chết đuối. Ngày 26 tháng 12 năm 2004, biện đông ở Idonesia, lan đến dọc theo Ấn Độ dương phải gần năm quốc gia, số người chết hơn 30 vạn.

Còn cả chiến hạm mất tích ở Bermuda, Titanic đụng phải núi băng trôi, ít nhiều đảo bị nhấm chìm ở xung quanh Bắc Băng dương, cùng với thành phố Venice dưới ánh hoàng hôn mỹ lệ vô ngần, nhưng biển khơi cũng đang từng chút từng chút nuốt mất nó.

Tôi đi ra khỏi nơi này, dùng yêu ghét đơn giản của bản thân mà phán đoán: ngài hỉ nộ vô thường, chẳng phải là người lương thiện gì; nhưng lại nắm lấy quyền lực lớn, quyền sinh sát trong tay quyết địnhh bằng tâm tình, nhẹ nhàng khẽ động, đã làm ra thảm kịch nhân gian.

Diệp Hải từ mặt bên đi ra, nhìn tôi.

“Bên chỗ anh có đẹp không?” Tôi hỏi.

“Rất tàn nhẫn.” Anh nói.

“Là gì?”

“Nước thải đổ hết vào biển, số lượng hằng năm cũng phải nửa Địa Trung Hải. Người Nhật Bản giết cá voi, họng pháo còn to hơn cả thắt lưng một người; người Trung Quốc đánh phá cá mập, cắt vây cá, lại đem những chú cá đáng thương ấy ném về lại biển; điện của người Mỹ ở dưới đáy biển trải dài cả châu Âu, khiến núi lửa Nam Mỹ rục rịch phun trào. Còn có,” Anh nhìn tôi, “Khai thác đá ngầm trên biển, vô số bầy cá không tránh kịp, đều bị máy móc đánh chết, hoặc vì cố tìm đường thoát mà chết vì mệt. Lại còn cả, chỉ không cẩn thận một tí, dầu mỏ chảy ra, cả mặt biển loang loáng như nhựa đường, chỉ cần một mồi lửa, dầu ở trên mặt nước sẽ bốc cháy, có thể cháy liên tục trong mấy tháng. Núi băng cũng tan ra.” Anh dừng lại hỏi tôi, “Em thì sao? Bên em là gì?”

Tôi cười: “Vừa nãy còn cảm thấy tức giận, nhưng bây giờ nhìn lại thì, biển cả đối với loài người, chẳng qua là ăn miếng trả miếng thôi.”

Anh đặt tay lên vai tôi, cười nhìn tôi: “Khó thấy người khai thác biển nào như em lại có lí giải sâu như thế.”

Lúc tôi với Diệp Hải ra ngoài, trong lòng thấy không thoải mái cho lắm, vì sao triển lãm của người Nhật Bản lại không thể giống như điện ảnh của phim Mỹ, có một cái kết khiến người ta sảng khoái vậy?

Tôi theo Diệp Hải ra đến đại sảnh triển lãm, bên cạnh hòn núi giả ở hành lang tầng một có một đôi nam nữ đưa lưng về phía chúng tôi bàn chuyện. Lúc chúng tôi đi lướt qua bọn họ, sắp ra đến cửa, tôi liền dừng lại.

“Anh đi lái xe đi.” Tôi nói, “Tôi để quên đồ ở trên lầu rồi. Phải đi lấy lại đã.”

“Thứ gì thế?” Diệp Hải nói, “Anh đi lấy với em.”

“Anh đi trước đi, cái túi nhỏ băng vệ sinh hồng ở gần bồn rửa trong nhà vệ sinh nữa đó.” Tôi nói

Anh nhìn tôi bảo: “An Phi, em đừng có mà nói bậy với anh.”

Tôi thở ra, hai vai trũng xuống, “Thấy một người quen, tôi muốn đến chào hỏi mấy câu.”

