Thân Phận Số 019

Chương 102: Chương 102




Văn Thanh giành trước Trần Ngưỡng nói: "Ngưỡng ca của cậu dùng sự trầm mặc là vì muốn biểu đạt một câu."

"Câu gì?"

Văn Thanh hắng giọng nói, bày ra vẻ trịnh trọng, tư thái rất có nghi thức: "Tôi có một tin tốt, và một tin xấu, các người muốn nghe cái nào trước."

Trần Ngưỡng liếc mắt nhìn Văn Thanh, tên này căn bản vẫn luôn ở trong phòng thay quần áo, không cùng mọi người, nhưng hắn không hề lạc lõng, đầu óc linh hoạt cực.

"Đúng thật là có tin tức xấu." Trần Ngưỡng nói xong đưa tay về phía Triều Giản.

Triều Giản lấy các mảnh ghép từ trong túi quần ra, rồi đặt từng mảnh ghép vào tay Trần Ngưỡng.

Hắn không phải tùy tiện đặt, mà là xếp chồng lên nhau.

Trần Ngưỡng đặt các mảnh ghép nhỏ được xếp như một tầng lầu xuống mặt cát.

"Cái đ*u!" Triệu Nguyên trợn to mắt.
Trương Kính Dương và Phùng Sơ đều thay đổi sắc mặt.

Nhϊếp ảnh gia có phản ứng lớn nhất, trạng thái tinh thần của hắn ta kém nhất trong bảy người, mười phút trước còn đang mừng như điên, giờ khắc này đã ngã thẳng xuống vực sâu.

Dưới hai loại cảm xúc cực đoan như vậy, phòng tuyến tâm lý của nhϊếp ảnh gia ầm ầm sụp đổ, anh ta quỳ xuống chộp lấy mảnh ghép, tay thì run rẩy không kìm chế được.

Trắng .......

Tất cả đều là màu trắng.

Bảy mảnh ghép, tất cả đều là màu trắng tinh!

Nhϊếp ảnh gia đột nhiên nhặt các mảnh ghép ném ra xa: "Không phải cái này, những mảnh ghép chúng ta thiếu không phải thế này."

Hắn một mực chắc chắn, tròng mắt loạn chuyển: "Mảnh ghép của bức hình là toàn bộ bãi tắm, sao có thể có gì đó thuần sắc trắng, bảy mảnh ghép chúng ta cần khẳng định còn ở đâu đó."
Phùng Sơ nhặt bảy mảnh ghép nhỏ trở về, ghép chúng lại với nhau.

"Ghép được......" Phùng Sơ lầm bầm một câu, cậu ta ngẩng đầu nhìn Trần Ngưỡng, "Tôi nhớ rõ chỗ trống trên bức hình ghép là như vậy."

Chỉ vào các mảnh ghép, cậu ta nói: "Mấy mảnh ghép này vừa vặn với phần của cái đầu còn thiếu, chỉ cần xếp nó vào là có thể hoàn thành bức tranh ghép hình."

"Hoàn thành cái gì?"

Nhϊếp ảnh gia hét lên: "Nó màu trắng, không có gì cả, vị trí của phần đầu là một mảng trắng hả, đây gọi là hoàn thành sao?"

Đây là lúc cuộc đời của bọn họ kết thúc mới......

Nhϊếp ảnh gia nhìn chằm chằm Phùng Sơ, hốc mắt như muốn nứt ra: "Các mảnh ghép còn lại đâu, để ở đâu rồi hả?"

Hắn quét một vòng, nhìn thấy mục tiêu, một tay nắm lấy cái túi lớn ném cho Phùng Sơ: "Mày ghép chúng lại cho tao xem.... Tao không tin bảy mảnh ghép trắng tinh này có thể ghép được vào phần đầu, nhất định là có chỗ ghép sai rồi."
"Không cần ghép." Phùng Sơ cầm lấy bảy mảnh ghép nhỏ nói, "Mở điện thoại tìm bức tranh xếp hình, đặt cái này lên, sau đó so sánh là sẽ biết."

Nhϊếp ảnh gia túm lấy áo sơ mi của Phùng Sơ, vẻ mặt điên cuồng.

