Thân Phận Số 019

Chương 40: 40: Hành Khách Xin Chú Ý 10




Hướng Đông liếc nhìn người thứ ba chướng mắt bên cạnh Trần Ngưỡng, lời là nói cho Trần Ngưỡng nghe: "Khi găng tay dùng một lần và nước khử trùng xuất hiện, tao cũng đã nghĩ như vậy, nhưng bây giờ thì không. "

"Nhưng Lão Lý chỉ chính là anh ta không hề sai, rốt cuộc anh ta có liên quan gì. "Trần Ngưỡng không đoán ra được, quay đầu lại hỏi," Tôn Nhất Hành đâu rồi? "

Hướng Đông khó thở," Lão tử không phải vẫn luôn nói chuyện với mày sao? Làm sao biết được họ Tôn kia đi đâu."

"Tao không hỏi mày."

Ngay khi giọng nói của Trần Ngưỡng vừa dứt, Triều Giản liền mở miệng: " Đã chạy đi tìm Họa sĩ."

Hướng Đông trừng mắt nhìn hai tên bỏ lại hắn rời đi tìm Tôn Nhất Hành, đang định đuổi theo đột nhiên dừng chân xoay người lại, làn khói thuốc trôi về phía người câm nhỏ.

"Con nhóc tàn nhang, nói cho anh đây biết, vì sao hết lần này tới lần khác cứ nhìn chằm chằm vào bạn anh đây vậy hả?"
Người câm ngồi dưới đất nhìn búp bê của nam sinh, không thèm để ý đến hắn.

"Gan lớn nhỉ." Hướng Đông đá vào chiếc túi vải đeo xéo sang một bên của người câm, "Ha, nhóc không sợ tên tàn phế kia?"

Lông mi của người câm run lên.

"Sợ còn nhìn," Hướng Đông lại đá thêm một cước làm bánh quy trong túi văng ra, nát thành từng miếng nhỏ, "Anh đây suy nghĩ chắc nhóc không phải là dạng hoa si đâu ha, thế thì nghĩ gì thế hả?" (hoa si, mê trai đó quý dị)

Người câm: "A."

Khuôn mặt Hướng Đông hơi co giật, cái từ "A" này sao nghe vào giống như "Cút" quá vậy?

Con mẹ nó, chuyến tàu sau có thể khiến người ta phát điên, một tay già đời như hắn, thính giác vậy mà lại xảy ra lỗi.

.

Trần Ngưỡng đang ở khu C. Anh ném điếu thuốc vào thùng rác, lúc nãy hút vài ngụm, mùi nicotin trong miệng kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ vị giác của anh, khi sắp ném điếu thuốc trong tay đi, trong hai ba giây anh vẫn muốn hút tiếp.
Nhưng khí tức của đồng đội rất bạo.

Trần Ngưỡng lần lượt đi vào các cửa tiệm tìm Tôn Nhất Hành và anh Họa sĩ: "Cậu không thích mùi thuốc lá à?"

Câu trả lời của Triều Giản thật ngoài ý muốn: "Không đáng kể."

Trần Ngưỡng kinh ngạc nói: "Vậy thì tại sao khi tôi hút thuốc, hình như cậu lại...không vui? "

Triều Giản chống nạng đi về phía trước:" Người khác. "

Đầu óc Trần Ngưỡng rối thành một đoàn.

Thiếu niên dừng lại đợi anh đuổi kịp, sau đó thản nhiên nói với giọng điệu rất lạnh nhạt: "Ghép hai câu liền nhau xem."

Trong tiềm thức của Trần Ngưỡng liền ghép thành một câu.

Người khác không đáng kể.... Người khác không đáng kể!

Đồng đội không thể hút?

Đầu óc Trần Ngưỡng càng thêm rối: "Hút thuốc chứ đâu phải dùng ma túy. Cũng không trì hoãn việc tìm manh mối, thỉnh thoảng còn có thể nâng cao tinh thần."
Cây nạng đập vào kệ vang lên một tiếng "rầm" theo sau là giọng nói thiếu kiên nhẫn của thiếu niên: "Vậy thì anh trở lại nhặt đi. "

" ...... Đều ném rồi. "

Trần Ngưỡng thấy cảm xúc lên xuống thất thường của đồng đội, tim như treo lên cổ họng, lo lắng hắn không phải là đã quên uống thuốc đi: "Tôi nghiện thuốc lá không nặng, có thì hút, không có thì không hút. "

"Cậu để ý thì tôi không hút thuốc trước mặt cậu là được, cũng không phải chuyện gì lớn. "Trần Ngưỡng ôn hòa nói.