“Được, vậy em đi đi.” Diệp Hải nỏi, giọng của anh hòa hoãn nhưng ngữ khí thì lại cứng rắn, “Anh chờ em mười phút ở bãi đỗ xe.”

Hôm nay là một ngày trọng đại, tôi không chỉ gặp Mạc Lượng, mà còn gặp được Yagyuu Ranko đã lâu không thấy, vị học giả Nhật Bản đến Quảng Châu tổ chức triển lãm chính là chồng của cô ấy.

Chuyện xảy ra hôm đó luôn vòng vèo trong đầu tôi, không kiểm soát được.

Mạc Lượng nói với Yagyuu Ranko: “Cô giáo còn nhớ An Phi em gái tôi chứ?”

Cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi: “Sao lại quên được chứ, An Phi xinh đẹp như thế kia mà. Mạc Lượng từng nói tiểu thư An Phi học ở đại học Bắc Kinh, cũng là khoa địa chất học ư?”

Tôi khẽ gật đầu.

Cô ấy nói: “Tuổi trẻ chỉ có một lần thôi, phải cố gắng đấy

Sau đó là một mảnh im lặng.

Mạc Lượng nói: “Đã quấy rầy cô giáo rồi, tôi phải đi đã.”

Cô ấy ngẩng đầu nhìn anh, khẽ nhíu mày: “Cũng không uống một tách trà đã ư?”

“Phải ngồi thuyền về đảo rồi.”

Cô ấy gật đầu, dùng sức nắm lấy tay anh, mắt nhìn thẳng anh mà nói: “Anh Mạc Lượng*, phải bảo trọng đấy.”

(*Chú thích ở đây một chút, Yagyuu nói với Mạc Lượng là từ 君 trong quân vương, trong trường hợp hiện đại thể hiện sự tôn kính, khác với An Phi hay gọi là ca ca.)

“Cô giáo cũng vậy nhé.”

Yagyuu Ranko đi đến chỗ chồng mình giúp đỡ, tôi đi một bước quay đầu lại thì nhìn thấy bóng lưng của cô ấy. Trong lòng tôi có chút áy náy với Mạc Lượng, có phải tôi đã quấy rối cô giáo học sinh bọn họ khó mà gặp lại không? Tôi ngẩng đầu nhìn, mặt trời tháng chín treo bên ngoài khung cửa sổ tầng một tỏa ánh nắng rực rỡ xuyên vào, đốt lên trong mắt cùng trên mặt tôi đến nóng r

Tôi chính là nữ phụ độc ác trong phim Hàn mà.

Mạc Lượng nói: “Sao không nói gì thế, buồn bực à?”

“...”

Anh khẽ cười: “Em đang tò mò là, anh với cô Yagyuu đang nói gì ư?” Anh trầm ngâm trong chốc lát, rồi mới nhẹ nhàng nói, “Những chuyện đã trôi qua.”

Lúc đi theo cô ấy học, tình cảm của cô ấy với anh pha trộn rất nhiều nhân tố. Một cô gái xinh đẹp lại uyên thông luôn khiến người ta ngưỡng mộ, hơn nữa cô ấy lại dịu dàng thân thiện, trên người không hề toát lên vẻ kiêu căng không ai bì nổi, lúc Mạc Lượng còn trẻ, đang tha hương du học, vào lúc quái quỉ nào đã yêu cô giáo mình, có lẽ chính anh cũng không biết.

Sau khi nhận ra thì đã muộn rồi.

Khi Yagyuu Ranko thua ván bài kia, đã quyết định rút khỏi ngành giáo dục. Trong đêm đen anh đội mưa đến tìm cô, muốn cô ấy thay đổi quyết định. Nhưng lúc đó ở trong nhà, anh đã gặp vị hôn phu của cô ấy.

Một người làm ra quyết định quan trọng hay thay đổi, nguyên nhân không chỉ có một. Người đàn ông này là một nguyên nhân khác của cô ấy.

