Thần Nữ Chi Ma Hậu

Chương 7




   Âm hồn kia lảo đảo nhìn nàng, lại nhin thân thể Tú phi dựa vào vai hắn như một con bíp bê lại không biết nói thế nào cho phải. Trong miệng cứ ấp úng "ta...ta...". Đúng vậy! Hắn chính là quyến luyến nàng. Cho dù hắn là hồn ma nhưng cũng có cảm xúc, có lương tri, biết suy nghĩ. Ở chung vs nàng một năm, như thế nào lại không lay động?   Tịnh Tuyết nhìn hắn, trong lòng nàng lại thở dài. Đột nhiên lại nhớ đến câu nói của Lý Mạc Sầu: Hỡi thế gian, tình là gì? Tình là chi? Đến nỗi âm hồn cũng phải lưu luyến không nguôi cũng vì một chữ tình...

   - Cảm ơn cô nương...Ta đã biết mình nên làm gì... - Sau một lúc yên lặng, tham lam ngắm nhìn Tú phi để hình bóng của nàng in sâu vào tâm trí hắn, hắn mới tiếc nuối đứng dậy.

   Một cánh cổng hiện ra trước mắt Tịnh Tuyết. Hắn tuy thân thể bước vào nhưng chung qui mắt và tâm hắn đều đặt trên người Tú phi. Nàng khẽ thở dài. Trách là trách hắn đã sinh lầm thời gian, ông trời trêu chọc để cho hắn có mối tình ngang trái như thế này.

   Sau khi hắn âm hồn kia đi rồi, thân thể Tú phi đột nhiên ngã xuống giường như con rối đứt dây. Nàng nhanh chóng tiến đến, bắt mạch tượng cho nàng ta rồi niệm một câu thần chú. Lập tức từ tay nàng xuất hiện một luồng chỉ màu xanh đậm nối liền với cổ tay của Tú phi. Đó chính là sợi dây sinh mệnh dùng để truyền sinh khí cho người khác. Đổi lại, cái giá cho cuộc trao đổi trái luật ấy chính là tuỳ theo số lượng sinh khí truyền mà phân chia ra người dùng thuật phải chịu bao nhiu ngày đau nhức, bệnh tật...

   Tất nhiên Tịnh Tuyết nàng cũng chả phải loại người chơi dại nên chỉ truyền cho nàng ta một chút sinh khí, tương ứng với một ngày bệnh tật. Như vậy là đủ rồi. Nếu âm hồn kia đã không còn bám lấy nàng ta nữa thì chuyện hồi phục sinh khí chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Nàng truyền cho nàng ta sinh khí như vậy là giúp cho nàng ta cầm cự, đấu tranh với ranh giới giữa sự sống và cái chết. Có qua khỏi hay không còn tuỳ thuộc vào nàng ta.

   Tịnh Tuyết đứng lên, đầu óc không ngừng quay cuồng. Nàng có cảm giác như mặt đất đang lắc lư như sống biển vậy. Cảm giác buồn nôn cùng đau nhức cơ thể ập đến khiến nàng gần như muốn ngấy đi.

   Chính lúc ấy, con cáo nhỏ đột nhiên nhảy lên vai nàng, dùng cái đầu nhỏ của mình cạ cạ vào cổ nàng. Không hiểu sao nàng lại cảm thấy như có một luồng nước mát xoa dịu cơn đau phần nào. Tâm trí cũng bắt đầu tỉnh táo trở lại.

-----------------------

   Hoàng đế Thống An quốc nhìn thấy Tịnh Tuyết bước ra khỏi cửa phòng, hắn liền hỏi:

   - Nguyệt Nhan cô nương, Tú phi...nàng như thế nào rồi?

   - Nàng đã không sao rồi. Chăm sóc cẩn thận thì qua vài ngày nàng sẽ khỏi thôi.

   - Thật đa tạ cô nương. Cô nương thật đúng là như lời Trường Vạn sứ giả nói. Thật đúng là Thần nữ a.

   Tịnh Tuyết hai mắt sộc ngang. Uầy! Cái danh Thần nữ nàng là lấy bừa. Không ngờ bọn người này lại tin là thật. Không biết nàng có nên nói là bọn họ dễ tin người hay là ngu ngốc đây?

   - Xin hỏi hoàng thượng, ở thời đại này...yêu ma quỹ quái lộng hành lắm sao? - Tịnh Tuyết hỏi. Đột nhiên nàng cảm thấy lo cho Thiên Linh tự. Đền mà tổ tiên nàng để lại, không biết nếu không có nàng thì ngôi đền đó có được chăm lo, giữ gìn tốt không? Có cừu yêu (yêu quái có thù) nào thừa dịp đến quậy phá không nhỉ?

