Thần Phẩm Đạo Thánh

Chương 67: 67: Hồng Lệ





Hình ảnh Thánh Thú phía trên Thánh Thú Lệnh lại là một nhân loại mặc áo mũ đỏ, trong tay nắm một thanh kiếm nhỏ liền vỏ màu đỏ, chỉ từ hình ảnh mà nhìn, hoàn toàn không nhìn ra đây là Thánh Thú, dường như là không có gì khác so với nhân loại.

Sở dĩ Bạch Thương Đông kinh ngạc, không phải là vì đây là Thánh Thú hình người, mà bởi vì đã từng nhìn qua hình ảnh Thánh Thú này, thật sự là vô cùng giống như là Lâm Thanh Hà đóng vai Đông Phương Bất Bại kia, một thân áo hồng mũ đỏ, còn có vẻ đẹp quỷ diễm âm dương hỗn hợp kia, không có chỗ nào mà không phải là khí chất của Đông Phương Bất Bại.

Nhưng Bạch Thương Đông lại nhìn lại lần thứ hai, lại cảm thấy Thánh Thú này càng giống như là một người khác mà hắn biết.

Áo hồng mũ đỏ, còn có khí chất như quỷ mị kia, cùng thanh kiếm màu đỏ trong tay, ngay cả một giọt huyết lệ màu đỏ nơi khóe mắt kia, đều cực kỳ giống như một người mà Bạch Thương Đông biết.

Chân Nhân, không biết này Thánh Thú lúc trước có tên là gì? Bạch Thương Đông nhìn Chân Nhân Thất Hoa hỏi.

Tên của nó là Hồng Lệ.

Chân Nhân Thất Hoa đáp.

Hồng Lệ à? Bạch Thương Đông khẽ cau mày, cái tên này cùng người hắn biết kia cũng không giống nhau.

Ngươi có muốn nghe bài thơ lúc trước giải ra nó một chút hay không? Xem ra Chân Nhân Thất Hoa rất muốn đem Hồng Lệ một lần nữa giải ra, mặc dù hắn không biết tên tuổi của Bạch Thương Đông, nhưng cũng không có ý tứ coi thường một.


Không cần.

Bạch Thương Đông khẽ lắc đầu, hắn đối với tên cùng hình tượng của Hồng Lệ này cũng không có nhiều liên tưởng, duy nhất nghĩ đến cũng chỉ có người kia.

Trên mặt Chân Nhân Thất Hoa lộ ra vẻ thất vọng, liền muốn xoay người đi trở về trong nhà gỗ.

Chân Nhân, không biết có thể để cho ta thử đoán một lần hay không? Bạch Thương Đông có chút chưa từ bỏ ý định hỏi một câu, Thánh Thú này thật sự là rất giống người kia.



Ngươi có nắm chắc không? Chân Nhân Thất Hoa quay đầu lại nhìn Bạch Thương Đông hỏi.

Bạch Thương Đông khẽ lắc đầu: Trong lòng ta cũng có chút ý tưởng, thế nhưng không dám hứa chắc nhất định là có thể thành cong, chỉ có thể thử một lần.

Chân Nhân Thất Hoa trầm ngâm trong phút chốc, một lần nữa đem Thánh Thú Lệnh lấy ra đưa cho Bạch Thương Đông: Cũng tốt, ngươi liền thử một chút xem sao.

Bởi vì là tự Thánh Thú Lệnh phong cấm trở lại căn nguyên, nếu như Bạch Thương Đông làm không ra được văn chương có khả năng xứng đôi, Thánh Thú cũng sẽ không giải được, không giống như là Thánh Thú Lệnh bình thường, coi như là làm không được văn chương, Thánh Thú cũng sẽ giải được, chỉ là phẩm cấp tương đối thấp mà thôi.

Bạch Thương Đông cầm lấy Thánh Thú Lệnh, hơi hơi đưa mắt nhìn Thánh Thú Lệnh trong phút chốc, lúc này mới đem kình khí ngưng tụ vào đầu ngón tay, từ từ ở phía trên Thánh Thú Lệnh viết: Hồng la sổ sách, sợ hãi xuân hàn, hương vụ vân mỏng, đồng tước ảnh tàn tạ.


