Thần Phẩm Đạo Thánh

Chương 112: 112: Long Môn Bát Kỳ Kiếm





Kia không phải là Nộ Sa Phong hay sao? Làm sao hắn lại tới Ma Đấu Tràng? Không phải là hắn đi làm ở nhà ăn hay sao? Mới vừa xem qua một trận tỷ thí đặc sắc xong, mấy Ma Nhân đang nói chuyện phiếm, đột nhiên thấy có người đi lên Ma Đấu Thai, sau khi thấy rõ ràng người đi lên Ma Đấu Thai, có chút kinh ngạc nói.

Đối thủ của Nộ Sa Phong không phải là Á Nhân kia đấy chứ?Á Nhân? Á Nhân hợp với Ma Đấu Thai sao? Á Nhân chỉ xứng làm thức ăn cho Ma Vật.

Thật sự là Á Nhân, khí tức trên người hắn không hề thu liễm, đúng là khí tức của Á Nhân.

Cái quái gì thế, Nộ Sa Phong thật sự là làm cho Ma Nhân chúng ta mất thể diện, vậy mà cùng một tên Á Nhân lên Ma Đấu Thai, hắn bị điên rồi sao?Bạch Thương Đông đi theo Nộ Sa Phong lên Ma Đấu Thai, đặt Na Na ở trên khán đài của Ma Đấu Thai, tay nhỏ của Na Na lại cầm lấy quần áo của hắn không bỏ, mắt to nhìn Bạch Thương Đông, tràn đầy vẻ cầu khẩn.

Bạch Thương Đông vỗ đầu Na Na một cái, ôn hòa cười nói: Chờ ta một lát, lập tức sẽ có đồ để ăn.

Ánh mắt của Na Na nhìn Bạch Thương Đông, giống như là được ánh mắt kiên định của Bạch Thương Đông thuyết phục, từ từ buông lỏng tay nhỏ ra, cả người co rúc ở trên bệ đá, đem đầu chôn ở trong ngực.

Bạch Thương Đông đi lên Ma Đấu Thai, từ trong ngực móc ra một miếng Thánh Vật Lệnh, lúc hắn cứu Na Na chém chết mấy Ma Nhân cùng Ma Vật của bọn họ, lấy được hai miếng Thánh Vật Lệnh, đây là một miếng Thượng phẩm trong đó.

Bên trên Thánh Vật Lệnh là một hình vẽ cá chép màu vàng, phía sau có khắc một chữ kỹ, đây là một miếng Thánh Kỹ Lệnh, có thể từ trong đó giải ra một môn bí pháp cấp Văn Sĩ, cao nhất có thể đạt tới Thượng phẩm.


Bạch Thương Đông không do dự, trực tiếp đem câu Kim lân há là —— vật trong ao, nhất ngộ phong vân liền hóa long kia khắc ở bên trên Thánh Vật Lệnh, Thánh Vật Lệnh lập tức sáng lên một chùm sáng màu vàng, biến thành một môn bí kỹ Thượng phẩm.

Kiếm pháp thượng phẩm « Long Môn Bát Kỳ Kiếm », đáng tiếc không phải là thân pháp, ta còn tưởng rằng sẽ là bí pháp kiểu « Ngư Long Thập Bát Biến » chứ.

Bạch Thương Đông đọc thấy kiếm phổ « Long Môn Bát Kỳ Kiếm », hơi có chút tiếc nuối lẩm bẩm.



Á Nhân kia đang làm gì? Sao lúc lên Ma Đấu Thai lại còn giải Thánh Vật Lệnh, lại còn giải ra bí kỹ Thượng phẩm! Từ lúc nào Á Nhân lại nắm giữ văn đạo tu vi như thế? Á Nhân như vậy hình như cũng không đơn giản.

Hắn không phải là bây giờ mới bắt đầu học bí kỹ đấy chứ?Mẹ nó, thật đúng là thế, hắn cầm kiếm vung vẩy kìa, xem ra thật sự là bây giờ mới bắt đầu học a.