   - Thật sự mà nói thì yêu quái càng lúc càng đông. Bọn chúng lộng hàng khắp nơi, gây ra biết bao thảm sát, oan ức. Không chỉ lử Thống An quốc mà các quốc gia khác cũng đều bị bọn chúng quấy nhiễu. - Hoàng thượng lắc đầu nói.

   Tịnh Tuyết im lặng. Yêu quái hại người cũng thật nhiều đi? Không giống như thế kỉ 21. Ít ra còn có chút kiên dè.

   - Vậy phiền ngài có thể cho ta tá túc qua đêm, chờ mai sáng rồi ta sẽ rời đi? - Tịnh Tuyết lịch sự hỏi. Dù sao nàng cũng phải dưỡng sức lại cho khoẻ. Sáng mai còn có sức đối phó với bọn yêu quái trong chuyến du hàng đi? Lòng nàng đột nhiên nổi máu anh hùng. Nàng dự định sẽ đi chu du khắp nơi để trừ hại cho dân. Sẵn tiện hỏi hang xem có cách nào về được thế kỉ 21 hay không. Thật là tiện cả đôi đường a!

   Hoàng thượng mỉn cười, cung kính nói:

   - Cô nương đừng nói vậy. Cho dù là cô nương muốn ở lại đây cả đời ta cũng mở rộng đại môn để chào đón.

------------------------

   Mặt trời vừa lên, Tịnh Tuyết đã rời giường. Nàng cùng A Tố - cái tên mà nàng đã đặt cho con cái nhỏ (tuy nó có "chút" không hài lòng) liền lên đường.

   Trên chiếc xe ngựa rộng lớn do hoàng thượng Thống An quốc tặng, Tịnh Tuyết vừa đánh xe ngựa, ánh mắt lại không ngừng hướng vào bên trong xe như muốn nhìn xuyên qua cả cái màn xe (Cái màn xe: *đỏ mặt* Bị nhìn như vậy thật là mắc cỡ nga~    Shizu: *ánh mắt khinh bỉ* sao ta toàn gặp những thứ không được bình thường nhỉ?). Đây đều là tên hoàng đế kia cho nàng. Nếu nàng không nhận thì là người ngu a! Tất nhiên nàng là ngươi thông minh nên càng phải nhận những vậy phẩm có giá trị này. Dù sao ngao du cũng cần có ít vốn mà.

   A Tố nằm trong lòng nàng, ánh mắt hết nhìn nàng lại nhìn ba bao vàng to. Trong mắt là phi thường phi thường phi thường không hài lòng. Nó dễ thương như vậy mà từ nãy giờ nàng chỉ lo nhìn về mấy cái bao đáng ghét kia mà không thèm nhìn nó. Thật khiến cho nó bức xúc a!!! (Shizu: Éc! Ta nghe có mùi giấm chua đâu đây *bịt mũi*)

   Đi đến một khúc rừng, Tịnh Tuyết vẫn đang ngâm nga câu hát thì A Tố trong lòng nàng đã bật dậy, gầm gừ xù lông cả lên. Nàng nhíu mày:

   - A Tố, có chuyện gì vậy?

   Kì lạ! A Tố rất ngoan, lại hiền lành không hại ai. Sao dạo này nó cứ thích xù lông gầm gừ thế nhỉ? Đột nhiên nàng nhớ đến hai vụ việc yêu ma trước của Tú phi và Trư yêu. Cơ thể ngẩn ra. A? Không phải lúc đó nó cũng biểu hiện y như vậy? Chẳng lẽ nó là đang cảnh báo cho nàng biết bọn họ là yêu ma quỷ quái? Cũng thật thần kì đi? Nhưng không hiểu sao tiếng kêu của nó lại làm cho nàng có cảm giác bấy an khôn cùng.

   "Vù vù"

   Gió từ tứ phía bắt đầu nổi lên. Những chiếc lá khô vốn dĩ về với đất mẹ lại được thổi lên trên không trung. Gió bụi mịt mù chặn tầm nhìn của nàng khiến nàng phải nhắm mắt lại.

   Gió càng lúc càng nhiều. Quất vào mặt nàng làm cho đôi gò má lạnh buốt. Nhưng con cáo nhỏ lại cực kì phi thường chắn trước mặt Tịnh Tuyết nhìn vào trung tâm lốc xoáy trước mặt. Đôi mắt hổ phách nheo lại. Miệng vẫn gầm gừ không thôi.