Thần Phẩm Đạo Thánh

Chương 148: 148: Tín Ngưỡng Của Á Nhân





Ân oán giữa Bạch Thương Đông và Huyền Giáp Sĩ đã sớm truyền khắp Ma Thành, còn chưa tới ngày mặt trời màu xanh lúc, trong Ma Đấu Tràng đã sớm chật ních Ma nhân.

Độc Cô Cầu Bại đúng là không biết sống chết, lại dám lên Ma Đấu Thai cùng Huyền Giáp Sĩ đại nhân, đợi lát nữa xem hắn chết như thế nào.

Súc sinh chính là súc sinh, ngay cả mạnh yếu cũng không phân rõ, xem ra á nhân dù có lực lượng và kiến thức, rốt cục vẫn là súc sinh đê tiện.

Các ngươi nói Huyền Giáp Sĩ đại nhân sẽ tự mình chém hắn, hay ném đi cho ma vật ăn?Thật ra thì cũng khá đáng tiếc, bên trong á nhân mãi mới xuất hiện ra một nhân vật như vậy, tài văn chương của hắn vẫn là không tệ, nếu có thể giải ra ma danh cho mấy Ma nhân chúng ta thì tốt hơn.

Ha ha, nói không sau, về sau có thể cân nhắc để á nhân học một chút văn đạo, chuyên giúp Ma nhân chúng ta giải ra ý nghĩa trong tên thật.

Đám Ma nhân thảo luận vô cùng phấn khởi, không lâu lắm mặt trời xanh dương trên trời đã đổi thành mặt trời màu xanh, chỉ thấy Huyền Giáp Sĩ lướt qua một đám Ma nhân vây quanh đi tới Ma Đấu Tràng, trực tiếp đi lên Ma Đấu Thai.

Độc Cô Cầu Bại ở đâu? Huyền Giáp Sĩ ngẩng đầu quát hỏi, tiếng quát vang vọng toàn bộ Ma Thành.

Đám Ma nhân dưới đài nhìn chung quanh, nhưng không nhìn thấy Bạch Thương Đông đâu.

Khi đám Ma nhân đang sôi nổi nghị luận, có không Độc Cô Cầu Bại kia không dám tới phải hay, thì nhìn thấy ở cửa lớn Ma Đấu Tràng có một á nhân đi vào.

Đám Ma nhân định thần nhìn lại, á nhân kia lại không phải Độc Cô Cầu Bại, mà là một thiếu niên á nhân nhìn phi thường gầy yếu.


Ngươi muốn chết phải không, nơi này là chỗ mà ngươi dám tới sao? Một Ma binh đẩy thiếu niên á nhân kia một cái, khiến thiếu niên á nhân bị đẩy ngã ra đi, đầu cũng vỡ ra, máu tươi chảy đầy mặt.

Thiếu niên á nhân không hừ một tiếng, từ dưới đất bò dậy, lớn tiếng nói: Hôm nay là ngày á nhân chúng ta muốn lên đài quyết đấu, chúng ta nên đứng ở chỗ này.

Thiếu niên á nhân kia vừa dứt lời, chỉ thấy vô số á nhân từ trong phố lớn ngõ nhỏ xông ra, trong số những á nhân kia có nam có nữ, có già có trẻ, thân thể run rẩy, dần tụ tập tới trước cửa Ma Đấu Tràng, không lâu sau đã tụ thành một mảnh, gần như muốn lấp đầy cả khu đất trước Ma Đấu Tràng.



Đám Ma nhân đều trợn mắt há mồm nhìn những á nhân mặc quần áo lam lũ rách nát, đây là lần đầu tiên bọn họ biết rõ, bên trong Ma Thành vậy mà có nhiều á nhân như vậy, chỉ là những á nhân không có chủ nhân này, số lượng đã nhiều hơn so với Ma nhân mấy chục lần.

Các ngươi muốn làm gì? Muốn tạo phản đúng hay không? Bò hết về cho ta, nếu không ta sẽ làm thịt toàn bộ cho ma vật.

Thủ vệ Ma Đấu Tràng trầm mặt quát mắng.

