Thân Phận Số 019

Chương 24: Chương 24




Chương 24 Hành khách xin chú ý.

Sự việc nghiêm trọng hơn mọi người nghĩ, bởi ngoài việc đi cùng một người bạn đồng hành, có thể khẳng định bạn đồng hành ở xung quanh, còn có rất nhiều hành khách đơn lẻ mất tích sẽ không bị ai phát hiện.

Và nghiêm trọng nhất là điện thoại di động của mọi người đều mất tín hiệu, đầu số khẩn cấp 112 cũng không liên lạc được.

Bên ngoài nhà ga mưa xối xả, nện trên kính ầm ầm vang vọng, nghe vào bên tai như có vô số người đang ầm ĩ cãi cọ, gào thét khiến não người muốn nổ tung.

Một hành khách nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng tối như một ngọn đèn đêm cô độc.

"Không ... không phải chứ, cổng cổ thành phía đối diện biến mất rồi!"

"A?"

"Ta, ta, ta, ta, đệt!"

"Mẹ ôi....quả thật không có.... Mau nhéo tôi một cái, đau quá! Mẹ kiếp, không phải ảo giác đâu!"
" ...... "

Tiếng hét kinh thiên động địa hòa vào nhau thành một mớ hỗn loạn.

Mọi người bắt đầu chú ý đến cảnh quang bên ngoài nhà ga, đối diện nhà ga là một thắng cảnh của thành phố, một cổng thành cổ kính.

Đáng lẽ nó là một cổng thành cổ kính với những ánh đèn màu sắc rực rỡ, nhưng bây giờ đã vụt tắt như biến mất trong bóng đen mênh mông.

"Không đúng!, không đúng!"

"Thành thị......"

"Ahhhhhhh ---"

Tiếng kêu bén nhọn của một người phụ nữ sợ hãi tiếp tục vang lên một lúc lâu, sau khi mọi người bị hấp dẫn bởi chủ nhân của tiếng hét đều nhìn qua, đột nhiên cả đám câm như hến.

Bởi vì họ phát hiện ...

không chỉ cổng thành đối diện, ngay cả ánh đèn của thành phố xa xa cũng biến mất.

Ngày càng có nhiều người chạy đến bên cửa sổ, khuôn mặt hoảng sợ hướng lên trên, họ nhìn chằm chằm về phía xa, mở to mắt.
Đại sảnh yên lặng như tờ.

Thế giới bên trong đã bị đảo lộn, nếu mất tích một người vẫn có thể tự nói với mình là bị lạc mất, nhưng thành thị biến mất là có chuyện gì xảy ra?

"Có lẽ là do bị sương mù che mất?"

Ai đó cố gắng giải thích chuyện gì đang xảy ra lúc này, nhưng giọng điệu của anh ta có sự bất lực không thể che giấu.

Không ai trả lời anh ta, không ai nói chuyện, sự hoảng sợ âm thầm lan tỏa trong bầu không khí chết chóc và bồn chồn.

Sẽ có sương mù trong thời tiết mưa bão này sao?

Mọi sự quỷ quái vẫn đang diễn ra, một thứ gì đó như vô hình đang gặm nhấm sức chịu đựng của họ.

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"

Một người phụ nữ trung niên dáng người phập phồng, trang điểm tỉ mỉ, đang làm một bộ móng tay mới: "Lão Trương, hiện tại là tình huống gì thế này, chuyện gì xảy ra, ông mau nghĩ biện pháp đi!"
Không có ai trả lời.

Người phụ nữ trung niên quay đầu lại nhìn, bên người không có ai.

Người chồng được cho là luôn đứng cạnh không biết đã biến mất từ

lúc nào.

"Lão Trương?"

Người phụ nữ trung niên cắt móng tay, lớp phấn nền dày cộp cũng không che giấu được vẻ mặt bà ta như hỏng mất: "Ai nhìn thấy lão Trương của tôi không? Lão Trương? Lão Trương ông ở đâu rồi!"

Không ai giúp đỡ, người phụ nữ trung niên mặc kệ hành lý, hốt hoảng chạy ra khỏi phòng chờ, vừa mở miệng hét lên đã biến mất ngay tại chỗ.

.