Triều Giản quay lưng về phía anh, một lúc sau mới nói: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe."

Trần Ngưỡng lảo đảo một cái: "Ừ phải."

Triều Giản lạnh lùng quay đầu nhìn lại.

Trần Ngưỡng không thể nhịn cười, mím miệng dựng một ngón tay cái nói: "Ý nghĩ của cậu rất đáng được ủng hộ. Nếu thế hệ của cậu đều suy nghĩ giống như vậy, tương lai đất nước sẽ một mảnh tốt đẹp."
Triều Giản: "..."

.

Trần Ngưỡng không mất nhiều thời gian đã tìm thấy Tôn Nhất Hành, tuy trạm xe có rất nhiều cửa tiệm, nhưng nó không thể nào so sánh với rừng cây trên đảo nhỏ, tìm thấy rồi thì hết đường chạy trốn.

Tôn Nhất Hành đang co ro trong góc, khuôn mặt khuất sau hai que tôm to. (que tôm hình nộm ấy, kiểu được bơm hơi đặt trước cửa tiệm.)

Trần Ngưỡng thật sự không biết nên nói cái gì: "Tôn tiên sinh, ông rõ ràng cái gì cũng không giấu được, tay chân đều lộ ra bên ngoài, vừa vào là tôi đã thấy ông."

Que tôm động đậy một trận.

Trần Ngưỡng ngồi xổm xuống, "Không tìm thấy Họa sĩ?"

Tôn Nhất Hành run lên.

"Họa sĩ luôn độc lai độc vãng, sẽ có một chỗ ẩn nấp riêng, không dễ tìm, tôi cũng không tìm thấy anh ta."

Trần Ngưỡng hơi dừng lại một chút: "Nhiệm vụ nhắc nhở nằm trong tay ông đúng không."
"Tôi chưa từng nghi ngờ đến trên đầu ông. " Anh thở dài, "Tại sao tôi lại không nghi ngờ ông kia chứ? Thật là đoán không ra, ông hẳn là nên bị nghi ngờ bên trong mới đúng. "

Người đàn ông trong sau que tôm không lên tiếng.

"Họa sĩ mua lại lời nhắc nhở nhiệm vụ của ông đúng không."

Trần Ngưỡng nhẹ giọng nói, sợ âm lượng lớn hơn sẽ dọa chạy động vật nhỏ: "Là ông tự chủ động đi tìm anh ta đúng chứ, vì anh ta phát ra mùi vị của đồng tiền nặng nhất, nhưng ông cũng có can đảm thật đấy, không sợ anh ta sẽ gϊếŧ người diệt khẩu. "

" Ông có can đảm và suy nghĩ của riêng mình. Khi ông để lộ thể chất đặc biệt của mình tiếp cận chúng tôi, nói muốn đi theo chúng tôi, tôi đã biết ông không phải là một người vô giá trị hay vô dụng như ông đã nói. Ông rất thông minh. "
"Ở trong nhóm người mới, tiềm năng của ông rất tốt. Tôi rất xem trọng ông. Sau nhiệm vụ này sẽ còn có nhiệm vụ khác. Nếu lần này ông thoát được ra ngoài thì sẽ tiến được rất xa. "

Trần Ngưỡng động viên xong, liền mở ra hai cái que tôm lớn căn bản không có tác dụng ngăn trở: "Nói chuyện đi, chúng ta cùng chung một mục tiêu, không phải là kẻ địch."

Cái cách câu thông đang tiến hành này, làm Trần Ngưỡng nghĩ đến A Mậu.

Anh chưa từng nghĩ tới có ngày mình sẽ ôn hòa như vậy, anh đã từng có tính tình như nước soda, đụng một cái là tạo ra bọt. (soda như coca ấy, ý nói tính tình dễ nổi nóng.)