Trương Kính Dương vung nắm đấm vào mặt anh ta: "Bình tĩnh một tý đi ông anh?"

khóe miệng nhϊếp ảnh gia lập tức chảy máu, anh ta trầm mặc một hồi, ý chí có chút trở lại, nhưng nỗi tuyệt vọng vẫn không giảm bớt một chút nào.

"Còn không bằng tìm không thấy bảy mảnh ghép còn thiếu, ít nhất còn có chút hy vọng."

Nhϊếp ảnh gia vùi đầu vào giữa hai chân, mái tóc không ngắn không dài đều là bụi bặm, trào phúng nói: "Giờ thì hay rồi, tìm không thấy cái đầu, gom không đủ."

"Anh nói vậy là có ý gì." Triệu Nguyên thay Trần Ngưỡng đáp trả, "Có thể tìm được bảy mảnh ghép nhanh như vậy, không biết đã chết mất bao nhiêu tế bào não, vậy mà còn phải bị anh ngồi đây oán trách cơ đấy."
"Hơn nữa, chúng ta hiện tại đang làm một nhiệm vụ, mọi thứ đều được làm theo quy tắc, đầu của nữ thi trên mảnh ghép là màu trắng tinh, không có bất kỳ khối màu nào, đó chính là manh mối, đại biểu cho một loại ám chỉ nào đó."

Trần Ngưỡng nghe xong câu này, nhìn Triệu Nguyên bằng ánh mắt tràn đầy khen ngợi, tiến bộ.

Triệu Nguyên xấu hổ đỏ mặt, đột nhiên nhớ tới lần ở đảo Tiểu Doãn, chính mình cho rằng Trần Ngưỡng bị nguyền rủa, sợ hãi làm chứng, xa cách đối phương......

Có chút xấu hổ, có chút tự trách, có chút khốn nạn.

Triệu Nguyên vò đầu bứt tai để thoát khỏi cảm xúc đó rồi tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Một manh mối mới đã lộ ra, chúng ta nên tìm cách giải mã những thông tin ẩn chứa bên trong, thay vì tự mình cảm thấy bó tay chờ chết."

"Tin tức gì?"
Trương Kính Dương cố gắng điều động trí não cằn cỗi của mình: "Bãi tắm không có cái gì màu trắng tinh, nhưng mảnh ghép lại là như vậy, nghĩa là phần đầu không có ở bãi tắm?"

Triệu Nguyên bị hỏi đến nghẹn họng, hắn cùng Trương Kính Dương mắt to trừng mắt nhỏ.

Văn Thanh từ phía sau Triệu Nguyên thò đầu ra, cười vui vẻ nhìn Trương Kính Dương: "Cậu đoán xem?"

Trương Kính Dương: "............"

Văn Thanh mở một hộp kẹo cao su ra: "Ai muốn ăn?"

Không ai trả lời.

"Ngượng ngùng gì chứ?" Văn Thanh cho Triệu Nguyên một thanh: "Của biếu là của lo, của cho là của nợ, ở chỗ ta là không tồn tại, yên tâm nhai."

Mặt Triệu Nguyên đen thui, tôi đội ơn anh.

Văn Thanh lấy một thanh ném vào trong tay Trương Kính Dương, lại lấy một thanh đưa về phía Phùng Sơ.

Phùng Sơ sững sờ.

Văn Thanh cầm kẹo cao su lắc lắc trước mặt cậu ta: "Em trai thanh, hồi hồn."
Phùng Sơ dùng hai tay nhận kẹo cao su: "Cảm ơn."

"Không có chi." Văn Thanh cười nói, "Đừng coi tôi như người lạ, gặp nhau ở đây cũng là có duyên."

Khóe môi Phùng Sơ cong lên thành hình vòng cung: "Ừm."

Văn Thanh đi tới chỗ nhϊếp ảnh gia, đưa một thanh kẹo cao su qua, đối phương còn chưa tiếp, hắn đã đột ngột rụt tay lại.

"Anh biểu hiện không tốt, tôi không cho anh."

Nhϊếp ảnh gia sẽ không bởi vì không nhận được kẹo cao su mà tức giận, nhưng hắn ta không thích mọi người đều có, chỉ mình mình không có, loại cảm giác bị bài xích ra bên ngoài này làm hắn ta luống cuống.