Một người đàn ông trung niên bước ra từ phòng chờ VIP với một tờ báo trên tay, ông ta thở dài nói với vẻ bất mãn: "Sao lại ồn ào vậy?"

"Nhân viên phục vụ!"

"Nhân viên phục vụ?"

Không có ai trả lời, ông ta khó hiểu nắm lấy một người hành khách đi qua.

"Ừm, cậu có biết chuyện gì xảy ra không? Mọi người ở nhà ga đâu hết rồi?"
Người bị ông ta bắt được hoảng hốt, muốn giải thích ...

Nhưng chưa kịp mở miệng nói, người đã vô thanh vô thức biến mất.

Người đàn ông trung niên nhìn tay mình trống không, một người sống sờ sờ bỗng nhiên biến mất ngay trước mắt mình.

Người sống biến đổi cũng không nhanh như vậy, ông ta nghi ngờ mình còn đang ngủ mơ.

.

Thời gian dài trôi qua không làm giảm đi một chút sợ hãi nào, bóng tối bên ngoài cũng không tản đi mở ra ánh sáng bình minh.

Sự biến mất kỳ lạ vẫn tiếp tục gia tốc, không ngừng phát sinh, mãi đến khi trong nhà ga lớn chỉ còn dư lại hai mươi mấy hàng khách.

Sự kiện mất tích kỳ lạ cuối cùng cũng dừng lại.

Trần Ngưỡng liếc nhìn một cái, theo thói quen đếm nhân số, hai mươi bốn người.

Thêm anh và Triều Giản, tổng cộng hai mươi sáu người.

Tổng trạm Thanh Thành có chín phòng chờ tàu, tính cả dưới lầu, những người đang làm thủ tục ra ga xe lửa bên ngoài, những người đang đợi tàu ở sân ga, và nhân viên, vô số người, giờ chỉ còn lại một số ít, tất cả đều tập trung trong phòng chờ thứ tư trong hỗn loạn.
26 nhiệm vụ giả.

Nhiệm vụ lần trước là bảy người, lần này nhiều gấp bốn lần, đây là một dấu hiệu xấu.

Nhiều người như vậy, bao nhiêu người sẽ chết trong ba ngày? Chết như thế nào?

.

Trần Ngưỡng tăng thêm lực đạo giữa các ngón tay, tấm vé vì có chút mồ hôi nên bị vò đến nhăn nheo, giống như cọng rau héo.

"Cầm vé cho cẩn thận." Triều Giản cất điện thoại, "Đi ra với tôi."

Trần Ngưỡng nhét lại vé vào túi, cởi mũ bóng chày, đưa tay vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi, gãi gãi vài lần, lợi dụng cơn đau khiến mình tỉnh táo, cài lại chiếc mũ trên đầu rồi rủ mắt xuống đi theo sau thiếu niên.

Không biết là ai hất đổ mì ăn liền, rưới nước súp đang bốc khói xuống đất, Trần Ngưỡng không chú ý, giẫm chân lên, gia vị mì ăn liền dính vào đế giày anh, lê lết suốt đường đi.
Anh không hề hay biết.

Góc quần áo bên trái đột nhiên bị kéo, Trần Ngưỡng dừng lại nhìn về phía kia, liền thấy một cô gái mặt mày tàn nhang, đang chỉ vào giày của anh, trong miệng kêu a a a.

Người câm?

Trần Ngưỡng giơ chân lên nhìn, không có tâm tư rửa đi bụi bẩn, nở một nụ cười với cô qua lớp khẩu trang rồi đuổi theo thiếu niên.

Bây giờ chỉ là đạp phải mì ăn liền mà thôi, không bao lâu nữa có thể phải đạp trên đống thịt nát.

.

Đứng ở trong toilet ẩm ướt, Trần Ngưỡng kéo xuống khẩu trang trên mặt, lộ ra vẻ ngưng trọng: "Cậu điều tra ra cái gì?"

Lúc này, anh chắc chắn thiếu niên một đường luôn tìm kiếm thông tin, không phải nhàn rỗi không có chuyện gì làm, đối phương hẳn là hoài nghi nhiệm vụ không phải trên chuyến tàu từ Thanh Thành đến Tân Thành.