Tên Á Nhân này bị điên rồi sao, lên Ma Đấu Thai mới bắt đầu học bí kỹ?Mặt Nộ Sa Phong càng là đầy vẻ tức giận giống như bị làm nhục, ánh mắt giống như phun lửa nhìn chằm chằm vào Bạch Thương Đông: Ngươi liền định dùng kiếm pháp như vậy đánh với ta một trận?Đã đủ rồi.

Bạch Thương Đông lạnh nhạt nói.


Bạch Thương Đông cũng là vạn bất đắc dĩ, mặc dù Nhân Loại có khả năng đi tới Ma giới cực ít, nhưng chuyện này cũng không đại biểu cho việc không có loài người ở Ma giới, sợ rằng ở bên trong Á Nhân đã sớm có thế lực Nhân Loại lập ra cơ sở ngầm ở Ma giới, Bạch Thương Đông cũng không muốn để cho người khác biết hắn đang hành động ở trong Ma giới.

Hắn đeo Mặt Nạ Ma Nhân, người bên cạnh cũng không thể từ bề ngoài cùng khí tức nhận ra hắn, nhưng nếu như hắn dùng Khẩu Tru Thuật cùng Phách Nguyệt Trảm, sau này cũng quá dễ dàng bị người liên tưởng đến trên người hắn.

Dù sao Phách Nguyệt Trảm của hắn đã ngưng kết ra ý cảnh, thiên hạ không có mấy Văn Sĩ có khả năng ngưng kết ra ý cảnh, rất dễ dàng liền liên tưởng đến trên người hắn.

Mà Khẩu Tru Thuật lại quá mức đặc thù, là bí kỹ bổ sung trứ danh của « Nhất Ngôn Kinh », người luyện thành cực ít, cũng dễ dàng bị người nhận ra.

Hai loại bí kỹ này thì Bạch Thương Đông đều không muốn sử dụng, nhưng trừ hai loại đó ra, hắn cũng không tu luyện bí kỹ chiến đấu nào khác, trước kia cũng chưa nghĩ tới sẽ có Nhất Nhật thế này, cho là chỉ cần lấy ra lệnh phù của Tích Hoa Nhân liền có thể giải quyết, cũng không sớm học tập các loại bí kỹ khác, bây giờ cũng chỉ có thể ở hiện trường giải ra một môn bí kỹ để dùng tạm.

Cũng còn may Nộ Sa Phong chỉ là một Ma binh bình thường, Bạch Thương Đông nhìn ra thực lực của hắn hẳn là trong khoảng tam phẩm tới ngũ phẩm, thực lực như vậy thì Bạch Thương Đông còn thật sự là không coi ra gì.


Ngươi đáng chết.

Nộ Sa Phong nghe Bạch Thương Đông nói xong lập tức giận dữ, rút đao liền chém tới Bạch Thương Đông.


Bạch Thương Đông cũng không tiếp tục sử dụng Vô Định Kiếm nữa, chỉ hơi hơi nghiêng người tránh né một đao nhanh như gió của Nộ Sa Phong, ngón tay khép lại làm kiếm điểm tới ánh mắt của Nộ Sa Phong.

Vô Định Kiếm cũng là binh khí Thánh phẩm cấp Chân Nhân hiếm thấy, Bạch Thương Đông không muốn có người từ trên phương diện binh khí nhận ra hắn, tự nhiên cũng sẽ không sử dụng ở trước mặt mọi người.

Nộ Sa Phong trở tay lại chém ra một đao, lần này trực tiếp chém về phía ngón tay của Bạch Thương Đông.

Chân trái của Bạch Thương Đông bước về phía trước một bước, một lần nữa tránh đao của Nộ Sa Phong, vẫn lấy chỉ làm kiếm, điểm một cái tới mắt Nộ Sa Phong.

Nộ Sa Phong chém liên tục tám đao, Bạch Thương Đông cũng ra tám chỉ, nhưng tám chỉ này lại đều là dùng cùng mộtchiêu, để cho Nộ Sa Phong càng thêm tức giận, cho là Bạch Thương Đông cố ý làm nhục hắn, nổi giận gầm lên một tiếng, toàn lực múa trường đao, đem đao pháp được truyền thừa từ trong Ma Nhân bia toàn bộ thi triển ra, chỉ cầu đem Bạch Thương Đông chém ở dưới đao, đê xóa đi mối hận trong lòng.