Bây giờ Soda thành nước ấm.

.

Những gì nên nói Trần Ngưỡng đã nói hết, chỉ chờ Tôn Nhất Hành tự mình ra khỏi vỏ.

Anh hiểu những người như vậy không thể mạnh mẽ cưỡng ép cạy vỏ, nếu không sẽ cắt trúng tay.
Trần Ngưỡng xé hai túi bánh phồng tôm đưa cho Triều Giản nhưng hắn không lấy nên tự mình ăn.

Âm thanh giòn tan và hương thơm làm dịu đi bầu không khí.

Tôn Nhất Hành dần dần không còn run nữa, chân tay thả lỏng như đang nói "Ta đã thả lỏng", nhưng vẫn chưa nói gì.

Chiều ngày 15, Tôn Nhất Hành ra khỏi công ty, chạy vội ra trạm xe mua vé, khi đi đến ga tàu điện ngầm thì thấy một người đàn ông tóc dài.

Đối phương ở bên đường trả lời điện thoại, hai má hóp lại, gầy đến mức khiến người ta không khỏi nhìn thêm vài lần, trong lòng tự đoán chắc là bị bệnh gì đó sống không được bao lâu nữa.

Khi Tôn Nhất Hành chuẩn bị vào ga tàu điện ngầm, ông ta không nghĩ nhiều quay lại liếc nhìn một cái.

Chỉ một cái liếc mắt đã làm tam quan của ông ta vỡ nát.

Có một tên ăn mày ăn xin người đàn ông tóc dài, hình như ngại bẩn, nên lùi nhanh về sau mấy bước, người ăn mày vẫn đuổi theo, người kia bắt đầu thiếu kiên nhẫn tháo đồng hồ đeo trên tay ra, ném vào lọ sứ.
Phi thường tuỳ ý, không hề có chút chằng chừ.

Đám đông người quá đường toàn bộ như hóa đá.

Lúc đó Tôn Nhất Hành chỉ cảm thấy, trên đời này có người tiêu tiền vài kiếp đều không hết, có người mua một chai đồ uống cũng phải do dự.

Sau đó chính là mọi người ở trạm xe bắt đầu biến mất, mọi người vào đây để hoàn thành một cái nhiệm vụ.

Khi Tôn Nhất Hành nhìn thấy người đàn ông tóc dài, ông ta tự nghĩ, giàu có thì làm được gì, cũng không có cơ hội tiêu xài ở đây.

Cho đến khi Tôn Nhất Hành phát hiện ra trên cặp công văn của mình thừa ra một dòng chữ ở bên trái.

-- Phía tây tầng một phòng trị an. (phòng làm việc của bảo vệ)

Dòng chữ biến mất ngay sau khi ông ta nhìn thấy, như thể bị hoa mắt.

Tôn Nhất Hành cũng là từ một nam hài trưởng thành đến một ông chú, đã nhìn thấy qua nhiều điều khó tin, lại không có lý do nào tiến vào đây làm nhiệm vụ, bây giờ đột nhiên xuất hiện một tin tức từ trong không khí.
Ông ta không cần tốn nhiều sức lực đã có thể chắc chắn rằng đây là thông tin.

Nhưng phía tây lầu một không có phòng trị an.

Tôn Nhất Hành không rõ có ai khác nắm được thông tin như vậy hay không, ông ta muốn bí mật chú ý đến những người khác, nhưng không bao lâu đã không thể chú Ý được nữa.

Vì đoàn tàu vô hình ép chết người.

Tôn Nhất Hành muốn đứng trong một hàng ngũ. Ông ta từ nhỏ đến lớn đều trải qua dưới sự áp bức và khinh thường, ông ta có thể hiểu được ánh mắt người khác nhìn mình mang ý nghĩa gì.

Vì vậy ông ta đã chọn Trần Ngưỡng, người đã đặt ông ta vào vị trí bình đẳng.