Mà sẽ liên quan đến tổng trạm Thanh Thành.
Internet là nơi chứa rất nhiều ký ức, dù có bị đè ép hay sau một thời gian dài thì dấu vết vẫn còn đó.

Triều Giản xoa gậy chống nạng: "Chưa tra xong, nhiệm vụ bắt đầu nhanh hơn tôi dự kiến, chỉ có thể biết rằng đã có 13 hành khách thiệt mạng trong nhà ga này trong 20 năm qua."

Trần Ngưỡng không lên tiếng, nghiêm túc nghe kỹ thông tin tiếp theo.

Có cảm giác khi nghe tiếng Anh, hồi hộp mà không khỏi cồn cào.

"Mười ba người đó đều có một điểm chung." Triều Giản nói.

Trần Ngưỡng đợi thật lâu cũng không đợi được nửa câu sau, anh ngẩng đầu nhìn thiếu niên, hỏi: "Tại sao lại không nói tiếp?"

Triều Giản rũ mắt xuống đối diện tầm mắt anh.

Trần Ngưỡng từ trong ánh mắt thiếu niên nhìn thấy một tia.....

Giáo viên chủ nhiệm đối với học sinh loại kia, nghiêm khắc, kiểm tra, giám sát và kỳ vọng, cùng với [cho em một cơ hội, biểu hiện cho tốt, đừng để tôi thất vọng] mong đợi!.
Đây là muốn anh tự suy nghĩ.

Thực ra, Trần Ngưỡng chưa bao giờ dựa dẫm vào bất kỳ ai, trong nhiệm vụ lần trước, anh không thể giải thích được tin tưởng tuyệt đối vào vị này, bên trong sự tin tưởng đó còn xen lẫn sự ỷ lại, đó không phải là một hiện tượng tốt.

Vị này cũng muốn làm anh nhận ra điều này.

Trần Ngưỡng từ từ bình tĩnh lại, bắt đầu nghiêm túc phân tích: "Điểm chung chắc chắn không phải là quần áo hay màu sắc, đều đi giày trắng, trên tay cầm những thứ giống nhau,..."

"Mọi hành khách trong trạm tàu đều mua vé, mang theo hành lý, có điểm đến của riêng mình, họ sẽ đến các thành phố khác nhau, nếu họ chết, họ không thể đi ..."

Trần Ngưỡng nắm lấy nạng của thiếu niên: "Điểm chung của bọn họ là bỏ lỡ chuyến tàu?"

Triều Giản di chuyển nạng chống.
Trần Ngưỡng không buông ra, không biết lúc nào thì khi anh kích động quá mức, sợ hãi, hưng phấn, ... Chỉ cần cảm xúc không ở trong vùng an toàn, anh sẽ làm ra hành động này.

Bắt vừa nhanh vừa chuẩn.

Trần Ngưỡng không để ý đến chuyện này, anh chỉ sốt sắng muốn đối phương xác nhận: "Có đúng hay không?"

Triều Giản đưa luôn cho anh chiếc nạng không rút ra được, bàn tay được thả lỏng của hắn vươn ra một ngón trỏ, đâm vào trán Trần Ngưỡng đang áp quá sát lại.

"Nói chuyện thì nói, đừng có phun nước miếng."

Giọng điệu đầy ghét bỏ, còn lau mặt và đôi môi nhợt nhạt một cái.

Trần Ngưỡng ngậm miệng lại, không nhịn được lại mở ra nói: "Vậy nhiệm vụ lần này là chúng ta ở trạm ga ba ngày, lên tàu thành công lúc 21:55 ngày 18?"

Triều Giản: "Có lẽ đi."

Trần Ngưỡng nghe giọng điệu không hề nhấp nhô của đối phương, nhìn vào khuôn mặt vô cảm của hắn, cảm thấy rằng khả năng này có tới tám phần.
"Vậy mười ba hành khách chết rồi kia, muốn tìm người chết thế thân cho họ sao?"

Trần Ngưỡng tự mình nói: "Chuyện người chết tìm thế thân, em gái tôi từng kể qua."

Nhắc đến chuyện quá khứ, anh lại nhớ đến những câu chuyện ma khi đó, mỗi lần nghe xong chuyện ma quỷ là anh không dám soi gương, không dám gội đầu, đi nhà cầu còn bắt em gái ngồi ngoài cửa nói chuyện với mình.