Không phải là Bạch Thương Đông không muốn sử dụng những chiêu thức khác, mà là hắn chỉ có thể dùng ra một chiêu như thế, hắn cũng không phải là kỳ tài võ học, lúc trước trên địa cầu cũng không có kinh nghiệm tu luyện gì, mới vừa rồi chỉ là vội vã nhìn Long Môn Bát Kỳ Kiếm một chút, coi như là sau khi hắn tu luyện trí tuệ cùng trí nhớ đều đã tốt hơn xa trước kia, cũng không có khả năng trực tiếp liền học được Long Môn Bát Kỳ Kiếm.

Cho nên Bạch Thương Đông chỉ học được chiêu thứ nhất của Long Môn Bát Kỳ Kiếm là Nước Đến Cá Đi, chiêu Nước Đến Cá Đi này là chiêu kiếm thứ nhất của Long Môn Bát Kỳ Kiếm, đơn giản ôn hòa, chú trọng là cảm giác nước chảy thành sông, cũng không cầu cường công, chỉ là thuận theo thế công của đối phương, không cầu công lao chỉ cầu không thất bại.

A Khuyển không dám đi lên khán đài, chỉ là ở xa xa nhìn Nộ Sa Phong đại chiến Bạch Thương Đông trên đài, ánh mắt phức tạp tới cực điểm.


Không có khả năng thắng! Làm sao Á Nhân có thể thắng Ma Nhân! Á Nhân này đến cùng là có chuyện gì xảy ra! Tại sao Ma Nhân sẽ nói ra Ma Danh với hắn! Tại sao! Trong lòng A Khuyển không cho là Bạch Thương Đông có thể thắng, nhưng sâu trong nội tâm lại có trông đợi mãnh liệt nào đó.


Nộ Sa Phong, ngươi đến cùng là có được hay không thế, cùng một Á Nhân lên Ma Đấu Thai đã quá đủ để mất thể diện, lâu như vậy còn không làm thịt được hắn, ngươi thật sự là làm mất hết mặt mũi của Ma Nhân chúng ta.

Mấy năm nay ngươi ở trong nhà ăn, không phải là bây giờ chỉ còn biết ăn đấy chứ?Thật là một tên không có tác dụng, lại bị một Á Nhân làm nhục như vậy.

Kiếm pháp của Á Nhân kia dở như vậy, rõ ràng chính là môn bí kỹ mới vừa học kia, như vậy ngươi đều không thắng được, thật sự là quá mất mặt.

Ma Nhân xem cuộc chiến thấy Nộ Sa Phong đánh mãi không xong, đều cảm giác trên mặt không còn ánh sáng, liền châm chọc Nộ Sa Phong.

Trong lòng Sa Phong làm sao mà không tức giận, rõ ràng là kiếm pháp của Bạch Thương Đông có trăm ngàn chỗ hở, nhưng hắn đã dùng hết toàn lực, chém hơn 100 đao, nhưng vẫn không thể chiến thắng kiếm pháp có trăm ngàn chỗ hở này, để cho hắn buồn bực không gì sánh được.

Mặc dù Bạch Thương Đông không được tính là kỳ tài võ học, nhưng dù sao hắn cũng đã đem Phách Nguyệt Trảm ngưng tụ ra ý cảnh, bên người lại có cao thủ kiếm đạo như Hồng Lệ, từng chờ đại với cường giả cấp Văn Sĩ như Bách Hoa Kiếm Khách, ánh mắt và kiến thức đều không phải là Nộ Sa Phong có thể so sánh.

Mặc dù kiếm pháp vô cùng nhiều sơ hở, nhưng ánh mắt và kiến thức, hơn nữa cònkình khí hùng hậu, lại đủ để đền bù chênh lệch, trên thực tế nếu như không phải là Bạch Thương Đông tận lực mượn Nộ Sa Phong luyện tập Long Môn Bát Kỳ Kiếm, hắn đã có vài cơ hội có thể chiến thắng Nộ Sa Phong.

.