Thần Phẩm Đạo Thánh

Chương 106: 106: Na Na





Bạch Thương Đông cùng Tử Y một mực nằm ở bên trong bùn lầy dưỡng thương, có thịt Ma Vật tươi bồi bổ thân thể, thương thế của hai người tốt lên rất nhanh.

Có vẻ như là khu vực này cũng không có Ma Nhân cùng Ma Vật mạnh mẽ, bọn họ nhìn thấy nhân vật mạnh mẽ nhất, cũng chính là loại Ma Vật khổng lồ xuất hiện ở thời điểm mặt trời màu tím.

Mà những người Bạch Thương Đông vốn cho rằng là Ma Nhân kia, bây giờ xem ra đều là Á Nhân, cũng không phải là Ma Nhân thật sự.

Na Na, không nên chạy loạn.

Thời điểm mặt trời màu xanh, một đám Á Nhân xách công cụ đến bên hồ múc nước, trong đó có một cô bé thoạt nhìn chỉ khoảng năm sáu tuổi, mặc áo da thú, chân trần, bên hông đeo một ống trúc nhỏ, ở bên cạnh hồ chạy nhảy chơi đùa.

Khác với thường ngày, những Á Nhân này cũng không lập tức rời đi, rối rít nhảy vào giữa hồ để tắm, nam nữ già trẻ đều ở giữa hồ trêu đùa.

Nơi này vẫn còn có phong tục tắ m chung à! Bạch Thương Đông nhìn những nam nữ Á Nhân không mảnh vải che thân kia, lập tức trợn to hai mắt.

Ngươi nằm ở nơi này làm cái gì? Cô bé mới vừa rồi không biết lúc nào đã ngồi xổm trước mặt Bạch Thương Đông, cúi đầu nhìn con mắt của Bạch Thương Đông lộ ra bên ngoài bùn lầy, hết sức tò mò hỏi.

Khụ khụ, có người xấu muốn bắt ta, ta trốn ở chỗ này, ngươi ngàn vạn lần không nên nói cho người khác biết ta ở chỗ này, có được không? Bạch Thương Đông ho nhẹ nói.

Là những người xấu bắt đi tỷ tỷ kia hay sao? Cô bé ngây thơ hỏi.

Phải, chính là những người xấu kia, cho nên ngươi không nên nói cho ai biết là đã từng gặp ta, nếu không ta sẽ giống như tỷ tỷ ngươi, bị những người xấu kia bắt đi.


Bạch Thương Đông liền vội vàng nói.

Nữ hài nặng nề gật đầu một cái: Na Na nhất định sẽ không nói cho bất cứ ai, sẽ không để cho những người xấu kia bắt ngươi đi.

Vậy thì thật là cám ơn ngươi.



Bạch Thương Đông nháy mắt nói: Nhất định nhớ kỹ không nên nói cho bất cứ ai, ngay cả cha mẹ ngươi cũng không nên nói nha.

Na Na lại gật đầu một cái: Na Na không nói.

Nói xong Na Na ngẹo đầu nhìn vào mắt Bạch Thương Đông, tò mò hỏi Nhưng mà ngươi nằm ở nơi này không thấy đói bụng sao?Không đói bụng.

Bạch Thương Đông bất đắc dĩ nói.

Quả này cho ngươi ăn đi? Tay nhỏ của Na Na lấy ra một loại quả vỏ xanh to bằng quả trứng gà đưa đến trước mặt Bạch Thương Đông.

Bạch Thương Đông ngửi thấy mùi thơm của trái cây, nước miếng không bị khống chế tràn ra, mấy ngày nay hắn đều chỉ có thể ăn thịt sống, lúc này ngửi thấy được mùi trái cây, so với trân hào hải vị còn dụ người hơn.

Na Na đút cho ngươi.


Na Na nói xong, dùng tay nhỏ bẻ trái cây ra, đem một miếng trong đó đưa đến trước mặt Bạch Thương Đông.

Nước miếng của Bạch Thương Đông càng không bị khống chế bài tiết ra thêm, trong đầu nghĩ nên mau ăn rồi để cho cô bé này rời đi, vì vậy liền há miệng ra, thịt quả vào miệng, vừa chua vừa chát, để cho Bạch Thương Đông vốn không thích ăn chua rùng mình một cái.

Ăn không ngon sao? Đây là quả ăn ngon nhất bên trong làng của chúng ta rồi.

Na Na ngẹo cái đầu nhỏ, vô cùng nghi ngờ nhìn Bạch Thương Đông nói.

Ăn rất ngon, ăn rất ngon.

Bạch Thương Đông cảm giác răng mình đều sắp bị hòa tan rồi.

Nơi này còn ít nữa, ta đút cho ngươi.


Na Na lại đem một miếng còn lại đút vào trong miệng Bạch Thương Đông, Bạch Thương Đông bất đắc dĩ nuốt vào, lần này liền nhai cũng không nhai, trực tiếp nuốt xuống, hắn thật sự là không chịu nổi loại vị chua này.

Na Na nhìn Bạch Thương Đông ăn quả, dường như là thật sự cao hứng: Lần sau Na Na trở lại thăm ngươi, sẽ mang cho ngươi quả ngon để ăn.

Được.

Trong lòng Bạch Thương Đông vẫn đang suy nghĩ: Chờ sau khi các ngươi đi, chúng ta liền lập tức đổi chỗ, nếu đã bị phát hiện, nơi này sẽ không còn an toàn nữa, làm sao có thể đem an nguy của mình đặt ở trên người một cô bé.

