Thần Phẩm Đạo Thánh

Chương 97: 97: Di Tích Chiến Trường





Mảnh thiên địa này thật sự rất rộng lớn, sau khi hơn một ngàn người tiến vào, lại giống như hơn một ngàn giọt nước rơi vào biển khơi, căn bản không thể tạo ra gợn sóng gì, rất nhanh sau đó bên người chỉ còn lại đồng bạn vốn đã thỏa thuận là cùng nhau thí luyện rồi.

Khắp nơi trong chiến trường đều là núi đá đứt gãy, sông lớn chảy ra không biết từ chỗ nào trong vết nứt không gian, một hồi đại chiến năm đó gần như đã phá hủy toàn bộ mảnh thiên địa này, trải qua vô số năm tháng vẫn không có dấu hiệu hồi phục như cũ.

Mặc dù đã nhìn thấy rất nhiều lần, thế nhưng mỗi một lần nhìn đến nơi này, ta vẫn không nhịn được suy nghĩ, trận đại chiến năm đó tàn khốc đến mức này, ngay cả thiên địa đều bị phá hủy thành dáng vẻ này, Đệ Tử Nam Ly giống như chúng ta năm đó đã trải qua tình cảnh kinh khủng cỡ nào.

Long Tu Văn thở dài nói.

Chiến trường như vậy, đệ tử cấp Văn Sĩ như chúng ta căn bản không có khả năng với tới, ngay cả tu sĩ cấp Chân Nhân trong trận chiến kia cũng chỉ là một con chốt thí mà thôi.

Phó Thu Diệp nói.

Ha ha, xem ra lần này ta rất may mắn đấy.

Mấy người vừa phi hành vừa tán gẫu, đột nhiên nghe thấy Long Tu Văn cười to một tiếng, trong tay chẳng biết từ lúc nào đã có một tấm Thánh Vật Lệnh.

Thấy ánh mắt của mọi người tập trung trên người mình, Long Tu Văn khoe khoang giơ cao Thánh Vật Lệnh trong tay lên để cho mọi người nhìn rõ, đồng thời cười nói: Khi nãy ta thấy trong vết nứt không gian kia có bay ra một vật, không ngờ lại là một tấm Thánh Vật Lệnh Thánh phẩm cấp Văn Sĩ.

Tu Văn đúng là may mắn, đây cũng là may mắn của chúng ta, vừa tiến vào chiến trường chưa được bao lâu đã tìm được một tấm Thánh Vật Lệnh Thánh Phẩm, đây là khởi đầu vô cùng may mắn.

Phó Thu Diệp cười nói.


Những người khác cũng thi nhau chúc mừng Long Tu Văn, Thánh Vật Lệnh này là Long Tu Văn tự mình phát hiện, quyền sở hữu thuộc về chính hắn, người bên cạnh cũng không có quyền được phân chia.

Long Tu Văn vô cùng vui vẻ, chờ sau khi mọi người chúc mừng xong, hắn nhìn Bạch Thương Đông một chút, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Nếu không sợ bị ta hiểu sai, ta có thể thử tìm hiểu rồi giải ra, cũng coi như dính chút may mắn của ngươi vậy.



Bạch Thương Đông cười nói.

Năm trăm điểm cống hiến Chấp Viện, ta lập tức chuyển cho ngươi.

Long Tu Văn mừng rỡ, vội vàng cầm Thánh Vật Lệnh trong tay giao cho Bạch Thương Đông, hắn đã sớm có cái ý này, chỉ là lúc trước Mạc Đạo Danh gây chuyện với Bạch Thương Đông nên bây giờ hắn không tiện mở miệng xin nhờ.

Bạch Thương Đông cũng không khách khí, thu năm trăm điểm cống hiến Chấp Viện của Long Tu Văn, mặc dù lần này hắn cũng không phải là vì cần điểm cống hiến mới giải Thánh Vật Lệnh này cho Long Tu Văn, nhưng quy củ này vẫn nên không phá để tránh phiền toái sau này.