Anh ta trông rất hiền, nhưng tính cách lại thông minh hoạt bát, quan trọng hơn là, trên học thuật luôn có lý tưởng, anh ta khác hẳn cô ấy, thậm chí là nước lửa khó dung hòa. Cô ấy là người tiên phong trong việc khai phát đại dương, anh ta lại là người theo đuổi chủ nghĩa lý tưởng bảo vệ đại dương; công việc trước của cô ấy vì phải phát hiện xác định mà lợi dụng đáy biển liên tục, cả đời anh ta lại muốn ngăn cản chuyện như thế. Lần đầu tiên cô ấy gặp anh ta, là khi anh ta dẫn đầu một nhóm người khỏa thân trước tàu lặn khảo sát.

Tuy Yagyuu Ranko rời khỏi ngành, nhưng cũng không hề nảng chí ngã lòng, cũng không ủ rũ cả ngày, cô ấy yêu người đàn ông hoàn toàn khác mình, đi theo anh ta hưởng thụ một cuộc sống khác.

Mạc Lượng mới hay mình chỉ là đơn phương Yagyuu Ranko không cần một bản sao của mình, cũng không sợ Mạc Lượng có thể càng xuất sắc càng cấp tiến càng thành thạo mà đòi cả bảo tàng

Yagyuu cần một người khác, một người mà bản thân không hề chu đáo.

“Bọn anh ôn chuyện thế, có khó khăn không?”

Mạc Lượng nói: “Vừa nãy ấy hả? Bọn anh cũng chẳng nói gì cả. Cô giáo Yagyuu chỉ là nói anh biết có lẽ có thể làm nghiên cứu trên phương diện địa chất hải dương ở một hướng. Cô ấy không đề nghị anh thăm dò dầu mỏ dưới đáy biển nữa -- tín ngưỡng của cô ấy đã đổi rồi, cũng muốn anh quy theo.” Anh nhún vai cười.

“Đương nhiên cô ấy không có khả năng thuyết phục được anh rồi.” Tôi nhấp một ng

Anh nghĩ một lát rồi nói: “Anh nói thế này với cô ấy: anh cảm thấy rất lo lắng, bất kể là thăm dò trước mắt hay sau này phải tiến hành khai phát. Anh không có thời gian quay đầu lại nữa, có phải cũng không còn lựa chọn nào khác không. Anh cũng không có thời gian để mà,” Giọng của anh bình tĩnh đến mức làm người ta sợ hãi, “Bất kể là tưởng niệm lúc trước, hay là những yêu thương gần đây.”

Tôi cúi đầu, thở dài một hơi.

Lúc một người không rõ, luôn có nhiều suy đoán bất an như thế, thật ra chỉ dùng một câu mà thôi, Mạc Lượng anh nói bao nhiêu đều hiểu hết. Anh biết, anh vẫn luôn biết. Chỉ là anh, không có, thời gian, mà yêu đương với tôi.

Bên cạnh tốp năm tốp ba đi ra, đứa trẻ tham quan xong cầm trong tay bóng bay hình con cá voi, rồi đòi ba mẹ uống nước ngọt.

Mạc Lượng nói: “Em muốn gì đây? Phi Phi, anh mua cho em.”

Tôi đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Anh nói: “Anh còn định đến bệnh viên thăm em chứ, không ngờ trùng hợp lại gặp em ở đây. Bao giờ thì em về...”

“Anh Mạc Lượng, bệnh của em khỏi rồi.”

“...”

“Em nghĩ là, bây giờ em không cần về hải đảo nữa.” Tôi ngửa đầu, lại nhìn anh, tôi muốn nhìn anh cho kỹ, từ nhỏ tôi đã thích anh rồi. Làn da trắng nõn, đôi mắt đen láy như nho, giống Bách Nguyên Sùng, cũng giống Phó Tân Bác, “Tổ lặn trong trường triệu tập tập huấn, em muốn ở lại đây đi tập, sau đó tham gia thi đấu cả nước.”