Anh ta quay đầu xin lỗi Trần Ngưỡng, tỏ vẻ mọi chuyện đều là hiểu lầm.

"Cậu Trần, tôi bị cái chết đột ngột của Hà Tường Duệ làm cho tinh thần không tốt lắm, lời tôi nói ban nãy không có ý nói gì cả... Mong cậu tha thứ cho tôi."
Trần Ngưỡng nói: "Kẹo cao su không phải của tôi."

Anh xin lỗi tôi, Văn Thanh vẫn sẽ không cho anh kẹo cao su, tại vì hắn không quá thích anh.

Nhϊếp ảnh gia đọc hiểu nội dung trong mắt Trần Ngưỡng, anh ta ngượng ngùng nói: "Không có việc gì."

Trương Kính Dương nhai kẹo cao su nói: "Còn một người nữa đâu?"

Nhϊếp ảnh gia hiểu Trương Kính Dương nói về cái gì, anh ta nhìn về phía Phùng Sơ đang cúi đầu sờ kẹo cao su, cứng ngắc nói: "Xin lỗi vì đã lột bao nilon của cậu xuống, làm vết thương của cậu va vào cát, và cả việc tôi hiểu lầm chuyện của cậu nữa, xin lỗi."

Độ cong khóe miệng của Phùng Sơ vẫn không thay đổi: "Không sao."

"Đây là đoàn kết hữu ái đó sao?" Văn Thanh chép chép lưỡi, đưa Trần Ngưỡng và Triều Giản một người một thanh kẹo cao su, trước khi hai người bọn họ làm ra phản ứng đã giành trước nói, "Xin đừng coi tôi là người ngoài, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của tôi đó."
Trần Ngưỡng: "......"

"Bao lớn rồi, còn trưởng thành."

"Mười tám." Văn Thanh ngồi xổm trên cát, "Tôi mãi mãi mười tám tuổi."

"Phụttt.... ha ha." Triệu Nguyên cười phun.

Văn Thanh giơ ngón cái tay phải lên, duỗi ngón trỏ theo chiều ngang, làm động tác nổ súng: "Biu, cậu chết rồi."

Triệu Nguyên suýt chút nữa bị kẹo cao su dán cổ họng.

Tiến độ của nhiệm vụ đã đến nửa sau, tâm lý của mọi người khác với thực tế, xuất hiện nhiều mức độ suy sụp khác nhau.

Trần Ngưỡng cầm hai thanh kẹo cao su trong tay, Triều Giản cũng đưa cho anh, ngửi thấy mùi bạc hà, nghe tiếng người khác vừa nhai vừa thổi bong bóng, lông mày anh nhíu chặt.

"Văn Thanh." Trần Ngưỡng nói, "Mảnh ghép ở phần đầu của nữ thi là màu trắng, cậu cảm thấy nó ẩn ý cho điều là gì?"

Văn Thanh không thể tin được: "Anh thật sự muốn hỏi tôi hả? Có chắc chắn không dạ?"
Trần Ngưỡng không nói đùa với hắn: "Muốn chơi trò chơi một cách vui vẻ, thì nên cùng người chơi khác luận nhiều hơn, không phải sao?"

Văn Thanh lắc đầu: "Không phải nhoa."

Trần Ngưỡng quả thật muốn phun một búng máu vào mặt hắn, không hợp, anh cùng tên này không hợp cạ.

Văn Thanh bẹp bẹp nhai kẹo cao su, đôi mắt híp lại thành một khe nhỏ dưới tóc mái: "Tôi thật sự không ngờ tới việc anh đã đến mức phải tới hỏi tôi đấy."

Trần Ngưỡng nói thầm trong lòng, tôi cũng không nghĩ tới.

"Lần này là nhiệm vụ thứ mấy của cậu?" Trần Ngưỡng đột ngột hỏi.

Văn Thanh nói ra kinh người: "Quên rồi, không đếm xuể."

Hô hấp của Trần Ngưỡng đột nhiên trở nên gấp gáp, là thật sao? Anh vô thức nhìn qua Triều Giản.

Triều Giản ngủ rồi, là ngồi ngủ.