Những người sợ ma đều sẽ hiểu được cảm thụ của anh.

Không quan tâm đã qua bao nhiêu năm, cái cảm giác "không dám nhắm mắt khi rửa mặt" vẫn hằn sâu trong ký ức.

"Bọn họ muốn chọn mười ba người trong số 26 người hiện tại chết một lần theo phương thức chết của họ?"

Trần Ngưỡng siết chặt chiếc nạng trong tay: "Không đúng, không phải!"

"Hẳn là sẽ không đơn giản như vậy."

Trần Ngưỡng tự lẩm bẩm lầu bầu: "Nếu chỉ muốn tìm người chết thế, vậy vé tàu còn ý nghĩa gì nữa? Vé tàu chẳng phải thành dư thừa ..."
Triều Giản nói: "Dù có phải là trò này hay không, một điều rất hiển nhiên là, bên trong trạm ga có quỷ."

Trần Ngưỡng im lặng.

Triều Giản liếc anh một cái: "Chuẩn bị xong chưa?"

Nếu Trần Ngưỡng vì thể diện mà không muốn mất mặt, anh sẽ nói: "Đương nhiên là có, tôi đã chuẩn bị xong từ lâu." Nhưng khi còn trẻ thể diện đã quá quý giá, hiện tại cảm tình của anh đối với nó có chút giảm bớt.

Vì vậy Trần Ngưỡng nói: "Không có, tôi hoàn toàn không có chút chuẩn bị nào."

Ngụ ý là có quỷ đến, cảm phiền cậu ngăn cản trước mặt tôi.

Mí mắt Triều Giản hơi nhướng lên, mặt không chút cảm xúc: "À." một tiếng.

Trần Ngưỡng cười tươi đáp lại.

"..."

Triều Giản chậm rãi mấp máy môi, không muốn nói gì nữa, nhàn nhạt thở dài, hắn lấy lại cây nạng trong tay anh, đi vào một phòng vệ sinh riêng.
Bên ngoài chỉ còn một mình Trần Ngưỡng, anh cảm thấy tấm gương cũng bị ma hóa, không khỏi bước nhanh chân đi tới phòng vệ sinh riêng Triều Giản vừa vào, vô nghĩa hỏi: "Cậu ở bên trong làm gì?"

Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng quần áo được cởi ra sột soạt, tiếp theo là một giọng nói lãnh đạm, trả lời câu hỏi vô nghĩa anh: "Đi tiểu."

Trần Ngưỡng không chút nghĩ ngợi nói: "Bên ngoài không phải có trụ tiểu sao? Tại sao không dùng?"

"Còn để cho anh xem?"

Trần Ngưỡng: "..."

Với giọng điệu này, tại sao cứ như anh rất muốn xem vậy? Đâu ra cái hiểu lầm nghiêm trọng này.

Hơn nữa, cái từ "Còn" này, thậm chí còn khó giải thích hơn.

Anh đã từng xem qua sao?

.

lúc chạng vạng, sau khi nói chuyện ở chỗ của Võ Ngọc, Trần Ngưỡng liền trực tiếp về nhà, tiếp đến gặp được thiếu niên, nấu bữa tối, dọn dẹp, pha trà, sau đó tiến vào nhiệm vụ.
Khi Trần Ngưỡng khoác ba lô lên lưng rời đi, không nhớ có để những vật dụng xua đuổi ma quỷ vào bên trong chưa nữa.

Lúc này anh mới nhớ ra, vội vàng mở khóa kéo của chiếc ba lô, vừa nhìn, đã không còn, mất gáo, đều biến thành tro.

Trần Ngưỡng bối rối vài giây, lấy đồ trong túi ra đặt bên cạnh bồn rửa tay, đem mớ tro bụi đổ hết vào trong.

"Tôi mua mấy món đồ xua đuổi quỷ, đều bị đốt thành tro."

Trần Ngưỡng không khỏi dở khóc dở cười, không nhịn được phun trào với thiếu niên trong phòng vệ sinh: "Tôi không hề cảm thấy nóng một chút nào, những món đồ vật khác trong túi cũng không bị gì, cậu nói..... "

Giọng nói dừng lại, Trần Ngưỡng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài toilet, dừng ở cửa, anh vặn vòi xả nước rửa sạch đám tro bụi đi, đôi mắt vẫn lưu ý tới cánh cửa.
Tiếng gõ cửa vẫn luôn không vang, người cũng không rời đi.