“...”

“Em cảm thấy mình ở trên đảo thật ra cũng chẳng giúp được gì. Những việc em có thể làm, thì tiểu ban trưởng cũng làm được. Cho nên em nghĩ, em,” Tôi cười nhạt, “Em nên chọn một nơi hợp với vị trí của mình.”

“Vậy em nghĩ xong chưa?” Anh nhìn tôi.

“Ừm.” Tôi gật đầu một cách khó nhọc, “Nghĩ kỹ rồi. Nghĩ rất kỹ mới nói.”

Trong mũi tôi xót xa quá, tôi cau mày, nhưng lại bật cười: “Em phải đi tìm bạn đã, bọn họ đang chờ em đấy.”

Anh tựa như thất thần, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, lấy trong túi tiền ra một xấp tiền, nhét vào trong tay tôi: “Phi Phi, cầm cái này đi.”

Tôi đẩy tay anh ra: “Em vẫn còn mà...”

Bỗng anh trở nên bực mình, cố chấp nhét xấp tiền vào trong túi xách của tôi, lúc nói lại đanh giọng: “Đừng đẩy nữa, cầm nó đi.”

Anh chưa bao giờ ra lệnh cho tôi thế cả.

Tôi thì thào nói: “Thật sự không cần mà.”

Anh dừng một lúc lâu, cuối cùng giọng dịu lại: “Nghe lời đi. Đây cũng là tiền lương hai tháng của em đấy.”

Tôi cúi đầu thật thấp, trong lòng vô cùng khổ sở, trong lòng tôi nói: mau đi đi, mau đi đi, nếu mày không đi, tao sẽ rơi nước mắt đấy.

“Bao giờ thi thì nói lại anh. Anh sẽ đến xem bọn em thi, cổ vũ cho em.”

Tôi không để tâm vào điểm này, tôi chậm rãi nắm lấy tay anh, ngẩng đầu mở tròn hai mắt nhìn anh: “Nếu, nếu anh không vội, bao giờ anh có thời gian, anh, anh, anh phải...”

Anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng: “Anh đến tì

Tôi tạm biệt Mạc Lượng, nhưng cũng không đi tìm Diệp Hải.

Tôi nán lại quá lâu, đại gia nói một không hai chắc sẽ không chờ tôi.

Tôi đi thẳng một mạch đến Châu Giang, tìm ghế đá ở công viên bên bờ sông ngồi xuống, đèn mới lên thắp sáng rực rỡ, ánh đèn ở hai bên bờ sông từ từ chảy xuôi, mọi người sau bữa cơm chiều đi dạo hát hí khúc chơi cờ đánh bài bắt cua, còn có người đem theo diều đêm thả lên bầu trời.

Một cậu nhóc nhỏ người còn chưa cao bằng chân ghế, ở bên kia chơi với trái bóng cao su to. Quả bóng nhanh chóng lăn đến dưới chân tôi. Tôi nhặt lên trả cho cậu bé, cậu bé cười chạy đến, trong đôi mắt màu nâu đong đầy hơi nước, cùng với làn da trắng mịn màng.

Những đứa trẻ đều là đồ ngốc, chỉ vì được một trái bóng đã vui vẻ đến thế.

Lúc tôi khổ sở, không hi vọng có người khác vui vẻ.

Tôi vừa nghĩ đến, liền ném quả bóng sang một bên.

Thằng bé bập bõm chạy đến, rồi lại đưa cho tôi, muốn tôi chơi kiểu ném bóng thế này.

Đúng là đồ ngốc, ngốc giống tôi, quả bóng bị người ta ném đi lại ngu ngốc nhặt về cho anh.

Anh lập tức ném nó ra xa.

Thằng bé lại định chạy đến nhặt bóng, nhưng bị mẹ gọi về.

