Dạ Cô Cương đại nhân thật sự tới kia, lần này có trò hay để nhìn rồi.Ha ha, nếu lần này Độc Cô Cầu Bại không giải được ý nghĩa trong tên thật của Dạ Cô Cương đại nhân, vậy thì thật sự là gặp phiền toái lớn rồi.Ta muốn xem lần này tên á nhân này kết thúc như thế nào, tùy tiện chỉ một Ma tướng không được sao, lại dám chỉ đích danh một nhân vật mạnh mẽ như Dạ Cô Cương đại nhân, nhìn xem hắn làm thế nào....Các hạ chính là Ma tướng Dạ Cô Cương? Bạch Thương Đông bình tĩnh đánh giá Dạ Cô Cương, mặc dù hắn hiểu rất rõ về năng lực của Dạ Cô Cương, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn chính thức gặp Dạ Cô Cương.Bản Nguyên Lực Lượng của Dạ Cô Cương là một loại lực lượng Âm thanh, Tử Thức cũng không biết loại lực lượng âm thanh này của Dạ Cô Cương có tên gọi cụ thể là gì, nhưng trong mấy lần đại chiến, Dạ Cô Cương đều đã từng thể hiện loại lực lượng Âm thanh này.Khác với lực lượng âm thanh bình thường, Âm thanh của Dạ Cô Cương là vôâm, là một loại lực lượng âm thanh có thể xóa bỏ âm thanh, vô cùng đặc biệt.Hắn vừa dùng tới lực âm thanh này, trong phạm vi âm vực kia, âm thanh của người bên cạnh sẽ hoàn toàn bị xóa bỏ, biến thành không có âm, nói cách khác là trong phạm vi âm vực của hắn, có thể ngăn cản tất cả năng lực hệ âm thanh, Bạch Thương Đông đánh giá năng lực này rất cao, hơn nữa bản thân loại lực lượng Âm thanh này cũng cực kỳ hiếm thấy và cường đại.Ít nhất với kinh nghiệm của Tử Thức, hắn cũng chưa từng nghe nói có người nào khác nắm giữ loại lực lượng vô âm này.Bạch Thương Đông lại càng không cần phải nói, trước khi gặp phải Tử Thức, hắn căn bản là chưa từng nghe nói về loại lực lượng vô âm này.Dù như thế nào, cũng phải bắt được Dạ Cô Cương này, loại lực lượng vô âm này, đối với Thập Phương Cổ Đế và ta đều quá quan trọng. Sở dĩ Bạch Thương Đông chọn Cô Dạ Cương là người đầu tiên, thứ nhất là vì Cô Dạ Cương có danh tiếng lớn nhất trong năm Ma nhân còn lại, thứ hai cũng là vì hắn đánh giá cao Bản Nguyên Lực Lượng của Cô Dạ Cương.Ta là Cô Dạ Cương, nhưng ta tới không phải để ngươi tìm hiểu ý nghĩa trong tên thật của ta, mà là muốn dạy cho ngươi một bài học, cho ngươi biết rõ á nhân nên có bổn phận của á nhân, tên thật của ta, một á nhân như ngươi còn không có tư cách dò hỏi. Cô Dạ Cương vừa nói xong đã lập tức muốn ra tay với Bạch Thương Đông.Ngươi sợ sao? Bạch Thương Đông vẫn bình tĩnh đứng đó, cười như không cười nhìn Cô Dạ Cương.Ta sợ cái gì? Cô Dạ Cương khinh thường nói.Ngươi sợ ngàn ngàn vạn Ma nhân đều không giải được ý nghĩa tên thật của ngươi, sau đó lại bị một á nhân như ta giải được.
Ta đã chứng minh về võ đạo á nhân như ta không hề kém bất kỳ Ma nhân nào, ngươi sợ ta chứng minh được về văn đạo á nhân cũng có thể thắng được Ma nhân, chà đạp lên lòng tự ái hèn mọn mà ngạo mạn kia của ngươi. Bạch Thương Đông nhìn Dạ Cô Cương bằng ánh mắt khinh miệt.To gan. Cô Dạ Cương giận dữ, hóa chưởng thành đao, chém ra một đường đao màu xanh thần bí, chỉ chớp mắt đã chém tới gần đầu của Bạch Thương Đông.Nếu ngươi không sợ vậy thì nói ra tên thật của ngươi đi, nếu ta không giải được, không cần ngươi ra tay, tự ta sẽ chặt đầu dâng lên ngươi. Bạch Thương Đông không tránh không né, ngẩng đầu nói.Chỉ là trong lòng lại âm thầm đổ mồ hôi lạnh, kiếm Long Thiệt trong ngực đã khẽ động, nếu Cô Dạ Cương thật sự không thèm để ý tới mà mạnh mẽ chém xuống, Bạch Thương Đông cũng không cần để ý tới mặt mũi, ngay lập tức sẽ để kiếm Long Thiệt bay ra ngoài đỡ.Cũng may sau khi Cô Dạ Cương nghe được lời Bạch Thương Đông nói, đường đao thần bí kia cuối cùng cũng không chém xuống, chỉ là dừng trên cô Bạch Thương Đông một lát sau rồi bị Dạ Cô Cương vung tay lên thu về.Được, ta sẽ chờ chính tay ngươi chặt đầu đi. Cô Dạ Cương hừ lạnh.Dù sao trong tay Bạch Thương Đông vẫn cầm lệnh phù của Tích Hoa Nhân, Cô Dạ Cương cũng không tiện không báo ra tên thật mà cứ như vậy chém giết Bạch Thương Đông.Do dự một lúc, mặc dù Cô Dạ Cương cảm thấy hnói ra tên thật cho một á nhân nghe thật sự là một chuyện sỉ nhục, nhưng hắn đã hạ quyết tâm muốn giết Bạch Thương Đông, cũng không muốn lãng phí nhiều thời gian nữa, hắn kiêu ngạo ngẩng đầu nói: Ngươi nghe rõ ràng đây, bản Ma tướng được đặt tên là Cô Dạ Cương.Hành động của Cô Dạ Cương tạo ra cảm giác rất tuấn tú, giọng nói cũng quyết đoán, nhưng Bạch Thương Đông lại cảm thấy có chút ngốc, hắn rõ ràng đã biết tên của Cô Dạ Cương, nhưng lại không thể không hỏi một lần trước mặt hắn ta, Cô Dạ Cương cũng không thể không đáp, cảnh này trong mắt Bạch Thương Đông vừa có chút ngốc lại có chút khôi hài.Cho nên Bạch Thương Đông cũng không có tâm tình nói thêm lời gì với Cô Dạ Cương, nhanh chóng nhớ lại câu thơ đã sớm chuẩn bị.Ta cho ngươi thời gian ba mặt trời, nếu ngươi không hiểu...Cô Dạ Cương còn chưa nói hết lời, đã nghe thấy Bạch Thương Đông thì thầm: Mười năm cách biệt muôn trùng.
Dù không cố nhớ nhưng lòng chẳng quên.
Làm sao tỏ cạn nỗi niềm.
Nàng nơi ngàn dặm cỏ mềm mộ xanh.