Đứng ngay ngoài cửa.

Trần Ngưỡng tắt vòi nước, nhanh chóng quét những thứ trên bồn rửa tay vào ba lô đeo lên lưng, bước đi có tiếng động cũng có thể là ma quỷ.

Ma quỷ thụ thân.

Bước đi không hề kiễng chân, có thể chạm đất, giống như con người bình thường.

Trần Ngưỡng có thể hiểu được mấy điều này, quả thật phải gửi lời cảm ơn đến em gái của anh khi còn sống, bất chấp việc sống chết của anh, cũng không quản anh đe dọa sẽ đoạn tuyệt quan hệ tình nghĩa anh em, ba ngày hai đầu víu lỗ tai anh, kể cho anh nghe những câu chuyện ma quỷ bằng mọi cách có thể.

Mỹ danh là để anh trai cô có thể thành thạo tuyệt chiêu "Đưa gái đẹp đi xem phim ma, thừa dịp lúc đối phương sợ sệt thì ôm vào lòng hôn hít. " kỹ năng.
Phim truyền hình thần tượng xem quá nhiều, liền tưởng kiểu lãng mạn đó sẽ được tái hiện bởi người anh trai của cô.

Trần Ngưỡng vừa nghĩ tới cũng buồn cười, không để tâm trạng phân tán không đúng lúc, anh nhanh chóng gom lại cất vào trong lòng.

Chốt cửa kim loại phía sau đột ngột mở ra, Trần Ngưỡng cứng người một chút, nhìn từ trong gương là phòng vệ sinh của thiếu niên lúc nãy bước vào, cả người anh lập tức thả lỏng ra.

Nhà vệ sinh thực sự là một nơi âm khí nặng.

"Có người ở cửa."

Trần Ngưỡng nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi ra ngoài, hay là chờ một chút?"

Triều Giản rửa tay đáp: "Ra ngoài."

.

Cửa là Trần Ngưỡng mở, nhưng trong nháy mắt cửa mở, thân ảnh của anh liền trốn ở sau cửa, hé đầu nhìn một chút thần sắc của thiếu niên để phán đoán bên ngoài là người hay quỷ.
Một chiếc giày da sáng màu thủ công xuất hiện trong tầm nhìn của Trần Ngưỡng, tiếp theo là một chiếc khác.

Người đến là một người đàn ông tóc dài.

Vóc dáng chiều cao tương đương với Triều Giản, mặc một chiếc áo khoác dài được đặt may tinh tế, anh ta rất gầy, xương gò má nhô cao, sắc mặt vàng như nghệ, đáy mắt phát xanh.

Có vẻ như chứng thiếu ngủ còn tệ hơn Triều Giản gấp mấy lần, đã rất lâu rồi không ngủ.

Người đàn ông tóc dài bước vào phòng vệ sinh ngoài cùng.

"Là một người có kinh nghiệm, danh xưng gọi tắt, đại lão."

Trần Ngưỡng cảm nhận được hơi thở quen thuộc từ anh ta giống như khi lần đầu tiên anh nhìn thấy Trương Duyên và Lâm Nguyệt, sau khi bình tĩnh nói xong, anh hơi dừng lại: "Anh ta đi ngang qua cậu, tận lực không để quần áo đụng tới cậu, khi tiến vào phòng vệ sinh là nghiêng người đi vào, lúc đóng cửa lại thì giữa tay có lót khăn giấy với nắm cửa, trên áo gió có mùi thuốc khử trùng nồng nặc. "
" Anh ta có bệnh sạch sẽ quá mức. "Trần Ngưỡng kết luận.

"Cậu nói xem chúng ta nên đợi anh ta ở đây, rồi cùng nhau trao đổi một chút thông tin không?"

Triều Giản nhìn quanh nhà vệ sinh: "Vừa mới bắt đầu, có thông tin gì?"

"Vé tàu." Trần Ngưỡng thì thầm nói ra suy đoán của mình, "Tôi hoài nghi không chỉ có một tuyến xe. "

Triều Giản bước ra ngoài:" Còn nhiều cách để điều tra. "

Trần Ngưỡng ngập ngừng nói," Cậu không muốn tìm đồng minh à? "

Triều Giản phớt lờ anh.