Người phụ nữ đó nhìn thấy tôi không có ý tốt gì khi đùa với cậu con trai ngây thơ khả ái của mình, trừng mắt dùng tiếng Việt* mắng tôi mấy câu, rồi ôm lấy đứa trẻ bỏ đi.

(*Thứ tiếng người Quảng Đông, Quảng Tây nói.)

Cơn tức của tôi lập tức bốc lên, vọt đứng dậy.

Tôi không thích nơi này. Gió đêm ấm áp, làn nước mềm mại, người già hát khúc, con diều lấp lánh, đứa trẻ đáng yêu, và người mẹ bảo vệ nó. Thật đáng ghét. Tôi chẳng thích tí nào cả.

Tôi ngẩng đầu nhìn không trung chói lọi, nhớ lại lời Diệp Hải nỏi, anh đã nói, đôi khi thời tiết có lúc không tốt, thật ra đều là vì tâm tình của tôi.

Nếu là như thế, nếu thật là như thế. Tôi căm hận mặc niệm trong lòng: bây giờ, trời mưa đi.

Vài giây sau, tiếng sấm rền từ đằng xa truyền đến, bỗng mây đên cuồn cuộn từ tám phương tập trung về đây. Mặt trăng, tinh tú đều bị che lập tức, gió nổi lên, mọi người còn chưa kịp né, thì mưa đã lộp độp rơi xuống.

Tôi rất vui sướng, không lẽ tôi thật sự có thể hô phong hoán vũ?

Nhưng tôi đã quên mất một chuyện quan trọng, mọi người đang đùa vui bên bờ sông, chỉ cần chạy vài bước là đã về lại nhà mình, tắm rửa, thay quần áo. Còn tôi, cô độc một người, không dù che, không chốn để trú.

Tôi trong cơn mưa được chính mình gọi đến khiến cả người ướt như chuột dột. Trên đường lớn khói nhẹ khẽ nổi, một chiếc xe “kít” một tiếng dừng lại, tiếng còi kêu cùng phanh xe đều bén nhọn như nhau.

Một người từ trên xe bước xuống, chậm rãi đến gần, bóng hình dần rõ ràng trong màn mưa. Một chiếc dù che trên đỉnh đầu tôi.

Giọng của anh, mang theo vẻ trêu đùa, lại có chút đắc ý truyền từ trên đầu tôi đến: “Em đúng là đồ ngốc.”

Tôi bị mưa to làm mờ tầm nhìn, ngẩng đầu nhìn anh một lúc lâu: “Sao anh chưa đi thế đại gia?”

Trong đầu có hai bản thân.

Đối mặt với Mạc Lượng là một cô gái tốt dịu dàng, xoắn xuýt, tốt bụng, đôi khi khờ dại. Cô gái này xoay người lại, mắt nhìn Diệp Hải, liền lập tức bị một cô gái khốn nạn thay thế.

Đồ tồi lạnh lùng này còn là một kẻ vong ơn bội nghĩa. Đồ tồi này sao lại chiếm tiện nghi của người ta chứ. Bây giờ đồ tồi này lại bỗng chiếm lấy thân thể tôi, cơ thể ướt đẫm, lạnh đến phát run bị kẻ tồi tệ này giật dây đột nhiên trở nên tham lam, hướng đến nơi ấm áp gần nhất.

Tôi từ từ đứng dậy, từ từ bước đến. Tôi giang rộng hai tay, ôm lấy tấm lưng rắn chắc của anh, mặt áp vào ngực anh, ngẩng đầu lên, chóp mũi sượt qua cổ, hô hấp đó là mùi của anh mà tôi quen thuộc. Ở Bắc Kinh, trên hải đảo mà tổ lặn tập huấn, trong túi ngủ chật hẹp, ở trong bệnh viện, trong rừng vải xanh thẫm. Anh đã từng ôm tôi đầy ấm áp như thế.