Nhận lấy Thánh Vật Lệnh trong tay Long Tu Văn, khi nãy Bạch Thương Đông đã xem qua, trong lòng đã có câu đối ứng, trực tiếp viết luôn lên phía trên: Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở.

Rụng như mưa, sao rực rỡ.

Chỉ thấy một tia sáng như khói lửa từ trong Thánh Vật Lệnh tuôn ra, hóa thành ngàn vạn ánh sao theo gió rơi xuống, trong ánh sao chập chờn này, một váy dài lụa mỏng lấp lánh vô số ánh sao tung bay theo gió, rơi vào trong tay Bạch Thương Đông.


A! Là một váy lụa Thánh phẩm sao? Long Tu Văn có chút thất vọng, váy dài này vừa nhìn đã biết chính là đồ nữ tử mặc đồ, hiện tại hắn cầm cũng vô dụng.

Nhưng Dương Vũ Linh đứng bên cạnh lại sáng mắt lên, ánh mắt gần như không thể rời khỏi váy dài kia, nếu mặc váy dài này lại giống như có ngàn ánh sao khoác lên người, được ngàn ánh sao vây quanh, là chuyện mà bất kỳ nữ tử nào cũng động tâm.

Mạc Đạo Danh nhìn dáng vẻ Dương Vũ Linh như thế, lại ra lệnh cho vật cưỡi của chính mình đi đến gần Bạch Thương Đông, mặt lạnh hỏi Váy dài này gọi là gì, có ích lợi gì?Lúc trước Bạch Thương Đông không giải Thánh Vật Lệnh cho hắn ta, lúc này lại chủ động giải cho Long Tu Văn, trong lòng Mạc Đạo Danh tự nhiên vô cùng mất hứng.

Nếu như không phải Dương Vũ Linh rất thích váy dài này, hắn ta căn bản không muốn nói chuyện cùng Bạch Thương Đông.

Bạch Thương Đông lại không thèm để ý tới hắn, trực tiếp trả váy dài này lại cho Long Tu Văn.

Năng lực của Thánh vật vốn chính là bí mật, không thể tùy tiện nói cho người khác biết, huống chi váy dài này vẫn là của Long Tu Văn, đương nhiên Bạch Thương Đông lại càng không thể nói cho Mạc Đạo Danh.

Về phần tên của váy dài này có nói ra cũng không có vấn đề gì, chỉ là Bạch Thương Đông không thích Mạc Đạo Danh, vốn lười để ý đến hắn ta nên đương nhiên sẽ không nói cho hắn ta biết.


Sắc mặt Mạc Đạo Danh âm trầm, hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Thương Đông, rồi mới quay sang hỏi Long Tu Văn: Long sư đệ, váy dài tên gọi là gì, có ích lợi gì, ngươi là nam nhân lưu lại cũng không có tác dùng, ra giá bán cho ta đi.

Long Tu Văn không phải người ngu, đương nhiên nhìn thấu tâm tư của Mạc Đạo Danh, chỉ là hắn cũng biết Dương Vũ Linh cũng không thích Mạc Đạo Danh, vì vậy cười nói: Váy dài này được đặt tên là Tinh Dạ Vũ, về phần tác dụng thì khó mà nói, hay là chờ chủ nhân của nó tự mình cảm nhận đi.

Nói như vậy là ngươi chịu bán, ra giá đi.


Mạc Đạo Danh nói.

Váy dài này thì ta không dùng được, giữ lại cũng vô dụng, đương nhiên là muốn bán, nhưng vẫn quy củ cũ, người trả giá cao thì được, ta chỉ cần một tấm Thánh Vật Lệnh Thánh Phẩm để trao đổi, người nào ra giá cao thì về người đó.

Long Tu Văn lạnh nhạt nói.