"Cụp" "cụp" "cụp"

Trên lối đi toát ra mùi bùn, tiếng nạng va vào mặt đất bẩn thỉu phát ra âm thanh rất rõ ràng.

"Tôi cũng không phải rất muốn, dù sao cũng không quen, dễ bị đâm sau lưng."

Trần Ngưỡng vừa đi vừa nói: "Nhưng mà lần này quá nhiều người, tình hình rất phức tạp, nhiều biến số, cả hai chúng ta cùng nhau......"
Tiếng nạng đập xuống ngừng lại, thân hình cao lớn của Triều Giản quay lại, cau mày nhìn anh không nói một lời, đôi mắt đen không thấy đáy.

Trần Ngưỡng nhạy cảm phát hiện trong mắt thiếu hiện lên sự thiếu kiên nhẫn, anh hơi nhếch môi, vuốt lông cười nói: "Được rồi, vẫn chỉ hai chúng ta, những thành viên khác chỉ trao đổi thông tin, không thâm giao."

Những người khác chỉ làm một lần nhiệm vụ, vị này là đối tượng hợp tác lâu dài, không gì có thể so sánh được.

Trần Ngưỡng kéo khẩu trang lại, ấn vành mũ xuống che đi biểu cảm trên mặt.

Bảy người trong nhiệm vụ lần trước, ngoại trừ chưa kịp xác nhận Lâm Nguyệt, Chu Hiểu Hiểu, và Hoàng Thanh, ba người còn lại, bao gồm cả anh và thiếu niên, đều đến từ Thanh Thành.

Lần này một đợt sóng lớn cũng gần như vậy.

Thành phố Thanh Thành anh đã vô cùng quen thuộc, nhưng bây giờ nó lại trở nên đầy bí ẩn.
Giống như đang che giấu điều gì đó.

Khi Trần Ngưỡng và thiếu niên quay lại phòng chờ, họ thấy những hành khách còn sống đang tê liệt ngồi sụp xuống ghế.

Nhìn thấy người thân, bạn bè lần lượt biến mất, loại đả kích thế này không phải người bình thường có thể chịu được.

"Chuyện này..... Có rất nhiều người mất tích!"

Ai đó nói với giọng điệu còn sợ hãi: "May mắn thay, may mắn thay tôi không phải là người biến mất."

"Ừ, đúng đấy ..... so với rất những người mất tích, chúng ta thật may mắn, " Có người cười miễn cưỡng tự an ủi chính mình.

Khi Trần Ngưỡng nghe cuộc đối thoại của bọn họ, anh nhớ lại trải nghiệm của mình khi còn là một người mới, lúc đó anh như thể mình đang nằm mơ.

"Có thể các anh nghĩ sai rồi."

Một giọng nam trẻ tuổi vang lên từ phía cửa sổ, thu hút sự chú ý của mọi người.
Trần Ngưỡng cũng nhìn sang, đó là người nam nhân trẻ tuổi vô tình đụng trúng cánh tay của anh trong đại sảnh lúc nãy, tại trong tiếng mắng chửi ngậm trong miệng tấm vé tàu, cắm đầu chạy lên tầng hai.

Lúc đó Trần Ngưỡng chỉ nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện gì khi lên tàu, chưa bao giờ nghĩ rằng nhiệm vụ là ở ngay trạm tàu, nên không quan tâm đến những hành khách xung quanh, giờ anh nhìn lại, xác định đây cũng là một vị đại lão.

Đối mặt với sự chú ý mãnh liệt trở thành tiêu điểm, nam thanh niên dựa lưng vào bệ cửa sổ quay lưng về phía cơn bão cuồng bạo, trên tay nghịch tiền đồng một tệ nói: "Những người đó không hề mất tích, bọn họ vẫn luôn ở đây."

"Hả?" Đám đông náo động, tất cả đều tưởng nam thanh niên này đầu óc có vấn đề.

"Thực ra kẻ mất tích là chúng ta." Người thanh niên cười một cách bí hiểm.
(xin bạn vui lòng để lại lời nhắn để tui có thêm động lực)