Nhìn nghiêng bình thủy tinh, điệp y lưu đan, có thể độ dương quan.

Lại đồ mi cháy hết, khói khắp người ấm áp, bình phong chiếu áo mũ.

Chân Nhân Thất Hoa cau mày nhìn Bạch Thương Đông, Bạch Thương Đông làm ra một bài hoàn toàn khác so với bài trước kia, có thể nói là không có bất cứ một chút quan hệ nào, hơn nữa hình như cũng không có liên gì tới Hồng Lệ.

Lúc Chân Nhân Thất Hoa đang có cảm giác là mình đang lãng phí thời gian, đột nhiên nhìn thấy Thánh Thú Lệnh trong tay Bạch Thương Đông tỏa ra hào quang, hóa thành làn khói đỏ giống như dải lụa đỏ, tại Bạch Thương Đông trong tay một tha, nhẹ nhõm hạ xuống trên đất, biến thành một kiếm khách áo hồng mũ đỏ, trong ánh mắt lộ ra vẻ đau thương không hiểu.

Vậy mà thật sự có thể làm được! Ngay cả Bạch Thương Đông cũng có chút ngoài ý muốn.

Hắn viết là bài thơ của một nhân vật trong kịch rối tên là Cung Vô Hậu, phần lớn nhân vật trong đó đều là nhà thơ, Bạch Thương Đông thấy bề ngoài và khí chất của Thánh Thú này thật sự là rất giống Cung Vô Hậu, liền mới đem bài thơ dành riêng cho Cung Vô Hậu viết ra thử một lần, không nghĩ đến vậy mà thật có thể thành công.

Cung Vô Hậu kia có một đời đau khổ, cha, sư phụ, bạn bè đều chết hết, có thể nói bọn họ chết điều liên quan tới hắn, cuối cùng ngay cả chính hắn đều chết.


Một giọt lệ máu nơi khóe mắt kia của hắn, truyền thuyết là do Nữ Oa lúc sáng tạo loại người bị nhánh cây gây thương tích, một giọt máu tươi rơi lên trên mặt tượng đất, từ đó tượng đất kia rơi vào luân hồi vô tận, mang theo con mắt chứa huyết lệ đi lại ở trên thế gian, một khi con mắt huyết lệ thức tỉnh, liền có thể đạt tới cảnh giới võ học tuyệt thế không phải thiên không phải nhân, không phải âm không phải dương.

Thật may đây là Thánh Thú Hồng Lệ, mà không phải là Cung Vô Hậu thật sự, hy vọng nó sẽ không đau khổ giống như Cung Vô Hậu.


Nghĩ đến Cung Vô Hậu, trong lòng Bạch Thương Đông nhẹ nhàng thở dài.

Hồng Lệ! Hồng Lệ! Vẻ mặt của Chân Nhân Thất Hoa kích động đi tới trước mặt Hồng Lệ, dùng ngón tay run rẩy đi vuốt ve gò má của Hồng Lệ.

Lại chỉ thấy vẻ mặt của Hồng Lệ lạnh lùng, Hồng Kiếm trong tay khẽ động một cái, ánh kiếm màu đỏ chợt lóe, bàn tay Chân Nhân Thất Hoa thiếu chút nữa đã bị chém xuống, mà mặt Hồng Lệ vẫn chứa đầy lạnh lùng.

Chân Nhân chớ vội, ta đây liền đem Hồng Lệ chuyển hiểu trả lại cho ngài.

Bạch Thương Đông giải ra Hồng Lệ, bây giờ trên danh nghĩa thì quyền khống chế Hồng Lệ là ở trong tay Bạch Thương Đông.

Chân Nhân Thất Hoa cao hứng liên tục gật đầu, Bạch Thương Đông đem quyền khống chế Hồng Lệ giao lại cho Chân Nhân Thất Hoa, nhưng mà mặt Chân Nhân Thất Hoa ngay lập tức liền biến sắc, hắn vậy mà không có cách nào thu được quyền khống chế Hồng Lệ.

Duyên kiếp trước, nghiệt kiếp này, Thất Hoa, ngươi không phải là chủ nhân của ta, cũng không nên là chủ nhân của ta.

Hồng Lệ đột nhiên mở miệng nói chuyện, làm cho Bạch Thương Đông sợ hết hồn.