Xa xa trong hồ có người kêu tên Na Na, Na Na hoạt bát đi tới hồ nước bên kia, cùng một đám nam nữ già trẻ bên kia đắm chìm ở giữa hồ.

Bạch Thương Đông một mực lo lắng Na Na sẽ nói ra hay không, cũng còn may là chuyện lo lắng cũng không xảy ra, chờ cho những Á Nhân kia rời đi, Na Na cũng không nói gì, chỉ là lúc đi thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía vũng bùn chỗ Bạch Thương Đông, để cho Bạch Thương Đông cảm thấy một trận hãi hùng khiếp vía.

Nơi này không còn an toàn nữa rồi, chúng ta cần phải rời đi.

Chờ sau khi Á Nhân đi xa, Bạch Thương Đông nói với Tử Y ở bên cạnh.

Tử Y gật đầu một cái, không nói gì.

Bạch Thương Đông hít sâu một hơi, từ trong bùn lầy bò ra, những bùn lầy kia giống như là xi măng dính lên trên người, thoạt nhìn Bạch Thương Đông giống như một tòa tượng đất.

Trạng thái của Tử Y cũng không khác gì, hai người chạy đến hồ nước tẩy đi bùn lầy trên người, Bạch Thương Đông không khỏi sợ hết hồn.

Trên người hắn rậm rạp chằng chịt đều là vết thương đang kết vảy, nói ít cũng có trên trăm vết, Tử Y còn thảm hại hơn, trên người dường như không tìm được một chỗ nào còn hoàn hảo, từng vết sẹo đã kết vảy giống như là từng con rết kinh tởm bò đầy ở trên thân thể của hắn.

Trong lòng Bạch Thương Đông cảm thấy xúc động, Tử Y có năng lực mang theo hắn cùng nhau xuyên qua vết rách không gian, kết quả là Tử Y bị thương còn nặng hơn cả hắn, trong lòng Bạch Thương Đông quả thực là cảm động, hắn cùng với Tử Y căn bản là không gặp mặt được mấy lần, hắn tự hỏi nếu như đổi lại là mình, sợ rằng không thể nào làm được tới loại trình độ này.

Tử Y đem da của Ma Vật săn giết lúc trước đã giấu đi tìm được, dùng gai xương làm kim, gân thú làm dây, rất nhanh đã khâu thanh hai cái áo da thú.


Sau khi Bạch Thương Đông mặc vào vậy mà vô cùng vừa người, bộ dáng thoạt nhìn cũng không tệ, có một loại mỹ cảm không nói rõ ra được.


Không nhìn ra, ngươi còn có tay nghề như vậy! Bạch Thương Đông thở dài nói.

Chỉ nhớ rõ chút chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này.

Tử Y đã đem một chiếc áo khác mặc vào, ngẩng đầu nhìn mặt trời màu xanh một chút, lẩm bẩm nói: Thoạt nhìn thì có vẻ như là mặt trời màu xanh cũng sắp chuyển hóa thành mặt trời màu xanh lam rồi, chúng ta cần phải đi mau, trước khi mặt trời màu tím xuất hiện, cần tìm được một chỗ dung thân.

Bạch Thương Đông cũng biết bây giờ không phải là thời điểm tán gẫu, hai người cẩn thận hướng về phương hướng mà bình thường đám Á Nhân kia hay qua lại mà đi, mục tiêu cuối cùng của bọn họ vẫn là phải lẫn vào bên trong đám Á Nhân, mượn Á Nhân như là ván cầu, đến gần Ma Nhân trong Ma giới.

Muốn trở về Thánh Giới, phương pháp duy nhất chính là mượn Ma Ngân, mà có khả năng làm ra Ma Ngân thì chỉ có Ma Nhân, Á Nhân không có Ma Nhân bia, trừ phi là tồn tại nghịch thiên chân chính, nếu không thì không có khả năng đả thông đường hầm không gian.

Ma Nhân lại khác biệt, bọn họ có Ma Nhân bia, chỉ cần mượn lực lượng của Ma Nhân bia, coi như là một Ma binh, cũng có khả năng chế tạo ra Ma Ngân.

Đi hơn mười dặm, quả nhiên liền thấy một cái thôn ở giữa đám gò đất, thoạt nhìn vô cùng cũ nát, theo Bạch Thương Đông thấy, so với thôn xóm của những bộ lạc dân tộc thiểu số thường thấy ở trên ti vi kia còn không bằng, chỉ đơn giản là dùng cây gỗ xây dựng một ít chòi, bên ngoài thôn cũng chỉ dùng hàng rào đơn giản vây lại.

Chúng ta đi vào trong thôn, ngươi không cần nói chuyện.

Tử Y nói với Bạch Thương Đông một câu, liền đi về phía thôn xóm kia.

Bạch Thương Đông hít sâu vào thở ra một hơi, đi theo sau lưng Tử Y tới phương hướng thôn, trong lòng đã quyết định làm một người câm, mọi việc đều để cho Tử Y đối phó.

Hai người mới đi tới cửa thôn, liền thấy người trong thôn đều tụ tập ở trên khu đất trống trước cửa thôn, có hai Á Nhân một nam một nữ ôm một cô bé khóc chết đi sống lại, không biết là có chuyện gì xảy ra.

.