Long sư huynh, ta có một tấm khiên Truy Nguyên Thánh phẩm, có thể dùng để trao đổi với huynh không? Không đợi Mạc Đạo Danh nói chuyện, Dương Vũ Linh đã lên tiếng trước.

Mạc Đạo Danh vội vàng nói: Vũ Linh sư muội không cần làm thế, ta mua váy này xong rồi sẽ tặng muội.

Mạc sư huynh không cần khách khí, ta đã ra giá, tự mua là có thể.

Dương Vũ Linh nói.

Còn có ai ra giá cao hơn hay không? Không có thì váy dài Tinh Dạ Vũ này sẽ thuộc về Dương sư muội nhé.

Long Tu Văn cười tủm tỉm đưa váy cho Dương Vũ Linh.

Đa tạ Long sư huynh chịu từ bỏ những yêu thích.


Dương Vũ Linh vui mừng nhận lấy chiếc váy, nàng lại đưa tới một lá chắn hình tròn cho Long Tu Văn.

Không cần khách khí như vậy, ta đã sớm nhớ thương lá chắn Truy Nguyên này rồi, hôm nay có khả năng đổi được cũng là ta may mắn, còn cần cảm tạ Bạch Chấp Viện giúp đỡ.


Long Tu Văn trực tiếp đeo lá chắn Truy Nguyên vào cánh tay trái lên, thử vung vài cái.

Tài văn chương của Bạch Chấp Viện thật sự là khiến người kinh ngạc, lúc trước chúng ta chưa từng thấy câu này, đây lại là tân tác sao? Dương Vũ Linh quay sang hỏi Bạch Thương Đông.

Lúc trước đã làm rồi, vừa nãy ta nhìn thấy rất thích hợp với Thánh Vật Lệnh này, nên lấy ra thử một lần, còn may là thích hợp.

Bạch Thương Đông cười nói.

Bạch Chấp Viện đúng là thẳng thắn, nhưng suy nghĩ một chút thấy cũng phải, nếu như không phải là sáng tác cũ, làm sao có thể liên tiếp làm ra mười mấy tác phẩm Thánh phẩm chứ.

Mạc Đạo Danh lạnh mặt nói.

Bạch Thương Đông đã đồng ý với Phó Thu Diệp không xung đột cùng Mạc Đạo Danh, chỉ coi như không nghe được hắn ta nói cái gì, chỉ nói với Dương Vũ Linh: Đã có Thánh phẩm này trong người, không ngại thay ra để cho chúng ta nhìn một lần cho thỏa, cũng có thể bảo vệ bản thân, cũng an toàn hơn một chút.

Dương Vũ Linh vốn cũng rất muốn mặc vào thử một chút, nhưng trước mặt nhiều người như vậy lại ngượng ngùng, lúc này Bạch Thương Đông nói ra, Dương Vũ Linh lập tức đồng ý ngay: Nếu Bạch Chấp Viện đã nói như vậy, Vũ Linh liền cung kính không bằng tòng mệnh.

Dương Vũ Linh lập tức mặc Tinh Dạ Vũ lên, từng điểm sáng lấp lóe trên người nàng, hóa thành một váy dài lụa mỏng lấp lánh ánh sao, giống như khói lửa múa may theo gió.

A! Đột nhiên một tiếng hét thảm đánh thức mọi người vốn bị Dương Vũ Linh và váy dài này hấp dẫn, chỉ thấy Long Tu Văn bay đến một Văn Sĩ cấp tám đang ôm cổ từ trên vật cưỡi rớt xuống, có thể thấy rõ, trên cổ hắn có một vết thương sâu thấy xương, cổ đã bị chặt đứt hơn nửa, thoạt nhìn là không sống nổi.

Địch tấn công! Đám người Phó Thu Diệp vô cùng kinh hãi, vội vàng triệu hồi ra binh khí, nhưng ánh mắt mọi người tìm quanh bốn phía, nhưng ngay cả bóng dáng của đều không thấy được.

.