Nước mắt tôi chảy xuống ngay trước mặt anh, chỉ khẽ chớp mắt, những giọt châu đã vương đầy mặt. Tôi thấp giọng, nói như lấy lòng, lại như van nài: “Tôi lạnh, ôm một cái, được không?”

Dù lập tức bị vứt trên mặt đất, đôi tay dài mạnh mẽ ôm chặt tôi vào lòng. Trời vẫn đang tầm tã, nhưng chợt có nơi ấm áp kiên định để dựa vào. Kẻ tồi tệ trong lòng tôi cảm thấy an toàn, thư thái, lại càng nhiều nước mắt tuôn rơi.

Cằm Diệp Hải dán lên trán tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Em sao thế? An Phi.”

Tôi theo anh về nhà,thay quần áo. Gối đầu, giường vừa to vừa mềm, mọi thứ đều khô ráo ấm áp, còn cả khuỷu tay của Diệp Hải nữa. Tôi nằm bên cạnh anh, cong người đối mặt với anh, tay anh nhẹ nhàng giơ lên, liền đem tôi kéo vào trong ngực. Tư thế này thật ăn ý, anh luôn có thể ôm tôi mà biến tôi thành kẻ nhỏ bé, mềm mại.

“Sao lại khổ sở như thế?” Anh vươn tay nhẹ nhàng gạt đi từng giọt nước mắt đọng bên khóe mắt tôi.

Tôi nhìn anh: “Anh sẽ không muốn biết đâu.”

“Anh luôn lắng nghe em.”

Tôi sụt sịt kể: “Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì. Lúc nãy ở chỗ triển lãm, tôi gặp ngươi mình thích đó, hôm nay, cuối cùng đã nói rõ với tôi hay, tôi với anh ấy, không thể.”

“Thầy giáo kia đó hả?”

“Ừm.”

“...”

Tôi giơ tay lên khẽ đếm: “Bảy năm.”

Tôi thích anh ấy bảy năm. Vừa nãy lại nghe anh ấy nói, không có thời gian. Tôi như bị đánh một gậy bất ngờ,ừa như gỡ được một gánh nặng. Vừa khó chịu lại cảm thấy thoải mái kì lạ.

Diệp Hải, bảy năm có dài không?

Một phần ba quãng thời gian tôi đã sống đều là thích anh. Là lúc tôi vừa thích một người mà đi thích anh. Bây giờ anh nói: “Không được.”

Tôi nhắm mắt lại, lại một hàng nước mắt lăn xuống.

Diệp Hải nói: “An Phi, em khóc nữa anh sẽ hôn em.”

“Đừng có giậu đổ bìm leo.” Mũi tôi bị tắc, cố sức hừ nói.

Anh hơi ngồi dậy, nhìn thẳng vào tôi từ bên trên: “Là muốn em im miệng đấy. Bởi vì anh nghe xong liền mất hứng.”

Tôi sợ anh nói sẽ làm, nhanh chóng dán mặt lên hõm vai, sau gáy anh.

Diệp Hải thấp giọng cười chân tình: “Vậy phải làm sao bây giờ? Anh đi chỉnh hắn ta nhé, để giải mối hận trong lòng.”

Tôi lắc đầu, kịch liệt

Diệp Hải liền hôn lên tóc tôi.

Cơn mưa đã tạnh, ngọn gió mang theo mùi vải trong rừng từ ngoài bay vào, cánh là xì xào, vấng trăng sáng treo bên ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào vết nước mắt chưa khô trên mặt cô. Trong thế giới này, Amphi hận mình bị cô phụ lại tình cảm bảy năm, mệt mỏi ngủ thiếp đi. Diệp Hải dùng tay làm gối cho cô, tay kia vuốt ve tóc cô. Nhẹ nhàng, cẩn thận lắng nghe tiếng thở của cô.

Bảy năm, chỉ bảy năm mà thôi. Đã khiến nàng khổ sở như thế.

Vậy còn ngài, đã mấy ngàn năm rồi?

Đá ô liu, muốn đi lại vấn vương.