Trần Ngưỡng yên lặng quay đầu lại, xem tiếp phần biểu diễn mà Văn Thanh sắp bắt đầu.
Văn Thanh vẫn đang cười, nhưng ánh mắt lại sắc bén thâm trầm: "Tôi ghét nhất việc phải dựa dẫm vào người khác, soái ca, tôi biết anh không phải loại người như vậy."

"Chi tiết quyết định thành bại, đây là phương châm sống chống đỡ tôi một đường đi xuống, hiện tại tôi giao nó cho anh, tôi rất coi trọng anh đó, tặng anh một trái tim to nhé." (chắc kiểu dùng hai hợp thành hình trái tim)

Động tác làm được một nửa, Triệu Nguyên gϊếŧ tới: "Châm ngôn của cuộc đời anh không phải là, trăm triệu lần không thể làm khó người khác sao?"

Văn Thanh vuốt vuốt bộ râu không hề tồn tại: "Đều phải, đều phải."

Triệu Nguyên quay mặt lại nói với Trần Ngưỡng: "Miệng anh ta toàn lời nói phét, không một câu nói thật."

Trần Ngưỡng nghĩ thầm, có lời thật, tự nghĩ, có thật, nhưng đều là giả thật lẫn lộn, không phân biệt được.
Đây là cách tự bảo vệ bản thân của Văn Thanh, hắn chặn lại tất cả con đường có thể nhìn trộm nội tâm của hắn, chơi đến một tay đầy bom khói.

Triệu Nguyên hỏi: "Giờ tìm không thấy phần đầu, vậy những phần tàn chi còn lại của chân tay còn cần đào nữa không?"

"Đào." Trần Ngưỡng nói.

Triệu Nguyên lập tức đi đến chỗ cánh tay phải của nữ thi, sau đó xúc cát từ những dấu vết bọn họ đã đào qua.

Theo sau là Trương Kính Dương và Phùng Sơ, bọn họ đều trở lại làm việc.

Nhϊếp ảnh gia không đi theo, anh ta nằm trên cát nhắm mắt, muốn ngủ, nhưng không ngủ được, mi mắt anh cứ nhúc nhích.

Sự nôn nóng đang thực chất hóa bảo bọc lấy anh ta.

Trần Ngưỡng muốn đi đào cát, nhưng mới nhích mông lên, lại ngồi xuống, anh nhìn chằm chằm dấu vết mà Văn Thanh vẽ ra trên cát.

Văn Thành đang cầm một mảnh vỏ sò nhỏ vẽ một đường mảnh và sâu.
Trần Ngưỡng do dự một lúc, rồi anh cũng vẽ thêm ba dòng dưới dòng của đối phương, một dòng dài bằng nhau, hai dòng còn lại ngắn hơn.

"Đây là gì thế," Văn Thanh xoa xoa cằm, "Bùa hả?"

Không đợi Trần Ngưỡng nói chuyện, Văn Thanh đã nói: "Trong tình huống bình thường, ý nghĩ đầu tiên là không dùng."

Trần Ngưỡng thả trái tim muốn vọt lên cổ họng xuống: "Thế ý nghĩ thứ hai thì sao?"

Văn Thanh nhìn bốn đường vẽ trên cát, nhếch miệng cười: "Âm phù."

Đáy mắt Trần Ngưỡng lóe lóe, cũng không phải đáp án giống Triều Giản, anh đang muốn mở miệng, Văn Thanh lập tức làm ra bộ dáng mới nhớ tới: "Ấy, quên nói, ý nghĩ thứ hai cũng không có gì dùng."

Văn Thanh nghiêm túc nói: "Ý nghĩ thứ ba mới đúng."

Trần Ngưỡng không hỏi nữa, nếu hỏi tiếp, tên này khẳng định sẽ nói "Đáng tiếc tôi quên rồi" cho mà xem.
Kết quả Văn Thanh thật sự nói y như vậy, không khác một chữ luôn.

Trần Ngưỡng chỉ nhất thời hứng khởi tùy ý vẽ đường cong, anh sợ Văn Thanh suy nghĩ lung tung nên tiếp tục vẽ vài đường trên mặt cát, vẽ một cách không hề có quy tắc.

Sự chú ý của Văn Thanh chuyển về phía chân trời: "Thời gian mặt trời lặn sắp đến rồi."