Tôn Nhất Hành muốn nói cho Trần Ngưỡng biết thông tin, nhưng một suy nghĩ đã khiến ông ta thay đổi quỹ đạo của mình, ông ta tìm đến người đàn ông giàu có tóc dài, làm một cuộc giao dịch.
Tất cả những gì ông ta lo lắng đều không xảy ra, người đàn ông tóc dài không hề do dự cho ông ta một tấm thẻ, không giới hạn, mọi thứ xảy ra như một câu chuyện cổ tích.

Hai người bọn họ trao đổi số tàu, là cùng một chuyến, đối phương nói lần ra manh mối sẽ cùng nhau quay lại hiện thực, chỉ yêu cầu ông ta giữ bí mật, không được tiết lộ lời nhắc của nhiệm vụ cho người thứ ba biết.

Tấm thẻ đó đủ để Tôn Nhất Hành thoát khỏi cuộc sống hắc ám.

Sau đó càng ngày càng nhiều người chết, ước mơ về tương lai của Tôn Nhất Hành ngày càng trở nên mịt mù, niềm tin về việc quay trở lại hiện thực trở nên mong manh bất kham, về việc cứ ôm chặt chiếc cặp đựng tấm thẻ và tài liệu chỉ là một phản ứng của cơ bắp.

Kết quả là tấm thẻ cũng bị nhìn thấy.

Bởi vậy liền lộ ra giao dịch của ông ta với họa sĩ.
Bây giờ Tôn Nhất Hành chỉ cảm thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi, ông ta không thể làm được gì, dù là ở thế giới thực hay là ở đây, ông ta đều rất vô dụng.

Trần Ngưỡng cảm nhận được năng lượng tiêu cực trên người ông ta, anh nói: "Không có người vô dụng."

Tôn Nhất Hành giật mình, không có sao?

"Không có." Trần Ngưỡng cười.

Tôn Nhất Hành ngẩng cao đầu: "Cậu Trần, cậu hẳn là đã có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc."

Khoé miệng của Trần Ngưỡng ngưng trệ, anh đã từng rất vui trước khi em gái mình qua đời.

Em gái không còn, không lâu sau đó anh lại xảy ra chuyện, ranh giới của cuộc sống cứ đột ngột mà đến như núi lỡ.

Cách trực quan nhất để một người tìm thấy sự an ủi chính là phát hiện ra có người còn thảm hơn mình.

Trần Ngưỡng nói ra trải nghiệm của bản thân mình, có giữ lại, nhưng những gì anh nói đều là sự thật.
Tôn Nhất Hành nghe xong mặt đỏ tía, nghẹn ngào nói: "Vậy thì cậu..... Cậu làm thế nào mà vượt qua được....."

Trần Ngưỡng cười cười: "Đi."

Tôn Nhất Hành ngây người lặp lại từ đó: "Đi?"

"Ừ, đi." Trần Ngưỡng lẩm bẩm nói: "Chỉ cần không dừng lại ở nơi đó, đều có đường để đi."

Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn thiếu niên . . .

Chuyện gì xảy ra, làm sao năng lượng tiêu cực của vị này còn nhiều hơn của Tôn Nhất Hành nữa vậy.

Tuy nhiên Trần Ngưỡng còn chưa kịp hỏi, năng lượng âm u và đáng sợ kia đã biến mất, thoáng như một giấc mộng.

"Phía tây lầu một, đình trị an."

Trần Ngưỡng nghe được Tôn Nhất Hành nói, suy nghĩ liền chuyển hướng: "Phòng trị an?"

Phía tây lầu một làm gì có phòng trị an nào.

"Là quầy sạp báo?" Đồng tử Trần Ngưỡng khẽ động.

Tôn Nhất Hành lấy mu bàn tay lau mắt, co rúm lại nói: "Hẳn là đúng thế."
Trần Ngưỡng đưa cho Tôn Nhất Hành một gói khăn giấy, trong đầu nghĩ sạp báo bây giờ là phòng trị an trước đây, điều này rất dễ hiểu.

Cảnh sát trị an, nhân viên làm nhiệm vụ, đồng phục mà Lão Lý nói liền vừa khớp.

Họa sĩ là kẻ gϊếŧ người không được thành lập, thi thể chỉ thông qua anh ta nói cho bọn họ biết một thông tin nào đó.

Vậy thì đổi một suy đoán khác, Lão Lý nhìn thấy là một quỷ hồn mặc đồng phục.