Bạch Thương Đông còn chưa từng thấy qua Thánh Thú nào có trí khôn như thế, quả thực là giống hệt như người, đều là Thánh Thú Thánh phẩm, chỉ số thông minh của Đại Bạch Nga lại kém quá nhiều so với Hồng Lệ này.

Không hổ là Thánh Thú siêu phàm, thật sự là quá mạnh mẽ, đều là Thánh Thú Thánh phẩm hình người, không biết lang nữ kia có cơ hội siêu phàm hay không.


Trong lòng Bạch Thương Đông âm thầm hâm mộ, nhưng hắn lại không biết, lang nữ là bộ phận căn nguyên của Minh Nguyệt Tâm biến thành, trời sinh đã siêu phàm.


Chân Nhân Thất Hoa nghe thấy Hồng Lệ nói như vậy, nguyên bản kích động trên mặt thoáng chốc biến thành cô đơn không gì sánh được, giống như là chó vẫy đuôi mừng chủ nói với Hồng Lệ: Ta đã mất hắn, bây giờ ta chỉ còn lại ngươi, ta không thể lại mất ngươi nữa, van cầu ngươi ở lại bên cạnh ta đi.

Hắn chưa bao giờ thuộc về ngươi, ngươi cũng chưa từng mất đi hắn.

Hồng Lệ nói xong, vậy mà đứng dậy tự ý đi tới trước mặt Bạch Thương Đông, lạnh lùng nói: Đưa ta trở về hư giới.

Bạch Thương Đông ngây cả người, sau đó nhìn về phía Chân Nhân Thất Hoa, lại thấy Chân Nhân Thất Hoa nằm ở trên đất đã khóc thành lệ nhân, căn bản là không có ý tứ phản đối, Bạch Thương Đông suy nghĩ một chút, lúc này mới đem Hồng Lệ thu hồi hư giới.

Khụ khụ, Chân Nhân, ngài xem chuyện này phải làm sao đây? Trong lòng Bạch Thương Đông dĩ nhiên là cực kỳ yêu thích Thánh Thú Hồng Lệ này, hận không thể đem Hồng Lệ trực tiếp cất làm của riêng, không nói linh trí của Hồng Lệ cao như vậy, chỉ riêng là chuyện đã siêu phàm, cũng đã là bảo vật vô giá, mặc dù bây giờ chỉ là Thánh phẩm cấp Văn Sĩ, nhưng nó có thể tiếp tục thăng cấp a, về sau không chừng có khả năng đạt tới đẳng cấp gì đó, tiềm lực thực sự là quá lớn.

Nhưng đây dù sao cũng là giao dịch, Hồng Lệ là của Chân Nhân Thất Hoa, Bạch Thương Đông cũng không có tư cách chiếm lấy làm của mình.

Chân Nhân Thất Hoa không để ý tới Bạch Thương Đông, nằm ở trên đất đau buồn khóc lớn, thật lâu cũng không ngừng lại, để cho Bạch Thương Đông ở bên cạnh cảm thấy hết sức khó xử, ở lại cũng không xong mà đi cũng không được.

Mãi mới chờ đến lúc Chân Nhân Thất Hoa thu lại tiếng khóc, từ từ ở dưới đất ngồi dậy, một đôi mắt vừa đỏ vừa sưng nhìn chằm chằm vào Bạch Thương Đông không nháy một cái, nhìn cho Bạch Thương Đông đều cảm thấy sợ hãi.

Chân Nhân, ngày thấy chuyện này phải làm sao bây giờ? Hồng Lệ kia có linh trí quá cao, coi như ta bỏ qua quyền khống chế hắn, hắn cũng có thể từ chối hướng về bất kỳ ai khác giao ra quyền khống chế căn nguyên của chính mình, trừ phi chính hắn nguyện ý, không có ai có thể lại trở thành chủ nhân của hắn, vậy phải làm sao mới là tốt? Bạch Thương Đông vội vàng lộ ra vẻ mặt đau khổ nói với Chân Nhân Thất Hoa, trong lòng nhưng lại có chút cao hứng, nếu có thể lưuHồng Lệ lại, nhất định chính là miếng bánh lớn từ trên trời rơi xuống, vẫn là cái loại lớn đến mức có thể đập chết người kia.

.