Không cần đuổi bọn chúng đi, không phải bọn chúng muốn nhìn sao? Vậy hãy để cho bọn chúng ở lại xem đi, xem ta giẫm chết Độc Cô Cầu Bại kia như thế nào.

Huyền Giáp Sĩ đứng trên đài lại đột nhiên mở miệng nói.

Chỉ là hắn ta vừa mới nói được một nửa, đột nhiên Huyền Giáp Sĩ nhếch miệng khát máu cười một tiếng: Sau khi làm thịt tên Độc Cô Cầu Bại kia xong, ta sẽ tổ chức một bữa tiệc ăn mừng, tất cả những á nhân ở chỗ này xem cuộc chiến, sẽ là món chính của bữa như tiệc ăn mừng, dùng máu tươi và xương cốt của các ngươi để chúc mừng thắng lợi của ta, các ngươi có ai còn muốn lưu lại?Ánh mắt âm độc hung tàn của Huyền Giáp Sĩ đảo qua trên người những á nhân kia, khiến đám á nhân lộ ra vẻ kinh hoảng và sợ hãi, nhưng khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn là lại không có á nhân nào rời đi, mặc dù bọn họ rất sợ hãi đến mức cả người run rẩy gần như đứng không vững, nhưng vẫn không có một á nhân nào chịu rời đi.

Á nhân chúng ta đều là mệnh tiện, cái mạng này vốn thuộc về Ma nhân, cũng sớm muộn đều phải trả lại cho Ma nhân.


Thiếu niên á nhân đứng đầu tiên cắn răng nhìn Huyền Giáp Sĩ trên đài, thân thể run rẩy, nhưng vẫn dùng hết sức để la lớn: Thế nhưng tuyệt đối không phải hôm nay, bởi vì người đó nói cho ta biết, hắn sẽ thắng, hắn sẽ giết ngươi.

Ha ha, đúng là sinh vật ngu xuẩn, các ngươi lại tin tưởng lời nói vô căn cứ này, thật là đáng thương.

Huyền Giáp Sĩ cười phá lên.

Những Ma nhân khác cũng cười lớn, theo bọn họ những á nhân này đúng là tới đểlàm trò cười, còn dám nói người kia sẽ đánh bại Huyền Giáp Sĩ, còn có thể giết Huyền Giáp Sĩ, đây không thể nghi ngờ gì chính là một trò cười lớn nhất.

Những á nhân này điên thật rồi, chẳng lẽ bọn chúng không biết, giữa Ma binh và Ma tướng có khoảng cách không thể vượt qua sao? Đừng nói là Độc Cô Cầu Bại kia chỉ là Ma binh, cho dù hắn là Ma tướng, cũng không thể là đối thủ của Huyền Giáp Sĩ đại nhân, Huyền Giáp Sĩ đại nhân có Bản Nguyên Lực Lượng xếp hàng đầu ở toàn bộ Ma giới, có thể nói là nhân vật vô địch.

Huyền Giáp Sĩ đại nhân nói đúng, cứ để cho những sinh vật ngu xuẩn này ở lại chỗ này nhìn Độc Cô Cầu Bại kia bị giết chết đi, cũng để cho bọn chúng không cần nghĩ loạn, chặt đứt vọng tưởng trong lòng chúng.


Thật sự mong đợi đại hội ăn mừng sau khi quyết đấu kết thúc, ma vật của ta còn chưa từng ăn thịt á nhân đâu.

Hắn đã nói thì nhất định có thể làm được.

Thiếu niên á nhân cắn răng, gằn từng chữ một, thiếu niên này chính là A Khuyển.


Hắn đã nói thì nhất định có thể làm được sao? Hắn nói hắn là vương của Ma giới, vậy hắn sẽ thật sự trở thành vương của Ma giới sao? Huyền Giáp Sĩ khinh miệt nhìn A Khuyển và một đám á nhân: Các ngươi đã muốn chết như vậy, ta sẽ thỏa mãn các ngươi, sau khi quyết đấu kết thúc, sẽ dùng máu và xương của các ngươi để ăn mừng cho chiến thắng của ta.

A Khuyển không nói gì thêm, chỉ cùng những á nhân ở đây xem Ma Đấu Thai, cùng mong đợi thân ảnh kia xuất hiện, dưới đáy lòng bọn họ thật sự sợ hãi, thậm chí đã sợ đến mức muốn lên tiếng rên rỉ, nhưng lại không có ai rời đi.