Hắn hét lên với đám người đang ra sức đào cát: "Đừng đào nữa, dù sao cũng tìm không thấy cái đầu, thi thể đã không được tính là đầy đủ, đào làm chi nữa cho mệt!"

Trần Ngưỡng nhướng mày, Văn Thanh mà nói như vậy, thế thì càng phải đào rồi.

Bãi tắm có các mảnh ghép ở nhiều vị trí khác nhau, chúng tương ứng với từng phần cơ thể bị chặt của nữ thi, đây đều là những thông tin hữu ích liên quan đến nhiệm vụ.

Trần Ngưỡng sắp xếp ba thông tin chưa được giải đáp lại, bảy mảnh ghép ở phần đầu màu trắng, câu nói trên cuốn sổ nhỏ, và danh tính của bóng dáng không đầu, cái xẻng bằng thiết mà bọn họ lấy được.
Khóe mắt chợt liếc thấy gì đó, Trần Ngưỡng hét lên: "Đừng dùng cái xẻng đó!"

Trương Kính Dương đang định đào thì nghe thấy giọng nói của Trần Ngưỡng, hắn dừng động tác lại: "Loại cho trẻ em dùng không tốt bằng cái này, cái này đào nhanh, cũng hợp với lực tay của tôi."

"Phòng ngừa ra tình huống xấu, đừng dùng thì hơn."

Trần Ngưỡng mới vừa nói xong âm cuối, nhϊếp ảnh gia nằm trên cát nãy giờ bật dậy: "Nếu dùng nó thì sao?"

Nhϊếp ảnh gia là người đã phát hiện cái xẻng thiết, khi đó anh ta đã dùng nó để đào cát mà không hay biết gì.

Trần Ngưỡng đã để sót phần này.

"Tôi không biết." Trần Ngưỡng ấn cái trán đau nói ra sự thật.

Văn Thanh nói tiếp thay Trần Ngưỡng: "Tính ra cũng đã một ngày một đêm kể từ khi lấy được cái xẻng, chẳng phải đến giờ anh vẫn còn sống khỏe re đó sao."
Nhϊếp ảnh gia: "Nếu là vì còn chưa đến lượt tôi thì sao?"

"Vậy cũng hết cách." Văn Thanh thấy người đàn ông chảy nước mắt nước mũi, hắn ghét bỏ nói, "Anh vốn đã không được đẹp rồi, khóc lên thì càng xấu, nước mũi sắp chảy tới trên râu rồi kìa."

"Được rồi, đừng có khóc, dùng cái xẻng đó sẽ không chết đâu mà lo."

Nhϊếp ảnh gia ngừng tiếng khóc: "Thật sự?"

Văn Thanh nói: "Tin thì thật, không tin thì giả."

Nhϊếp ảnh gia: "......"

Nói vậy chẳng khác nào tương đương như không nói?

Nhϊếp ảnh gia lựa chọn nữa câu trước, anh ta muốn tin tưởng lời Văn Thanh nói, như vậy hắn ta mới có thể bớt bị tra tấn về mặt tinh thần.

Với lại xác thật là đã qua khá lâu rồi, hắn vẫn còn lành lặn, tác dụng của cái xẻng thiết hẳn là cái khác, hiện tại còn chưa biết là gì.

Trần Ngưỡng muốn gia nhập tiểu đội đào cát, anh mới nhúc nhích tính đứng dậy thì trên vai bỗng dưng trầm xuống.
Là đầu của thiếu niên dựa vào.

Văn Thanh cúi người gần hơn, nhìn khuôn mặt như được họa sĩ tô vẽ hoàn mĩ của Triều Giản: "Hắn giả bộ ngủ."

Dùng chính là giọng điệu của học sinh tiểu học mách lẻo với giáo viên.

Văn Thanh thuần lương nói: "Nếu không tin tôi nói, anh đẩy đầu hắn về phía tôi thử xem."

Trần Ngưỡng tất nhiên sẽ không làm vậy: "Ấu trĩ."

Văn Thanh châm ngòi không thành công, hắn trề môi: "Vậy anh cũng cho tôi mượn bờ vai dựa một chút đi."

Triều Giản lập tức "tỉnh dậy".

Mấy bác đọc xong không bình luận gì hết chơn, buồn ghê luôn