Ông ấy bị nó gϊếŧ chết, nằm trong thanh lý của quy tắc, giống như lão đầu trọc.

Lúc đó ở thềm gà là thực sự muốn nhắc nhở mọi người.

Chỉ là Lão Lý vốn ở lầu hai, tại sao lại tới đó?

Gan ông ấy rất nhỏ, một mình chạy tới lầu một làm gì? Chẳng lẽ bị quỷ nhập vào người.

.

Triều Giản đã kiểm tra tin tức ở trạm xe Thanh Thành trong vòng hai mươi năm qua, trong số 13 người đã chết, không ai trong số họ mặc đồng phục.
Nhiệm vụ bắt đầu quá nhiều, Triều Giản không kịp thời gian sưu tra.

Trần Ngưỡng sắp xếp lại mọi thứ trong đầu mình một chút:

" Tôn tiên sinh, sau khi biết được lời nhắc nhở của nhiệm vụ, qua bao lâu thì ông đi đến quầy sạp báo?"

"Không, tôi chưa từng đến đó." Tôn Nhất Hành lắc đầu,

"Tôi không dám đi một mình."

Trần Ngưỡng nghĩ đến sạp báo, sau khi nhiệm vụ bắt đầu, họa sĩ và Hướng Đông phụ trách tìm kiếm ở đó, hẳn là họa sĩ đã đến đó từ trước.

Tôn Nhất Hành gục đầu xuống, nghẹn ngào nói: " Trần, cậu Trần, tôi đã vi phạm giao dịch."

Trần Ngưỡng nói: "Ông không phải cố ý."

Tôn Nhất Hành vùi mặt vào lòng bàn tay khóc một hồi, xấu hổ không đất dung thân, là một người trung thực liền tự cảm thấy mình đã tham lam lấy đến một món hời lớn, vậy mà lời cam kết cũng không làm được.
Ông ta bỏ tay xuống, nhìn Trần Ngưỡng đầy hy vọng với đôi mắt ngấn lệ: "Ngài Họa sĩ ... cũng là K1856 ... Chúng ta đều có thể cùng nhau quay về đúng không....." (vì họa sĩ có tiền nên tui để ông Tôn gọi là ngài vì ổng sống dưới đáy xã hội cho hợp lý.)

Trần Ngưỡng dừng lại một chút, ăn ngay nói thật: "Tôi không biết, chỉ có thể làm hết khả năng của mình. "

.

Lão Lý chết trong phòng trị an ở phía tây, hiện tại là sạp báo, nơi quỷ hồn mặc đồng phục xuất hiện, họa sĩ lại là nhóm người đầu tiên đi tìm kiếm.

Mọi thứ đều chỉ vào gian phòng đó.

Khi Trần Ngưỡng và Triều Giản đi qua, vết bỏng sau đầu đau đến anh muốn chết luôn cho xong chuyện.

Khi còn bé anh thường nghe nói "đau đầu giống như bị ma chạm vào", luôn không thể tưởng tượng ra được là cảm giác gì, lần này anh đã được trải nghiệm một cách tỉ mỉ.
Một hồi bị sờ, một hồi bị gặm, cảm xúc đó khó có thể hình dung ra được.

Có lẽ khi Tôn Ngộ Không bị Đường Tăng niệm vòng kim cô chú, cảm giác cũng giống như vậy.

Đầu Trần Ngưỡng đầy mồ hôi khi đến được sạp báo, trong lòng không nhịn được nghĩ, nếu chân của đồng đội tốt lên, khi đến lúc cần liền có thể cổng anh như anh đã cổng đối phương trên đảo Tiểu Doãn.

Chỉ nghĩ mà thôi.

Thương gân động cốt ít nhất cũng phải một trăm ngày.

"Họa sĩ cũng ở đây thì tốt rồi." Trần Ngưỡng đi vào trong ánh mắt như nhìn thấy quỷ của bọn họ.

Tui rất hoài nghi về thân phận của Triều Giản luôn ấy, mấy má nào đọc raw rồi đừng nói cho tui biết nha, không là tui hỏng có động lực dịch tiếp đâu đó.