Cung Tố Quân thấy Bạch Thương Đông không nói chuyện, hung hăng véo thắt lưng đẩy hắn một cái: Tự ngươi nói đi.Lúc trước Bạch Thương Đông không nói lời nào, chỉ là vì lười giải thích, với quan niệm của người địa cầu thì vật ngươi đã cho hắn thì chính là của hắn rồi, đừng nói đã không còn, cho dù có còn, có đưa cho người này hay không cũng là tự do của hắn, coi như ngươi là chủ nhân của của vật này cũng không có tư cách vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy, huống chi chỉ là hai người ngoài.Hơn nữa thơ văn của Bạch Thương Đông đều là trí tuệ của con người trên địa cầu, cũng không phải chính bản thân hắn suy nghĩ, không có gì đáng để khoe khoang.Nhưng chuyện đã đến mức này rồi, Bạch Thương Đông cũng biết mình không mở miệng thì không được rồi, nhìn Hoa Phong Chân Nhân và nhi tử Thanh Huyền có vẻ mặt đầy ngạo nghễ của ông ta một chút, đưa tay khẽ vung lên trong hư không, chiếc Long Lân Nhận ánh vàng bức người bị hắn nắm lấy từ trong hư không.Cũng chỉ thuận miệng làm hai câu, không phải là thơ hay gì, binh khí lấy được ở chỗ này, cũng không phải thứ tốt gì.
Nếu gia chủ cảm thấy hữu dụng, vậy thì lấy về đi. Bạch Thương Đông trực tiếp đưa Long Lân Nhận đặt lên bàn trước mặt Cung Thiên Sơn.Thánh phẩm! Cung Thiên Sơn và Hoa Phong Chân Nhân nhìn thấy Long Lân Nhận thì đều giật mình.Thanh Huyền tuổi trẻ khí thịnh vẫn không chịu thua, lạnh lùng nói: Ai biết được binh khí Thánh phẩm này đến từ đâu, không có người nào có thể chứng minh chuôi binh khí Thánh phẩm này lấy được từ trong Thánh Nhận Lệnh kia?Quả nhiên đúng là tầm thường, dù là cá chép vàng hay diều hâu, cuối cùng cũng chỉ là người trần mắt thịt, có biến hóa thế nào đi nữa cũng không thành tài được. Bạch Thương Đông nói với vẻ khinh thường.Ngươi nói người nào không có thành tựu? Sắc mặt Thanh Huyền đại biến, tức giận hỏi lại.Bạch Thương Đông lười tranh cãi với hắn ta, tiện tay rút ra một bảo kiếm dùng để trang trí ở bên cạnh, vận chuyển kình khí khẽ vùn kiếm chém tới vách tường.Lưỡi kiếm như gió, bút vẽ như câu, trường kiếm trong tay Bạch Thương Đông tùy ý tự nhiên, chỉ chớp mắt đã khắc hai câu thơ trên tường, tiêu sái đút kiếm vào vỏ, kéo tay Cung Tố Quân xoay người rời đi.Vừa đi vừa hờ hững nói: Phàm phu tục tử sao hiểu được tráng chí hiên ngang của ta.Ngươi.
.
. Sắc mặt Thanh Huyền tái xanh thấy Bạch Thương Đông kéo Cung Tố Quân ra khỏi phòng khách, còn muốn đuổi theo tiếp tục tranh cãi, nhưng lại bị Hoa Phong Chân Nhân kéo lại.Cung lão, hôm nay thật xin lỗi, là chúng ta thất lễ, ngày khác nhất định sẽ tới cửa bồi tội. Hoa Phong Chân Nhân thi lễ một cái với Cung Thiên Sơn.Hai chúng ta không phải người ngoài, không cần phải nói những lời khách khí nà, trở về nói cho phụ thân ngươi biết, nếu hộ xương già của lão còn có thể động thì để lão tới đây một chút, đã mấy năm chúng ta không gặp rồi. Hiển nhiên Cung Thiên Sơn cũng không có ý giữ Hoa Phong Chân Nhân lại.Thanh Huyền còn không chịu phục muốn nói thêm điều gì, Hoa Phong Chân Nhân lại chỉ chỉ hai câu thơ mà Bạch Thương Đông mới khắc ở trên tường, sau khi Thanh Huyền nhìn hai lần, sắc mặt lập tức biến thành trắng bệch, không nói một lời ủ rũ cúi đầu đi theo Hoa Phong Chân Nhân rời khỏi Cung gia.Vừa gặp gió to lại hóa rồng... Cung Thiên Sơn đứng trước vách tường, nhìn câu thơ lặp trên tường không ngừng ngâm nga, cuối cùng lại không nhịn được cười khổ nói: Bạch Đính Thiên à Bạch Đính Thiên, ngươi giữ lại một đứa con trai ở Cung gia ta như vậy, cũng không biết là phúc hay là họa của Cung gia!Dứt lời, Cung Thiên Sơn nhấc tay, muốn xóa đi hai hàng thơ trên tường kia, nhưng giơ tay lên mấy lần giơ tay lên đều không có thể xuống tay, cuối cùng thở dài để tay xuống, lại nhìn hai câu thơ trên tường một lần, bật cười nói: Rồng và diều hâu khác một trời một vực, nếu hắn thật sự có thể bay lên hóa rồng, cũng chưa chắc không phải may mắn của Cung gia ta.