Có lẽ bọn họ sớm đã quen đối mặt với sợ hãi, đã quen đối mặt với cái chết, mỗi ngày đều có đồng loại chết đi, mỗi ngày đều mở mắt trừng trừng nhìn từng đồng bạn biến mất, tâm linh bọn họ đã tê dại, ngay cả sợ hãi cũng biến thành một thói quen.

Bạch Thương Đông xuất hiện đã khiến cuộc sống vốn chết lặng của bọn họ xuất hiện một chút ánh sáng, khiến thần kinh chết lặng của bọn họ thoáng chút thay đổi.

Lần lượt thắng lợi, lần lượt sáng tạo kỳ tích, khiến trong lòng những á nhân vốn đã chết lặng kia xuất hiện một điểm khác thường không ngừng mở rộng.

Những á nhân này đột nhiên phát hiện, thật ra bọn họ cũng không sợ cái chết như vậy, bởi vì cái chết luôn luôn ở bên cạnh họ, bọn họ sợ cũng không có tác dụng nào.

So sánh với cái chết, bọn họ càng muốn xem nam nhân kia một chút, tận mắt nhìn i nam nhân kia giành lấy thắng lợi, tận mắt nhìn thấy tia sáng của sinh mạng.

Hơn mười ngàn á nhân cùng nhìn chăm chú lên Ma Đấu Thai, nhưng lại yên tĩnh đến một chút âm thanh cũng không có, chỉ có tiếng hít thở yếu ớt như dã thú sắp gặp tử vong.

Ngày mặt trời màu xanh đã qua hơn một nửa, người nói cho các ngươibiết hắn sẽ thắng kia đang ở đâu? Huyền Giáp Sĩ khinh miệt nhìn bầu trời một chút, ngày mặt trời màu xanh đã dần chuyển sang màu xanh da trời.


Ha ha, chuyện cười, đợi nửa ngày rồi mà Độc Cô Cầu Bại kia ngay cả tới cũng không dám tới.

Những á nhân này thật sự đáng thương, vậy mà tin lời nói của loại người như vậy, lần này bọn họ thảm rồi, Độc Cô Cầu Bại không dám tới, Huyền Giáp Sĩ đại nhân sẽ dùng bọn họ để dập tắt lửa giận trong lòng.


Thật đúng là thứ hèn nhát, ký sinh tử khế ước rồi còn không dám tới.

Đám Ma nhân lớn tiếng cười nhạo.

Trên mặt những á nhân này cũng dần dần lộ ra vẻ thất vọng, ngày mặt trời màu xanh đã sắp kết thúc, nhưng người kia vẫn không xuất hiện ở Ma Đấu Tràng.

Có vẻ người mà các ngươi tin tưởng kia đã từ bỏ các ngươi, tiếp theo các ngươi nên trả giá thật lớn vì chính sự ngu xuẩn của bản thân mình đi.

Huyền Giáp Sĩ nhìn những á nhân kia, trên mặt lộ ra là ý cười, trong nụ cười kia không có vui vẻ, mà chỉ có ác độc.

Ngươi đang nói người nào ngu xuẩn? Một giọng nói từ cuối đường phố truyền tới, tất cả ánh mắt đều bị người kia hấp dẫn, chỉ thấy một bóng người chậm rãi tự cuối phố đi tới, những nới hắn đi qua, trên mắtđám á nhân đầy vui sướng vội vàng nhường đường cho hắn đi tới Ma Đấu Tràng.

Ngươi thật sự dám đến.

Nhìn Bạch Thương Đông dưới ánh mắt chú ý của muôn người chậm rãi đi lên Ma Đấu Thai, Huyền Giáp Sĩ lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Thương Đông rồi nói.

Không đến thì giết ngươi thế nào.

Bạch Thương Đông nắm Không Sắc Xích, ánh mắt như kiếm nhìn chằm chằm vào Huyền Giáp Sĩ, thù hận lạnh lẽo và lửa giận bừng bừng đồng thời thiêu đốt trong mắt, trong lòng chỉ còn lại một chữ giết.

.